Edit: Sa [16] – Nghĩ Kể từ khi giãi bày gút mắc trong lòng với 187, tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, trong lúc đi du lịch Nhật Bản, tôi và con bạn thân thỏa sức ăn chơi, vui vẻ vô cùng, còn đại ca 187 thì chuẩn bị về quê ăn tết. Thế là hai chúng tôi bắt đầu yêu xa. Thời gian tôi du lịch ở Nhật Bản, tối nào 187 cũng gọi video cho tôi (tới bây giờ anh vẫn giữ thói quen này, khi nào tôi ở nhà, anh ở trong quân hoặc là anh đi làm nhiệm vụ, nếu được phép thì tối nào anh cũng gọi video cho tôi), nghe tôi liến thoắng kể chuyện hôm đó tôi và con bạn đã đi đâu, làm gì. Một hôm nọ, đoàn chúng tôi đi công viên Nara xem nai, chơi siêu vui. Ăn tối xong, tôi và con bạn đi cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn vặt đem về khách sạn, vừa ăn vừa làm ổ ở trên giường để chỉnh sửa đống ảnh chụp hôm nay. “Mày thấy tao chỉnh cho mày thế này được không?” “Đầu hơi dẹp, sửa cho tròn chút đi.” “Ok…” Hai đứa tíu ta tíu tít. Một lát sau, con bạn mở điện thoại xem giờ, sau đó nhảy phắt khỏi giường tôi, chạy về giường mình nằm, lại còn đeo một bên tai nghe. Tôi thắc mắc: “Mày sao vậy?” “Tới giờ anh nhà mày gọi video rồi.” Nó vừa đeo tai nghe còn lại vừa nháy mắt trêu ghẹo: “Tao chừa không gian riêng tư cho mày đấy.” Mặt tôi đen sì, đang định phản bác “Mày vừa phải thôi, nói cứ như quy luật ấy, mày tưởng người ta cài giờ để gọi video cho tao chắc” thì điện thoại vang lên. Tôi mở ra nhìn, là tin nhắn Wechat, người gửi là Móng heo nhà em (づ ̄3 ̄)づ╭, nội dung là: Về khách sạn chưa? Tôi: “…?” ? Người anh em này, chẳng lẽ anh cài giờ thật? Tôi cười, trong ánh mắt sâu xa của con bạn, gõ phím: Rồi. Sau đó lập tức có cuộc gọi video. Con bạn nín cười tiếp tục chỉnh sửa ảnh của bọn tôi, còn tôi thì hấp tấp đeo tai nghe vào, hắng giọng rồi mới bắt máy. Video được kết nối, đồng chí 187 hiện ra. Ở miền Bắc lắp hệ thống sưởi ấm nên hầu hết nếu ở trong nhà thì không cần mặc áo khoác, anh chỉ mặc cái áo len cao cổ màu đen, trông rất nhàn hạ. Tôi nhìn anh, sau đó chuyển màn hình chính thành mình, lẳng lặng soi gương, sửa lại tóc mái. Ở góc màn hình, 187 chăm chú nhìn tôi, bỗng nói: “Điệu đà xong chưa cô nhóc?” Tôi: “???” “Em hổng có soi gương à nha.” Đùa à, tốc độ tay của tôi đã được tôi luyện qua nhiều năm gõ bàn phím viết truyện đấy! Tôi nhanh chóng chuyển màn hình thành anh, làm như không có gì, vô cùng chân thành nói: “Em nhìn anh thôi.” 187 buồn cười nhìn tôi: “Thế à?” Tôi gật đầu: “Thế đấy.” 187 hơi ngừng lại, có lẽ là nghĩ đến clip tôi gửi cho anh hồi sáng: “Hôm nay đi xem nai?” “Vâng, nai dễ thương xỉu! Bọn em cho tụi nó ăn, sau đó nó rượt theo em với cái L, có con cắn vạt áo của bọn em nữa cơ…” Tôi hào hứng kể cho anh nghe chuyện đi xem nai. 187 chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc nghe tôi kể, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu. Kể xong, tôi bỗng nhớ tôi sự kiện đặc sắc mới hóng được trong nhóm chat bạn đại học hồi chiều: “Em kể anh nghe, hôm nay em ăn được cái dưa siêu to khổng lồ!” 187 ngớ người: “Là gì?” “Là mấy tin hóng hớt ấy, về một người cùng trường đại học bọn em.” Tôi sợ anh không hiểu “ăn dưa” là gì nên giải thích, sau đó chia sẻ quả dưa cho anh ăn cùng, siêu đặc sắc. 187 nghe cho có, tôi nhận ra được, nhanh chóng dừng lại, hỏi anh: “Anh không có hứng thú với quả dưa này?” 187 đáp: “Ừ.” Tôi suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Vậy anh hứng thú với cái gì?” 187: “Em.” Tôi: “?” Tôi hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?” 187 suy nghĩ, trả lời: “Chuyện của em.” Tôi: “…” Anh nhìn tôi chăm chăm, bỗng nói: “Xa nhau mấy ngày nay, em có nghĩ về anh không?” Tôi sững người: “Hơ hơ.” “Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ ở Nhật Bản em đang làm gì, ăn gì chơi gì, có vui hay không.” 187 nói, “Anh cứ nghĩ mãi.” “…” Thở không nổi nữa [ôm quyền] *** [17] – Nhớ Chuyến du lịch Nhật Bản kết thúc, tôi và con bạn thân lên máy bay về nước. Chuyến đi dài bảy ngày, vui thì vui thật nhưng cũng rất mệt, hơn nữa hôm về thời tiết không tốt, chuyến bay năm giờ rưỡi bị hoãn tới bảy giờ. Bình an hạ cánh, quá muộn để ăn tối cùng nhau nên bèn chào tạm biệt, mạnh ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Lúc đó chỉ còn mấy ngày nữa là tới tết âm lịch 2019, cả thành phố giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, nhưng giữa không khí nhộn nhịp ấy, cảm giác mất mát len lỏi từ tận sâu trong lòng tôi, tựa như thiếu thiếu cái gì đó, hơi trống vắng. Tối hôm đó, đồng chí 187 gọi video như thường lệ. Mãi đến khi bắt máy, nhìn anh qua màn hình điện thoại, tôi mới nhận ra cảm giác mất mát của mình đến từ đâu, có lẽ, có thể, có vẻ là… nhớ nhung? Tôi cười hì hì nhìn đồng chí 187. Anh cũng nhìn tôi, nói: “Tỉnh ngủ chưa?” “Rồi.” “Ngồi máy bay lâu chắc mệt lắm.” Hai bọn tôi nói đủ thứ tầm xàm, tiến hành yêu qua mạng… Nói một hồi, tôi không nhịn nổi nữa, hắng giọng, làm bộ như chợt nhớ ra một chuyện, nói vu vơ: “À, anh đặt về vé vào lại đây chưa?” Tôi vẫn nhớ rõ lúc đó, sau khi nghe tôi nói xong, vị đại ca ấy phì cười, sau đó cũng bắt chước giọng điệu của tôi, nói vu vơ: “Chưa.” Tôi: “…?” Tôi im lặng một hồi, cố tỏ ra bình thường, nói: “Vậy à. Thế anh mua vé sớm đi, đợt xuân vận khó mua vé lắm.” Hắng giọng một cái, dùng ngữ điệu tự cho là thản nhiên hỏi tiếp: “Anh định bao giờ vào lại?” (187 chỉ được nghỉ hai lần trong một năm, thời gian về thăm nhà cộng lại khoảng một tháng nên mỗi lần được về quê là anh sẽ cố gắng ở với bố mẹ lâu nhất có thể.) 187 dửng dưng nói: “Ngày 15 tháng 2.” Tôi: “… @#$%” Không quá đâu, lúc nghe anh nói vậy, khóe môi tôi trễ xuống luôn, chỉ thiếu điều lườm thanh niên để diễn tả nội tâm phẫn nộ của mình thôi. Tôi buồn xo, im lặng vài giây, rầu rĩ nói: “Vâng, em biết rồi.” Sau đó thì không buồn nói gì nữa. 187 chăm chú nhìn tôi, nói: “Em buồn à?” Tôi mỉm cười: “Nào có.” A a a tức chết tôi rồi. “Em đang nghĩ gì thế?” Em đang nghĩ anh là cái đồ thiếu tinh tế. “Em có nghĩ gì đâu.” 187 chợt cười nhẹ: “Anh quá rành em đang nghĩ gì.” Tôi phì cười: “Thế cơ á?” Anh: “Đặt vé lâu rồi, ngày 13 tháng 2.” Cứ lật ngược quá đột ngột, tôi ngớ người: “????” “14 tháng 2 là lễ tình nhân, tất nhiên bọn mình phải cùng trải qua rồi.” 187 nhìn tôi, “Nhớ anh thì nói, em là vợ anh, có gì đâu mà ngượng.” Tôi vừa ngượng vừa bất ngờ, sau đó lại nghe anh nói tiếp: “Mất rất lâu anh mới chọn quà xong, không biết em thích không, anh không rành mấy cái đó lắm. Nếu em không thích, anh sẽ dẫn em đi mua cái khác.” “… Còn lâu mới tới lễ tình nhân, anh chọn quà sớm quá đó.” Mặt tôi nóng bừng, ngoài miệng thì bỉ bôi vậy thôi chứ trong lòng vui muốn chết, cũng rất tò mò: “Anh mua gì thế?” “Không nói được.” Đỉnh đầu tôi hiện ra dấu chấm hỏi: “Vì sao?” 187 nói: “Cảm giác nghi thức phải đi kèm với cảm giác bất ngờ.” “… [giơ ngón tay cái]” Hai đứa lại tán gẫu câu được câu chăng. Một lát sau, 187 nói: “Bao giờ vào thì anh qua nhà em, mẹ anh biếu ít đặc sản cho bà nội với cô.” Tôi gật đầu: “Dạ, cảm ơn cô giùm em nha.” Sau đó tôi lại bảo anh chụp vé xe cho tôi xem. Anh gửi ảnh qua. Tôi mở ảnh lên xem: “Hai rưỡi chiều đến nơi ạ?” “Ừm.” 187 hơi ngừng lại, “Em muốn đi đón anh?” Tôi hơi ngượng nhưng vẫn nói: “Ừa, hông được hả?” Nụ cười ngập tràn trong đôi mắt 187: “Được chứ sao không.” * [18] – Quân phục dự lễ Hết kỳ nghỉ tết, ngày 13 tháng 2 đồng chí 187 quay lại, mang theo rất nhiều quà quê cho nhà tôi. Hôm sau, chúng tôi vui vẻ đón ngày lễ tình nhân đầu tiên của nhau. Không lâu sau thì 187 trở lại đơn vị, còn tôi thì ở nhà cần cù (?) viết truyện, ban ngày mạnh ai làm việc nấy, buổi tối yêu qua mạng. Hôm đó anh về ký túc xá, vừa cởi áo khoác tháo cà vạt vừa gọi video cho tôi, vầng, tôi thừa nhận mình là con chó hám sắc vô dụng, người anh em này mặc quân phục vào là có khả năng giết chết con chó hám sắc tôi đây trong chớp mắt. Tôi mê mẩn nhìn anh. 187 nhận ra ánh mắt của tôi, hỏi: “Nhìn gì thế?” Tôi đáp: “Nhìn cho thỏa.” 187 suy nghĩ: “Quân phục?” Tôi: “… Vâng…” Có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân nào đó, vị đại ca này mặc gì cũng đẹp. 187 nói: “Đẹp nhất là khi mặc quân phục dự lễ.” Tôi: “Dạ?” Sau đó thanh niên 187 kiên nhẫn phổ cập giáo dục cho tôi về các loại quân phục, sự khác biệt về quân phục thường dùng và quân phục dự lễ. Buổi học kết thúc. Tôi cảm thán: “Wow, chắc mặc quân phục dự lễ sẽ đẹp lắm!” 187: “Ừm.” Tôi nghĩ ngợi một hồi, thắc mắc: “Hình như bọn anh hiếm khi mặc quân phục dự lễ nhỉ?” 187 nói: “Lúc kết hôn sẽ mặc.” Ơ? 187 cười nhìn tôi: “Chờ tới khi đó là em được thấy thôi.” Tôi: “…”