Tôi Và Alan

Chương 7

13. Alan rời khỏi người tôi, tựa vào gối ngồi xuống bên giường, một tay anh vẫn nắm lấy cổ tay tôi, lần này anh không dùng sức như mới rồi nữa. Nhưng tôi biết giờ phút này khẳng định anh đang rất căng thẳng, cũng rất mong chờ, giống như tôi vậy. Anh nói, anh không cam lòng bởi vì mọi thứ còn chưa đi vào quỹ đạo, còn biết bao câu chuyện chưa được nghe mà tôi đã thẳng thừng muốn vứt bỏ anh, dù cho tôi đã từng nếm thử từng trải qua rồi, chuyện về đàn anh kia là minh chứng tốt nhất. Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hốt nhiên lại không có cách nào phản bác được. Tôi không biết vì sao lại như vậy, có lẽ vì anh quá đẹp, vì phong cảnh bờ biển quá mê người, hoặc chỉ vì tôi vừa được uống no nước, trong lòng cũng bị ngấm nước theo. Mà cũng có lẽ bởi vì tất cả mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Ví như anh mặc kệ hậu quả bộc bạch trước mặt tôi. Lại ví như, trong lúc này dù có cách một lớp vật liệu may mặc tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hai trái tim đang đập một cách mãnh liệt. Vì vậy tôi dịch người một chút, gối lên đùi anh, nói với anh rằng “Em bằng lòng.” “Hạnh phúc chết anh rồi.” 14. “Anh chưa từng vì ai mà cài đặt app xã giao mới tinh thế này đâu, em là người đầu tiên đấy.” Alan kéo hành lý của tôi, vừa xếp hàng vừa nói. “Welcome to Wechat world.” Tôi không biết nói gì với anh, dẫu sao cũng không thể làm gì khác được, mặc dù tôi biết anh nói vậy chỉ vì muốn tôi hôn anh một cái. Tôi thấy người đằng sau vẫn đang đặt toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào di động, nhón chân nhẹ nhàng hôn lướt anh một cái, rồi vội vàng chuyển tầm mắt qua chỗ khác. “Đó không phải là hôn.” Alan bất mãn kháng nghị: “Anh chả nếm được vị gì cả.” “Là kẹo dâu bạc hà, mới nãy anh còn nói là không muốn ăn đấy.” Tôi quơ quơ cái chai nhựa nhỏ, đắc ý cười với anh một tiếng. Alan còn đang muốn nói gì đó, lúc này nhân viên làm việc nhắc nhở đã đến lượt chúng tôi rồi. Anh không thể làm gì khác hơn đành phải kéo hành lý đi cùng tôi về phía trước, tôi đã chuẩn bị cầm sẵn hộ chiếu và giấy tờ liên quan. Khi hành lý bị đặt lên cân cảm ứng tôi nhìn màn hình hiển thị theo bản năng, tốt rồi, chưa vượt 20kg. “Chốc nữa nhớ nhắn tin cho anh, sau khi cất cánh thì ngủ một chút, hôm nay em dậy quá sớm, lúc quá cảnh ăn sáng đừng quên chụp ảnh cho anh xem.” Anh dặn dò. “Em nhớ rồi.” Tôi nhìn mái tóc quăn mềm mại cùng đôi mắt xinh đẹp của anh, trong lòng bỗng thấy buồn phiền. Thời gian hơn một tháng không tính là dài, huống chi chúng tôi còn chơi đuổi bắt với nhau một trận. “Đi đi, đừng quên rằng ở nơi đây còn có một người bạn trai luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến em.” Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Alan cúi đầu hôn nhẹ tôi một cái. Tôi không biết anh có nếm được vị kẹo dâu bạc hà hay không, cũng không muốn hỏi làm gì, chỉ đưa tay ôm lấy cổ anh, làm sâu nụ hôn vốn chỉ nhẹ nhàng này. Anh bị tôi dọa hết hồn, nhưng phản ứng lại rất nhanh, ôm lấy eo tôi hùa theo. “Đi đi, em yêu.” Alan thu tay lại trong sự quyến luyến của tôi: “Đừng quên chuyện em đã đồng ý với anh.” Tôi nhìn di động một chút, cách giờ bay chỉ còn hơn 1 tiếng 10 phút nữa, có thế nào cũng không đủ thời gian cho tôi tùy hứng nữa. Tôi nhận lấy thẻ lên máy bay cùng với balo, đi về phía cửa kiểm tra an ninh. Trước khi đi, quay lại nhìn người con trai đã khiến chuyến đi hời hợt bình thường đến Việt Nam của tôi trở nên đặc biệt đáng nhớ một lần cuối cùng. Tên anh là Alan Helms, 22 tuổi, ở hạt Devon Vương quốc Anh. Có một đôi mắt xanh lam khiến người ta si mê và một tấm chân tình đủ để khiến tôi bị khuất phục, sau câu chuyện của bản thân tôi đã cho rằng mình sẽ không yêu được nữa, nhưng trong 7 tuần ngắn ngủi tôi đã bại dưới tay anh. Tôi không quay đầu lại nữa, nhưng tôi biết, nhất định anh đang ở phía sau dõi theo tôi. 15 phút sau, qua được cửa an ninh, tôi mở di động lên, nhìn thấy tin nhắn anh vừa gửi tới ‘Love you.’ The tie is blue, and I love you. 15. “Thỉnh thoảng em thấy, tình cảm của chúng ta tiến triển quá nhanh, khiến em có chút lo lắng.” Tôi đặt điện thoại đang ở trạng thái ‘Đang kết nối’ bên cạnh máy tính, vừa nhìn lịch trình trên màn hình vừa nói với Alan. Tôi đã rời Việt Nam ba tháng có lẻ rồi, sắp đón một tuần nghỉ Tết, còn Alan đang tra vé máy bay trên app. “Đó là vì không mấy ai cố chấp được như anh.” Có cơ hội anh lại lấy chuyện tôi từ chối anh lúc trước ra nói, theo như lời anh lúc đó tôi vô tình lắm ấy. “Nói đi, anh lại nghĩ linh tinh gì rồi.” Tôi không chút lưu tình vạch trần lòng dạ nhỏ mọn của anh, lần trước vô tình nhắc tới chuyện này anh đã nói đi nói lại lên án tôi mấy lần rằng là lúc tôi từ chối anh giọng điệu lạnh lùng biết bao, vẻ mặt khó chịu thế nào, giờ nói chuyện qua video khiến anh không có chút cảm giác an toàn gì hết. Tôi bất đắc dĩ không thể không hỏi anh phải làm thế nào mới cho qua chuyện, một buổi tối sau đó sau khi chào hỏi cha mẹ và hai cô em gái của anh thông qua hai app Wechat với Snapchat thì mọi chuyện mới xuôi được. Alan còn ở một bên nói không ngừng như một hoạt náo viên: “Đây chính là Đông Dương. Rất đẹp đúng không? Em ấy là của con!” Tôi chỉ nhớ cha mẹ Alan trông rất hiền lành, hai cô em gái cũng rất đáng yêu. Bọn họ hỏi tôi vài chuyện liên quan đến cuộc sống ở Trung Quốc, trong toàn bộ quá trình Alan cũng ở bên cùng trò chuyện, cuối cùng chúng tôi kết thúc video call trong tiếng hòa âm của anh ‘He’s so gorgeous and he’s mine.’ “Chuyến này được không? 3 giờ chiều ngày kia sẽ đến được bên em.” Alan gửi thông tin vé máy bay cho tôi: “Em đã nói sẽ dẫn anh đi khu lâm viên hoàng thất* rồi, không được quên đâu đấy.” **Bao gồm: Di hòa viên, Viên minh viên, Sướng xuân viên, Tây hoa viên và Hi xuân viên (theo baidu) “Không thành vấn đề, em sẽ tới sân bay đón anh.” Tôi ghi lại số chuyến bay và thời gian đến vào sổ, trò chuyện với anh mấy câu về thời tiết tệ hại ở bên ngoài và nội dung bài vở nặng nề ra sao, rồi đóng laptop lại đi đến tiết học cuối cùng trước kì nghỉ Tết. Tiết học Writing rất nhạt nhẽo, giáo viên đứng trên bục lải nhải không ngừng, tôi ngồi ở hàng thứ hai, ngẩn người nhìn câu từ trên slide. —– Người ta nói xác thịt con người giờ đã rơi vào cái chết tĩnh lặng, sự khảng khái trong đất trời cũng chỉ dành cho hải đường, đinh hương và cả tử đằng e ấp ngậm phấn. Tiếc rằng lần này tôi không tìm thấy được sự đồng cảm, chẳng thế mô tả cảnh thịt da quấn quýt lấy nhau, cũng không ngửi được hương hoa thấm trong bùn đất. Lúc nhìn thấy câu thơ này, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là kiểm tra tên tiếng Anh tương ứng của các loài hoa kia, cùng với nên chọn thuật ngữ và ngữ pháp như thế nào mới có thể khiến Alan hiểu được hàm ý chính xác của những câu từ này. Lúc ngồi trên tàu cao tốc tôi bỗng nhận ra, tôi đã thật sự yêu anh mất rồi. Tiết trời mưa bay, nỗi nhớ da diết. ~~~~~~~~~ Tác giả có lời muốn nói: Nguyên câu: My tie is blue, and I love you. Trích trong bộ phim truyền hình Skam season 3 của Nauy . Cháo có lời: Tui không xem nên cũng không rõ đoạn nào nữa, ai biết về phim này hay đoạn clip có câu kia thì cho xin nhé =)))) Về câu thơ ‘người ta nói ~’ kia, tui đã mang đi hỏi thăm một lô xích xông các đại thần mà tui quen để hỏi mà kh tìm ra được câu thơ trong bài thơ nào, do ai sáng tác. Thậm chí thử còm men hỏi tác giả mà tác giả kêu kh nhớ, hồi đó học ppt thầy giáo dạy mà bả nhắm mắt cái mở mắt ra đã hết bài  Vậy nên là dựa theo vài gợi ý tui đã chém câu đó ra bã luôn ;q. Chân thành cám ơn cô Mèo xù, cô Yến, cô Trân đã giúp đỡ và bị tui làm phiền ( ˘ ³˘)♥ Tui sẽ để nguyên câu đó dưới đây, có đại thần nào khác xuống núi mà lỡ thấy thì xin chút chỉ điểm TvT. — 他们说肉燥的人如今坠入了死静, 天地间的慷慨就只有海棠, 丁香, 加上朦胧着含粉的藤萝.