Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 34: Không thể phẫu thuật! Chạy như kẻ mất trí vào bệnh viện, Hàn Dĩ Xuyến xoay người lung lung, hoảng loạn tìm kiếm. Cô sắp điên lên rồi, vừa khóc vừa chạy đến hỏi y tá đang trực ban; sau khi tìm đến được dãy hành lang phòng bệnh mẹ cô đang nằm thì thấy Thuyên An và Phàm Diệc đang ngồi trên ghế trước phòng bệnh. - Thuyên An, mẹ tớ sao rồi? Thuyên An vừa lau nước mắt vừa đứng lên, hai mắt sưng húp nhìn Hàn Dĩ Xuyến, ngẹn ngào cất lời - Dĩ Xuyến, bác gái, bác gái không ổn rồi...! Gương mặt vốn đã tái nhợt của Hàn Dĩ Xuyến càng nghiêm trọng hơn, cô kéo tay Thuyên An ngồi xuống ghế, gấp gáp hỏi - Thuyên An, chuyện là thế nào, cậu nói rõ cho tớ nghe! Thuyên An vừa khóc vừa kể - Bốn ngày qua, cậu mất tích một cách yên lặng, tớ và Lệ Băng, còn cả trưởng phòng Ninh và Phàm Diệc đã tìm cậu bằng mọi cách có thể, Phàm Diệc còn vì chuyện này mà cãi nhau với ba anh ấy một trận. Thuyên An ngừng một lúc để bình tĩnh hơn, Hàn Dĩ Xuyến đau lòng, áy náy còn cả biết ơn mà nhìn Phàm Diệc. Thuyên An tiếp tục nói - Bọn tớ đã bàn với nhau cùng thống nhất ý kiến là không để mẹ cậu biết cậu đang mất tích, bọn tớ nói với bác gái là cậu phải đi công tác cùng vài nhân viên công ty, nơi đó sẽ không có sóng điện thoại, và bọn tớ đã lựa lời khuyên bác gái, cùng nhau chăm sóc bác ấy; nhưng đến hôm qua, khi Lệ Băng và tớ đến nhà cậu thì đã phát hoảng khi nhìn thấy bác gái ngất xỉu ở trước cửa, bọn tớ vô cùng sợ hãi; khi bác gái được đưa vào bệnh viện, sau khi bác sĩ đẩy bác ấy từ phòng phẫu thuật ra, họ nói tình hình bây giờ của bác ấy rất xấu, cần phải tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng..... Tim Hàn Dĩ Xuyến theo từng câu từng chữ mà Thuyên An kể đã dần nát vụn ra, nhói đến rỉ máu; nước mắt nóng hổi, mặn chát lăn không ngừng xuống gò má cô.... Cô điên loạn kêu lên - Vậy thì tại sao vẫn chưa phẫu thuật, có phải chi phí phẫu thuật quá lớn, không sao? Tớ có thể đi mượn, làm ơn hãy kêu họ cứu mẹ tớ, tớ chỉ cần cứu mẹ tớ...hức hức....! Cô khóc đến tan nát cõi lòng, tay ôm chặt ngực mà khóc đến sắp ngã xuống. Thuyên An cũng khóc rống theo, ôm chặt Hàn Dĩ Xuyến mà khóc. Phàm Diệc vẫn cố gắng giữa vững lí trí, bước từng bước kiên định tới bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến, nhẹ giọng nói với cô - Tiểu Xuyến, em vào gặp bác gái trước đi đã! Anh nhẹ nhàng dìu cô đứng lên và đưa cô vào phòng bệnh. Trong phòng bệnh bây giờ, mẹ Hàn đang nằm im lặng trên chiếc giường màu trắng, gương mặt bà xanh xao đến khó coi; đứng bên giường bệnh là Lệ Băng và trưởng phòng Ninh, vừa thấy Phàm Diệc dìu Hàn Dĩ Xuyến vào, họ liền nhường chỗ cho cô. Trưởng phòng Ninh nhìn bộ dạng của Hàn Dĩ Xuyến bây giờ, không khỏi đau xót; gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, môi cô của chuyển dần sang trắng bệch mặc dù máu tụ vẫn còn trên đó, chiếc áo sơmi cô đang mặc không thể che hết những dấu hôn mờ ám khắp cổ, ngực; vừa nhìn qua đã biết cô vừa trải qua những chuyện đáng sợ như thế nào. Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn ngồi sụp xuống bên cạnh giường của mẹ mình, gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, có lẽ chỉ một vài giây nữa thôi, cô sẽ không còn trụ nổi nữa; hai tay run rẩy cầm bàn tay đang cắm đầy ống truyền dịch của mẹ, nức nở không thành tiếng.... - Mẹ... con xin lỗi... con không nên để mẹ ở nhà một mình... con sai rồi... mẹ... mẹ mở mắt ra nhìn con được không? Mẹ đừng như vậy...mẹ... sẽ không sao đâu...con sẽ kiếm được tiền phẫu thuật cho mẹ... mẹ... mẹ sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi.. mẹ... sẽ ổn cả thôi...! Phàm Diệc đứng sau lưng cô an ủi, đỡ lấy cô để cô không bị ngã. Tiếng khóc thét chói tai đầy tuyệt vọng của Hàn Dĩ Xuyến phủ khắp phòng bệnh.... Những người bên cạnh cũng không kìm nén được sự xót xa. Không gian bi thương, u ám thế này chợt bị một tiếng mở cửa của bác sĩ phá tan. Giọng nói đầy uy nghiêm của bác sĩ vang lên - Người nhà bệnh nhân, đến phòng tôi một chút! - -------------------------- Ngồi đối diện với bác sĩ trên bàn làm việc của ông ta, Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi chờ đợi những gì ông ta sắp nói. Vị bác sĩ lấy ra một lọ thuốc đưa tới trước mặt Hàn Dĩ Xuyến - Cô Hàn, tôi gặp riêng cô là để trao đổi hai vấn đề, thứ nhất đó là nguyên nhân khiến mẹ cô đột nhiên ngất xỉu, thứ hai là việc phẫu thuật của mẹ cô. Môi nhỏ trắng bệch khẽ mấp máy - Bác sĩ cứ nói ạ! Vị bác sĩ thở dài rồi chỉ vào số thuốc trước mặt - Đây là thuốc mà mẹ cô uống một tháng nay? Hàn Dĩ Xuyến cầm số thuốc đó lên xem rồi nhẹ gật đầu; vị bác sĩ lại lấy thêm một liều thuốc khác lên cho cô xem. - Đây là thuốc mẹ cô uống trước kia? Hàn Dĩ Xuyến xem xong lại gật đầu; vị bác sĩ cầm cả hai đơn thuốc lên và bắt đầu phân tích - Mẹ của cô Hàn mắc bệnh tim đã hơn hai mươi năm, có lẽ bà ấy cũng đã nói cô biết năm đó nếu không lựa chọn sinh ra cô thì bà ấy đã có thể phẫu thuật tim. Hàn Dĩ Xuyến đau đớn gật đầu, điều này cô đã biết từ lâu, mẹ vì cô mà phải sống với căn bệnh quái ác này suốt hơn hai mươi năm, cô biết điều đó, nhưng cô chẳng thể làm gì cho mẹ, hôm nay lại khiến bà phải ra nông nổi này, cô cảm thấy mình là đứa con rất bất hiếu! Bác sĩ nhìn cô một lúc rồi tiếp tục phân tích - Hơn hai mươi năm qua mẹ cô đã chống chọi với căn bệnh này bằng cách dùng thuốc, thuốc mà mẹ cô được bệnh viện cấp là loại thuốc tốt nhất và có hiệu quả ổn định nhịp tim tốt nhất, cũng có thể dần dần kéo dài tuổi thọ cho mẹ cô; thế nhưng, trong một tháng qua, mẹ cô lại uống loại thuốc kích thích nhịp tim tăng mạnh, loại thuốc này đối với người mắc bệnh tim như mẹ cô giống như một loại thuốc độc ngấm dần dần vào tĩnh mạch mà không ai có thể phát hiện ra, uống trong thời gian dài thì sẽ dẫn đến trường hợp tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát kịp thời, dẫn đến người bệnh choáng váng, ngất xỉu và trường hợp xấu nhất là có thể sẽ tử vong. Hàn Dĩ Xuyến bị chấn động nặng, suýt chút nữa thì cô cũng ngất rồi, bàn tay run rẩy của cô bám chặt vào bàn, nghe bác sĩ nói tiếp - Hai loại thuốc mà mẹ cô dùng đều rất giống nhau ở vẻ bên ngoài, nếu không phải người trong ngành y thì sẽ không thể nhận ra; nói khó nghe một chút, tôi đoán đã có ai lén đổi thuốc của mẹ cô! Ngón tay Hàn Dĩ Xuyến kịch liệt run rẩy, cô ngước mắt khó tin nhìn bác sĩ - Bác sĩ nói là có người đổi thuốc của mẹ cháu? Vị bác sĩ nặng nề gật đầu; hai mắt Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên mở to, cô nhớ ra rồi! Có một lần cô nhìn thấy mẹ uống thuốc, lúc đó cô đã thấy thuốc mà mẹ mình uống khác với thuốc của những đợt trước nhưng cô lại không để tâm lắm, bây giờ mẹ thành ra thế này, cô có hối hận cũng không biết phải làm gì cho mẹ! Nhưng rốt cuộc là ai đổi thuốc của mẹ cô, mẹ cô từ sáng đến tối rất ít khi ra ngoài, nếu có ra ngoài thì cũng có cô đi cùng, như vậy cô thực sự nghĩ không ra ai đã đổi thuốc của bà. Kẻ đổi thuốc chắc chắn muốn giết mẹ cô, nhưng bà chẳng kết thù oán với ai, vậy thì rốt cuộc là kẻ nào cơ chứ? Giữa lúc Hàn Dĩ Xuyến đang phân tích tìm ra kẻ ác độc đó thì vị bác sĩ lại lên tiếng - Còn về vấn đề phẫu thuật của mẹ cô.... Hàn Dĩ Xuyến khẩn trương vô cùng, cô vội vàng hỏi - Bác sĩ, tại sao tình hình của mẹ cháu nguy kịch như vậy mà lại không tiến hành phẫu thuật ạ? Vị bác sĩ chắp hai tay lại đặt trên bàn, thở dài nặng nề - Tình hình của mẹ cháu hiện giờ đúng là rất nguy kịch, cần phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu không bà ấy có thể sẽ không qua khỏi..... Hàn Dĩ Xuyến kích động hỏi - Vậy thì tại sao vẫn chưa tiến hành phẫu thuật? Chi phí phẫu thuật quá đắt sao ạ? Không sao ạ, cháu có thể lo được mà, xin bác sĩ hãy cứu mẹ cháu! Cầu xin bác sĩ! Vừa nói cô vừa kéo tay bác sĩ lay lay, những hàng nước mắt nóng hổi, long lanh cứ liên tục lăn dài trên gương mặt tái nhợt của cô. Bác sĩ buồn bực chấn an cô - Cô Hàn, cô hãy bình tĩnh! Người có thể cứu mẹ cô là cô chứ không phải tôi! Hàn Dĩ Xuyến nhíu mày khó hiểu nhìn bác sĩ - Bác sĩ, ý ông là sao? Vị bác sĩ ngậm ngùi thở dài, có vẻ bất lực - Khi mẹ của cô vừa được chuyển đến phòng phẫu thuật thì bệnh viện nhận được cuộc gọi của một người đàn ông, anh ta lệnh cho chúng tôi không được phép tiến hành phẫu thuật cho mẹ cô nếu không muốn ngày mai cả bệnh viện biến thành một đồng bằng, đây rõ ràng là một lời cảnh cáo, người đó còn nói là đến khi nào cô chịu đến cầu xin thì mẹ cô mới có thể tiến hành phẫu thuật. Hàn Dĩ Xuyến như bị điểm phải tử huyệt, cô bất động rất lâu, ánh mắt hình như không còn tiêu cự, sắc mặt càng lúc càng kém hơn. Đầu cô muốn nổ tung, rốt cuộc là kẻ nào lại tàn nhẫn với mẹ con cô như vậy? Reng reng reng Chuông điện thoại vang lên mà cô cũng không biết, đến khi bác sĩ phải nhắc nhở liên tục cô mới dần lấy lại ý thức, lấy điện thoại ra nghe, cô còn chưa kịp nói gì thì một giọng đàn ông trầm thấp, lạnh lùng đã vang lên - Dĩ Xuyến, mẹ em vẫn khoẻ chứ? Hàn DĩXuyến như bị ma nhập, từ từ đứng dậy một cách vô hồn, cô hỏi - Là anh làm? Từ Lâm, lúc anh bắt giữ mẹ tôi đã lén đổi thuốc của bà, mục đích là ngồi chờ cho đến ngày hôm nay? Anh không cho bệnh viện tiến hành phẫu thuật cho mẹ tôi! Từ Lâm, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây? Mẹ tôi không làm gì cả, bà chẳng làm gì đắc tội với anh cả, Từ Lâm, tại sao anh lại làm vậy? Tiếng cười cợt vui vẻ của Từ Lâm vang lên bên kia đầu dây, cùng với giọng nói sắc lạnh của hắn - Rất thông minh!, em nói đúng, mẹ em không đắc tội gì với tôi, người đắc tội là em! Tôi cho em mười phút, lập tức xuất hiện trước mặt tôi, nếu không thì chờ xuống địa ngục gặp mẹ em đi! Hàn DĩXuyến vừa hốt hoảng vừa tức giận, cô muốn nói gì nhưng Từ Lâm đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút dài. Miễn cưỡng cầm điện thoại xuống và nắm chặt trong tay, Hàn Dĩ Xuyến lần nữa quay đầu lại nhìn bác sĩ, như đang cầu xin. Nhưng vị bác sĩ chỉ biết lắc đầu - Cô Hàn, cô nên làm theo yêu cầu của vị tiên sinh đó, cô chỉ còn hơn một tiếng, nếu chậm trễ, mẹ cô có thể sẽ.... Hai tay Hàn Dĩ Xuyến nắm chặt, móng tay đã sắp khảm sâu vào lòng bàn tay, cô cắn chặt môi, hít thở khó khăn, cô nhớ đến hành động kỳ lạ của Từ Lâm khi hắn đột nhiên cho cô đi dễ dàng như vậy. " Em đi đi" Thì ra mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, tất cả đã được hắn sắp xếp sẵn như một trò chơi, còn cô chỉ là một trong những thú tiêu khiển của hắn. Hàn Dĩ Xuyến thơ thẩn bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, cô y hệt cái xác di động, lồng ngực bị đâm nát đến đau đớn, hai mắt mông lung không có tiêu cự, nước mắt đã khô cạn rồi. Từ Lâm tàn nhẫn hơn cô tượng, mạng sống của một người đối với hắn chỉ như một món đồ chơi, có thể hủy diệt bất cứ lúc nào; Từ Lâm, hắn là một tên bạo chúa! Thuyên An nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến liền chạy ào tới, Phàm Diệc cũng chạy theo. Lệ Băng đúng lúc này cũng từ phòng bệnh đi ra, thấy Hàn Dĩ Xuyến, cô bước lại gần, thở dài nói - Bác sĩ có nói với cậu lý do không thể tiến hành phẫu thuật không? Thật ra bọn tớ đã hỏi rất nhiều lần, bác sĩ đều ngập ngừng không nói ra lý do, Phàm Diệc vì vậy đã thử tìm hỏi các bệnh viện khác, nhưng các bác sĩ ở đó lại lắc đầu nói là khả năng phẫu thuật thành công rất thấp, tớ cảm thấy điều này rất lạ! Hàn Dĩ Xuyến nghe xong những lời mà Lệ Băng nói, hai tay càng run hơn, hàm răng nghiến chặt, mặt cô cắt không còn giọt máu. Cô bước qua mặt Lệ Băng, không nói lời nào mà đi thẳng. Lệ Băng ngẩn ra nhìn cô. Thuyên An thì chặn ngang trước mặt cô, kéo lấy cổ tay cô và hỏi - Này Hàn Dĩ Xuyến, cậu lại định đi đâu nữa đây? Mấy ngày qua cậu đã chết ở đâu chứ? Mẹ cậu nằm đó mà cậu lại muốn bỏ đi, cậu có còn là người nữa không vậy? Phàm Diệc và Lệ Băng cùng tiến lại khuyên can Thuyên An. - Thuyên An, cậu bình tĩnh lại đi! Dĩ Xuyến cũng đau lòng lắm rồi! - Thuyên An, em không nên mắng tiểu Xuyến như vậy! Hàn Dĩ Xuyến hất tay Thuyên An ra, nghẹn ngào nói lớn - Tớ muốn mẹ tớ được phẫu thuật! Phàm Diệc kéo Hàn Dĩ Xuyến lại và ôm chặt cô trong vòm ngực rộng lớn, vỗ về an ủi. - Tiểu Xuyến, sắc mặt em không được tốt lắm, hay là em vào nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ tìm cách cứu mẹ em! Thật ra điều mà anh quan tâm hiện giờ không phải những lý do vô lý của các bệnh viện hay những thứ lung tung khác mà anh lo lắng cho tình trạng của Hàn Dĩ Xuyến, anh biết rõ những ngày qua cô ở cùng Từ Lâm, thậm chí anh cũng đoán ra Từ Lâm đã làm những chuyện cầm thú gì với cô, nhưng như vậy thì sao chứ, dù cô có biến thành bộ dạng như thế nào đi nữa thì anh cũng không để tâm, chỉ cần cô khoẻ mạnh, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô có thể cười, chỉ cần cô còn ước mơ, chỉ cần cô vẫn lạc quan như trước, chỉ cần cô vẫn là một Hàn Dĩ Xuyến mà anh yêu thì mọi thứ vẫn không thay đổi, anh sẽ không bao giờ bỏ lại cô một mình! Từ lúc Hàn Dĩ Xuyến đến bệnh viện, Phàm Diệc đã rất lo lắng cho sức khỏe của cô, nhìn gương mặt vốn hồng hào rạng rỡ của cô sau vài ngày đã trở nên nhợt nhạt trắng bệch như vậy, trên môi còn nhiều vết máu tụ chưa tan hết, anh rất sợ cô sẽ ngã xuống. Hàn Dĩ Xuyến chống hai tay lên ngực Phàm Diệc, đôi mắt ngân ngấn lệ ngước lên nhìn anh, cô nghẹn ngào nói - Phàm Diệc, anh đã làm rất nhiều chuyện cho mẹ con em rồi, đời này kiếp này em nợ anh một ân tình rất lớn, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ trả lại cho anh! Bây giờ em không thể nhận nhiều hơn nữa; tha thứ cho em kiếp này đã không thể cho anh điều anh muốn, xin lỗi vì em không thể yêu anh! Phàm Diệc không ngờ trong lúc này cô lại nói những lời từ biệt đó, cảm giác đau rát trong tim cứ lan tràn ra khắp toàn thân anh, anh biết cô ám ảnh về những chuyện mà Từ Lâm đã gây ra cho cô, anh biết cô đang dằn vặt khổ sở, cũng biết cô đang thấy nhục nhã cùng áy náy. Nhưng, anh không muốn, không muốn cô như vậy chút nào! Giữa lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, Phàm Diệc nhẹ nhàng cúi đầu xuống, môi mỏng đặt lên trán cô, hôn nhẹ mà sâu, lại hạ thấp xuống mắt cô, như muốn hôn hết những giọt nước mắt thống khổ của cô; Phải rất lâu anh mới có thể rời khỏi cô, thấp giọng nói - Tiểu Xuyến, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn yêu em! Cho dù em có thiếu mất tay chân, anh cũng sẽ nuôi em cả đời! Tiểu Xuyến, anh sẽ không bỏ rơi em! Hàn Dĩ Xuyến nãy giờ chỉ im lặng và không ngừng khóc; cô đau đầu lắm, đầu cô muốn nổ tung cả rồi! Nhẹ đẩy Phàm Diệc ra, cô xoay người bước đi - Phàm Diệc, em xin lỗi! Phàm Diệc nhìn theo bóng dáng nhỏ đang dần dần đi xa, lòng anh đau đớn khôn nguôi, cổ họng đã sắp rỉ ra máu. Nếu như giữa đường không xuất hiện một tên Từ Lâm thì cô đã không đau đến mức này, anh cũng không phải tổn thương như vậy!