Tại công viên bệnh viện:mama nó và hắn đang ngồi trên ghế đá,bà thở dài nói -Thiên Anh ko nhớ ra cháu cô cũg thấy buồn,2đứa đang tốt đẹp như vậy bỗng dưng lại xảy ra chuyện này.hajzzzzz -cô àk,cháu xin lỗi tất cả là do cháu,tại cháu mà cô ấy bị như vậy cháu thật có lỗi với cô chú,cháu...-hắn -cô cũng đã nghe Linh kể hết mọi chuyện rồi,lỗi này ko phải do cháu,chẳng ai mong muốn điều này xảy ra cả nhưng cô muốn nói với cháu dù Thiên Anh có nhớ lại được hay ko cháu cũng ko đươc bỏ cuộc,cô nghe vu nói trước đây khi cháu chưa biết tình cảm của nó,nó đã đau khổ rất nhiều vì vậy cô mong cháu luôn ở bên che chở,ju thương và bảo vệ cho con bé,đó là mong mún của người làm mẹ như cô cháu có thể giúp cô ko?-mama nó nhìn hắn như đang đặt tất cả niềm tin vào hắn vậy -vâng cháu hứa ạk,cô hãy tin ở cháu-hắn như tiếp thêm nghị lực -vậy là tốt rồi,cảm ơn cháu,thôi chúng ta vào với Thiên Anh đi-mama nó -dạ-hắn Khi nó mum xong thì Linh bèn ra hiệu cho hắn,Huy đi ra ngoài -có chuyện gì mà em bảo bọn anh ra đây vậy?-Huy -chúng ta đi gặp bác sĩ một chút-Linh -cốc..cốc..cốc.. -mời vào-giọng bác sĩ từ bên trong vọng ra -dạ chào bác sĩ ạk-Linh Linh cùng hắn và Huy đi vào -chào các cháu,mời các cháu ngồi-bác sĩ -dạ -có chuyện gì vậy?-bác sĩ -dạ bác cho cháu hỏi về bệnh nhân tên Nguyễn Thiên Anh ạk-Linh -ah cô bé phòng 102 đó hả-Bác sĩ -dạ,cháu muốn hỏi là nếu như bọn cháu đưa Thiên Anh tới những nơi có kỉ niệm thì có thể giúp bạn ấy nhớ lại được phải ko ạk?Linh -đúng vậy nhưng có điều mỗi khi kí ức ùa về cô bé có thể bị đau đầu hoặc sẽ gây ra trạng thái hoảng loạn về tinh thần-bác sĩ -vậy ạk-Linh -nhưng tôi nghĩ các cháu nên thử xem sao vì hầu như nhiều trường hợp gia đình đều thử đa số là thành công-bác sĩ -vậy ạk,vậy vài ngày tới bọn cháu có thể đưa bạn ấy đi ko ạk?bác sĩ yên tâm nhất định cháu sẽ đưa Thiên Anh về đúng giờ tiêm thuốc-Linh Linh vui mừng -tôi e là ko được vì hiện giờ cô bé vẫn chưa hồi phục,những vết thương trên cơ thể vẫn chưa khỏi hẳng,tôi nghĩ các cháu nên chờ một thời gian nữa khi cô pé xuất viện như vậy sẽ anh toàn hơn cho cô bé và cũng ko làm gián đoạn đợt điều trị-bác sĩ -vâng,vậy cháu cảm ơn bác sĩ,cháu chào bác sĩ ạk-Linh Ra khỏi phòng Linh chán nản nói:-èo,chán thế lại phải đợi một thời gian nữa chứ -anh nghĩ bác sĩ nói đúng bây giờ vết thương của Thiên Anh vẫn còn chưa lành hẳn chúng ta đưa cậu ấy đi nhỡ có chuyện gì thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cô chú đây-Huy -nhưng tôi sợ cậu..-Linh nhìn hắn -cậu yên tâm đi tôi sẽ ko bỏ cuộc nữa đâu,bao nhiêu lâu tôi cũng chờ được mà-hắn -vậy là tốt rồi-Huy -mà giờ cũng tối rồi,Thiên Anh cũg mum cháo rồi chúng ta cũng đi mum gì đó đi,đói quá àk-Linh -ờh đúng gần đây có một nhà hàng cũng nổi tiếng lắm-hắn -còn chờ đi nữa,đi nhanh thui-Huy sốt sắng Vậy là cả bọn kéo nhau đi mum,bọn nó vừa đi thì Hưng tới -cạck,em đang làm gì vậy?-Hưng mở cửa vào -muộn rồi anh cũng tới đây sao?-nó -đương nhiên,anh là bạn trai của em mà,anh có mua ít đồ mang tới cho em nè-Hưng dơ túi đồ gì đó lên -vậy sao?..nó vui vẻ nhưng rồi mặt lại buồn thiu -em sao vậy?-Hưng -nhưng mà Linh Linh nói anh ko phải người tốt,anh nói dối em và bảo em ko được tin và gần gũi anh,em thấy anh ko phải người xấu,anh rất quan tâm tới em mà-nó xị mặt -Linh Linh nói vậy sao?àk là do Linh Linh ko thích anh nên mới chia rẽ chúng ta vậy thui,em đừng tin những gì cô ấy nói,hãy tin anh em là bạn gái anh_điều đó là sư thật-Hưng nhìn thẳng vào mắt nó như đag sợ mất nó -vâng-nó cũg ko hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt chân thành đó nó lại tin những gì Hưng nói,người con trai này ko thể lừa dối nó được -vậy giờ em mum gì nè,anh có mua bánh gấu,cơm cháy,xúc xích,...nhìu lắm lun nè -èo,em ko thích mum những thứ đó,em thích mum bánh kem lúc nãy người tên Phong mua mang tới cho em nè-nó cầm hộp bánh lên -àk anh cũg biết điều đó nhưng sơ em ăn nhìu sẽ chán nên anh mún em thay đổi khẩu vị đó mà-hưng cố nặn ra một lí do -vậy sao?nhưng em ko thấy chán-nó -mà em nhớ ko được tin những lời người con trai tên Phong nói,trước đây anh ta luôn phá hoại tình cảm của anh và em nên bây giờ muốn tận dụng cơ hội này để em thuộc về anh ta đó-Hưng -có chuyện đó sao?vậy anh ta là kẻ xấu sao?em ko nhớ gì hít.hxhx-nó -em đừng cố gắng nhớ làm gì chỉ cần em nghe lời anh là được,em tin anh đúng ko?-Hưng -ừkm-nó gật đầu nhưng dấu hỏi chấm từ đầu nó bay ra vèo vèo -từ sau anh sẽ mua thật nhìu bánh kem cho em nha,đủ các loại lun-Hưng -thật sao?-nó mở to mắt vỗ tay thích thú -thật mà em thích ko?-Hưng -thích lém.hihi..-nó cười vui vẻ Hưng cũng cười nhưng trong lòng cảm thấy lo sợ một ngày nào đó nó sẽ rời xa cậu -ui nó quá-Huy vỗ bụng khi đi tới cổng bệnh viện -thôi mày đưa Linh Linh về đi tối nay để tao ở lại với Thiên Anh-hắn -ừk vậy cũng được tao mún mày có thời gian bên Thiên Ah nhìu hơn-Huy -vậy cũng được,cậu nhớ chăm sóc nó nhé mai tôi và Huy lại qua-Linh -ờh,về đi-hắn nói rồi quay lưng đi vào,lúc này Hưng có điện thoại nên ra ngoài nghe,hắn đi vào thấy nó đang mum bánh kem một cách ngon lành cảm giác vui vui trong lòng -em mum hít mấy kái rùi?-hắn mỉm cười -tui mum hít 3kái rùi,àk mà quên mất ki nói chuyện với anh đâu-nó -sao vậy?-hắn -là do..-nó chưa kịp nói thì Hưng đi vào -em mum hít chưa:..-Hưng thấy hắn ở đó nên hơi bất ngờ rồi nói:-cậu tới đây làm gì?-Hưng -tối nay tôi sẽ ở đây với cô ấy-hắn -ko tôi sẽ ở lại cậu nên về đi-Hưng ngồi xuống ghế cạnh nó -hơn ai hết anh phải là người hiểu người cô ấy mún bên cạnh lúc này là ai chứ-hắn -đương nhiên là tôi-Hưng -anh lấy quyền gì mà ở bên cạnh cô ấy,tôi mới là bạn trai của cô ấy-hắn -câu nói dối tôi là bạn trai cô ấy-Hưng -là tôi-hắn -là tôi chứ-Hưng -THÔI ĐI-nó hét lên -em đừng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đó-Hưng lo lắng -2người đừng có cãi nhau nữa,đau đầu lém-nó -anh tránh ra;em có mệt lắm ko?-Hắn đẩy Hưng ra -cậu mới là người tránh ra đó,biến đi-Hưng -anh xéo đi thì có-hắn -IM ĐI,2NGƯỜI ỒN ÀO QUÁ ĐÓ-nó hét lên lần2 -nhưng anh ta...-hắn -anh về đi hum nay anh Hưng sẽ ở lại với tui-câu nói của nó làm hắn thấy hụt hẫng,hắn im lặng đi ra ngoài,ko hiểu sao bỗng dưng nó cảm giác vừa làm hắn đau lòng trái tim nó tự nhiên đau nhói..Cả đêm nó nằm ko ngủ được,ko hiểu sao nó cảm giác hắn vẫn đang ở ngoài -kh0ò..kh0ò..đó là tiếng ngáy của ông Hưng,người đâu mà zô duyên thấy lạ đi trông người bệnh mà ngáy to thía ai mà ngủ được chứ.gừgừ ,., Nó nhẹ nhàng dậy rồi mở cửa để ko làm Hưng thức dậy,đúng như nó nghĩ hắn đang nằm co ro trên chiếc ghế lạnh lẽo,nó liền đi vào lấy chăn qua chỗ Hưng đang nằm trên ghế nó đắp cho Hưng một chiếc chăn rồi đi ra ngoài đắp chăn cho hắn,ko hiểu sao nó dừng lại nhìn người con trai mà nó ko hề nhớ ra là ai đó,cũng ko hiểu sao bàn tay nó lại vuốt nhẹ trên mái tóc bồng bềnh đó,nó nhìn hắn thật lâu có vài hình ảnh mờ nhạt về hắn hiện đầu nó đau nhói,nó đi vào trong phòng vì nghĩ mình cần được nghỉ ngơi rồi nó thiếp đi mặc cho tiếng rống của ông Hưng khá to và chẳng khác gì dàn nhạc cả.hxhx.. Nó ko hề bít hắn vẫn chưa ngủ,hắn luôn dõi theo nó từng chút một thỉnh thoảng hắn lại nhìn qua gương xem nó đã ngủ hay chưa khi nó đi ra hắn chỉ vờ ngủ thôi và cũng đã bít tất cả,hắn mỉm cười lạc quan vì nghĩ nó vẫn quan tâm tới hắn điềy đó chứng tỏ tận trong sâu thẳm trái tim nó luôn có hắn rồi dần dần hắn cũng chìm sâu vào giấc ngủ.. Những ngày sau đó sức khoẻ của nó hồi phục,hum nay là noel nó thức dậy nhìn qua cửa sổ ai ai cũng tấp nập chuẩn bị cho mùa giáng sinh năm nay,thỉnh thoảng lại có những ông già noel đứng chia quà cho những em nhỏ đi qua đường,rồi những người tuyết giả to lớn đứng sừng sững giữa những con phố tấp nập,rồi họ đi mua sắm để trang trí cho cây thông noel của gia đình mình,nó nhớ năm nào nó cũng đón giáng sinh với vu có lúc thì tại nhà,có lúc nó lại chờ vu đi nhà thờ rồi còn mua tặng vu những món quà xinh xắn nữa,pama nó luôn bận việc nên ko có thời gia về mà chỉ gửi quà về cho nó thôi,pama nó đâu hề bít món quà lớn nhất đôí với nó là pama sẽ cùng nó đón giáng sinh chứ nó đâu cần những thứ vật chất vô tri,vô giác đó chứ -tèn..ten-trước mặt nó là một con gấu bông bự lắm lun -oaaaaa,dễ thương quá-nó nhận lấy -tặng em nhân ngày lễ giáng sinh-Hưng -cảm ơn anh.hihu-nó -em thích ko?-Hưng -thích chứ nhìn đáng ju như vậy mà-nó nhéo mũi con gấu bông -thích là tốt rồi anh chỉ lo em ko thích.ủa,mà mọi người đâu hít rồi?-Hưng ngó quanh -chắc là chưa tới đó mà-nó -vậy là do anh tới sớm hả.hihi-Hưng -có lẽ là vậy-nó -RRRR.rrrrrr-chuông điện thoại của Hưng -xin lỗi anh có điện thoại-Hưng -ko sao đâu-tại nó đang thích thú với con gấu bông mà Hưng ra ngoài nghe điện thoại một lúc sau quay lại vẻ mặt nhăn nhó -sao vậy?-nó -papa anh gọi về có việc gấp,anh sẽ quay lại sớm-Hưng -ko sao anh cứ về đi lúc nào xong việc anh qua với em cũng được-nó -àk anh có mua cháo rồi đó chút nữa em mum nha,vậy anh đi nha.bye em-Hưng vẫy tay -vâng,bjbj-nó cũng vẫy tay chào cả buổi ko thấy pama đâu chắc bận việc,Hưng ko thấy quay lại nữa,Linh Linh và Huy cũng ko thấy đâu nữa nghi đánh quả lẻ đi chơi với nhau lắm ák,còn anh chàng tên Phong cũg mất hút lun mà sao mình lại mong anh ta tới chứ-nó ngồi đấu tranh tư tưởng Buổi tối nhìn qua cửa sổ thấy đường phố tấp nập đang tủi thân vì mình bị bỏ rơi thì điện trong phòng bỗng tắt rồi từ trong bóng tối nó thấy một chiếc bánh gatô thắp nhiều nến sáng lung linh,trên chiếc bánh gatô có cây thông nhỏ nhắn có gắn những hộp quà nhỏ xíu,còn có ông già noel đang cưỡi trên chiếc xe được chú Tuần Lộc kéo đi,còn khoác trên vai túi quà cho những đứa trẻ ngoan nó mải nhìn chiếc bánh ngon lành đó(nó thích mum bánh kem lắm lun ák)mà quên đi người đang cầm chiếc bánh đó là Linh Linh xung quanh là Hắn,Huy,pama nó và vu nữa -chúc Thiên Ah một giáng sinh an lành,ấm áp và hạnh phúc-mọi người cùng đồng thanh nó bất ngờ những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi trên khuôn mặt đã gầy đi nhiều của nó -cảm ơn,cảm ơn mọi người nhiều lắm con chúc pama và vu,chúc Huy,Linh Linh và anh Phong một mùa giáng sinh vui vẻ,hạnh phúc-nó sụt sùi -nào hum nay là ngày vui ko được khóc-Linh lau nước mắt cho nó,thực ra Linh Linh đã lấy một số lạ gọi điện cho papa Hưng nói rằng:Hưng đang nhảy nhót.phá phách,đánh lộn trên vũ trường khiến cho cả ngày hum nay Hưng bị nhốt trong nhà.hxhx..đúng là cao thủ mà -nè,đây là quà của tao và Huy-Linh Linh -tao tưởng mày và ông Huy quên tao rồi chứ-nó -sao mà quên được,ngày hum nay cô chú,** và tụi tui rất vất vả mới chuẩn bị đoá-Huy -vậy sao?-nó ngạc nhiên -đúng thế đó,nọi người muốn con thật bất ngờ nên cả ngày hum nay ko zô đó,đây là quà của pama giành cho con gái ju-mama nó -đây là quà của vu,con mau chóng khỏi bệnh về với vu,vắng con vu buồn lắm-vu sụt sịt -cảm ơn pama,cảm ơn vu con hạnh phúc lắm-nó ôm pama và vu cảm động Huy đẩy hắn tiếm lên phía trước:-ơ đây là quà của em,anh chúc em có một giáng sinh vui vẻ-hắn gãi đầu ấp úng nhìn ngố hít sức -ơ cảm ơn anh-nó ngại ngùng đón lấy món quà -hum nay zui như vậy hay là chúng ta mở tiệc đi,cháu có mua đồ đây rồi-Huy dơ mấy túi to uỳnh lên -nhưng mà ở đây ko được mở tiệc,mà về nhà thì cũng ko được-nó tiu ngỉu -uj zời vậy thì chúng ta mở tiệc luôn tại đây đi-Linh -đúng thế mấy khi được mở tiệc tại bệnh viện chứ-mama nó -yeahhhhh..thích quá nhưng mà con chưa chuẩn bị quà cho mọi người-nó -con cứ mau chóng khoẻ lại là pama,vu và các bạn vui rồi,đó là món quà mà mọi người mong đợi nhất đó-papa nó -chú nói đúng đó,mày cứ mau khoẻ lại đi là mọi người vui rồi-Linh Linh -ko cần quà thật hả?-nó -ừa,thật-nó -hihihaha,thế thì đỡ phải tốn tiền mua quà-nó cười sung sướng -con pé này đúng là ma lanh mà-mama nó kí đầu nó rồi cười hiền,phòng nó khoá trái cửa còn treo tấm biển MIỄN LÀM PHIỀN trước cửa nữa để tránh y tá hay bác sĩ làm phiền mà,mọi người ai cũng vui vẻ để đồ mum lên bàn,cùng ăn uống thật vui vẻ còn cùng nhau thổi nến nữa chứ -mở quà đi,mở quà đi-mọi người vỗ tay đồng thanh vì đa số thường thắng thiểu số nên nó đành phải mở quà theo yêu cầu của mọi người,đầu tiên là quà của Linh và Huy nó mở ra đó là một chiếc mũ len màu trắng rất đẹp lại có cả một chiếc chụp tai hình con mèo rất đáng ju nữa chứ.Típ theo là quà của pama nó nhẹ nhàng mở ra bất ngờ đó là một chiếc áo khoác rất đẹp bằng da còn pha len nữa rất đẹp lại style nữa,típ theo là quà của vu đó là một đôi găng tay bằng len rấy dày lại ấm áp nữa nó đoán là vu đan vì vu thường tự đan áo,khăn hay móc mũ mà vu đan rất giỏi đoá;cuối cùng là quà của hắn trong lòng nó tự nhiên thấy hồi hộp sao sao ý,nó từ từ mở ra là một chiếc khăn màu tím ấm áp đúng màu nó thích(vì màu tím là màu của sự thuỷ chung mà) nó nhìn mọi người cười hạnh phúc mặc dù ngoài trời đang rất lạnh nhưng trong phòng bệnh của nó ko lạnh chút nào mọi người cùng bên nhau sưởi ấm bằng tình ju thương koá lẽ đó là một noel đánh nhớ đôí với nó.... Vài ngày say nó được ra viện nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đến bệnh viện để kiểm tra,pama còn tổ chức tiệc ngoài trời mừng nó bình an trở về,cũng chỉ có hắn,Linh và Huy thui chứ pama nó chẳng mời ai cả,trên chiếc bàn nhỏ xinh giữa khu vườn đầy hoa các món ăn hấp dẫn được bày biện,mọi người cùng mum và nói chuyện thật vui vẻ,nó thấy Hưng đứng lấp ló ngoài cổng nó đi ra -sao anh lại đứng ở đây mà ko vào?-nó -tặng em nè,anh nghĩ anh ko nên vào-Hưng -gì chứ,anh vào đây-nó nhận lấy bó hoa rồi kéo Hưng vào mọi người thấy sự xuất hiện của Hưng đều thay đổi nét mặt -dạ cháu chào cô chú-Hưng cúi chào -vâng ko dám chào cậu-mama nó -kìa mama-nó lay tay mama -tới rồi thì lại ngồi đi-papa nó giữ lịch sự nhưng thái độ ko mấy thiện cảm,nó bít pama nó cảm nhận pama nó ko ưa Hưng,cũng có nhiều lần pama đã nói với nó Hưng là người xấu,Phong mới chính là bạn trai và người sẽ kết hôn với nó sau này nhưng nó ko tin nó thấy Hưng rất chân thành ko chứa đựng chút gì giả dối cả,ko bít sao nó lại đặt niềm tin rất lớn vào Hưng như vậy nữa?nó cũng ko thể phủ nhận Phong cũng rất thật lòng với nó Phong rất ít nói nhưng nó cảm nhận qua hành động của người đó lun vì nó..nó rất bối rối nó ko bít nên tin ai và nghi ngờ ai nữa -dạ-Hưng đi tới ngồi xuống,từ khi Hưng nhận tiệc mọi người ko ai nói chuyện với Hưng mà cho Hưng ra rìa lun,nó thấy vậy cứ gắp thức ăn và nói chuyện với Hưng,hắn ko nói gì chỉ ngồi một mình trên chiếc xích đu uống rượu,hắn buồn lắm mọi thứ như đã thay đổi rồi hắn phải làm sao đây??? -mày đừng nghĩ nữa ngày mai chúng ta sẽ đưa Thiên Anh tới những nơi mày và nó từng có kỉ niệm sâu sắc,đừng buồn chán mà hãy tin tưởng-Huy vỗ vai hắn -ừk,tao bít rồi-hắn nói đưa ly rượu lên uống,hắn muốn thử một lần xem sao.. Sáng hum sau: -dậy đi cô nương -um..um..-nó tỉnh dậy rụi mắt như mào con zậy,nó thấy xung quanh là Linh,Huy và người tên Phong -gì zậyyyy-nó đang định nằm xuống ngủ típ thì -này ku,ai cho ngủ hả,dậy đi-Linh -ai,ai là ku?-nó ngó quanh -mày chứ ai,dậy đi mún đi chơi ko?-Linh -hả,đi chơi hả,dậy lun-nó bật dậy -làm vệ sinh đi hông tao để mào ở nhà bây giờ nè-Linh đứng dậy -vèoooooo-nó như lắp mô tơ chạy nhanh vào phòng vệ sinh -thế cơ mà-Linh nói rồi cả 3cười lớn Linh,Huy và hắn đưa nó đi hít chỗ này tới chỗ khác nào toàn là những nơi nó và hắn thường lui tới lại có rất nhiều kỉ niệm nữa nhưng buồn thay nó chẳng nhớ gì cả,nhìn ánh mắt lạ lẫm của nó mà hắn thấy buồn ko hiểu sao mọi kỉ niệm về hắn nó đều quên hít như bị chọn lọc vậy.hxhx.. Linh Linh đã làm đủ mọi cách thậm trí còn như dựng lại cảnh trước đây nhưng đều vô ích nó vẫn hồn nhiên tận hưởng một ngày đi chơi vui vẻ.Và bây giờ tụi nó đang đứng trước cổng khu vui chơi đây là cú quyết định vì Linh nghĩ nơi này hắn đã bày tỏ tình cảm với nó chắn chắn nó sẽ nhớ ra,hắn ngồi vào trước -kìa Huy vào ngồi đi-nó chỉ chỏ -sao lại là tui-Huy -mày sẽ vào ngồi với Phong-Linh nói đẩy nó vào -ê sao lại đẩy tui ngồi chung với anh ta?-nó đập cửa Linh Linh vẫy tay,bánh xe khổng lồ bắt đầu chuyển bánh,nó chỉ bít đập cửa nhưng zờ nó đã dần dần xa Linh mất ùi.hxhx..nó quay sang lườm hắn rồi ngó nghiêng ra ngoài,nó trầm trồ chỉ chỏ,còn vỗ tay thích thú nữa,từ nãy tới giờ hắn chỉ lặng yên dõi theo nó,đã hít một vòng quay nó nhảy xuống chạy tới chỗ Linh đứng -hihihi..sao mày ko đi,đẹp thật đấy-nó -lần trước mày đã tới đây rồi mà vẫn thấy đẹp sao?-Linh -sao?mày nói gì tao tới đây là lần đầu tiên mà,đẹp thật lần sau lại tới đây nhé.là lá la..-nó tung tăng đi trước để lại 3khuôn mặt lắc đầu ngán ngẩm nhìn nhau.. Khi đưa nó về tới nhà: -lần sau lại đi típ nha,mà sao mày bít những nơi đó hay vậy?-nó cười hỏi -đây ko phải là lần đầu tiên em đến những nơi đó,trước đây khi em và anh thường đi tới đó và đó là những nơi nhìu kỉ niệm của chúng ta sao em ko nhớ gì hết vậy?-hắn ko thể chịu được nữa -phải đó,trước đây mày và Phong ju nhau thường tới mum kem,uống nước hay đi chơi ở những chỗ đó,hơn nữa ở khu vui chơi đó chính là nơi Phong đã tỏ tình với mày,sao mày có thể quên được chứ-Linh thấy giận vì mọi cố gắng trong ngày hum nay đều công cốc hít -Phong đã vì cậu mà làm bít bao nhiêu chuyện sao cậu có thể làm ngơ mọi cố gắng của nó chứ?chính ở cái xích đu này cậu và nó đã ngồi đây bên nhau cậu đã quên hít rồi-Huy những lời nói của mọi người khiến trong đầu nó thấy loáng thoáng có cái gì đó rất quen thuộcnhững hình ảnh xuất hiện một cách nhanh chóng nó thấy có hắn,hắn và nó cùng luôn ở bên nhau nhưng những gì hiện về đều ko rõ ràng -aaaaaaaaaa..đau đầu quá,đau quá-nó ôm đần ngồi thụp xuống -Thiên Anh,mày sao vậy?-Linh -ÁÁÁÁ,đau quááááááá-nó hét lên -mau đưa cô ấy lên phòng-huy -em có sao ko?sao thế này-hắn lo lắng Linh dìu nó lên phòng,pama nó cũng lo lắng chạy theo,nó nằm xuống rồi thiếp đi -Thiên Anh sao lại bị vậy hả Linh?-mama nó đắp chăn cho nó -dạ tụi cháu đã làm hít cách nhưng ko có hiệu quả cô ạk-Linh buồn ánh mắt trùng xuống -vậy sao?các cháu đừng nóng vội phải cần có thời gian nếu dồn ép Thiên Anh quá con pé sẽ bị áp lực đó-mama nó -cũng tại tụi cháu nóng vội quá nên khiến Thiên Anh thấy đau đầu-Huy -ko sao,nếu như con pé đau đầu đôi chút mà có thể nhớ ra Phong thì cô ko trách gì đâu-mama nó cười -ko,cháu sẽ bỏ cuộc-hắn -mày lại như thế rồi-Huy -cậu đừng thế mọi người ai cũng thấy chán nhưng rồi sẽ ổn thui-Linh -Phong àk,cháu...-mama nó -mọi người đừnh nói nữa cháu đã quyết định rồi,từ nay đừng ai bàn về chuyện này nữa-hắn nói xong rồi lái xe đi về,khoé mắt hắn nóg hổi một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn,hắn ko muốn nó vì hắn mà phải chịu đau đớn như vậy,hắn ko muốn nó bị tổn thương. Nhưng hắn,Linh;Huy đã quên đưa nó tới một nơi,nơi đó có lẽ đối với người khác là bình thường chẳng có gì đặc biệt nhưng đối với nó là một nơi rất có ý nghĩa.. Sáng nay nó dậy sớm hí hửng vì đã lâu ko được tới lớp,nó tung tăng chạy ra mở cổng và BỊCH... -ủa ah Hưng-nó giật mình khi thấy Hưng ngã lăn quay đơ ra nền đất -ui da-Hưng xoa lưng