Bệnh viện Giang Hải, Bắc Kinh, năm 2014.
Hàn Diệu Hy khoác chiếc áo blu trắng lên người, tự mỉm cười với bản thân trong gương rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cô đi qua bàn tiếp nhận bệnh nhân, y tá liền chạy theo đưa cho cô một tập hồ sơ bệnh án :
- Bác sĩ Hàn, 11 giờ tối hôm qua tiếp nhận một ca cấp cứu, bệnh nhân được chuẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, hiện tại đã chuyển vào phòng điều trị đặc biệt cùng với bệnh nhân họ Vương.
Diệu Hy nghe thấy năm chữ "phòng điều trị đặc biệt" liền không thèm ngó bệnh án, nói một câu:
- Lại là kiểu cậu ấm đây mà. Gần đây bệnh viêm dạ dày lây nhiễm mà tôi không biết sao?
Phòng điều trị đặc biệt chính là phòng bệnh VIP, phòng chỉ có một hoặc hai bệnh nhân, trong phòng đầy đủ các đồ dùng, điều hoà, tủ lạnh, tivi,v.v..
Trong căn phòng có hai chiếc giường, bệnh nhân mới vào hôm qua vẫn còn chưa tỉnh, bệnh nhân mà cô tiếp nhận tên Vương Thiếu Hào đang ngồi nhấn điện thoại không có vẻ gì ốm yếu. Diệu Hy đặt tập hồ sơ lên bàn hỏi bệnh nhân của mình:
- Sao rồi? Nhìn anh có vẻ ổn rồi đấy đại thiếu gia.
Vương Thiếu Hào quăng điện thoại qua một bên mỉm cười:
- Nhờ bác sĩ như em mát tay thôi. Sao hôm nay không thấy cô bé thực tập tới vậy.
- Diệu Hy?
Từ phía giường bệnh đối diện một chàng trai ngồi dậy ngạc nhiên nhìn cô. Bệnh nhân kia không ai khác chính là nhân vật năm năm qua cô không nói chuyện,Trương Thiên Minh. Hắn nhìn cô chăm chú, cảm thấy Hàn Diệu Hy trước mặt thật lạ, dáng vẻ rất trưởng thành.
Còn Diệu Hy cảm thấy hắn chẳng thay đổi chút nào, năm năm trước cô kéo hắn từ quán bar về cũng dáng bộ thê thảm như bây giờ.
Trong phòng chưa ai kịp nói thêm câu gì, từ ngoài hành lang đã có tiếng hét rất lớn:
- Hàn Diệu Hy. Cô đi ra đây cho tôi.
Cùng theo tiếng la lối là tiếng giày cao gót nện xuống nền ngày càng lớn. Chưa đầy năm giây, một cô gái mặc chiếc váy trễ vai nửa đi nửa chạy hùng hỏi lao vào. Phía sau là cô thực tập sinh Hà khuôn mặt khó xử nhắc nhở:
- Bác sĩ Lưu, cô nhỏ tiếng chút đi.
Cô bác sĩ Lưu kia thì giống như nghe không thấy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt mở to tức tối nhìn Hàn Diệu Hy trân trân. Hai bệnh nhân trong phòng đối với sự xuất hiện của cô gái kia vô cùng kinh ngạc nhưng Vưong Thiếu Hào chỉ để ý tới Hà Diệc Nhi, đại thiếu gia họ Vương nhìn cô nháy mắt chào hỏi, còn Hà Diệc Nhi thì cúi đầu chào Hàn Diệu Hy :
- Bác sĩ Hàn, tôi không...
- Cô im đi...
Cô bác sĩ xinh đẹp kia hất tóc, trợn mắt nhìn Diệu Hy, nghiến răng nói từng chữ một trong tức giận :
- Cô có biết tôi vừa bị trưởng khoa gọi tới mắng một trận, còn bị giảm lương nửa năm không?
Diệu Hy đưa mắt ra cửa sổ, bình tĩnh trả lời, giọng nói nhàn nhạt :
- Dĩ nhiên là không. Cô biết mà, tôi không thích tám chuyện.
Chỉ một câu nhưng khiến nhiều người sửng sốt, bác sĩ Lưu tức tới mức mắt hằn từng tia máu, cô thực tập sinh cúi mặt nén nụ cười khoái trá còn hai bệnh nhân thì im ắng xem trò vui.
Trương Thiên Minh lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệu Hy, hắn nhìn rõ rằng một tia tinh quái trong mắt cô, nụ cười nhạt nơi khóe môi, rõ ràng cô đang chơi đểu bác sĩ kia.
Lưu Dĩ An là con gái một gia đình thuộc dạng giàu có trong thành phố, nhờ ô dù tốt mà vào được bệnh viện, nên người trong bệnh viện đều nể mặt cô ngoài Hàn Diệu Hy. Lưu Dĩ An nắm chặt tay, kìm nén để không đánh người cáu kỉnh nói :
- Tối qua tại sao cô không trực ca, rõ ràng tôi nói rằng có việc bảo cô trực ca tối vậy mà cô dám...
- Cô nói nhưng tôi không nhận lời.
Diệu Hy ngắt lời cô ta, ánh mắt liếc nhìn Diệc Nhi, cô thực tập sinh liền nói :
- Bác sĩ Lưu, tôi cũng nghe thấy. Cô bảo Bác sĩ Hàn là "cô dám không tới", chị ấy dĩ nhiên dám.
Lưu Dĩ An nắm chặt bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi giật giật, cô ta chưa bao giờ bị ai chơi một vố đau như vậy, lửa trong người cô ta bốc tới tận não, cô ta chỉ muốn cào xé khuôn mặt đang mỉm cười đầy mỉa mai kia.
Hàn Diệu Hy lạnh nhạt nói một câu như đổ thêm dầu vào lửa :
- Đây là phòng bệnh đấy,cô tới đây làm ầm ĩ như vậy chỉ một lát nữa trưởng khoa tới tôi không giúp gì được đâu.
Lưu Dĩ An nện mạnh gót giày xuống sàn, nghiến răng bước khỏi phòng. Không cần nói Hà Diệc Nhi vui tới mức nào, cô nàng khua tay múa chân cười sảng khoái :
- Diệu Nhi, chị giỏi quá đi, nhìn mặt cô ta đi, hết sảy luôn.
Vương Thiếu Hào nhìn bộ dạng của cô thực tập sinh kia không nhịn được cười :
- Cô thấy người ta như vậy vui lắm hả?
Bình thường Hà Diệc Nhi rất ghét loại công tử như Vương Thiếu Hào, mỗi lần hắn ta nói chuyện cô đều ậm ừ cho qua, nhưng hôm nay, tâm trạng vui vẻ, cô liền vô cùng tốt bụng kể cho hắn ta nghe :
- Loại người như Lưu Dĩ An làm bác sĩ là một sỉ nhục lớn cho ngành y khoa, tất cả bác sĩ đều phải trực ca, nhưng mỗi lần tới lượt cô ta trực ca đêm là lại đùn đẩy cho người ra, rồi ra oai chèn ép họ, các bác sĩ trong khoa đều là chân chính xét hồ sơ vào nên dĩ nhiên không có vây cánh như cô ta, đành ngậm ngùi làm, tối qua tới phiên cô ta trực đêm, cô ta liền bảo chị Diệu Hy thay. Chị ấy nói không giúp, Lưu Dĩ An lớn tiếng nói "cô dám không tới" rồi bỏ về, chị Diệu Hy coi như không nghe thấy, hết giờ liền đi về kết quả là tối qua có một ca cấp cứu nhưng không có bác sĩ trực, trưởng khoa sáng nay vô cùng tức giận, thật là hả hê.
Hàn Diệu Hy nhếch môi :
- Tôi giỏi nhất là nghe lời...
Vương Thiếu Hào càng cười lớn, vỗ tay nói :
- Diệu Hy, em thật khiến người khác bất ngờ. Đúng là nghe lời.
Diệu Hy không nói gì, với tay lấy tập hồ sơ bệnh án xem xét thì một giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên:
- Đấy là lý do em không nói chuyện với tôi nữa à?
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
6 chương
212 chương
60 chương