Cố Qua nấu xong món ăn, là phần anh dành cho một người, điện thoại di động trên khay trà đổ chuông. Anh bỏ tạp dề xuống, cầm điện thoại di động, ngồi trên ghế sô pha. « A lô ? » « Tiểu Qua, Bạch Độ có trở về không ? » điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói dồn dập của Hoắc Hồ. Cố Qua sững sờ, Bạch Độ trước đây mỗi khi về sẽ gọi cho anh, hôm nay vẫn không thấy động tĩnh gì, « Không có, cậu ấy hôm nay không về. Làm sao vậy ? » Anh suy tư vài giây rồi nói : « Anh muốn đến đón tôi ? » « Anh muốn cùng ai ra ngoài ? » Âm thanh âm trầm, Bạch Độ lúc này mở cửa phòng. « Là, Tiểu Qua, em nghe anh nói… » Hoắc Hồ nghe âm thanh từ xa truyền đến, Cố Qua theo bản năng cúp điện thoại. « Sao em lại về ? Đến trước sao không gọi điện, anh không nấu đủ đồ ăn, hay là chúng ta ra ngoài ăn ? » Cố Qua hỏi. « Em sao thế ? Có vẻ tâm trạng không vui. » Cố Qua đứng lên. Bạch Độ đi về hướng ghế sô pha nói : « Vẻ mặt này của anh có bao nhiêu dối trá, anh lừa tôi bao nhiêu năm rồi ? Anh có bao nhiêu tình nhân ? Trên giường có sướng không ? Sao nào ? » Cố Qua sững sờ hỏi : « Em nói gì thế ? » « Bạch Độ từ tập tài liệu lấy ra một xấp ảnh, ném lên mặt Cố Qua, bức anh như tuyết rơi, rải rác ở chân Cố Qua. Anh ngơ ngác sờ lên gò má, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương. » Bạch Độ nhìn sắc mặt anh cũng không dễ chịu, nhưng khi ánh mắt chuyển đến những tấm ảnh thì vẫn dứt khoát tàn nhẫn, « Nhìn những bức hình này, anh còn gì để nói không ? » « Khi anh Singapore, anh đã cố gọi điện cho em, nhưng em không nhấc máy. Nếu như em…anh… » Cố Qua chưa nói hết, đã bị Bạch Độ ngắt lời. « Đây chính là anh quá quắt ? Lẽ nào em nhận điện thoại, anh sẽ yên phận ở khách sạn ? Cố Qua, hay do tôi không đủ thỏa mãn anh, hay là do… Cố Qua mở to mắt, anh không ngờ Bạch Độ sẽ nghĩ về anh như vậy. Dẫu anh không phải loại yêu thương thân thể gì nhưng cũng không tùy tiện cùng người khác lên giường, buổi tối hôm ấy… « Anh thật sự đau lòng. » Cố Qua nói. Bạch Độ giễu cợt một tiếng, « Anh còn biết đau ? » Một giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gò má anh, cổ họng kiềm chế tiếng nấc, « Không có. » Anh đặt tay lên mặt, gắng gượng một nụ cười. « Em muốn chia tay anh phải không ? Cố Qua anh đây cũng không phải kiểu tùy tiện lên giường với người khác, anh yêu em thật lòng. » Bạch Độ theo bản năng nói « Không ». mặc dù có nhiều bất mãn với Cố Qua nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến chia tay. Lần này cậu chỉ đơn thuần muốn cho Cố Qua một bài học. Đầu óc Cố Qua trống rỗng, anh muốn bỏ đi khỏi cái nhà này, không muốn trở về. « Cố Qua, anh đi đâu vậy ? Anh muốn đi ra ngoài tìm đàn ông ?! » Bạch Độ rống to. Cố Qua mở cửa, anh quay lại nhìn căn nhà với biết bao kỷ niệm với người đàn ông anh từng yêu, trên gương mặt anh lúc này là thái độ kiên định chưa từng có. Bạch Độ đột nhiên cảm thấy sắp một đi một điều quý giá, không thể có lại. Cố Qua biến mất ở cửa, Bạch Độ đuổi theo nhưng bước chân lập tức dừng lại giữa không trung, cậu đang sợ cái gì ? Cố Qua bỏ cậu đi, làm sao sống được, người đàn ông kia là cái thá gì. Bình tĩnh, Cố Qua nhất định sẽ trở về ! Bạch Độ lấy ra một điếu thuốc, ngồi ở ghế sô pha châm lửa, buồn bực hút thuốc. Cố Qua ra khỏi cửa, đụng mặt Hoắc Hồ đang vội vã chạy tới. Hoắc Hồ ôm anh vào lòng, Cố Qua như quả bóng sắp nổ, dựa vào lòng Hoắc Hồ khóc thút thít. « Khóc đi, anh ở đây. » Cố Qua lớn tiếng khóc, như đứa trẻ đang chịu oan ức. Cố Qua sau khi rời đi. Bạch Độ ngồi trên bàn ăn, dùng thử những món ăn Cố Qua chuẩn bị. Món ăn đã nguội, thức ăn nuốt vào cũng không còn thơm ngon như cũ, căn phòng bớt đi một người, âm thanh nhau nuốt giữa phòng khách nghe càng rõ ràng. Bạch Độ ăn một nửa liền ăn không cô, cậu tắt đèn, bắt cũng không rửa, nằm dài ra trên ghế sô pha, không ngừng chuyển kênh ti vi, cậu đột nhiên nhớ Cố Qua từng nói : « Về sớm một chút. » thì cậu luôn trả lời qua loa, chưa bao giờ để trong lòng. Hiện tại cậu mới nhận ra ở nhà một mình cô độc đến cỡ nào. Cậu sao lại so bản thân với Cố Qua, Bạch Độ nở nụ cười trầm thấp, gọi điện cho mấy đối tác làm ăn, dự định rủ đi quán bar, vũ trường. Không có Cố Qua, cuộc sống của cậu trở nên rất thoải mái, Bạch Độ luôn tự nhủ như vậy. Có điều mỗi khi trời tối đêm lặng, cậu sẽ uống rượu giải sầu ngồi một mình trong bóng tối, không biết đang suy nghĩ gì. Cố Qua rời đi hai tháng sau, Bạch Độ có một thói quen mới, cậu lái xe ra ngoài đi dạo hai phòng, với cái cớ là « Ngắm phong cảnh ». Số lần cậu về nhà so với quá khứ nhiều hơn, cậu cũng không biết đang chờ mong điều gì, đều là vô tình hay cố ý, nhìn về phía cửa, anh nghĩ hay là anh bị bệnh phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Anh mang theo một đống tiền mặt cho bác sĩ tâm lý, tay lang băm lộn xào một đống từ chuyên ngành. Bạch Độ thiếu kiên nhẫn lão nói dễ hiểu tí, bác sĩ nói là bệnh tương tư chứ còn cái gì nữa. Mẹ kiếp, cậu tương tư ? Tương tư ai ? Cố Qua ? Làm sao có khả năng ?! Bao năm trôi qua Cố Qua luôn ở thế dưới, luôn là anh níu kéo cậu, làm sao có chuyện cậu nhớ đến anh ! Khi Bạch Độ lấy lại tinh thần, lồng ngực đang ôm quần áo của Cố Qua, cậu cúi đầu nhìn đống quần áo rẻ tiền trong tay, nhớ lại năm lớp 12, cậu đưa cho anh một cái áo khoác mình không thích, Cố Qua mặc thử đến trước mặt anh, vạt áo rủ tới đùi, gương mặt ngoan hiền như đang muốn hỏi dáng vẻ bây giờ có dễ nhìn hay không. « Đẹp lắm. » Bạch Độ thốt lên, trước mắt như thấy Cố Qua năm đó, cậu vội vàng thổ lộ tâm tư của mình. Cố Qua mìm cười, Bạch Độ vươn tay như muốn chạm vào gò má anh. Hình bóng anh lập tức biến mất không còn tăm hơi, trước mắt Bạch Độ chỉ có không khí, chẳng còn bóng dáng ai. Cậu thừa nhận cậu có hơi nhớ Cố Qua. Không biết anh ấy đang nơi nào ? « Anh không cần em nữa, sau này không cần gặp lại nhau. » Lời nói văng vẳng bên tai, ánh mắt Bạch Độ lóe lên một thoáng kinh hoàng, chẳng lẽ anh thật sự bỏ cậu đi ? Bạch Độ nhìn về phía tủ quần áo bên cạnh, lặng lẽ đặt quần áo của Cố Qua về chỗ cũ, như thể một giây sau anh sẽ về. Cố Qua nhất định sẽ trở về, cái gì anh cũng không mang theo, ở đây còn nhiều đồ như vậy sao anh ấy bỏ hết được, anh là con quỷ keo kiệt mà ! Bạch Độ tự an ủi, nhưng vẫn thấy hoảng loạn hay là lòng anh đã có người khác rồi.