- CÁI GÌ??? CÓ RẮN ???- lúc.. lúc nãy... nó.. nó rơi vào mặt anh - Khải cứ thế tuôn một tràng cà lăm khiến nó cười thối cả ruột Một lát sau, Thiên đi ra từ phòng của Khải tay cầm con rắn nằm dẹp lép ở đó.. - anh bị lừa rồi.. Tiểu Khải.... rắn giả đó - Thiên vừa cười nhẹ, tay bên kia thì đập đập nhẹ vai Khải Khải nhìn " hung thủ " với ánh mắt la-ze và gầm to : - HẠ TUYẾT NHI !!! cô chết với tôi!!! - từ khi nào mà cậu biết tên tôi vậy??? - bộ cô tưởng tôi dốt đến mức mà ngay cả người cùng phòng cũng không biết tên à??? Cô làm cái trò gì trong phòng tôi vậy???? - nó chỉ là phương pháp gọi dậy nhanh nhất thôi mà, Thiên Tỉ cứu tôi với - nó chạy lại trốn sau lưng Thiên - Cô dám..!!! Hừ. Được rồi, tạm tha - Khải bực bội đi vào phòng thay đồ - hì... cảm ơn nhé - nó quay lại cười với Thiên rồi vào luôn vào phòng --- tại hội trường, can-teen 10h30 ------ - Nhi!!! Sao bà đến trễ vậy? - Thư ngồi trên bàn vẫy tay nó - xin lỗi.. tớ làm việc hơi nhiều - thôi không sao.. Vy đâu? - đi.. thăm mộ mẹ.. - à... thôi ăn đi Cuộc nói chuyện kết thúc, nó và Thư im lặng ăn trưa rồi tạm biệt việc ai nấy làm. Tại một khu nghĩa địa yên bình, hắt hủi tỏa đầy mùi nhang thơm, có một người đứng cạnh 1 ngôi mộ, những ánh nắng cứ vô tình đâm xuyên vào da thịt.. cứ thế mà đốt cháy làn da không chút thương tiếc... - Mẹ khỏe không.... ? - Mẹ có cô đơn không...? ...... Hồi đáp lại những câu hỏi là sự im lặng đến thanh bình, bỗng nhiên gió thổi mạnh