Edit: Soo
Beta: Agehakun
Thẩm Ngôn Án đi đến quầy tiếp đón, nhân viên phục vụ vừa thấy anh đã dùng thái độ cung kính dẫn anh đi về phòng riêng, Thẩm Ngôn Án thầm khoái chí trong lòng, gương mặt này của anh chính là danh thiếp đó.
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài tới rồi à.” – Tổng giám đốc Ngụy nịnh nọt mời Thẩm Ngôn Án ngồi xuống, khui một chai sâm panh, gọi một “tiểu thư” đến ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn Án, bảo cô mời rượu anh.Nói đến tên kia, thật đúng là một vật báu, vừa nghĩ đã lại nhớ đến kích thích mãnh liệt tối hôm qua.
Rất nhanh Dạ Quyết đã lại có cảm giác, hắn mắng một tiếng: Mùi vị của người đàn ông này thế mà lại ngon ngọt đến chết tiệt!Nói đùa à, tôi chính là tổng giám đốc bá đạo, sao tôi có thể nằm dưới chứ?
Thẩm Ngôn Án thấy thế, sao lại không đoán ra được trong lòng tổng giám đốc Ngụy đang nghĩ gì, hắn ta muốn dùng đàn bà để khiến cho Thẩm Ngôn Án thỏa hiệp.
Nhưng anh lại không có hứng thú với phụ nữ.
Thẩm Ngôn Án không thích mùi rượu hỗn tạp trong phòng, mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ, và cả mùi đặc thù tỏa ra trong căn phòng nữa.
Anh chỉ muốn sớm bàn xong công việc để về đi ngủ.Trong phòng tắm, Thẩm Ngôn Án đang trao đổi với hệ thống.Thật đáng buồn thay.
Tu dưỡng cá nhân khiến anh không có cách nào nói ra câu “Cút đi” với vị “tiểu thư” bên cạnh, nói cho cùng thì cô cũng bị cuộc sống bức bách mới đến chốn này tiếp rượu, bán rẻ tiếng cười.
Chưa bàn đến chuyện có tự nguyện hay không, nhưng kiểu gì cũng sẽ thường xuyên nhận sự khinh thường của mọi người.
Thẩm Ngôn Án nghĩ vậy, chỉ nhận lấy rượu uống một ngụm.Kỹ thuật hôn của Dạ Quyết thật sự không tồi, tính chiếm đoạt kia rất dễ gợi lên dục vọng của con người, mời gọi người ta cùng chìm đắm với hắn.
Lúc này Thẩm Ngôn Án đáp lại hắn không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì dục vọng của đàn ông thôi.Anh rời giường mặc quần áo, tìm giấy và bút trên bàn khách sạn, vung tay lên, viết một hàng chữ đầy táo bạo.
“Không cần đâu, cô ngồi sang bên cạnh đi.” – Thẩm Ngôn Án nói với cô “tiểu thư” nọ trước, sau đó lạnh mặt nhìn về phía tổng giám đốc Ngụy: “Anh nói đi.”“Tổng giám đốc Thẩm, ngài tới rồi à.” – Tổng giám đốc Ngụy nịnh nọt mời Thẩm Ngôn Án ngồi xuống, khui một chai sâm panh, gọi một “tiểu thư” đến ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn Án, bảo cô mời rượu anh.Sớm hôm sau, Thẩm Ngôn Án tỉnh lại trước, anh nhìn khuôn mặt ngủ đến là yên ổn của Dạ Quyết, lại liên tưởng đến sự cuồng nhiệt của hắn vào đêm qua, đàn ông ở trên giường đúng là không giống lúc thường.
“Tổng giám đốc Thẩm, nếu ngài không thích, còn có em khác…” – Tổng giám đốc Ngụy định dùng phương pháp này giãy giụa thêm đợt nữa, nhưng lại bị ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Thẩm Ngôn Án chặn lại.Tay anh mới đặt lên tay cầm cửa phòng tắm, cửa đã được mở ra từ bên trong.Thẩm Ngôn Án vừa nghe là biết hắn ta muốn anh mang danh ở ngoài, còn bản thân thì vẫn quản lý công ty, muốn cướp bóc một mình.
Theo lý mà nói, Thẩm Ngôn Án “bản gốc” sẽ không tới cuộc hẹn kiểu này, “y”* không cần đàm phán với người khác, không đồng ý thì cút.
Chỉ là bây giờ Thẩm Ngôn Án có hơi tò mò về chuyện này, cũng muốn quen với loại tình huống như vậy nên mới đồng ý tới.
Nhưng nó lại tạo cho tổng giám đốc Ngụy một tín hiệu, khiến hắn ta cho rằng mình rất có mặt mũi, vì vậy hắn ta mới dám đưa ra yêu cầu.
Tổng giám đốc Ngụy thấy chiêu này của mình không dùng được, bèn uyển chuyển nói qua ý kiến của mình một lần cho Thẩm Ngôn Án nghe: “Tôi biết ngài muốn mở rộng sang bên ngành giải trí, dù sao công ty này cũng do tôi gây dựng, tôi muốn…”Hệ thống: “Tôi thấy trong (trường hợp) này dùng “muốn thế nào” sẽ càng hay hơn.”Dạ Quyết vò tờ giấy thành một cục, hắn cười lạnh.
Trợ lý có chút hoảng, cho rằng mình nói sai gì đó: “Tổng giám đốc Dạ, tôi đã nói gì sai sao?”
Thẩm Ngôn Án vừa nghe là biết hắn ta muốn anh mang danh ở ngoài, còn bản thân thì vẫn quản lý công ty, muốn cướp bóc một mình.
Theo lý mà nói, Thẩm Ngôn Án “bản gốc” sẽ không tới cuộc hẹn kiểu này, “y”* không cần đàm phán với người khác, không đồng ý thì cút.
Chỉ là bây giờ Thẩm Ngôn Án có hơi tò mò về chuyện này, cũng muốn quen với loại tình huống như vậy nên mới đồng ý tới.
Nhưng nó lại tạo cho tổng giám đốc Ngụy một tín hiệu, khiến hắn ta cho rằng mình rất có mặt mũi, vì vậy hắn ta mới dám đưa ra yêu cầu.[Chẳng qua chỉ là một đêm xuân ngắn ngủi, mong cậu quên đi.
Nếu có duyên gặp lại, làm ơn giả vờ như không quen biết, đây là tiền boa thưởng cho cậu.]“Tít…” – Tiếng cửa phòng vang lên.
“Mày nói xem, nếu tao nói với hắn là tao đi nhầm, sau đó đi ra ngoài luôn có được không?”Sàn nhảy của quán bar hỗn loạn điên cuồng, nhạc mạnh dội vào màng nhĩ con người ta.
Dạ Quyết nể mặt cậu ấm kia, sau khi uống mấy chai vang đỏ thì rời đi, hắn liếc nhìn một cô gái đang tự chuốc rượu mình từng ly từng ly một trong góc, thầm nghĩ, lại là một người khốn khổ vì tình nữa.*Khi nào nhắc đến Thẩm Ngôn Án bản gốc mình sẽ để nhân xưng khác và bỏ vào trong ngoặc kép để phân biệt nhé.“Hừm, thật thú vị.” – Dạ Quyết thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là gặp được một con mèo hoang thú vị mà thôi, cậu nói tiếp đi.”
Thẩm Ngôn Án tự hỏi trong đầu, làm sao để từ chối hắn ta ngắn gọn mà lại không khách sáo: “Anh cũng xứng ư?”“Gặp rồi.”
Mặt giám đốc Ngụy cứng đờ.
“Hôm nay tôi tới cũng không phải là nể mặt anh, những điều anh nói tôi không đồng ý, cứ thế đã.” – Thẩm Ngôn Án đứng lên định đi.*nguyên gốc: 端着 t tra đc trên zhihu là kiểu giả tạo, trong ngoài bất nhất, ngoài vậy trong không nghĩ vậy, nhưng diễn rất lộ kiểu như không hợp với khí chất ấy*Khi nào nhắc đến Thẩm Ngôn Án bản gốc mình sẽ để nhân xưng khác và bỏ vào trong ngoặc kép để phân biệt nhé.
Giao dịch trên thương trường vốn hoàn toàn dựa trên lợi ích.
Thẩm Ngôn Án chán ghét suy nghĩ không minh bạch này, hôm nay mới chỉ thấy một tầng mỏng của bề chìm, anh nghĩ, lần sau chắc chắn sẽ không tham dự nữa.
Dù sao anh cũng rất có máu mặt, chẳng sợ làm mích lòng người khác, nếu thật sự không ổn thì để trợ lý thu xếp.“Được thưa ngài.” Người phục vụ cúi đầu, nhân lúc Thẩm Ngôn Án đánh giá trang trí của khách sạn, ngáp một cái rồi thu xếp số phòng.
Trong lúc nhất thời không chú ý đã nhìn nhầm số phòng, cậu đưa thẻ phòng cho Thẩm Ngôn Án.Thẩm Ngôn Án lật xem hai lần, nói: “Cảm ơn.”
Rời khỏi nơi có hơi ngột ngạt tăm tối kia, giờ Thẩm Ngôn Án chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức, sau đó lăn lên giường êm nệm ấm.
Hôm nay anh lái xe tới, nhưng đã uống rượu rồi thì không thể lái xe.
Tuy rằng dựa vào thân phận của anh sẽ không bị làm sao, nhưng người từ nhỏ đã được tắm mình dưới vầng sáng của xã hội chủ nghĩa như anh không thể làm chuyện này được.
Vì vậy, anh tìm một khách sạn thoạt nhìn xa hoa nhất ở gần đây, nói gì thì nói, anh vẫn muốn trải nghiệm thử phòng tổng thống xa hoa xem sao.
Sàn nhảy của quán bar hỗn loạn điên cuồng, nhạc mạnh dội vào màng nhĩ con người ta.
Dạ Quyết nể mặt cậu ấm kia, sau khi uống mấy chai vang đỏ thì rời đi, hắn liếc nhìn một cô gái đang tự chuốc rượu mình từng ly từng ly một trong góc, thầm nghĩ, lại là một người khốn khổ vì tình nữa.*Gốc là như được Thượng Đế hôn: Mình tra thì nụ hôn của Thượng Đế như kiểu món quà được ban phước lành nọ kia nên đổi vậy cho dễ hiểu hơn.
Thật đáng buồn thay.
“Cần tôi thay ca với cậu không?” – Người phục vụ hơi cao hơn chút vỗ vỗ nhân viên phục vụ thoạt nhìn rất mệt mỏi đang đứng ngáp trước quầy lễ tân.Rõ ràng anh mới là người đi quyến rũ gọi mời, lại bày ra dáng vẻ lạnh như băng, ha, đúng là kiểu vờ tha để bắt thật điển hình, mánh lới này dùng không tồi.
Hắn lại không thích kiểu nũng nịu đến khiêu khích hắn, chỉ có kiểu như Thẩm Ngôn Án mới khiến hắn có cảm giác muốn chinh phục.
“Cảm ơn.” – Nhân viên phục vụ hơi thấp hơn nói tiếng cảm ơn, thấy Thẩm Ngôn Án thoạt trông khí phách không hề tầm thường đang không nhanh không chậm đi đến, cậu nói: “Tôi sẽ tiếp đón khách này trước, sau đó cậu đến giúp tôi nhé.”Hắn kéo Thẩm Ngôn Án một cái, Thẩm Ngôn Án đứng không vững ngã ngồi lên giường.
Dạ Quyết như ôm lấy anh, bao vây Thẩm Ngôn Án ở trên giường, lại nâng cằm anh lên, dùng giọng điệu lạnh nhạt, hỏi: “Ai phái cậu tới?”
“Được, vậy tôi đi WC trước đã.”Hệ thống: “Cố giữ vững.”
“Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ.” – Cậu xốc lại tinh thần, hỏi.“Không cần đâu, cô ngồi sang bên cạnh đi.” – Thẩm Ngôn Án nói với cô “tiểu thư” nọ trước, sau đó lạnh mặt nhìn về phía tổng giám đốc Ngụy: “Anh nói đi.”Lúc này, Thẩm Ngôn Án đang mặc âu phục nghiêm chỉnh, lộ rõ sự không ăn khớp mà ngồi ở quán ăn vặt ven đường ăn quà sáng, anh nói: “Ôi dào, một gã đàn ông chỉ gặp mặt một lần, mày quan tâm hắn làm gì.”
“Một phòng tổng thống.”Liếc mắt nhìn vào trong quán bar một cái.
“Được thưa ngài.” Người phục vụ cúi đầu, nhân lúc Thẩm Ngôn Án đánh giá trang trí của khách sạn, ngáp một cái rồi thu xếp số phòng.
Trong lúc nhất thời không chú ý đã nhìn nhầm số phòng, cậu đưa thẻ phòng cho Thẩm Ngôn Án.“Được, vậy tôi đi WC trước đã.”
Thẩm Ngôn Án lật xem hai lần, nói: “Cảm ơn.”
Đợi sau khi vào thang máy, hệ thống nói: “Chú ý, anh sẽ không nói lời cảm ơn đâu.”Hệ thống nói: “Không được, “y” không phải là loại người này, “y” sẽ chỉ cảm thấy người kia là đồ chơi người khác dùng để lấy lòng “y”.
Cho dù “y” biết là nhận nhầm đi nữa, dựa vào tính cách của “y” cùng lắm sẽ bảo người kia rời đi thôi.”“Hôm nay tôi tới cũng không phải là nể mặt anh, những điều anh nói tôi không đồng ý, cứ thế đã.” – Thẩm Ngôn Án đứng lên định đi.
“Quen rồi, dù sao cậu ta cũng chỉ là người qua đường không liên quan, không quan trọng.” Thẩm Ngôn Án đáp, nhấc tay lên ngửi một chút, toàn thân đều là mùi khó ngửi.Thẩm Ngôn Án thấy sầu hết cả người, rõ ràng nhân viên phục vụ kia mới là người nhầm, nhưng anh lại không thể đi, còn muốn anh bất chấp bảo người kia xéo đi nữa.
“Tít…” – Tiếng cửa phòng vang lên.Đây là lần đầu tiên trong đời mình được dùng tiền sỉ nhục người khác.
Sau khi đóng cửa phòng, Thẩm Ngôn Án cảm thán mức độ xa hoa của khách sạn này một lúc, vừa đi về phía phòng tắm vừa tháo cà vạt, áo khoác tùy ý ném ở trên giường, cởi toàn bộ cúc áo sơmi.“Cậu.” – Thẩm Ngôn Án ra khỏi phòng tắm, cũng chỉ bọc một tấm khăn tắm, dáng vẻ vờ vĩnh*, anh cúi đầu nhìn về phía Dạ Quyết hiện đang ngồi trên giường: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Tay anh mới đặt lên tay cầm cửa phòng tắm, cửa đã được mở ra từ bên trong.Trợ lý gọi điện thoại đến, Dạ Quyết vừa mặc quần áo vừa nhận điện thoại.
Chợt trông thấy một tờ giấy và hai tờ tiền màu đỏ đặt trên tủ đầu giường, hắn cầm lên nhìn thử.
Dòng chữ trên tờ giấy mang theo vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ, là do Thẩm Ngôn Án viết.Thẩm Ngôn Án yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, khuôn mặt hoàn mỹ như được Thượng Đế ban phước*.
Thân trên lõa lồ của hắn mang theo hơi ẩm, bọt nước lướt qua vùng bụng đường nét rõ ràng, trượt thẳng xuống dưới, chui vào trong khăn tắm.
*Gốc là “bị hài hòa”, là ngôn ngữ mạng bên bển, từ “hài hòa” đồng âm với từ “cua đồng”, ám chỉ những từ ngữ bị chính phủ TQ cho là không có lợi cho sự hòa hợp của xã hội nên sẽ bị xóa đi hoặc kiểm duyệt.
Trong TH này thì tác giả viết truyện trên Tấn Giang ấy, mà Tấn Giang kiểm duyệt mấy cảnh tả vùng dưới cổ gắt lắm nên bà ý không muốn tả tiếp, mình thay bằng “kiểm duyệt” cho dễ hiểu ha.*Gốc là “như được Thượng Đế hôn”: Mình tra thì nụ hôn của Thượng Đế như kiểu món quà được ban phước lành nọ kia nên đổi vậy cho dễ hiểu hơn.Sau khi đóng cửa phòng, Thẩm Ngôn Án cảm thán mức độ xa hoa của khách sạn này một lúc, vừa đi về phía phòng tắm vừa tháo cà vạt, áo khoác tùy ý ném ở trên giường, cởi toàn bộ cúc áo sơmi.
Dạ Quyết nhìn áo sơmi rộng mở, cơ thể trắng nõn lại dồi dào sức lực của anh, ung dung bình tĩnh híp mắt nhìn Thẩm Ngôn Án.
Hắn nói thầm một tiếng, thằng nhãi kia to gan quá, dám tặng người lên giường cho hắn, hơn nữa lại còn là một người đàn ông.Đợi sau khi vào thang máy, hệ thống nói: “Chú ý, ngài sẽ không nói lời cảm ơn đâu.”
Thẩm Ngôn Án thấy rất xấu hổ, anh không biết phải giải quyết như thế nào, đành phải làm lơ hắn trước.
Anh lướt qua Dạ Quyết đang để trần thân trên, đi vào phòng tắm, khóa cửa đến “Cạnh” một tiếng, tiếng nước ào ào truyền đến.Đây là muốn cho hắn đợi ở bên ngoài hả?
Đây là muốn cho hắn đợi ở bên ngoài hả?
Dạ Quyết cong môi cười đến là thích thú, người được tìm đến lần này có lá gan không nhỏ, lại dám để hắn chờ.
Trong phòng tắm, Thẩm Ngôn Án đang trao đổi với hệ thống.Thẩm Ngôn Án thấy thế, sao lại không đoán ra được trong lòng tổng giám đốc Ngụy đang nghĩ gì, hắn ta muốn dùng đàn bà để khiến cho Thẩm Ngôn Án thỏa hiệp.
Nhưng anh lại không có hứng thú với phụ nữ.
Thẩm Ngôn Án không thích mùi rượu hỗn tạp trong phòng, mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ, và cả mùi đặc thù tỏa ra trong căn phòng nữa.
Anh chỉ muốn sớm bàn xong công việc để về đi ngủ.Thẩm Ngôn Án thấy rất xấu hổ, anh không biết phải giải quyết như thế nào, đành phải làm lơ hắn trước.
Anh lướt qua Dạ Quyết đang để trần thân trên, đi vào phòng tắm, khóa cửa đến “Cạnh” một tiếng, tiếng nước ào ào truyền đến.
“Mày nói xem, nếu tao nói với hắn là tao đi nhầm, sau đó đi ra ngoài luôn có được không?”“Một phòng tổng thống.”
Hệ thống nói: “Không được, “y” không phải là loại người này, “y” sẽ chỉ cảm thấy người kia là đồ chơi người khác dùng để lấy lòng “y”.
Cho dù “y” biết là nhận nhầm đi nữa, dựa vào tính cách của “y” cùng lắm sẽ bảo người kia rời đi thôi.”Dạ Quyết nhìn áo sơmi rộng mở, cơ thể trắng nõn lại dồi dào sức lực của anh, ung dung bình tĩnh híp mắt nhìn Thẩm Ngôn Án.
Hắn nói thầm một tiếng, thằng nhãi kia to gan quá, dám tặng người lên giường cho hắn, hơn nữa lại còn là một người đàn ông.
Thẩm Ngôn Án thấy sầu hết cả người, rõ ràng nhân viên phục vụ kia mới là người nhầm, nhưng anh lại không thể đi, còn muốn anh bất chấp bảo người kia xéo đi nữa.Không khí mập mờ cứng lại vào lúc này.
“Anh.” – Thẩm Ngôn Án ra khỏi phòng tắm, cũng chỉ bọc một tấm khăn tắm, dáng vẻ vờ vĩnh*, anh cúi đầu nhìn về phía Dạ Quyết hiện đang ngồi trên giường: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”Thẩm Ngôn Án làm tổng giám đốc bá đạo, ra ngoài chưa bao giờ mang tiền mặt theo.
Hai trăm đồng này cũng là do anh đổi với nhân viên phục vụ.
Hiện giờ anh đang đóng vai một người tự cao tự đại, đương nhiên, anh sẽ cho rằng một đêm như vậy người có lời chính là Dạ Quyết.
“Quen rồi, dù sao cậu ta cũng chỉ là người qua đường không liên quan, không quan trọng.” Thẩm Ngôn Án đáp, nhấc tay lên ngửi một chút, toàn thân đều là mùi khó ngửi.Thẩm Ngôn Án đi đến quầy tiếp đón, nhân viên phục vụ vừa thấy anh đã dùng thái độ cung kính dẫn anh đi về phòng riêng, Thẩm Ngôn Án thầm khoái chí trong lòng, gương mặt này của anh chính là danh thiếp đó.*Nguyên gốc: 端着 t tra đc trên zhihu là kiểu giả tạo, trong ngoài bất nhất, ngoài vậy trong không nghĩ vậy, nhưng diễn rất lộ kiểu như không hợp với khí chất ấy
Đây là lần đầu tiên trong đời mình được dùng tiền sỉ nhục người khác.
Dạ Quyết bật cười, thời buổi này còn có người dám đề cập đến tiền trước mặt hắn.
Thật sự đã lâu rồi không gặp.
Hắn kéo Thẩm Ngôn Án một cái, Thẩm Ngôn Án đứng không vững ngã ngồi lên giường.
Dạ Quyết như ôm lấy anh, bao vây Thẩm Ngôn Án ở trên giường, lại nâng cằm anh lên, dùng giọng điệu lạnh nhạt, hỏi: “Ai phái anh tới?”“Cần tôi thay ca với cậu không?” – Người phục vụ hơi cao hơn chút vỗ vỗ nhân viên phục vụ thoạt nhìn rất mệt mỏi đang đứng ngáp trước quầy lễ tân.
Phái cái đầu hắn ý, hắn có bệnh hoang tưởng bị hại à.
Thẩm Ngôn Án dùng sức đẩy bả vai hắn, lật người đè ngược hắn ở trên giường: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”Dạ Quyết bật cười, thời buổi này còn có người dám đề cập đến tiền trước mặt hắn.
Thật sự đã lâu rồi không gặp.
Hệ thống: “Tôi thấy trong (trường hợp) này dùng “muốn thế nào” sẽ càng hay hơn.”Sau đó mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra, nhưng trong cơn say tình lại đột nhiên dừng lại.
Từ đầu đến cuối không đến nỗi sẽ bị “kiểm duyệt”*, chỉ đơn giản là tay hai người cùng lần dọc theo sau lưng đối phương để sờ soạng xuống phía dưới.
“Câm miệng, mày phiền phức quá.”
Rõ ràng anh mới là người đi quyến rũ gọi mời, lại bày ra dáng vẻ lạnh như băng, ha, đúng là kiểu vờ tha để bắt thật điển hình, mánh lới này dùng không tồi.
Hắn lại không thích kiểu nũng nịu đến khiêu khích hắn, chỉ có kiểu như Thẩm Ngôn Án mới khiến hắn có cảm giác muốn chinh phục.“Cảm ơn.” – Nhân viên phục vụ hơi thấp hơn nói tiếng cảm ơn, thấy Thẩm Ngôn Án thoạt trông khí phách không hề tầm thường đang không nhanh không chậm đi đến, cậu nói: “Tôi sẽ tiếp đón khách này trước, sau đó cậu đến giúp tôi nhé.”
Dạ Quyết hung hăng mà hôn anh.
Thẩm Ngôn Án: “Mẹ kiếp! Hắn hôn tao.”Thẩm Ngôn Án tự hỏi trong đầu, làm sao để từ chối hắn ta ngắn gọn mà lại không khách sáo: “Anh cũng xứng ư?”
Hệ thống: “Cố giữ vững.”*Gốc là như được Thượng Đế hôn: Mình tra thì nụ hôn của Thượng Đế như kiểu món quà được ban phước lành nọ kia nên đổi vậy cho dễ hiểu hơn.
Thẩm Ngôn Án vốn thích con trai, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã không có chút hứng thú nào với con gái rồi.
Không chỉ vậy, anh còn biết rõ rằng bản thân mình là Top, chẳng qua anh chưa yêu đương bao giờ, càng chưa phát sinh quan hệ với ai thì đã xuyên đến thế giới này rồi, mà giờ lại sắp gặp phải nguy cơ bị bắt làm 0.
Kỹ thuật hôn của Dạ Quyết thật sự không tồi, tính chiếm đoạt kia rất dễ gợi lên dục vọng của con người, mời gọi người ta cùng chìm đắm với hắn.
Lúc này Thẩm Ngôn Án đáp lại hắn không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì dục vọng của đàn ông thôi.
Sau đó mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra, nhưng trong cơn say tình lại đột nhiên dừng lại.
Từ đầu đến cuối không đến nỗi sẽ bị “kiểm duyệt”*, chỉ đơn giản là tay hai người cùng lần dọc theo sau lưng đối phương để sờ soạng xuống phía dưới.*nguyên gốc: 端着 t tra đc trên zhihu là kiểu giả tạo, trong ngoài bất nhất, ngoài vậy trong không nghĩ vậy, nhưng diễn rất lộ kiểu như không hợp với khí chất ấy
“Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ.” – Cậu xốc lại tinh thần, hỏi.Thẩm Ngôn Án vốn thích con trai, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã không có chút hứng thú nào với con gái rồi.
Không chỉ vậy, anh còn biết rõ ràng bản thân mình là Top, chẳng qua anh chưa yêu đương bao giờ, càng chưa phát sinh quan hệ với ai thì đã xuyên đến thế giới này rồi, mà giờ lại sắp gặp phải nguy cơ bị bắt làm 0.Giao dịch trên thương trường vốn hoàn toàn dựa trên lợi ích.
Thẩm Ngôn Án chán ghét suy nghĩ không minh bạch này, hôm nay mới chỉ thấy một tầng mỏng của bề chìm, anh nghĩ, lần sau chắc chắn sẽ không tham dự nữa.
Dù sao anh cũng rất có máu mặt, chẳng sợ làm mích lòng người khác, nếu thật sự không ổn thì để trợ lý thu xếp.*Gốc là “bị hài hòa”, là ngôn ngữ mạng bên bển, từ “hài hòa” đồng âm với từ “cua đồng”, ám chỉ những từ ngữ bị chính phủ TQ cho là không có lợi cho sự hòa hợp của xã hội nên sẽ bị xóa đi hoặc kiểm duyệt.
Trong TH này thì tác giả viết truyện trên Tấn Giang ấy, mà Tấn Giang kiểm duyệt mấy cảnh tả vùng dưới cổ gắt lắm nên bà ý không muốn tả tiếp, mình thay bằng “kiểm duyệt” cho dễ hiểu ha.“Tổng giám đốc Thẩm, nếu ngài không thích, còn có em khác…” – Tổng giám đốc Ngụy định dùng phương pháp này giãy giụa thêm đợt nữa, nhưng lại bị ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Thẩm Ngôn Án chặn lại.
Không khí mập mờ đông cứng lại vào lúc này.
Suy nghĩ của Dạ Quyết là: Người này rất đặc biệt, không giống với mấy đồ đê tiện diêm dúa mình gặp được trước kia, có gan muốn đè mình.
Thẩm Ngôn Án thì nghĩ: Vất vả lắm mình mới muốn gạ chịch một lần, vì sao tên này cũng là 1 cơ chứ, nên làm gì bây giờ, “đấu kiếm” à.
Những thứ nên làm đều đã làm rồi, chỉ không làm những cái sẽ bị “kiểm duyệt” thôi.
Ngoại trừ nguyên nhân sẽ bị “kiểm duyệt” này ra, quan trọng hơn cả là thiết lập cả hai người đều là tổng giám đốc bá đạo này.
Nói đùa à, tôi chính là tổng giám đốc bá đạo, sao tôi có thể nằm dưới chứ?
Sớm hôm sau, Thẩm Ngôn Án tỉnh lại trước, anh nhìn khuôn mặt ngủ đến là yên ổn của Dạ Quyết, lại liên tưởng đến sự cuồng nhiệt của hắn vào đêm qua, đàn ông ở trên giường đúng là không giống lúc thường.
Anh rời giường mặc quần áo, tìm giấy và bút trên bàn khách sạn, vung tay lên, viết một hàng chữ đầy táo bạo.
Hệ thống: “Anh làm vậy có phải không ổn lắm hay không.”Thẩm Ngôn Án thì nghĩ: Vất vả lắm mình mới muốn gạ chịch một lần, vì sao hắn cũng là 1 cơ chứ, nên làm gì bây giờ, “đấu kiếm” à.
Lúc này, Thẩm Ngôn Án đang mặc âu phục nghiêm chỉnh, lộ rõ sự không ăn khớp mà ngồi ở quán ăn vặt ven đường ăn quà sáng, anh nói: “Ôi dào, một gã đàn ông chỉ gặp mặt một lần, mày quan tâm hắn làm gì.”“Câm miệng, mày phiền phức quá.”
Hệ thống im lặng, không nói cho anh rằng Dạ Quyết chính là nam chính trong sách, bởi chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ không OCC của Thẩm Ngôn Án.
“Đúng rồi, nam nữ chính đã gặp nhau chưa?”
“Gặp rồi.”
Gặp kiểu liếc mắt nhìn một lần trong quán bar.
Thẩm Ngôn Án yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Trong khách sạn, Dạ Quyết từ từ tỉnh lại.
Do đêm qua uống không ít rượu, giờ hắn có hơi đau đầu.
Hắn lắc lắc đầu, ngồi dậy, không thấy tên đàn ông vốn nên ở bên cạnh hắn đâu cả.Trong khách sạn, Dạ Quyết từ từ tỉnh lại.
Do đêm qua uống không ít rượu, giờ hắn có hơi đau đầu.
Hắn lắc lắc đầu, ngồi dậy, không thấy người đàn ông vốn nên ở bên cạnh hắn đâu cả.
Nói đến tên kia, thật đúng là một vật báu, vừa nghĩ đã lại nhớ đến kích thích mãnh liệt tối hôm qua.
Rất nhanh Dạ Quyết đã lại có cảm giác, hắn mắng một tiếng: Mùi vị của người đàn ông này thế mà lại ngon ngọt đến chết tiệt!
Trợ lý gọi điện thoại đến, Dạ Quyết vừa mặc quần áo vừa nhận điện thoại.
Chợt trông thấy một tờ giấy và hai tờ tiền màu đỏ đặt trên tủ đầu giường, hắn cầm lên nhìn thử.
Dòng chữ trên tờ giấy mang theo vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ, là do Thẩm Ngôn Án viết.Phái cái đầu cậu ý, cậu có bệnh hoang tưởng bị hại à.
[Chẳng qua chỉ là một đêm xuân ngắn ngủi, mong anh quên đi.
Nếu có duyên gặp lại, làm ơn vờ như không quen biết, đây là tiền boa thưởng cho anh.]
Thẩm Ngôn Án làm tổng giám đốc bá đạo, ra ngoài chưa bao giờ mang tiền mặt theo.
Hai trăm đồng này cũng là do anh đổi với nhân viên phục vụ.
Hiện giờ anh đang đóng vai một người tự cao tự đại, đương nhiên, anh sẽ cho rằng một đêm như vậy người có lời chính là Dạ Quyết.Rời khỏi nơi có hơi ngột ngạt tăm tối kia, giờ Thẩm Ngôn Án chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức, sau đó lăn lên giường êm nệm ấm.
Hôm nay anh lái xe tới, nhưng đã uống rượu rồi thì không thể lái xe.
Tuy rằng dựa vào thân phận của anh sẽ không bị làm sao, nhưng người từ nhỏ đã được tắm mình dưới vầng sáng của xã hội chủ nghĩa như anh không thể làm chuyện này được.
Vì vậy, anh tìm một khách sạn thoạt nhìn xa hoa nhất ở gần đây, nói gì thì nói, anh vẫn muốn trải nghiệm thử phòng tổng thống xa hoa xem sao.
Dạ Quyết vò tờ giấy thành một cục, hắn cười lạnh.
Trợ lý có chút hoảng, cho rằng mình nói sai gì đó: “Tổng giám đốc Dạ, tôi đã nói gì sai sao?”*Gốc là “bị hài hòa”, là ngôn ngữ mạng bên bển, từ “hài hòa” đồng âm với từ “cua đồng”, ám chỉ những từ ngữ bị chính phủ TQ cho là không có lợi cho sự hòa hợp của xã hội nên sẽ bị xóa đi hoặc kiểm duyệt.
Trong TH này thì tác giả viết truyện trên Tấn Giang ấy, mà Tấn Giang kiểm duyệt mấy cảnh tả vùng dưới cổ gắt lắm nên bà ý không muốn tả tiếp, mình thay bằng “kiểm duyệt” cho dễ hiểu ha.Thẩm Ngôn Án dùng sức đẩy bả vai hắn, lật người đè ngược hắn ở trên giường: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hừm, thật thú vị.” – Dạ Quyết thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là gặp được một con mèo hoang thú vị mà thôi, cậu nói tiếp đi.”.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
107 chương
170 chương
65 chương
26 chương
60 chương