Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!
Chương 22
Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 22: Người đàn ông đến từ địa ngục
Toà nhà giải trí Hunter này ngoài việc phát triển các loại dịch vụ giải trí hợp pháp để phục vụ những tầng lớp thượng lưu cũng có những hình thức dịch vụ đồi trụy với nhiều mức độ khác nhau cho tất cả những người có danh tiếng trong cả hai giới hắc bạch đạo. Hơn nữa, nơi này còn là địa điểm trao đổi, buôn bán các loại vũ khí của những tổ chức ngầm.
Nhận được tin báo lô vũ khí mà BAMs đã bán cho tổ chức của lão Tam ở Đài Loan khi vừa vào đến biên giới đã bị cướp, Từ Lâm đã cho thuộc hạ chuẩn bị một món quà đặc biệt mang đến cho đối tác của mình, còn cùng Triết Liệt đến Hunter.
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, thiết kế mang đậm nét hoàng gia, những chùm đèn chiếu sáng mang đủ hình dáng mà màu vàng lại là ánh sáng chủ đạo, những tấm thảm dưới sàn cùng những bức tường đều có đầy các hoạ tiết của nghệ thuật Italia thời trung đại, gian phòng này làm cho người khác chỉ nghĩ đến những điều vui sướng tận hưởng; nhưng giờ phút này, trên chiếc bàn rộng lớn ở giữa phòng, hai người ngồi trên hai chiếc ghế chủ toạ đối diện đang dùng ánh mắt rất căng thẳng nhìn nhau.
Từ Lâm nhìn người kia bằng một ánh mắt sắc lạnh, nhưng nụ cười lạnh khốc vẫn duy trì trên môi
- Lão Tam! Có lẽ ông rất hiểu quy tắc của tôi, đừng tưởng đâm sau lưng tôi thì tôi sẽ không biết.
Lão Tam chính là ông trùm lớn nhất nhì ở Đài Loan, nổi tiếng là làm ăn luôn giữa chữ tín, cũng là đối tác rất lâu của BAMs. Nhưng lô hàng lần này, vì bên ông ta đang thiếu nợ Hắc Long Bang ở Hồng Kông một khoản tiền lớn nên ông ta đã liều mạng cho thuộc hạ đến chặn ở biên giới để cướp đi lô vũ khí mà BAMs vận chuyển đến để không phải trả một đồng cho Từ Lâm với lý do " hàng chưa nhận tiền không giao". Lão Tam tin chắc chắn Từ Lâm sẽ không thể biết được việc này, nhưng qua ánh mắt muốn giết người kia của Từ Lâm khiến ông ta không khỏi đề phòng, ông ta hắng giọng rồi nói
- Từ tiên sinh, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói gì! Đã đến hạn mà bên ngài vẫn chưa giao hàng đến cho chúng tôi thì hỏi làm sao tôi có thể giao tiền cho ngài đây!
Từ Lâm không vội đến mức phải chạy đến túm lấy cổ áo ông ta vừa mắng vừa đánh, quá trình lớn lên và trưởng thành trong đáy xã hội tối tăm này đã rèn luyện cho hắn sự nhẫn nại khiến người ta khiếp sợ.
Hắn nở một nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng đáng sợ, ngoảnh đầu về phía sau một góc hai mươi lăm độ, gọi
- Triết Liệt!
Triết Liệt đứng phía sau gật đầu rồi ra hiệu cho một đám thuộc hạ đã xếp hàng từ rất lâu bên ngoài đi vào, trên tay mỗi người đều bưng một chiếc hộp khá lớn.
Bọn họ đồng loạt đặt lên bàn, trước mặt lão Tam sau đó lùi lại vị trí của mình.
Lão Tam vừa kinh ngạc vừa lo sợ, hết nhìn mấy cái hộp rồi lại nhìn Từ Lâm. Thấy Từ Lâm vẫn giữa nguyên bộ mặt lãnh đạm, còn ra hiệu bảo ông ta mở những chiếc hộp đó ra xem.
Triết Liệt đứng bên cạnh Từ Lâm lạnh nhạt thúc giục
- Đây là món quà nhỏ mà Từ tiên sinh đã tốn rất nhiều tâm tư để chuẩn bị cho ông!
Ánh mắt lão Tam ánh lên tia đề phòng mãnh liệt, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình từng người lên mở những chiếc hộp kia......
Những chiếc hộp vừa được mở ra, đám thuộc hạ của lão Tam đều khiếp sợ, có người văng luôn cả nắp hộp và lùi lại vài bước, có người lại nhắm tịt mắt....
Lão Tam chưa từng thấy thuộc hạ của mình có biểu hiện như vậy, ông ta hừ một tiếng rồi đứng lên để xem những thứ bên trong chiếc hộp, ông ta muốn xem thử đó là ma quỷ gì mà khiến đám thuộc hạ thân tín nhất của ông ta tái mét cả mặt mũi.
- A!
Phanh
Thời khắc Lão Tam vừa nhìn thấy thứ trong từng chiếc hộp, ông ta chưa kịp la toán lên đã sợ đến mức ngả xuống ghế....
Ông ta run run chỉ tay về phía Từ Lâm, giọng nói như mắc nghẹn ở cổ họng
- Từ Lâm.... Mày... Mày.....
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Từ Lâm vẫn ưu nhã nở nụ cười, chợt hắn búng tay một cái, đám thuộc hạ phía sau hắn liền bước lên phía trước, mỗi người cầm một chiếc hộp lên, đổ thứ bên trong ra........
Khoảng mười lăm cái đầu dính đầy máu, mặt mũi không sao nhận ra vì bị máu phủ hết.
Giọng nói như ma vương của Từ Lâm vang lên
- Lão Tam, đây là toàn bộ thủ cấp của những kẻ đã cướp lô hàng ở biên giới. Nhưng vừa nhìn qua, không phải chúng rất quen sao? À, hình như là thuộc hạ của ông!
Đám thuộc hạ của lão Tam đã sợ mất mật, lão Tam cũng bị doạ cho một phen, mồ hôi trên trán chảy xuống như suối, tay chân run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng nói
- Bọn họ không phải thuộc hạ của tôi! Từ Lâm, rốt cuộc cậu có ý gì đây?
Ông ta đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh chết chóc đáng sợ, cũng từng nghe rất nhiều lời đồn về thủ đoạn tàn nhẫn của Từ Lâm nhưng ông ta không ngờ được rằng, Từ Lâm có thể tàn ác đến mức mang cả thủ cấp đến trước mặt ông ta, điều này quả thực rất kinh dị, Từ Lâm, hắn là quỷ sao?
Từ Lâm tao nhã nâng tách trà trước mặt lên, uống một ngụm rồi nói
- Lão Tam! Ông thật sự khiến tôi không vui đấy!
Sau đó đặt tách trà xuống bàn, lấy ra một khẩu súng, nhắm đúng mi tâm của một tên thuộc hạ của lão Tam
Pằng
Tên thuộc hạ đang còn sống sờ sờ đã chết ngay trong vòng ba nốt nhạc.
Lão Tam như nhìn thấy quỷ, một con quỷ ăn thịt người ghê sợ, ông ta cũng rút súng ra và bắn về phía Từ Lâm nhưng viên đạn vừa cách mắt hắn năm centimet đã bị hắn chặn lại bằng nắp của tách trà, viên đạn lệch hướng và cắm xuống mặt bàn...
Lão Tam run lẩy bẩy, không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Với lực sát thương ghê gớm của viên đạn làm sao Từ Lâm có thể khống chế nó chỉ bằng một cái nắp sứ?
Ngay cả đầu người mà hắn còn thản nhiên cho chặt đứt, Từ Lâm, hắn không phải là người!
Lần này lão Tam ngu ngốc lựa chọn đâm sau lưng Từ Lâm như đã vuốt phải râu hùm, nhưng nếu dám kháng cự với Hắc Long Bang thì ông ta mới chỉ cưỡi trên lưng cọp, may ra còn có khả năng sống sót. Nhưng Từ Lâm thì.....
Giết người không để toàn thây! Thủ đoạn quá đỗi tàn nhẫn.
Lão Tam vẫn muốn thử liều lĩnh thêm một lần nữa
- Từ Lâm, rốt cuộc thì cậu đang muốn nói gì?
Từ Lâm tỉ mỉ lau sạch khẩu súng trên tay, sau đó nhẹ nhàng giơ lên, nhắm ngay mi tâm của lão Tam, nở một nụ cười ghê rợn
- Tôi thích những người thông minh hơn!
Lão Tam sợ đến sắp tè cả ra quần, ông ta bất chấp sỉ diện của một người đứng đầu tổ chức mà quỳ rạp xuống trước mặt Từ Lâm
- Từ tiên sinh, tôi nói, tôi nói, ở bến tàu, toàn bộ ở bến tàu, lô vũ khí chúng tôi cướp đang được giao lại cho Hắc Long Bang!
Từ Lâm vẫn không chút giao động gì, làm người khác thật sự không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy mày kiếm hắn khẽ giật giật.
Hắc Long Bang!
Đã lâu không gặp!
Lần này đối tượng giao dịch của BAMs lại là Hắc Long Bang!
Thú vị thật!
Từ Lâm thu lại súng, xoay người rời đi, Triết Liệt cũng đi theo sau, đám thuộc hạ của hắn hừ một tiếng khinh thường với thuộc hạ của lão Tam rồi đồng loạt rời đi.
Đợi khi người của Từ Lâm đã đi khỏi, thuộc hạ nãy giờ sợ sệt liền chạy đến đỡ lão Tam lên nhưng lại bị ông ta tức giận đẩy ra.
- Cút hết cho tao, một lũ bỏ đi!
Sau đó nhìn theo cánh cửa đã đóng sầm lại, thầm nhủ
" Hắc Long, ông đừng trách tôi! "
- -------------------------------------
Bến tàu giờ này đã không còn nhân viên làm việc nhiều như ban ngày. Có chăng nữa thì cũng chỉ là vài người trực đang ở phòng ngủ như chết.
Vài chiếc xe thương vụ chạy vào sân vận chuyển gần mặt biển.
Triết Liệt nhanh chóng xuống xe để chạy đến mở cửa cho Từ Lâm.
Hai ba chiếc xe ở phía sau, đám thuộc hạ cũng đi xuống.
Tất cả đều đi ra đến chỗ đang đậu rất nhiều con tàu lớn, có khoảng mười người mặc áo đen đang vận chuyển từng thùng hàng từ hai ba chiếc container lên tàu. Nghe tiếng bước chân, bọn họ đều dừng tay và quay đầu lại nhìn, trên mặt ai cũng căng thẳng phòng bị, lén rút súng ra.....
- Các người là ai?
Thuộc hạ của Từ Lâm dĩ nhiên chuyên nghiệp hơn bọn họ nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Lâm biết rõ bọn họ đang cầm súng nhưng vẫn tiến lên, đi rất thản nhiên như đang trong nhà của mình.
Hai bên đều trong thế thủ hiểm......
Triết Liệt theo phía sau Từ Lâm.
Đứng trước mấy thùng hàng, Từ Lâm nhíu chặt mày kiếm rồi mở một thùng ra, trong đó toàn bộ là vũ khí mà BAMs sản xuất.
Rắc rắc rắc
Từ Lâm hoàn toàn để lộ nguyên hình là một con ác quỷ, hắn chỉ dùng một tay mà đã tóm được một tên đang đứng bên cạnh mình, mà tên đó lại đang cầm khẩu súng đã lên nòng, bẽ gãy cổ tên đó và ném lên sân vận chuyển.
Những tên khác lập tức phản công, định nổ súng vào Từ Lâm nhưng chúng chưa kịp bắn thì hai tên trong số chúng đã bị thuộc hạ của Từ Lâm bắn ngã xuống nước.....
Khoảng cách rất chênh lệch, đám người áo đen này ở rất gần Từ Lâm nhưng bọn họ lại không ra tay nhanh bằng đám thuộc hạ của Từ Lâm đang ở rất xa ông chủ của mình.
Bảy người còn lại bắt đầu sợ hãi, liên tục thụt lùi về phía sau, tuy vậy vẫn không có ý định tháo chạy, hỏi lần nữa
- Rốt cuộc các người là ai?
Từ Lâm gương mặt lạnh tanh, ánh mắt không chút nhân nhượng, nhanh nhẹn tóm thêm hai người ném lên phía sân vận chuyển khi chúng chưa kịp nổ súng.....
Ba tên nằm lê lết trên sân vận chuyển đều bị thuộc hạ của Từ Lâm canh giữ.
Dưới tàu còn lại năm tên đều đã khiếp sợ nhìn Từ Lâm, một trong số những tên đó đã lén báo tin cho đồng bọn nhưng khi điện thoại vừa kết nối mà tên đó chưa kịp nói gì thì đã bị Triết Liệt giật lấy điện thoại rồi đưa cho Từ Lâm, thái độ hết sức cung kính...
Từ Lâm trầm mặc rất lâu khi nghe đầu dây bên kia liên tục hỏi.....
Hắn thấp giọng mở miệng
- Hắc Long, đã lâu không gặp!
Hắc Long kinh ngạc như vừa nghe thấy chó biết nói
- Từ Lâm?
Từ Lâm nhếch môi cười biếng nhác, một tay hắn đút trong túi quần
- Đã hơn mười năm rồi, bây giờ gặp lại, thật không ngờ chúng ta lại trở thành đối tác làm ăn của nhau!
Hắc Long bồn chồn không yên
- Từ Lâm! Mày đang ở bến tàu?
Từ Lâm cúi đầu để cười lớn sau đó lại ngẩng đầu lên
- Đại ca Hắc Long, ông vẫn rất thông minh! Nếu đã vậy thì ông cũng phải hiểu vài đạo lí cơ bản!
Hai tiếng" Đại ca" vừa thốt lên đã khiến Từ Lâm muốn dùng cả con sông Hoàng Hà để súc miệng, hắn làm sao có thể quên được mối thù năm đó!
Hắc Long nói bằng giọng điệu khiêu khích, bỡn cợt
- Tao nghe nói rằng mày rất thích nữ sinh, sao vậy? Là vì bọn họ sạch sẽ, không như đám dâm phụ phục vụ mày năm đó à? Haha!
Gương mặt Từ Lâm đã đóng từng từng lớp băng, ánh mắt hệt như loài dã thú đang bị trói chặt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn lạnh giọng nói
- Tôi cho ông mười phút!
Dứt lời, hắn liền ném ngay chiếc điện thoại xuống biển cả rộng lớn.
Triết Liệt lo lắng nhìn sắc mặt Từ Lâm mà cẩn trọng lên tiếng
- Từ tiên sinh, ngài không sao chứ? Hắc Long đã quay lại, ngài dự định sẽ làm gì đây ạ?
Từ Lâm nở nụ cười ghê rợn, sau đó hạ lệnh
- Đem cả đám phế vật này đi nếm thử một chút sức nặng của số vũ khí!
Đám thuộc hạ vâng lệnh bước xuống, đá vài cái cho mấy tên áo đen trên tàu rồi lôi chúng lên sân vận chuyển.
Từ Lâm đứng cách đám nhốn nháo kia một khoảng, tay thì cầm điếu xì gà đang cháy dở, tay còn lại đút trong túi quần. Ánh mắt sâu hun hút không nhìn rõ là hắn đang suy nghĩ điều gì.
Triết Liệt vẫn đứng nghiêm túc bên cạnh, vừa nhìn qua khung cảnh bên kia vừa thở dài hỏi
- Từ tiên sinh, ngài giết thuộc hạ của Hắc Long, e rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra!
Từ Lâm xoay người lại, gió lớn ngoài biển thổi vào làm mái tóc hắn hơi rối lên nhưng lại càng tăng thêm vẻ đẹp ma mị, dụ hoặc của hắn, nụ cười đơn độc trên môi hắn
- Cậu cũng nghĩ tôi là một thằng trai bao?
Triết Liệt trả lời nhanh như đọc rap
- Thuộc hạ không dám!
Từ Lâm cười khổ, hắn lại quay mặt nhìn sóng biển.
Triết Liệt xót xa nhìn tấm lưng cô quạnh của hắn, không kìm được mà nói tiếp
- Từ tiên sinh, năm đó nếu ngài một mình bỏ chạy thì không có gì khó khăn cả, nhưng ngài lại nhẫn nhịn mà ở lại vì phu nhân! Đối với Triết Liệt, ngài là vị quân chủ tốt nhất!
Từ Lâm không quay đầu lại, chỉ suy tư trả lời
- Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn xem cậu là người anh em, là người bạn tốt nhất.
Triết Liệt xúc động, trong lòng không bao giờ quên được những gì mà Từ Lâm đã làm cho mình.
Từ Lâm ném điếu xì gà xuống đất, và giơ chân lên giẫm nát.
Vẻ mặt tàn độc đã quay lại với hắn, hắn đến gần đám người áo đen đang bị trói chặt kia.
Triết Liệt cũng đi theo.
Tiếng la hét thảm thiết của mấy tên đang bị trói vang cả bến tàu, bọn họ liều mạng muốn chạy thoát khỏi tay con quỷ dữ trước mặt....
- Thả bọn tôi ra! Lũ khốn!
- Bọn mày không phải là người!
- ...........
Thuộc hạ của Từ Lâm đứng dàn thành hai hàng hai bên, cách chúng một khoảng....
Từ phía xa, một chiếc container đang lao đến, như một con hung thần, như một con quỷ ăn thịt người mà đến với tốc độ ánh sáng.......
- Aaaaaa!
Tiếng la hét chồng chất lên nhau, thống khổ tột cùng, đau đớn đòi mạng........
Chiếc container vừa cán một lượt qua đám người đang bị trói kia rồi lại lùi về lần nữa
- Aaaaaaa!
Tiếng hét đau đến tận tâm can, nhưng thanh âm đã giảm dần.......
Tất cả đám người đó đã hoàn toàn tắt thở, máu me chảy lên láng khắp mặt và toàn cơ thể.....
Chứng kiến toàn bộ màn giết người kinh dị đó, đám thuộc hạ của Từ Lâm và Triết Liệt vẫn bình thản như không, mắt không hề chớp hay tỏ ra kinh hãi gì.
Còn Từ Lâm lại nở một nụ cười thoả mãn như vừa chứng kiến một màn biểu diễn rất đặc sắc.
Một màn giết người tàn nhẫn nhất!
Bởi vì hắn không phải con người!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
112 chương
43 chương
31 chương
249 chương
116 chương
22 chương
35 chương
800 chương