Tôi vẫn yêu người sau bao năm
Chương 12 : Gặp lại bạn thân bên anh quốc
Mỗi ngày đều có vô số người than thở nào là “xã hội này thật quá thực dụng”, nào là “xã hội này thật tàn khốc”, họ lấy đó làm lý do tự biến mình thành chính loại người mà bản thân mình khinh bỉ, để rồi cuối cùng, ngay cả chính bản thân mình đang kiên trì làm gì cũng hoàn toàn không biết.
Cuối tuần, Lưu Mịch Hoa gọi điện hẹn Ngô Ánh Khiết, người bạn thân chí cốt mà cô quen từ khi đi học tại Anh quốc. Hai người nhiều năm qua vẫn thường xuyên liên lạc, hơn nữa, thời điểm hai người kết bạn với nhau chính là quãng thời gian vô cùng tồi tệ của Lưu Mịch Hoa, sự cảm động khi ấy khiến Lưu Mịch Hoa mãi mãi không thể quên.
Năm ấy khi Lưu Mịch Hoa bắt đầu đi học lại sau khi sinh, ẹ và bố dượng sử dụng quan hệ xin cho cô vào trường có điều kiện tốt nhất bên Anh, hy vọng cô được học tập trong môi trường tốt nhất, cũng nhờ vậy mà cô mới được gặp gỡ Ngô Ánh Khiết.
Ngô Ánh Khiết vội vàng tới hội ngộ cùng Lưu Mịch Hoa.
Có những người bạn, sau khi mất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, cho dù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một.
Ngô Ánh Khiết ngồi ghế đối diện với Lưu Mịch Hoa, chiếc bàn nhỏ ở giữa hai người. Ngô Ánh Khiết cầm lấy tờ thực đơn trên bàn nhét vào tay Lưu Mịch Hoa. Giống như trước đây, mỗi lần đi ăn cố ấy đều để Lưu Mịch Hoa chọn món, coi Lưu Mịch Hoa như em gái của mình, lúc nào cũng nhường nhịn.
“Đúng là cậu đã về, tớ còn tưởng cậu nói đùa.” Trong lúc Lưu Mịch Hoa đang chọn món, Ngô Ánh Khiết lên tiếng nói với giọng đầy xúc động. Trước kia cô đã từng rất nhiều lần khuyên Lưu Mịch Hoa trở về nước cùng cô sau khi tốt nghiệp đại học nhưng mà cô ấy không nghe.
Ngô Ánh Khiết cho rằng mình hiểu rất rõ cô bạn thân. Lưu Mịch Hoa là một cô gái ngay cả đi phỏng vấn xin việc sau khi tốt nghiệp cũng căng thẳng đến mức run bần bật,mặc dù biết đó là công ty sau này mình sẽ thừa kế, suy nghĩ thì lúc nào cũng đơn giản đến mức Ngô Ánh Khiết thật muốn biết đầu cô rốt cuộc là được làm bằng gì.
Lưu Mịch Hoa đưa thực đơn cho Ngô Ánh Khiết, bảo cô ấy gọi vài món.
“Đương nhiên là phải quay về rồi, lá rụng về cội.” Cô khẽ cười, nét mặt không hề có đau khổ, không phải cô giả vờ bình thản, cái hờ hững ấy dường như trở thành một thói quen.
Từ khi Lưu Mịch Hoa bắt đầu đi làm, nhiều thứ cũng đã thay đổi. Ngô Ánh Khiết nhíu mày, trước đây khi Lưu Mịch Hoa quá trong sáng thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng hiện tại, cô ấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa thì cô lại rất khó chịu, tựa như trong khoảnh khắc lơ đễnh đã đánh mất thứ gì, sau đó tìm mãi cũng không bao giờ thấy nữa.
Ăn cơm xong, hai người tới rạp chiếu phim. Rạp này rất nhỏ, giá cũng phải chăng, nhưng chỉ chiếu lại những bộ phim cũ. Nam sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim vì phong cảnh hữu tình, giá cả hợp túi tiền.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
1 chương
39 chương
8 chương
18 chương
8 chương
790 chương
213 chương
15 chương