Hàn Diệu Hy gom sách vở lại, luồn lách qua đám sinh viên đang bàn tán để ra ngoài. Cô rảo bước trên hành lang, từng cơn gió mang theo hơi lạnh tháng 11 nhẹ nhàng len qua mái tóc, quanh quẩn ở bên tai như đang trò truyện. Bầu trời xám xịt, những đám mây đen hờ hững trôi qua, có lẽ trời sắp có mưa, hay lại là một cơn giông ngang qua Bắc Kinh, quang qua đời cô. Những ký ức lặng lẽ hiện lên trong đầu cô, như một vết sẹo cứ mỗi khi nhìn thấy lại đau nhức nhối. ••• Hàn Diệu Hy của hai năm trước vẫn là một cô bé học cao trung năm hai, sống cùng dượng trong một căn hộ nhỏ ở chung cư Thảo Huấn. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô chạy trốn khỏi nơi đã chôn vùi tuổi thơ của cô, cô đã dồn hết sức để thoát khỏi người đàn ông khốn nạn ấy, và khi gục ngã trên đường lớn là lúc cuộc đời cô rẻ sang hướng mới, cô không chắc có vui vẻ không nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn. Một chiếc xe ô tô đã đụng trúng Hàn Diệu Hy, tài xế thấy bộ dạng của cô, sợ hãi gọi cấp cứu. Nhưng sau đó, người tài xế liền gọi cho cảnh sát khi thấy một người đàn ông xông tới có ý định đánh cô. Đó cũng là lúc cuộc đời cô thay đổi, Dương Trắc bị bắt vì tội bạo hành trẻ em, cộng thêm 3 tiền án bạo hành trước đây lão ta bị kết án gần 20 năm tù giam. Một tháng sau khi bị bắt giam, cảnh sát điều tra ra chuyện buôn bán ma tuý trong quán bar Thiên Đường, Dương Trắc bị cộng thêm 8 năm tù. Lúc ấy, Diệu Hy còn chưa đủ 17 tuổi nên bị gửi vào cô nhi viện, nhận viện trợ của nhà nước. Ngày cô đủ 18 tuổi, một luật sư tới tìm và cho cô biết, mẹ cô - bà Hàn Tiểu Khê trước khi chết đã để lại cho cô căn nhà và một tài khoản ngân hàng. Hàn Diệu Hy cô từ một cô gái khốn khổ bỗng chốc trở thành đại gia sau một đêm nhờ căn chung cư trị giá 8 vạn và một tài khoản ngân hàng cộng thêm lãi đã chạm tới hơn hai trăm vạn. Cô cứ như vậy, một mình lủi thủi sống nhờ trại trẻ đến khi tốt nghiệp cao trung. Cô may đỗ vào đại học Bắc Kinh, dù căn hộ không xa trường nhưng cô không muốn quay lại ngôi nhà đó lên đã quyết định bán nó đi để dọn tới ký túc xá. ••• - Alo. Cháu nghe rồi chú. Diệu Hy vừa nghe điện thoại vừa chạy nhanh xuống cầu thang, là điện thoại từ phía nhà đất, cô nhà bên công ty bán giúp căn hộ từ hai tháng trước, căn hộ dù khá tiện lại ở trung tâm thành phố nhưng vì nó nằm trong khu phố Wander nên ít người muốn mua lại. Diệu Hy lang thang trong căn nhà nhỏ trống rỗng, từng góc nơi đây cô đều nhớ vật gì ở đó. Mẹ cô đã sống những ngày cuối đời ở đây, cô đã lớn lên ở đây nhưng ngôi nhà này chưa từng cho họ một ngày vui vẻ. Cô chắc mẹ cô cũng không thấy phiền khi cô buông bỏ nơi này, chôn quãng hồi ức ấy vào quá khứ. Đôi mắt cô lướt qua ô cửa kính, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa. Vài phút sau mưa đã lộp bộp hắt vào tấm chắn, Diệu Hy thầm nghĩ mưa lớn rồi chắc người mua nhà không tới được, cô cũng xách balo chuẩn bị về ký túc. Cô thở hắt một tiếng bước ra ngoài cửa, vừa rút chìa khoá thì nghe tiếng bước chân chạy lại gần. Một chàng trai mặc áo trắng, tay cầm balo, dáng người cao gầy, ngón tay thon dài giũ giũ mái tóc ướt sũng. Chiếc khuyên tai hình chữ thập đung đưa mỗi khi hắn lắc đầu, khiến người ta không thể rời mắt. Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt dài, màu nâu sẫm, mỗi ánh nhìn như lột trần người đối diện, ánh mắt rất sắc, nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta chắc chắn thành kẻ giết người hàng loạt. Hắn bất ngờ hỏi, giọng nói trầm thấp gần ngư không có cảm xúc : - Cô là chủ nhà sao? - Anh là Trịnh Thiên Minh? Diệu Hy đưa mắt thầm đánh giá chàng trai kia, khí chất của một công tử không nhầm vào đâu được, nhưng công tử con nhà giàu tại sao lại vào khu này mua nhà thì cô nhìn không ra. Chàng trai trước mặt nhìn cô tới mức ngẩn người sau đó nhíu mày một cái : - Cô tên gì? - Hàn Diệu Hy. Anh chờ chút tôi mở cửa Cho anh vào xem. Diệu Hy vừa nói vừa quay lại mở cửa dẫn Trương Thiên Minh vào trong. Cô ngồi lên bệ cửa sổ chờ hắn đi xem trong nhà, cô đưa mắt ta cửa nhìn cơn mưa kéo tới ngày một lớn, có lẽ trưa nay không về ký túc được rồi. - Sao cô bán nơi này? Trương Thiên Minh dựa tường nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ kia. Cô không quay đầu lại, hắn chỉ thấy mái tóc dài xoà trên vai bay theo gió, thêm giọng nói nhè nhẹ như có như không khiến hắn cảm giác cô như một ảo ảnh mơ hồ : - Tôi không cần nó nữa. Tôi muốn về trường cho tiện. - Cô không học ở Bắc Kinh sao? - Có. Tôi là sinh viên năm nhất trường Bắc Đại. - Bắc Đại? Hắn hỏi lại, Diệu Hy nhảy khỏi cửa sổ gật đầu: - Đúng. Để anh khỏi nghi ngờ về lý lịch thì tôi là sinh viên năm nhất khoa Y trường đại học Bắc Kinh. Trương Thiên Minh khẽ nhếch khoé môi: - Vậy là đàn em rồi. - Đàn em? Diệu Hy nhíu mày rồi bất ngờ à lên một tiếng: - Là nam thần Trương Thiên Minh quản trị. Không ngờ có cơ hội gặp anh. - Cô biết tôi sao? Trương Thiên Minh bật cười vì biểu cảm ngạc nhiên giả vờ của cô. Rõ ràng cô gái này biết hắn , đôi mắt cô không ăn khớp với biểu cảm khuôn mặt chút nào. Mưa suốt buổi chiều hôm đó, mưa rả rích khiến người ta buồn phiền. Mưa luôn mang theo lỗi buồn, khiến người ta đa sầu đa cảm.