Cô mượn cớ gắp thức ăn, tránh né ánh mắt quan sát của Cao Hải!
Dưới mặt bàn, tay anh nắm chặt cổ tay cô, nhỏ giọng hỏi."Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Có phải em hẹn hò với ai?"
"Không có, tí nữa em phải đi có việc đấy!"
"Anh xem không giống như có công việc, rõ ràng em gấp gáp muốn gặp người yêu thì có!" Cao Hải nheo mắt lại nói.
Thật ra Cao Hải hoàn toàn nói giỡn, nhưng người vô tình người nghe hữu ý."Anh nói bậy gì đó?" Nhan Như Y rất không vui, sắc mặt sa sầm xuống.
"Thế nào?" Cao Hải thu hồi nụ cười xấu xa."Em đang tức giận anh sao?" Anh nhỏ giọng hỏi.
"Lời này có thể nói lung tung sao? Anh có biết danh tiết đối với một cô gái rất quan trọng hay không?" Nhan Như Y cũng thu hồi sự luống cuống của mình."Có mấy lời có thể nói lung tung, có mấy lời không thể!"
"Trước kia chúng ta cũng hay cười giỡn như vậy, em chưa từng tức giận!" Cao Hải nói thầm một câu."Thế nào? Dì cả đang tới thăm nên em khó ở à?"
Nhan Như Y giận đến hận không đem Cao Hải đạp bay thật xa, nếu không phải hiện tại tất cả mọi người ở đây, nàng thật làm như vậy!
Bạn thời đại học trong đã thành đôi ba cặp, ngồi ở đàng kia rất thân mật. Thỉnh thoảng mọi người cười giỡn, trêu chọc nhau về chuyện tình yêu giữa hai người. Hoặc là, mọi người lại yêu cầu các cặp hôn nhau trước mặt mọi người!
Bởi vì đây là tiệc mời trước hôn nhân, cho nên cũng chỉ có một bàn lớn, Nhan Như Y không tránh khỏi vài ánh mắt tinh quái liếc nhìn cô và người đàn ông ngồi bên cạnh.Thỉnh thoảng anh ta lại cặp tay cặp chân cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cách mập mờ.
Mặc dù bị mọi người nói đùa, nhưng nhìn chúng bạn có những cử chỉ ân ái, cô biết đó cũng là một loại hạnh phúc!
Nhan Như Y cực kỳ hâm mộ, nếu như cô và Hoắc Doãn Văn cũng có thể trước mặt mọi người, tiếp nhận lời chúc phúc, thật tốt biết bao nhiêu!
Nhìn một chút, lòng cô không khỏi dâng lên một chút mất mát. Đúng lúc, lúc này một bạn học nữ đứng lên, nói có chuyện phải rời đi trước, Nhan Như Y cũng vội vàng đi theo nói qua loa vài câu, rồi thuận lợi đi trước một bước!
Khi cô ra khỏi khách sạn, cùng bạn học nữ chia tay, nhìn lại đồng hồ trên chiếc điện thoại di động, đã là tám giờ rưỡi đêm rồi.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho anh, đột nhiên, một chiếc xe lướt qua chỗ cô đứng. Nhan Như Y vội vàng chạy về phía trước mấy bước, đứng nhìn một bên sườn xe. Chợt, cô phát hiện chiếc xe này tương tự xe của Hoắc Doãn Văn, cô đi vòng qua đầu xe nhìn bảng số xe phía dưới ——
66666——
Anh đang ở đây?
Hạnh phúc và cảm động trong nháy mắt tràn đầy trong lòng cô, cô nhanh ấn nút gọi anh.
Rất nhanh, điện thoại có người trả lời.
"Uy ——" Thanh âm của anh rất trầm, không quá vui vẻ!
Chỉ là, bị hưng phấn tràn ngập, Nhan Như Y căn bản không nghe ra được."Em đây, anh đang ở đâu ?"
"Đang bận một ít chuyện!"
"Hả? Có thật không?" Cô không tin anh đang bàn công việc, anh rõ ràng đang ở XXX khách sạn, xe của anh đang ở trong tầm mắt cô.
Hừ, anh còn muốn lừa gạt cô, không có cửa đâu!
Như Y theo quán tính, diễn giải câu nói của Hoắc Doãn Văn ‘đang bận một ít chuyện; tức là anh đang bàn việc làm ăn.
"Thật!" Hoắc Doãn Văn chỉ nói hai chữ!
"Vậy anh đang ở chỗ nào? Em sang tìm anh. Hừ hừ, không phải anh cũng đang ở tại XXX khách sạn nha, anh cho rằng em không biết a!" Cô trực tiếp trêu anh, ra vẻ mình thông minh.
Hoắc Doãn Văn bên kia bừng tỉnh hiểu ra."Thì ra là em thấy được xe của anh rồi !"
"Đúng nha, xe của anh rêu rao như vậy, dù là em không muốn nhìn thấy cũng rất khó!" Nhan Như Y nhìn chăm chú vào xe của anh, lỗ mũi nhíu nhíu lại, cười cười, liền đem xe trở thành Hoắc Doãn Văn!
"Nếu. . . . . . bị em bắt gặp, anh chẳng thể làm khác hơn, liễn ngoan ngoãn cho em biết anh đang ở đâu!" Hoắc Doãn Văn không thể làm gì khác hơn.
"Nhanh lên một chút, chớ lề mà lề mề đấy!" Cô hiện tại hận không được lập tức nhìn thấy anh!
"Ừ, anh bây giờ đang ở tầng bốn, phòng VIP!"
"Hừ, anh chờ đó, em qua bắt người liền bây giờ, anh đừng chạy đó!" Nhan Như Y ra vẻ hung hăng.
Hoắc Doãn Văn có chút không quá nghiêm chỉnh, tràn đầy tà khí nói."Em đã nguyện ý, vậy tới đây đi!"
Nói xong, hai người cùng cúp điện thoại, Nhan Như Y quay người đi trở lại đường cũ.
Nhan Như Y ôm trong một bụng hưng phấn, theo hướng dẫn của tiếp tân đến phòng của Hoắc Doãn Văn!
Vừa mở cửa, mũi cô đã gây gây vì mùi rượu, mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa nồng đậm, đập vào mặt!
"Khụ khụ ——" Nhan Như Y ho kịch liệt mấy tiếng, mắt cũng bị những thứ sặc mùi và khói thuốc lá mịt mù làm cho chảy ra nước mắt, cô nỗ lực tìm kiếm Hoắc Doãn Văn trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng!
Trong tầm mắt cô, vài cô gái ăn mặc hở hang, không che giấu vóc dáng mê người, từng mảnh từng mảnh da thịt trắng nõn hiện ra!
Nhìn kỹ lại, cô nhìn thấy anh ngồi giữa vòng vây của bốn cô gái!
Anh ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm hai cô, phía trước là hai cô gái quỳ gối phía trước bàn trà, phục vụ anh!
Mà trong phòng còn có một cô gái đang cõng một cô gái, đang bò chính giữa khu đất trống!
Mấy cô gái buông tiếng cười phóng đãng, mục đích duy nhất của họ chính là quyến rũ Hoắc Doãn Văn. Giống như cô gái đang cõng người mặc một chiếc váy cực ngắn, làn váy đã lật cao đến thắt lưng, cả bờ mông trắng như tuyết lộ ra trong không khí, cho dù ai đều có thể nhìn lấy được!
Hoắc Doãn Văn lúc này cũng chẳng khác gì đám nam giới đam mê tửu sắc, chơi vui vẻ với mấy cô gái, trái ôm phải ấp nữ nhân bên cạnh!
Cô gái vừa mới cõng người, lập tức chạy tới trước người Hoắc Doãn Văn, mềm mại kêu."Hoắc tổng, người ta học thuộc lòng rồi!"
"Học thuộc lòng rồi hả? Tốt!" Anh ngậm thuốc lá, rồi rút ra một tờ tiền 100 nhân dân tệ trong một đống trên bàn, đưa cho cô gái kia!
Cô gái nhận lấy tiền, vội vàng chen đến bên cạnh anh, ngồi trên đùi anh, hôn má anh một cái."Cám ơn Hoắc tổng, cám ơn Hoắc tổng!"
"Đến đây, tiếp tục chơi ——" Hoắc Doãn Văn tiếp tục.
Mấy cô gái bắt đầu cùng nhau đưa tay ra. . . . . .
Nhan Như Y đâu còn tâm trí thưởng thức những cảnh ngoạn mục mê người ấy?
Cô lúc này bị hành động của Hoắc Doãn Văn làm cho không giải thích được, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra!
Cô nghi ngờ đi đến giữa phòng, đứng trước bàn trà, nhìn anh."Anh. . . . . . Đây là ý gì?" Cô chỉ vào mấy cô gái trong phòng!
Mấy cô gái không thèm để Nhan Như Y vào mắt, tiếp tục vung quyền, tiếp tục uống rượu, tiếp tục cõng người, sau đó lấy tiền boa từ Hoắc Doãn Văn.
Hoắc Doãn Văn thoải mái, lại cho cô gái tiền, sau đó ‘ phanh ’ đem một chai rượu tây đặt ở trên mặt bàn."Các em uống hết cho anh..., uống xong một ly anh boa!"
Mấy cô gái tranh nhau cướp chai rượu, rót từ từ một ly rượu, sau đó rối rít ngửa đầu chuốc xuống!
"Không có hứng gì hết, ai uống liên tiếp nhiều ly sẽ được chừng đó tờ tiền!" Anh còn nói.
Mấy cô gái chẳng còn ý tứ, lại tranh nhau chai rượu!
Nhan Như Y không thể suy nghĩ, anh rốt cuộc đang làm gì? Diễn kịch sao? Đây là thế nào? Mọi việc mới trước đây chẳng phải đều tốt đẹp hết hay sao? Anh làm sao lập tức biến thành bộ dạng này? Anh là Hoắc Doãn Văn sao? Thật sự là Hoắc Doãn Văn sao?
"Anh có ý gì!" Nhan Như Y hỏi!
Hoắc Doãn Văn tương đối ngạo mạn tựa vào thành ghế sa lon, hít một hơi thuốc lá, sau đó lại nằng nặng nhả khói ra, khói mù nhàn nhạt phiêu tán trong không khí giống như đem bọn họ ngăn thành hai thế giới."Như em đã thấy!"
Nhan Như Y chưa từng thấy qua con người này của anh, anh chưa từng ngạo mạn như thế với cô, ngạo mạn một cách đáng ghét thế này, quả thật chính là một người cặn bã.
Cô nhịn không được toàn thân phát run, cố kiềm chế cơn giận."Vậy thì tốt, Hoắc tổng, vậy tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của ông? Hẹn gặp lại!" Hai chữ ‘Gặp lại’ cô nghiến răng thật mạnh, hình như trong không khí, âm thanh của cô cũng vang lên quyết liệt !
Nói xong, Nhan Như Y xoay người rời đi, hơn nữa bước chân của cô rất kiên quyết, đi thẳng tới cửa ra vào!
Rất rõ ràng, Hoắc Doãn Văn hoàn toàn không nghĩ tới cô cái gì cũng không nói đã quay lưng bỏ đi!
Cầm ly rượu trên mặt bàn lên, quăng mạnh về phía cửa!
Chỉ thấy ly rượu tinh xảo vụt qua mặt Nhan Như Y, va chạm mạnh vào cánh cửa bằng gỗ!
Phát ra một tiếng ‘ pằng ’, ly rượu trong nháy mắt vỡ tan thành những mảnh thủy tinh óng ánh trong suốt mảnh, rơi xuống đầy đất!
Mấy cô gái đang uống rượu nghe xuống, cả căn phòng an tĩnh khác thường!
Nhan Như Y cũng lập tức dừng bước. Chỉ là đợi cô thích ưng xong, đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi về phía trước!
"Thế nào, em xem không quen anh ở cùng với các cô gái à?" Lần này, Hoắc Doãn Văn trực tiếp cầm lấy một bình rượu, hung hăng quăng mạnh về phía cửa. ‘Rầm ’ một tiếng, cánh cửa bị va đập cũng rung lên bần bật!
Tiếp theo, anh vọt nhanh tới chỗ cô đứng, kéo mạnh tay cô, buộc Nhan Như Y quay lại.
"Ông buông tôi ra, chớ dùng bàn tay bẩn thỉu của ông đụng vào người tôi!" Nhan Như Y tràn đầy phẫn hận hét lớn vào mặt Hoắc Doãn Văn.
"Tay anh bẩn, đúng, tay của anh chính là rất dơ, vậy em cũng đừng quên, tối hôm qua là ai bị đôi tay bẩn thỉu của anh sờ mó rất vui vẻ!" Cặp mắt Hoắc Doãn Văn phiếm đỏ giăng đầy tia máu, giống như một con sư tử nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm cô!
"Vậy coi như mắt tôi đã bị mù, không biết nhìn người!"Cô cũng dõi theo anh, đáp trả!
Giật mạnh cánh tay của mình, cô xoay người lại muốn rời đi!
Hoắc Doãn Văn lần nữa kéo lấy cô, lần này rất thô lỗ, phòng ngừa cô tiếp tục chạy trốn."Đi nhanh như vậy làm gì? Không phải mới vừa em yêu cầu tìm anh, nhất định đi lên chỗ anh? Đã đến rồi, sao không ngồi lại chơi một chút!"
"Hoắc Doãn Văn, anh là đồ cặn bã, buông tôi ra!" Nhan Như Y không biết anh đang bị làm sao, tại sao đối xử như vậy với mình!
"Buông tay? Chờ một lát!" Hoắc Doãn Văn quăng mạnh cô lên ghế sa lon, anh ngồi sát vào cô, ôm chặt lấy cô, không để cho cô đi! "Cho em cơ hội xem một chút, cái dạng gái nào mới làm cho nam giới thích!".
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
51 chương
27 chương
103 chương
42 chương
21 chương
9 chương