Edit: Ngũ Ngũ Reloader: Tiểu Bạch Bầu trời tối om, như một miếng vải đen cũ kỹ, không có ngôi sao nào. Trên quảng trường có rất nhiều người, bọn họ mặc quần áo và đeo trang sức khác nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, trong đó cũng không thiếu động vật, thanh âm ồn ào vang lên liên tiếp, lại không cảm thấy có một tia nhân khí nào. Mấy đứa bé ở đằng kia chạy quanh cột cờ, trong miệng còn không ngừng reo hò, “Treo cao treo cao.” Một bà lão lưng còng hỏi, “Treo trên kia là ai vậy?” Cô gái tóc dài bên cạnh đáp, “Là một cảnh sác, tôi đã thấy mấy lần.” Một phụ nữ trong ngực ôm một đứa bé cười khanh khách, “Tôi cũng đã gặp anh trai kia!” “Vậy à?” Bà lão ồ lên một tiếng, “Sao lão chưa từng nghe thấy?” Người phụ nữ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt hư thối nhìn thấy cả xương. Người phụ nữ kia như không cảm thấy có gì không khỏe, “Hắn khác với chúng ta, không biết những chuyện kia.” “Vậy sao treo ở trên đó?” Một người đàn ông trung niên đi tới, thân thể cường tráng, nhưng khi nhìn xuống sẽ phát hiện trên bụng của ông ta có một vết rạch, nhất định đã bị cắt qua, còn có thể thấy ruột lòi ra ngoài. Ông ta nhìn lên trên, “Không giống với chúng ta.” “Hai người gần đây vì sao có thể chạy khỏi nơi này? Còn chúng ta lại không thể?” “Có đại nhân ở đây.” Bà lão nói, “Ai cũng không chạy thoát được đâu.” Người đàn ông đầu tiên thì có thể biết rõ, vì đã nhận được thông báo đào ngũ, người thứ hai vì nhớ nhung nhân gian, không muốn chết, bọn họ treo người giấy để nhắc nhở cô ta, kết quả vẫn không chịu đi, cuối cùng là bọn họ phải hỗ trợ kéo lên. “Lúc còn ở nhân gian tôi có một tòa nhà mười tầng.” Người đàn ông trung niên sờ sờ cột cờ, hắn là tự sát trên tầng cao nhất. “Vậy thì vừa khéo.” Bà lão cười một tiếng, bà là bị nhi tử của mình ép phải thắt cổ. Người phụ nữ không có xen vào, chỉ là ôm chặt đứa con của mình. Người đàn ông trung niên nhìn hai bên một chút, thò tay chọc lên mặt đứa bé, “Các người có biết năm đó xảy ra chuyện gì không?” Người phụ nữ cùng bà lão đồng thời lắc đầu. Năm đó nhóm đào ngũ của bọn họ chạy đi lại không thể trở về, lúc cổng trời sụp đổ, tất cả mọi người chạy trốn ra bên ngoài, bọn họ chạy chậm, đều bị vây khốn ở chỗ kiếp trước mà mình chết, những người kia chạy nhanh, tốt hơn so với bọn họ, có thể sinh hoạt tại nhân gian, tám năm mười năm hoặc là vài chục năm, thời gian vừa đến, lại sẽ chết một kiểu giống nhau như vậy. Ngay tại vừa rồi, bọn họ nghe được âm thanh cửa mở, âm thanh kia giống như là tiếng chuông cảnh báo, nhắc nhở bọn họ phải về rồi. Mặc kệ không tình nguyện như thế nào, món nợ kiếp trước còn phải tiếp tục trả. Người đàn ông trung niên đề thấp giọng, “Tôi nghe nói, có một hồn phách không cam lòng, thừa dịp đại nhân không chú ý, chui vào vòng luân hồi, còn là đi lén…” Bà lão lên tiếng ngăn lại, “Đừng nói nữa.” Bọn họ đều thoáng cái trầm mặc. “Tôi ở tầng mười lăm đấy.” Người đàn ông trung niên tò mò hỏi, “Các người ở đâu?” Người phụ nữ vỗ vỗ đứa bé trong ngực, “Tôi ở tầng thứ nhất.” Bà lão ho khan hai tiếng, “Tầng thứ tư.” Người đàn ông trung niên nhếch miệng, “Đều tốt hơn so với tôi.” Biểu lộ trên mặt ông ta từng chút từng chút biến thành sợ hãi, hai tròng mắt chảy ra máu, lộ ra tuyệt vọng cực độ, “Thật đúng là không muốn trở về.” “Vượt qua thì tốt rồi, kiếp sau không bao giờ hồ đồ nữa.” “Có thể chịu đến đâu hay đến đó vậy…” Người phụ nữ nói xong thấp giọng nức nở, thanh âm kia mang theo ai oán hối hận vô tận, cô vừa khóc, đứa bé cũng khóc, thoáng cái làm mọi người xung quanh cũng khóc rống theo. “Đại nhân tới rồi!” Có người kinh hoảng hét to, tất cả tiếng khóc dừng lại, cùng nhìn về một hướng. Trong bóng tối dần dần xuất hiện hai cái thân ảnh. Kỷ Thiều đi phía trước, Thôi Ngọc một mực theo sau, cậu dùng hết toàn lực thu thập, chắp vá, gom góp, đem hắn phong ấn mười tám năm, không có biện pháp khác. Một cỗ âm khí vây quanh cột cờ, hướng chóp cờ dũng mãnh lao tới. Thôi Ngọc đang đứng ở bên trong, mặt cậu không biểu tình, những người kia đều phủ phục trên mặt đất, thân thể run rẩy. “Bắt đầu từ tầng thứ nhất.” “Vâng.” Tất cả mọi người dựa theo trình tự xếp hàng, trong chớp mắt lấy cột cờ làm trung tâm, xếp thành một vòng tròn vòng quanh quảng trường. Thôi Ngọc híp lại đôi mắt hẹp dài, gió đã bắt đầu thổi, có mấy sợi tóc quét qua nốt chu sa trên mi tâm của cậu, màu sắc nốt ruồi kia càng ngày càng đỏ, chậm rãi, biến thành một giọt máu. Mùi máu tươi tản ra trong không khí, tất cả mọi người lập tức dán mặt sát trên đất, run rẩy càng lợi hại hơn. Thôi Ngọc vươn tay, đem giọt máu kia đặt lên trán của Kỷ Thiều. Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Kỷ Thiều, giống như đối đãi với người thân cận nhất. Trong nháy mắt đó, bốn phía cột cờ gió thổi mãnh liệt. Thôi Ngọc thở dài một cái, “Đi.” Kỷ Thiều bất động đứng đấy, toàn bộ những người kia đều đi về phía người hắn, mơ hồ có thể nghe được từng âm thanh đang nói ‘Về nhà về nhà’, già trẻ nam nữ đều có, thậm chí còn có tiếng kêu của động vật, thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng than khóc thê lương. Liễu Thần từ phía sau chạy tới đột nhiên dừng lại, phảng phất như cái máy bị ngắt nguồn điện, từ trong cơ thể của hắn phát ra âm thanh của phụ nữ, “Các người thả tôi ra! Vất vả lắm tôi mới trốn ra được, chết cũng không muốn quay về!” Trong cơ thể của hắn lại phát ra âm thanh của một người đàn ông thô lỗ, “Cô đã sớm chết rồi!” Sau đó người phụ nữ bắt đầu khóc, “Thả tôi ra…” “La hét cái gì? Ông đây cũng không muốn trở về tiếp tục bị trâu rừng giẫm nữa.” Hắn hùng hùng hổ hổ, “Cô tưởng cô không muốn trở về là có thể không trở về sao? Bị đại nhân bắt được, con mẹ nó xong rồi!” “Anh chỉ là bị trâu rừng giẫm, còn tôi không phải!” Cô ta nổi điên hét, “Tôi sẽ bị một cái máng bằng đá lần lượt nghiền nát thành bùn đấy, van xin các người thả tôi…” Người đàn ông mắng, “Đó là đáng đời cô!” Lúc này ở trên quảng trường đã có mấy người chú ý tới chỗ của Liễu Thần, bọn họ mở miệng, “Đến rồi.” Người đàn ông nói, “Đúng vậy.” Tiếp theo từ cơ thể của Liễu Thần có một giọng nam khác vang lên, “Anh, cửa sắp đóng, nếu chậm sẽ không đuổi kịp.” Hắn lo lắng nói, “Đường rất dài, em không biết đi, nhanh lên anh.” Sau lưng Liễu Thần trồi lên ba bóng đen, hai cao một thấp, cái bóng thấp đó a a thét lên, tiếng kêu khủng bố. “Tôi không…. A…” Theo tiếng hét thê thảm của cô gái, bọn họ cùng nhau tiến vào hướng cơ thể của Kỷ Thiều. Bịch một tiếng, Liễu Thần té ngã xuống đất. Chỗ cột cờ, Phương Nghị nằm trên mặt đất, từ người hắn có một bóng đen đứng lên, là một ông lão. Lão kia gầy như que củi, trong tay cầm một cái chìa khóa nhỏ dài, tay của ông ta run run, phảng phất như lúc nào cũng có thể rơi xuống, ông lão bỗng nhiên khàn giọng nói với Thôi Ngọc, “Dương thọ của anh ta đã hết!” Một khắc sau liền hướng Kỷ Thiều chạy tới. Quảng trường trống rỗng, Kỷ Thều ngã xuống, lại được một cánh tay đỡ lấy, Thôi Ngọc kéo hắn đến trên lưng, hết thảy khôi phục bình thường.