" Các em, trật tự nào. Thầy có một thông báo đặc biệt đây"  Sensei ra sức nói nhưng nào đâu có ai nghe ? Xì xà xì xồ  " Nhặt điện thoại lên đi, lại còn bày đặt làm chảnh nữa "  " Nhanh lên, tốn thời gian của lớp quá " Cả lớp nhao nhao lên , khó chịu nhìn Hạ Vi Cô khom người cúi xuống, tay chuẩn bị chạm vào chiếc điện thoại thì một bàn tay khác đã nhặt lên Cô kinh ngạc ngẩng đầu,bàng hoàng khi thấy đôi tay đã giúp mình nhặt chiếc điện thoại lên Chính là của..... thiên thần ...nhỏ ? Cô thấy một cậu con trai vóc dáng cao gầy và có khuôn mặt rất... Baby. Không sai vào đâu được, chính là thiên thần nhỏ của cô rồi! Nhưng... ánh nhìn này sao lại lạnh lùng quá vậy . Hạ Vi nhìn chằm chằm " thiên thần nhỏ " , đôi mắt sâu hun hút của cậu bắn ra những tia sắc lạnh khiến cô rùng mình. Hai đôi mắt khẽ chạm trong một tích tắc. Bỗng cậu đứng lên,trong tay cầm theo chiếc điện thoại của Hạ Vi Như có một sức mạnh vô hình nào đó cuốn hút , Hạ Vi cũng từ từ đứng lên " Của cô ? " Thiên thần nhỏ khẽ mở miệng Giọng nói trầm trầm mang theo hơi thở của sự lạnh lẽo vang đến tai Hạ Vi Lúc này cô mới chợt tỉnh mộng " Hả ! À Ừm " cô lí nhí trả lời Sau đó, Thiên thần nhỏ không nói thêm gì nữa mà đặt điện thoại xuống bàn rồi đi thẳng lên phía sensei Lòng cô chợt thấy... Vui vui " Này! Đợi đã" Cậu dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn cô "..." " Cám ơn e nhé " "...."   Một lúc sau," thiên thần nhỏ " mới chịu nói, nhưng câu nói ấy ... Hơi làm Hạ Vi thất vọng " Thử độ bền điện thoại " ". .. " cả lớp im thin thít  Bỗng mặt Hạ Vi chuyển từ hồng sang trắng rồi lại sang đỏ Cô... Hiểu được ý nghĩa của câu nói đó Rằng... thiên thần nhỏ ko phải vì cô mà nhặt hộ điện thoại mà là ... muốn thử xem nó có bền không mà thôi nhưng cô... Lại nhận vơ Ahhh! Xấu hổ quá, ko thể để mọi người biết được !! Trong khi cả lớp vẫn còn đang "đơ" vì câu nói của thiên thần nhỏ thì sensei đã nhanh trí cứu vãn tình hình Hạ Vi về lại chỗ ngồi nhưng cô lại cúi gầm mặt xuống bàn ... Ahhh! Bé " Cá dọn bể " nhận vơ kìa,