Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?
Chương 25 : Anh ấy yêu ai?
Trình Tố Vi mở mắt thật to không hề chớp để đề phòng người đàn ông trên người mình.
Tay cô giữ chặt chăn che trước ngực nhanh chóng bị Tô Vận kéo ra, hắn nắm lấy bàn tay cô, cùng cô đan mười ngón tay, nụ hôn từ trên môi đỏ hồng rơi xuống khắp cái cổ trắng ngần của cô, môi lưỡi hắn di chuyển đến đâu là để lại ấn ký trên đó.
Trình Tố Vi dần trở nên căng thẳng, cô gồng mình lại như sắp phải đối diện với một chuyện hết sức to lớn.
Bàn tay mang đầy hơi ấm của Tô Vận từ từ cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người cô và bắt đầu ngao du khắp cơ thể cô, dọc xuống giữa hai đùi cô, hắn đem hai chân cô tách ra, môi kề sát tai cô thì thầm.
- Bảo bối, thả lỏng nào.
Hơi thở của Trình Tố Vi từ hỗn loạn đang trở lại ổn định hơn, cô mở to đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn thẳng vào mặt hắn, mím chặt môi không nói gì.
Tô Vận thấy cô dần thoả hiệp liền thừa thắng xông lên, đem quần áo của chính mình cởi bỏ hết và lần lượt ném xuống giường, giải phóng dục vọng đã bị giam cầm rất lâu. Hắn tách hai chân cô ra rộng hơn nữa, đem phần thân dưới trướng to nóng hổi kia áp sát vào vùng non mềm sớm đã ẩm ướt của người phụ nữ. Kết hợp với động tác mơn trớn vuốt ve dọc cơ thể ngọc ngà, chạm đến những vị trí mẫn cảm nhất khiến cô cong người khó chịu; nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, tham lam. Hắn đẩy mạnh thắt lưng, đen toàn bộ dục vọng chôn sâu vào bên trong cô.
- Ư.... ân....
Bị dị vật xâm nhập như vậy khiến Trình Tố Vi ngửa cô rên thành tiếng, hai tay cô ôm chặt sau lưng Tô Vận.
- Thả lỏng nào, đừng căng thẳng, sẽ đau đấy.
Tô Vận hôn lên trán trơn mịn của cô, giọng trầm ấm quyến rũ. Hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô rồi nhanh chóng tăng tốc độ ra vào.
- Ôm chặt anh.
Đầu óc Trình Tố Vi đã sớm trở nên mông lung, bị dục vọng vây lấy toàn thân làm cô chỉ biết hành động theo bản năng, hai chân thon dài quấn chặt thắt lưng Tô Vận, chủ động ưỡn người lên nghênh đón khoái cảm hắn mang lại.
- Ưmmmm.....nhẹ...nhẹ chút....
Mồ hôi đã sớm ướt đẫm cả hai thân thể trần truồng, mùi vị hoan ái trong phòng càng lúc càng đậm.
Tiếng rên rỉ của Trình Tố Vi có lúc đứt quãng, lúc lại dồn dập, nỉ non, cầu xin.
- Ân.... Tô Vận....sâu quá...không....không được.....
Tô Vận đưa tay cô đặt vào môi mình và hôn thật lâu vào nó, hắn vừa hôn cô vừa nói.
- Vi, thoải mái không?
Trình Tố Vi thần hồn điên đảo liên tục gật đầu.
- Thoải....thoải mái....
Tô Vận tiếp tục tăng nhanh tốc độ hơn nữa, hắn đã đưa cô lên cao triều đến tận hai lần, nhìn dáng vẻ phong tình của cô, hắn lại khàn giọng ra lệnh.
- Vi, gọi tên anh.
Trình Tố Vi hai tay hai chân đều quấn chặt lấy hắn như người chết đuối đang bám trụ cái cộc duy nhất, cô gọi trong tiếng rên rỉ
- Vận....
Tô Vận hài lòng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng vào sâu hơn.
- Vi, nói yêu anh.
Trình Tố Vi chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa, cô lại ngoan ngoãn nói theo lời hắn.
- Vận.....em..em..yêu anh....
Dục vọng như đê vỡ, Tô Vận động thêm vài cái rồi đem toàn bộ tinh hoa nóng hổi rót đầy cơ thể cô.
- ------------------------------
Lúc Tô Vận tỉnh dậy Trình Tố Vi vẫn còn ngủ, đến khi hắn tắm rửa xong và trở lại cô vẫn chưa tỉnh, chẳng lẽ tối qua hắn thật sự đã quá sức?
Hắn vừa lau khô tóc vừa ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén lại tóc cho cô, hắn không có ý định sẽ gọi cô dậy. Động tác vô cùng dịu dàng kèm với ánh mắt sủng nịch yêu thương.
- Ưm...
Trình Tố Vi ngủ trông rất ngon lành, trải qua trận kích tình đêm qua càng làm da dẻ cô thêm hồng hào, cô khẽ chuyển mình tìm tư thế ngủ tốt hơn. Vô tình cô đã để vật trong bao gối rơi ra, lộ trước mắt Tô Vận. Đó là sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá mà hắn đã đeo cho cô lúc ở bệnh viện.
Hoá ra cô không bỏ nó mà còn xem nó như bùa hộ mệnh mà đặt ở dưới gối.
Chỉ như vậy thôi cũng đã khiến Tô Vận thấy lòng mình có chút ấm áp. Hắn cầm sợi dây chuyền đeo lại vào cổ cho cô, vui vẻ nhìn ngắm nó.
- Bảo bối, anh sẽ không để mất em nữa. Tuyệt đối không bao giờ.
Trình Tố Vi lại cọ ngoạy lần nữa, lần này thì cô thật sự đã tỉnh, hai mắt cô mở hờ, nhìn thấy người đàn ông đã hành hạ cô suốt cả đêm qua lại ngồi ngay trước mặt khiến cô lúng túng ngồi dậy.
Tô Vận bị bộ dạng ngượng ngùng của cô làm cho rung động một hồi, hắn đưa tay áp vào một bên má của cô mà cảm nhận da thịt mềm mại.
- Ngủ ngon chứ?
Trình Tố Vi gật nhẹ đầu, cô kéo chăn lên cao hơn nữa, bất ngờ chạm phải sợi dây chuyền trên cổ làm cô ngây người cầm lên xem, cô lại nhìn Tô Vận với một ánh mắt hiếu kỳ, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.
Dĩ nhiên Tô Vận biết cô sẽ có thắc mắc nên chủ động nói với cô.
- Anh thấy nó cạnh gối của em nên đã đeo vào cho em.
Nói xong, hắn còn nhìn tay cô đang cầm mặt dây chuyền như sợ cô sẽ kéo ra. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, cô chỉ im lặng bỏ tay xuống, bắt đầu xỏ dép đi vào làm vệ sinh cá nhân.
- -------------------------
Tuy không biết tại sao Trình Sở Uy lại để Trình Tố Vi bên cạnh Tô Vận nhưng điều này đối với Hứa Vĩ Thành thật sự là không thể chấp nhận được, anh đã biết được vị trí chính xác của Trình Tố Vi qua điện thoại của Trình Sở Uy và bác sĩ nên đã gấp rút chạy đến đảo mà không để Trình gia biết, đặc biệt là Trình Dân.
Trên đảo Moorea có rất nhiều căn biệt thự có kiến trúc giống nhau, đặc biệt là không có địa chỉ riêng, rốt cuộc thì làm sao nhận ra được chỗ nghỉ của mình thì phải là người thường xuyên đến đây mới biết.
Từ lúc Hứa Vĩ Thành đặt chân lên đảo đã gọi rất nhiều lần vào điện thoại của Trình Tố Vi, nhưng cô vẫn tắt máy. Anh đành vào khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ nghĩ cách đi tìm cô.
Sau khi đặt phòng, Hứa Vĩ Thành nhận chìa khóa từ tay tiếp tân và đi vào thang máy. Trong thang máy chỉ có một cô gái, trông cô ta rất quen nhưng anh không thể nhớ nổi là ai. Hai người đứng giữ một khoảng cách khá rộng và không ai nói với ai câu nào, cứ như vậy lại cùng đến một tầng.
Cô gái đó bước ra khỏi thang máy trước, lúc đi ra cô ta đã đánh rơi một cái chìa khoá.
Hứa Vĩ Thành đã kịp nhặt nó lên và gọi cô ta lại.
- Tiểu thư, cô đánh rơi cái này.
Cô gái đó dừng bước để nhận lại chiếc chìa khóa, và không quên nói câu cảm ơn. Trước khi cô ta cầm chiếc chìa khóa đi, Hứa Vĩ Thành đã nhanh chóng liếc nhìn qua chữ được khắc trên đó, là chữ " Vận". Anh kinh ngạc nhìn cô ta nhưng lại không hỏi gì đến khi cô ta đi rồi, anh vẫn thờ người ra mà nhìn.
Vận?.
Không phải là Tô Vận chứ?
Chẳng lẽ cô gái quen biết Tô Vận và cũng đến đây để tìm hắn?
..........................
Hứa Vĩ Thành vừa vào phòng đã bắt đầu thấy không ổn, anh suy đi nghĩ lại vẫn là nên làm gì đó. Nên đã qua phòng của cô gái đó gõ cửa.
Cô ta mở cửa và nhìn thấy anh.
- Tiên sinh, anh có chuyện gì sao?
Hứa Vĩ Thành nở một nụ cười lịch thiệp, tỏ ra ngại ngùng nói.
- Tiểu thư, tôi quên đem theo sạc pin rồi, cô có thể cho tôi mượn dùng tạm không?
Cô gái rất sẵn sàng giúp đỡ, cô ta bảo anh đứng đợi và đi vào trong lấy đồ anh cần mượn.
Nhân lúc cô ta không chú ý, Hứa Vĩ Thành đã nhanh tay đem một cái máy ghi hình bỏ vào chậu hoa bên cánh cửa, vừa kịp lúc cô ta trở lại. Anh nhận sạc pin và trở về phòng.
- -----------------------------
Bữa trưa của Tô Vận và Trình Tố Vi được chuẩn bị rất đầy đủ dinh dưỡng. Sau chuyện tối qua, thái độ của Trình Tố Vi cũng dần thay đổi, cô chịu ăn những gì mà Tô Vận đưa đến miệng cho cô.
Vì sự thay đổi tích cực của cô mà Tô Vận chỉ lo gắp thức ăn cho cô mà không biết mình đã ăn hay chưa.
Trình Tố Vi chợt dừng lại và cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào chén của hắn.
Thấy hành động đó của cô, Tô Vận không thể tin nổi mà ngây người ra nhìn.
Trình Tố Vi tiếp tục gắp thêm một món khác bỏ vào chén của hắn, cô mở miệng nói câu đầu tiên.
- Anh không đói sao?
Tô Vận cười rất phấn khởi, hắn chậm rãi ăn một thìa cơm và cả đồ ăn cô gắp.
Trình Tố Vi thấy vậy cũng cúi đầu tiếp tục ăn.
Tô Vận vừa ngước lên nhìn đã thấy trên khoé miệng cô dính một ít nước sốt, hắn khẽ bật cười và rút giấy lau cẩn thận cho cô, trên môi hắn vẫn treo một nụ cười hạnh phúc.
Trình Tố Vi không hề né tránh mà để cho hắn lau, cô còn đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua rất dịu dàng. Làm Tô Vận như bị thôi miên mà nhìn cô rất lâu.
..............................
Sau khi nghỉ trưa xong, Tô Vận bắt đầu chuẩn bị cho Trình Tố Vi để đưa cô đi đâu đó. Xong xuôi, hai người cùng nắm tay nhau đi ra khỏi khách sạn.
Nơi mà Tô Vận đưa Trình Tố Vi đến là một bãi cano. Hắn giúp cô mặc đồ bảo hộ vào rồi dẫn cô ngồi lên cano, để cô ôm chặt hắn từ phía sau.
- Ôm chặt anh như tối qua đấy!
Nghe hắn nói chuyện không đứng đắn thế này thật sự khiến Trình Tố Vi ngượng chín cả mặt, nhưng vẫn ôm chặt hắn vì cô còn chưa muốn chết đâu a..
Tô Vận cười hài lòng và bắt đầu khởi động hệ thống, chiếc cano như con cá mập lao nhanh trên mặt biển rộng lớn, quét thành một đường sóng biển dữ dội.
Gió biển thổi rất mạnh phả vào mặt Trình Tố Vi, làm tung mái tóc đen dài của cô. Giữa lòng đại dương mênh mông một màu xanh, cô vòng tay ôm ngang bụng Tô Vận, mặt áp vào lưng hắn, cô nhắm mắt giao hết tất cả cho hắn, mặc cho phía trước là phong ba bão táp, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Tô Vận chỉ điều khiển cano bằng một tay, tay còn lại giữ trên hai tay Trình Tố Vi đang ôm chặt mình.
- Vi, anh dẫn em đi ngắm biển, không phải đưa em đi ngủ..
Trình Tố Vi khẽ lắc đầu, cô ôm chặt hắn hơn nữa, giọng thỏ thẻ.
- Em sẽ ngủ như vậy được đến bao giờ? Ba sẽ đến ngay thôi....
Chỉ một câu đơn giản của cô đã khiến trái tim Tô Vận như muốn vỡ tung ra, hắn biết cô đang lo sợ điều gì. Cô đang sợ sẽ bị bắt về Trình gia.
- Vi, cho dù là kẻ nào anh cũng sẽ không để bọn họ đụng đến em.
Trình Tố Vi mở mắt ra rồi lại nhắm nghiền lại. Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dọc xuống gò má cô. Cô đưa một tay đặt xuống dưới bụng, nơi này đã từng tồn tại một sinh mạng nhỏ.
Nếu như, nếu như hắn có thể nhận ra cô sớm hơn thì có lẽ con của bọn họ đã không phải chết.
Giá như hắn nhận ra cô sớm hơn thì giữ bọn họ sẽ không đi đến như hôm nay.
Bây giờ vẫn còn có thể quay lại sao?
- -------------------------
Khi mặt trời đã xuống đến chân núi Tô Vận mới đưa Trình Tố Vi trở lại khách sạn.
Reng reng reng.
Trình Tố Vi vừa đi vào tắm thì điện thoại của Tô Vận cũng vừa đúng lúc vang lên, vừa nghe điện thoại xong hắn liền trở nên khẩn trương, đi tới trước cửa phòng tắm dặn Trình Tố Vi vài câu rồi mới ra khỏi phòng.
Khi tắm xong và đi ra thì Trình Tố Vi đã không thấy Tô Vận đâu nữa, cô sấy khô tóc và mở laptop lên đọc mấy bài báo lá cải để giết thời gian.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng chợt truyền đến tiếng gõ cửa, Trình Tố Vi tưởng là Tô Vận quay lại nên hơi càu nhàu, hắn có chìa khoá sao không tự vào mà gõ cửa làm gì chứ?
Cô xỏ dép vào và để laptop lên bàn, sau đó đi ra mở cửa..
Nhưng người đứng trước mặt cô không phải Tô Vận mà là một người phụ nữ....
Trình Tố Vi biết cô ta. Đó là Đường Nhã Tịnh, bác sĩ đã kiểm tra cho cô lần trước ở bệnh viện Giang Hoành.
Đường Nhã Tịnh nở một nụ cười lịch thiệp.
- Trình tiểu thư tôi vào được chứ?
Trình Tố Vi gật đầu và mở cửa cho cô ta.
- Bác sĩ Đường, sao cô lại đến đây?
Hai người cùng ngồi xuống và Trình Tố Vi bắt đầu hỏi.
Đường Nhã Tịnh nặn ra một nụ cười khổ sở, cô ta buồn bã đối diện với Trình Tố Vi.
- Trình tiểu thư, lần trước tôi đã từng nói chuyện giữ tôi và Vận với cô. Hôm nay tôi đến đây thật sự là có chuyện muốn cầu xin cô.
Trình Tố Vi hơi hoang mang khi nghe cô ta nói như vậy.
- Bác sĩ Đường, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Nhã Tịnh lau vội nước mắt, nghẹn ngào nói.
- Trình tiểu thư, chuyện cô và Vận yêu nhau trước khi anh ấy gặp tai nạn tôi đã biết hết rồi.
- Tôi cũng biết bây giờ anh ấy đang muốn quay lại với cô.
Mỗi một câu cô ta nói ra là một bậc kinh ngạc cùng lo sợ trong lòng Trình Tố Vi.
- Nhưng có vài chuyện cô không biết. Đó là trước khi gặp tai nạn Vận và tôi đã được cha mẹ hai bên sắp đặt cho một hôn sự. Nhưng anh ấy thà chết cũng không muốn bỏ rơi cô, vậy là anh ấy đã đưa cô cùng bỏ trốn.
Hai tai Trình Tố Vi ong ong, cô đang nghe gì thế này?
Bỏ trốn?
Sao lại là bỏ trốn chứ?
Hai năm trước Tô Vận đã nói là đưa cô đi du lịch mà, hắn chỉ là muốn đưa cô đi chơi mà thôi.
Sao tự nhiên lại biến thành bỏ trốn chứ?
Hôn sự?
Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Lúc đó Tô Vận chỉ yêu mỗi mình cô mà, hắn chỉ có một mình cô. Ở đâu lại có một vị hôn thê xuất hiện chứ?
Cô không tin!
Nhất định là Đường Nhã Tịnh đang nói dối thôi!
Thấy bộ dạng như ma nhập của Trình Tố Vi, Đường Nhã Tịnh hả hê trong lòng, cô ta tiếp tục nói.
- Trình tiểu thư, tôi biết cô rất khó tin nhưng đây là sự thật. Chỉ vì muốn ở bên cạnh cô mà Vận đã chống đối ba mẹ anh ấy, tại sao cô không thử hỏi, nếu không phải vì bỏ trốn cùng cô thì Vận có gặp tai nạn không?
- Còn nữa, hai năm anh ấy mất trí nhớ tại sao anh ấy chỉ ở bên cạnh tôi, anh ấy cũng từng nói yêu tôi rất nhiều. Rõ ràng anh ấy đã quên cô, không phải chỉ là quên trong ký ức mà ngay cả trong tim cũng không còn hình bóng của cô. Sau khi hai người gặp lại tại sao anh ấy lại thờ ơ lạnh nhạt với cô như vậy? Tại sao bốn năm qua anh ấy không đi tìm cô? Trình tiểu thư, cô chưa bao giờ tò mò sao? Cô không muốn biết câu trả, nếu tôi là cô thì đã sớm hiểu ra từ lâu rồi.
Đường Nhã Tịnh nói không ngừng nghỉ, cô ta không hề cho Trình Tố Vi một phút để thở, quyết tâm bóp chết cô cho bằng được.
- Trình tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này tôi nên cho cô biết. Hai năm trước tôi đã làm một chuyện có lỗi với Vận, tôi đã lỡ trao thân cho một người khác.....
Trình Tố Vi có chút hoài nghi nhìn cô ta, như đợi cô ta nói tiếp.
Đường Nhã Tịnh cười yếu ớt và lau nước mắt.
- Hôm đó Vận phải đi công tác vài ngày, tôi ở nhà đợi anh ấy, ngoài tiệc tùng với bạn bè và đi làm ở bệnh viện thì tôi chẳng đi đâu. Một hôm trong bữa liên hoan với đồng nghiệp ở nhà chúng tôi. Tôi bị một gã phụ tá bỏ thuốc hãm hại, khi tôi tỉnh lại thì biết cái đó của tôi đã không còn nữa. Lúc đó Vận cũng về đến nhà, nhìn thấy toàn bộ sự việc, anh ấy đã đề nghị chia tay. Về sau tôi biết được anh ấy không thích xử nữ, hoá ra là vì ám ảnh chuyện đó cho tới bây giờ. Nếu anh ấy không yêu tôi thì tại sao anh ấy lại như vậy?
Trình Tố Vi càng lúc càng hít thở không thông, cô cố gắng vùng vẫy trong đống tuyệt vọng. Hai tay cô ôm lấy đầu, ra sức gào thét.
- Đủ rồi! Đừng nói nữa!
Đường Nhã Tịnh đâu dễ gì dừng lại, cô ta khóc nức nở và còn quỳ gối xuống dưới chân cô nữa.
- Trình tiểu thư, tôi cầu xin cô có được không? Cô để cho tôi và Vận quay lại bên nhau được không? Trình tiểu thư, cho dù hai người có cố gắng hàn gắn lại mối tình này thì Tô gia cũng sẽ không để yên cho hai người. Hơn nữa Vận không phải là không có tình cảm với tôi, nếu không có cô thì chắc chắn anh ấy sẽ yêu tôi.
Trình Tố Vi nước mắt giàn giụa, cô lắc đầu gào khóc, cố gắng phủ nhận những gì mình vừa nghe.
- Không phải như vậy! Không phải như vậy! Cô nói dối, cô chỉ là đang nói dối mà thôi.
Nhưng cho dù cô có phủ nhận thế nào đi nữa thì cũng không thể phủi đi một cách sạch sẽ những vết nhơ đó. Cô có thể khóc, có thể than oán, trách móc ai đây?
Nước mắt liễu có rửa trôi được những đau đớn đã kết vảy trong lòng cô?
Lần đầu tiên của cô dâng hiến cho Tô Vận lại bị hắn sỉ nhục, ghê tởm, hắn nói ra lời mà cô không thể tin nổi, hắn nói hắn căm ghét xử nữ, còn tàn nhẫn đem cô vứt cho đám thuộc hạ của hắn chơi đùa. Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng hắn đã quên cô mà thôi.
Nhưng bây giờ cô đã có câu trả lời rõ ràng rồi.
Vì chuyện của Đường Nhã Tịnh mà Tô Vận vạch ra nguyên tắc cho bản thân, hắn ám ảnh giọt máu trinh nguyên kia cũng vì đã bị cô ta tổn thương sâu sắc.
Nếu trong lòng hắn không có Đường Nhã Tịnh thì sao phải để chuyện đó trong lòng chứ?
Hắn yêu cô ư?
Là giả mà thôi!
Nếu hắn thật sự yêu cô thì tại sao bốn năm qua hắn chưa bao giờ có cảm giác gì về cô, cho dù hắn không nhớ ra nhưng tình yêu xuất phát từ trái tim cơ mà.
Nếu hắn thật sự yêu cô thì tại sao lại đem sự trinh trắng của Đường Nhã Tịnh áp đặt lên người cô?
Nếu hắn thật sự yêu cô thì tại sao hắn không đi tìm cô?
Trình Tố Vi bước đi không rõ mục đích, cô chỉ biết đi mãi như thế này, sóng biển đập vào bờ rồi lại cuộn trào ra biển lớn, gió thổi mang theo hơi lạnh phả vào da thịt khiến cô co mình lại. Bàn tay cô vẫn cầm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Hình như đã mệt rồi nên cô mới dừng lại, ngồi phịch xuống bãi cát, tay lại đặt trên bụng.
Cô nhìn sóng biển vỗ đều đều trong hiu quạnh. Bàn tay đặt trên cái bụng phẳng lì kia khẽ run lên.
Giữ cô và Tô Vận từ lâu đã không thể nào quay lại như trước đây nữa.
Ngay từ giây phút cô ngã xuống vũng máu kia, sinh mạng bé nhỏ trong bụng cô đã mất đi. Cô nhận ra rằng giữ bọn họ đã không thể nào nữa rồi.
Chuyện giữ cô và hắn đã không chỉ còn là vấn đề nhớ hay không nhớ nữa, giữ cả hai đã sớm hình thành một khoảng cách vô hình rồi, càng cố gắng vượt qua thì càng xa nhau mà thôi.
- ----------------------------
Nghĩ đến chuyện Đường Nhã Tịnh đã sớm ra khỏi khách sạn, Hứa Vỹ Thành lao như điên đi tìm cô ta. Nhờ nghe được cuộc điện thoại của cô ta, anh mới biết được mối quan hệ trước đây của cô ta và Tô Vận.
Nếu là như vậy thì chắc chắn cô ta đến đây để tìm Tô Vận và làm tổn thương đến Trình Tố Vi là điều không thể tránh khỏi.
Anh phải ngăn cản cô ta tìm gặp Trình Tố Vi, nhất định không thể để cô ta khiến cô chịu đả kích được!
- ------------------------------
Khi Tô Vận trở về khách sạn đã không thấy Trình Tố Vi đâu nữa mà chỉ thấy Đường Nhã Tịnh ngồi thừa trong phòng. Hắn cuống lên vừa tìm Trình Tố Vi khắp phòng vừa bắt Đường Nhã Tịnh lên hỏi.
- Tại sao cô lại ở đây? Vi đâu? Cô đã làm gì cô ấy rồi? Nói mau!
Đường Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cô ta phá lên mà cười.
- Vận, anh nghĩ anh làm như vậy sẽ thay đổi được mọi chuyện sao? Ba mẹ anh đã sắp xếp hôn sự cho chúng ta rồi, nếu anh không lập tức quay về kết hôn với em thì em không dám chắc ba mẹ anh sẽ làm gì Trình Tố Vi đâu!
Hai tay Tô Vận như sắp bóp nát hai vai cô ta. Hắn nghiến răng nghiến lợi quát.
- Đừng nói nhảm nữa! Tôi hỏi cô, Vi ở đâu? Cô đã nói gì với cô hả?
Đường Nhã Tịnh cười trong đau đớn.
- Em không biết, em không biết cô ta ở đâu cả! Nhưng em đã nói tất cả với cô ta rồi. Chuyện giữ chúng ta em đều đã cho cô ta biết. Cả chuyện tại sao anh ghét xử nữ em cũng đã nói với cô ta.
Chát!
Tô Vận không hề nhân nhượng mà giáng cho cô ta một bạt tai khiến cô ta ngã xuống sàn, dữ tợn gằng từng tiếng.
- Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lấy mạng cô đầu tiên.
Rồi hắn đi đi thẳng ra khỏi phòng. Cánh cửa như sắp rơi ra bởi lực đá của hắn.
- -----------------------------------
Tô Vận đi ra khỏi khách sạn một lúc thì nhìn thấy Trình Tố Vi đang ngồi trên bãi cát cách hắn vài bước chân. Hắn thầm thở phào một hơi và chạy đến chỗ cô.
- Vi, em đi đâu vậy?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
78 chương
389 chương
57 chương
51 chương