Tôi vẫn yêu người sau bao năm
Chương 9 : bữa tiệc….
Yến tiệc cũng không có gì đặc biệt cho lắm, nếu có gì gọi là nổi bật thì chính là Hoắc Kiến Hoa, cậu hai nhà họ Hoắc. Ở Tân Cương nhà họ Hoắc có địa vị không dễ gì lay chuyển được. Chàng công tử này tuy tác phong làm việc vô cùng cổ quái nhưng lại như sấm rền gió cuốn. Khi mới bước chân vào thương trường, anh ta thực hiện một loạt cải cách, khiến rất nhiều người trong giới phải kiêng dè, vừa sợ hãi vừa tức giận. Buổi tiệc anh ta đứng ra tổ chức, đương nhiên ai cũng phải nể mặt tới dự. Lưu Mịch Hoa đi theo Quách Hán Thành, chợt phát hiện ra người đàn ông này không giống những người khác. Mọi người tới đây trong tay đều cầm một ly rượu, hễ gặp người quen là sẽ tới chào hỏi vài câu. Còn Quách Phú Thành lại chỉ đứng một chỗ quan sát, làm như mọi thứ ở đây đều không liên quan tới mình. Quách Phú Thành uống một ngụm rượu rồi quay sang cười với người nãy giờ vẫn im lặng đi cạnh mình: “Biết rượu này sản xuất năm nào không?” Lưu Mịch Hoa rất nể tình nhấp một ngụm, đáp: “Có nghiên cứu về mấy thứ này một xíu”. “Vang đỏ ủ mười lăm lăm. Cậu hai nhà họ Hoắc này cũng sành sỏi ghê đấy chứ!” Kẻ có tiền, thích chơi hoang thế nào, đó là quyền tự do của họ, người khác đâu có tư cách gì mà lên tiếng bình phẩm hay khinh bỉ chứ? Chỉ cần tiền đó do họ kiếm ra là được. Quách Phú Thành uống hết ly rượu trong tay rồi đi thẳng về phía tâm điểm của buổi tiệc. Anh vốn không thích cách làm việc của người Trung Quốc, cái gì cũng phải dựa vào quan hệ. Anh ngắm chuẩn mục tiêu rồi mới ra tay, nhất định không qua loa lấy lệ. Lưu Mịch Hoa đi theo sau Qu ách Phú Thành. Khoảng thời gian trước khi cô tới Anh quốc, người đàn ông tên Hoắc Kiến Hoa này đã là một truyền kỳ của Tân Cương. Vài năm không gặp, anh ta tung hoành ngang dọc trên thương trường đã lâu, thủ đoạn trước sau như một, tác phong vẫn quyết đoán và sắc bén như xưa. Mục đích tới đây lần này của Quách Phú Thành chính là mong muốn có được dự án hợp tác với Hoắc Kiến Hoa. Hoắc Kiến Hoa không trực tiếp từ chối, tỏ thái độ thăm dò. Quách Phú Thành vô cùng chán ghét thủ đoạn này của anh ta. Hoắc Kiến Hoa nhìn Quách Phú Thành, trong ánh mắt chứa hàm ý gì đó đặc biệt. Quách Phú Thành cũng không thấy mình thất bại, anh đã làm hết sức có thể rồi, đồng ý cung cấp thiết bị với chất lượng tốt nhất, nếu như vậy mà vẫn không thể đánh động đối phương, anh cũng không cho rằng đó là lỗi của mình. Hoắc Kiến Hoa nhếch miệng cười: “Tôi còn có chút việc ở đằng kia, không tiếp đãi hai vị được, nếu như giám đốc Quách có gì không hiểu có thể bàn bạc với trưởng phòng của chúng tôi. Thật không phải, xin cáo lui trước”. Lời nói hiền hòa nhưng biểu cảm lại không phù hợp với nội dung câu nói chút nào. Lưu Mịch Hoa mới trở lại Tân Cương, không nắm rõ những chuyện ở đây. Cô nheo mắt: “Anh ta có ý gì thế?”. Trao đổi với trưởng phòng của bên họ ư? Theo cách hiểu của cô thì như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội, dù sao thì anh ta cũng chưa hoàn toàn từ chối. Thế nhưng, Hoắc Kiến Hoa rõ ràng không giống kiểu người như thế.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
1 chương
39 chương
8 chương
18 chương
8 chương
790 chương
213 chương
15 chương