Nó từ từ mở nhẹ đôi mắt, khẽ chuyển động xung quanh nhưng vẫn nhắm hờ Trước mặt nó là 5-6 tên côn đồ đang ngồi nói chuyện... nó chỉ nghe đuợc mỗi từ sát Quan trọng nhất là phải thoát ra khỏi đây, nó cũng chẳng quan tâm đến kẻ chủ mưu là ai, cố sức đưa hai tay bị trói chà sát vào mặt tường,làm nhẹ đến có thể và đương nhiên không đễ chúng phát hiện. Mãi đến tối, chúng ra ngoài một lúc lâu nó mới thừa cơ chạy trốn... Nhưng.. bất ngờ lại gặp ngay một tên đang canh phía cầu thang ( nó bị nhốt trong tòa nhà 3 tầng ^^) - đứng lại!!! Anh em bắt nó lại!!!! Nó đành liều chạy bạt mạng tới đâu thì tới, thật không may vết thương hôm tập nhảy lại phát tác, nó đành phải nhanh chân núp vào chỗ tối nào đó lánh nạn. Cố gắng bình tĩnh, nó đưa tay nắm lấy cổ áo, xé rách một mảnh nhỏ để băng lại vết thương, đợi một lúc yên lặng rồi mới tiếp tục chạy trốn,một lần nữa.. thật không may cho nó. Chúng đã toan tính sẵn và đặt bẫy quanh đây.. nó xém tý nữa bị dính và lại phải vặn óc ra suy nghĩ cách tìm ra lối thoát... -----———— bên phía tiểu Khải ————-- Khải đi lòng vòng quanh nhà cũng hơn chục lần, suốt ruột chờ đợi tin từ Nguyên Nguyên và Thiên về.. Thực sự cậu không quan tâm gì về vết thương trên cổ mình, ngay lúc nó bị bắt đi, cậu đưa cánh tay thọc vào túi gọi cho Thiên thông báo tình hình hiện giờ , làm hai người chạy bạt mạng đến đó mà đưa về. - có thông tin rồi!!!!! Nguyên và Thiên chạy về mở cửa thở hồng hộc..... ------------ phía bên nó ------------ Đang bế tắc thì nó lại thấy có bóng dáng Vy đang bị trói cách nó khoảng 120m, khẽ gọi thì chẳng trả lời, thân tàn tạ chẳng khác gì nó lúc này.. Bạn quan trọng hơn mạng sống! Nó liều chết chạy về phía Vy, cởi trói rồi vác cô chạy đi, xuống tầng 1 thì đã bị phát hiện, nó dốc sức chạy thẳng ra cửa thoát hiểm, vừa chạy được một đoạn vết thương của nó lại phát tác... gắng sức nhưng chẳng đuợc, nó khụy xuống rồi vất ngã, Vy từ trên lưng nó văng ra xa, đưa tay ra định nắm lấy Vy.. không đủ sức... bàn tay từ từ chạm đất.. Thế là hết..... .! - Nhi Nhi!!!! " ai đang gọi mình vậy? Tiếng nói đó nghe thân thuộc quá... và nó dần dần to và rõ hơn... là ai?" Nó cuốn theo suy nghĩ vào đôi mắt dần cụp xuống trong vô vọng kia.... --------- quá khứ ----------- - Chúc mừng sinh nhật con gái yêu!!! Mẹ nó dọn chén đĩa ra bàn rồi vỗ tay lốp bốp - Con bé nhà mình lớn thật rồi! Phải ráng trưởng thành hơn đó nghen Ba nó đi ra sofa đọc báo nói vọng lại vào bàn ăn Còn nó đang ngồi cười và bóc quà tụi bạn tặng cho, bóc xong hết đống quà đó nó quay sang ba nó nhõng nhẽo: - Ba~~~ nếu có lần sau chúng ta đi du lịch nhé! - con bé này!! Khéo lo!!! Ông cười khẩy nhéo cho nó mấy phát vào má. Nó phụng phịu đưa tay xoa xoa rồi qua luôn ra chỗ khác tỏ vẻ đỗi hờn * Ngày hôm sau * Sân trường nhộn nhịp tiếng cười đùa của các cô cậu học sinh dưới ánh nắng hè chói chang, nó vừa đi lên lớp thì.... - Nhi ... cô có chuyện muốn nói với em ... Cô chủ nhiệm có chút ngập ngừng, nửa muốn nói nửa lại không. - Chuyện gì vậy ạ? - Ba mẹ ... của em... vừa mới mất.... Nó đơ... thật sự lúc này nó nghĩ cô nói đùa.. là đùa.. ba mẹ nó ngày hôm qua vẫn còn khỏe mạnh mà.... đến giới hạn, nó tự dưng ngất ngay giữa hành lang... Cô chủ nhiệm hốt hoảng la lên: - Nhi! Nhi!!! Nhi!!!!! * Ngày 20 tháng 9 * Tại lễ tang * Một đứa con gái xách vali nhìn vào 2 chiếc quan tài được sắp đặt cạnh nhau ngay ngắn, lặng lẽ đặt một nhành hoa màu hường nhẹ lên trên dòng chữ " Bà Hạ " , " Ông Hạ " , đặt thêm vài cây nhan rồi lặng lẽ rời đi... vì ... còn ở lại... chắc lúc đó nó đã gục xuống và khóc mất... nó phải vâng lời ba lời mẹ.. phải tự trưởng thành... phải cứng rắn.... phải sống một cuộc sống thoải mái không có muộn phiền... nhất định phải sống tốt.. sống tốt