Editor: Động Bàng Geii Beta: Lime – Berry ..o0o.. Lúc Nghiêm Chuẩn đến căn cứ, mọi người vẫn đang còn huấn luyện. Sáng nay bên ban tổ chức giải đấu PUBG có đăng một thông báo mới, thứ tư tuần sau lịch trình thi đấu sẽ bắt đầu diễn ra trở lại. Mới đầu Nghiêm Chuẩn cũng không có ý định đến nơi này, một là không muốn quấy rầy bọn họ huấn luyện, hai là tuy căn cứ cách trường học không xa nhưng lúc qua lại vẫn cần một khoảng thời gian, không bằng thuê một căn phòng ở gần trường thì sẽ thuận tiện hơn. Huấn luyện viên phải nói mãi nói mãi, anh mới gật đầu. “Anh.” Lâm Hứa Hoán nhìn thấy anh qua lớp kính thủy tinh, còn tranh thủ chút thời gian để vẫy vẫy tay với anh, “Qua đây ngồi nè anh!” Nghiêm Chuẩn để hành lý lên ghế sa lông, sau đó bước vào phòng huấn luyện. Đã gần mười giờ tối, huấn luyện thi đấu đã sớm kết thúc, hiện tại mọi người đang ở trong sân huấn luyện để tập bắn súng, còn Lâm Hứa Hoán và tay đột kích thì đang bắn duo với nhau, lúc này đã vào vòng bo cuối. Anh ngồi vào chiếc ghế đằng sau Lâm Hứa Hoán, cúi đầu gửi tin nhắn. Lâm Hứa Hoán tiêu diệt xong tên địch cuối cùng, trên màn hình lập tức nhảy ra giao diện ăn gà, hắn khịt mũi lạnh lùng nói: “Tui đã nói rồi mà, AK 4x của tui là vô đối.” Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra chụp màn hình máy tính lại. Tay đột kích ghét bỏ hỏi: “Tên nhà quê cậu từ đâu đến vậy, ăn gà mà cũng chụp lại làm kỉ niệm nữa?” Lâm Hứa Hoán nói: “Tui chụp cho đồ đệ của tui xem chớ bộ.” “Là người nào xui xẻo trở thành đồ đệ của cậu vậy?” “Nhiên Bảo Bối của tui ớ.” Lâm Hứa Hoán vừa dứt lời, trên đầu lập tức bị gõ cho một cái. Hắn ngẩn người, buồn bực quay đầu lại: “Anh đánh em làm gì?” “Em ấy có tên có tuổi.” Nghiêm Chuẩn nói xong quét mắt sang nhìn màn hình, xì một tiếng: “Giết được có bốn mạng, đây chính là AK 4x của cậu đấy hả?” Ngay khi Lâm Hứa Hoán định mở miệng ra biện minh, thì huấn luyện viên đã mang đồ ăn khuya đến. “Ăn chút gì đi rồi luyện tiếp.” Hắn hất hất cằm, nói với Nghiêm Chuẩn: “Phần của cậu anh kêu họ để riêng, không có bỏ ớt.” Nghiêm Chuẩn nói: “Em ăn rồi.” Mùi đồ nướng vô cùng nồng, vừa mới mang vào phòng đã khiến cho đám người kia không nhịn nổi, toàn bộ đều tắt game vây quanh bên bàn ăn. “Anh, anh với bạn gái mới ăn khuya về à?” Tay đột kích nói: “Ăn gì thế?” Nghiêm Chuẩn nói: “Mì.” “Ăn ở ngoài à?” Nghiêm Chuẩn gõ điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên: “Đổi nghề sang làm nhà báo rồi à?” Tay đột kích cười hì hì, cúi đầu tập trung ăn xiên nướng. Trong lúc chờ tin nhắn, Nghiêm Chuẩn khẽ liếm môi mình một cái. Bữa tối hôm nay bọn họ ăn mì sốt dầu hành của một cửa tiệm đã mở được mười năm trước cổng trường, đêm nay hiếm khi không cần phải xếp hàng. Chẳng qua trong miệng của anh bây giờ chỉ còn dư lại mùi vị kẹo sữa, được nếm từ Bùi Nhiên. Đề tài trên bàn ăn đang xoay quanh trận thi đấu sắp tới, sau một thời gian nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có rất nhiều đội thay đổi chiến thuật, huấn luyện viên đang dự đoán điểm nhảy dù của các đội mạnh khác. Đang nói giữa chừng, bỗng nhiên trên bàn có người đứng lên, những người khác đều không hẹn mà cùng nhìn sang. Là đội trưởng kiêm vị trí bắn tỉa trong đội, cũng là anh lớn của cả đội. Hắn cầm lấy bật lửa ở trên bàn, nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Lâm Hứa Hoán liếc nhìn bàn ăn trước mặt hắn, bên trên chỉ có hai cái que xiên: “Anh Duy, anh ăn ít dữ vậy?” “Ừ, anh ăn tối no rồi.” Anh Duy nói: “Mọi người cứ từ từ ăn đi.” Lúc hắn đi ngang qua người Nghiêm Chuẩn, Nghiêm Chuẩn nghe thấy tiếng động thì giương mắt nhìn lên, đúng lúc trông thấy bàn tay cầm điếu thuốc của hắn khẽ run. Nghiêm Chuẩn có hơi lo lắng, mở miệng gọi hắn một tiếng, anh Duy theo bản năng đút tay vào trong túi: “Sao vậy?” Nghiêm Chuẩn đối diện với hắn hai giây, sau đó nói: “Bớt hút thuốc lại đi anh.” Thứ tư, buổi thi đấu PUBG lại được diễn ra một lần nữa, đây là trận đấu tập hợp tất cả các đội mạnh, dưới ghế khán giả đã ngồi chật kín người, livestream chính thức từ giải đấu cũng được đẩy lên bảng xếp hạng phổ biến. Hôm nay, Bùi Nhiên vừa mới tan học đã bị cô giáo gọi lại dặn dò một vài câu, mãi đến khi trong lớp không còn ai nữa mới chịu phất tay cho cậu đi. Bùi Nhiên đeo ba lô ra ngoài, Nghiêm Chuẩn đứng quay lưng với cửa lớp, mang tai nghe, cúi đầu xem trận đấu đang được phát trực tiếp. Cảm giác có người đến gần mình, Nghiêm Chuẩn thoáng nghiêng đầu lại nhìn, lúc này vẻ mặt mới thả lỏng xuống một chút: “Bị giáo viên giữ lại à?” “Ừm.” Bùi Nhiên rũ mắt xuống: “TZG đang thi đấu à? Tình huống không được tốt sao?” Đâu chỉ không được tốt. Đây đã là trận thứ ba rồi mà TZG vẫn không có nổi một trận lọt vào top 5. Nghiêm Chuẩn cầm lấy một bên tai nghe khác: “Em muốn nghe không?” “Muốn.” Bùi Nhiên vừa mới nói xong, Nghiêm Chuẩn đã giúp cậu đeo tai nghe lên, sợ cậu không thoải mái, còn điều chỉnh lại vị trí của tai nghe đến mấy lần, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua lỗ tai cậu. Nghiêm Chuẩn đứng ở bên ngoài một hồi lâu, tay có hơi lạnh. Trong tai nghe, MC đang nói chuyện. “Trạng thái của TZG có vẻ không được tốt cho lắm, là do quãng thời gian trước lơ là huấn luyện sao?” “Lại không bắn trúng đối phương nữa, tuyển thủ bắn tỉa bên TZG bị làm sao thế, hình như mấy trận vừa rồi đều luôn gặp sự cố… Bị gạt nữa rồi kìa.” “Bây giờ TZG là ba đánh bốn, không hay rồi, bên phải lại có thêm một team nghe thấy tiếng súng chạy tới, TZG bị kẹp thịt rồi!” “TZG bị tiêu diệt toàn bộ, giành được… Top 6.” Nghiêm Chuẩn tháo tai nghe xuống. Anh đang định nói gì đó, tay đã bị người bên cạnh nắm lấy. Bùi Nhiên ngồi cả chiều trong phòng vẽ, tay rất ấm. Nghiêm Chuẩn nắm chặt lấy tay cậu, mới vừa mở miệng ra, đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng mở cửa. Cô giáo vừa gọi điện thoại vừa mở cửa đi ra, nhìn thấy bên ngoài có người, đầu tiên là sửng sốt, sau khi rũ mắt nhìn thấy hai người họ nắm tay, thì lập tức đứng hình ngay cả đang nói chuyện cũng quên mất. Nghiêm Chuẩn buông lỏng tay ra. Nhưng Bùi Nhiên vẫn nắm chặt tay anh như cũ. “Tạm biệt cô ạ.” Bùi Nhiên nói. Cô giáo phục hồi lại tinh thần, gật đầu với bọn họ: “…Ừm, về sớm đi.” Giáo viên đi rồi, Bùi Nhiên hỏi: “Anh chờ lâu chưa?” Nghiêm Chuẩn đã đến từ rất sớm, trên cửa sau phòng vẽ có một tấm thủy tinh, vừa vặn có thể nhìn thấy Bùi Nhiên và bức tranh của cậu ấy. Nhưng anh cũng không nhìn lén cậu bao lâu, sau đó dựa người vào hành lang xem thi đấu. Chuyện hôm trước Nghiêm Chuẩn nhìn thấy đã trở thành một cái mụn nhọt trong lòng anh, chưa xác định được, anh không an tâm. “Không lâu lắm.” Anh nói. Bùi Nhiên rũ mắt nhìn trên điện thoại anh vẫn còn đang phát trận thi đấu kia: “Không xem nữa à?” “Tạm thời đang nghỉ giữa trận, bây giờ chúng ta đi ăn trước nhé?” Bùi Nhiên nói được, đi được hai bậc thang, lại không nhịn nổi nói: “Xếp hạng của bọn họ vẫn rất cao, chắc chắn trận kế tiếp sẽ bắn tốt hơn, có thể leo lên ba vị trí đầu.” Nghiêm Chuẩn trầm mặc nói: “Không bắn được.” Bùi Nhiên: “Gì cơ?” “Tay anh Duy có vấn đề, không bắn được.” Nghiêm Chuẩn nói. Mấy ngày trước khi thi đấu Nghiêm Chuẩn đã tìm ra được manh mối, sau khi vào thi đấu lại càng thấy rõ hơn. Thao tác chậm, bia di chuyển cũng không bắn trúng được mấy lần, ngay cả nhặt đồ cũng chậm hơn trước đây một chút…  Khiến cho tay súng bắn tỉa trở thành khuyết điểm của cả đội. Bùi Nhiên yên lặng. Quả nhiên đến trận đấu cuối cùng đã không còn thấy bóng dáng anh Duy trong đội TZG nữa, họ đã thay một người khác vào. Trận này Lâm Hứa Hoán biểu hiện rất tốt, sau khi ba đồng đội của mình chết, cố gắng kéo được top 3 cho cả đội. Hai người vừa ăn xong bữa tối, điện thoại di động của Nghiêm Chuẩn chợt vang lên. Giọng điệu của huấn luyện viên rất nghiêm túc, bảo anh về căn cứ. “Vậy anh mau đi đi, em về ký túc xá một mình cũng được.” Bùi Nhiên nói. Trước khi Bùi Nhiên xoay người rời đi, Nghiêm Chuẩn duỗi tay nắm lấy dây đeo đang rủ xuống trên balo của cậu. “Ngày mai em có tiết không?” Nghiêm Chuẩn biết rõ còn hỏi. Bùi Nhiên nói: “Không có.” Nghiêm Chuẩn ừm một tiếng, hỏi: “Có muốn đến tham quan phòng của bạn trai em không?” – Thua thi đấu, sắc mặt của mọi người trong TZG vẫn thản nhiên như trước, vẫn ngồi xổm ở trong phòng huấn luyện tập luyện như bình thường, còn ai không huấn luyện thì đi tắm nghỉ ngơi. Bắn giải lâu rồi, nên tâm lý cũng vững vàng hơn. Chẳng qua vẫn có một chỗ khác thường, đó là trong lúc Lâm Hứa Hoán và tay đột kích chơi duo với nhau, cứ liên tục nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của anh Duy. Lúc Nghiêm Chuẩn đến thì hai người cũng vừa vặn nghỉ ngơi, đang ở phòng khách nằm thành một đống thi thể trên ghế sa lông. Thấy Nghiêm Chuẩn đến, Lâm Hứa Hoán lập tức ngồi bật dậy: “Anh… Nhiên Bảo Bối!” Nghiêm Chuẩn bỏ cái hộp lên bàn: “Bùi Nhiên mua bánh ngọt. Huấn luyện viên đâu?” “Ở phòng quan sát á, ngồi được hai tiếng rồi.” Lâm Hứa Hoán mở hộp bánh ra, là bánh Puffs nhân kem vô cùng ngọt: “Nhìn ngon quá xá luôn, Nhiên Bảo Bối thật là tốt.” Nghiêm Chuẩn lười sửa xưng hô của hắn, anh quay đầu lại: “Hay là em lên phòng đợi anh trước? Phòng anh ở ngay lầu ba, vừa lên lầu quẹo trái là đến, đồ dùng bên trong em cứ tự nhiên sử dụng.” Bùi Nhiên lắc đầu một cái: “Em chờ anh.” Nghiêm Chuẩn đẩy cửa phòng quan sát ra, trên màn hình sáng chói, đang phát lại trận đấu cuối cùng ngày hôm nay. Anh đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh huấn luyện viên, cùng xem với hắn. “Phản xạ quá chậm.” Bên trên màn hình là trận đấu của đội bọn họ sau khi thay người dự bị vào, huấn luyện viên mở miệng: “Còn thường xuyên xuất hiện ở những vị trí không nên nữa.” Nghiêm Chuẩn miễn cưỡng ừm một tiếng: “Có lẽ sau này phải tập luyện thêm một thời gian nữa, bắn cận chiến vẫn còn quá yếu.” Huấn luyện viên: “Không theo kịp tiết tấu của cả đội.” Nghiêm Chuẩn nói: “Nhưng bắn tỉa cũng tạm được… Một giây hạ một người.” “Một đội có bốn người, hạ gục được một người, không gạt giò được thì cũng vô dụng.” Sau khi người dự bị bị bắn chết, huấn luyện viên giơ tay ấn tạm dừng. “Không xem nữa à?” “Cậu quay về bắn lại đi.” Hai người cùng mở miệng, dứt câu, cả căn phòng đều rơi vào yên tĩnh. Nghiêm Chuẩn cười nhạo một tiếng: “Anh điên rồi à?” Huấn luyện viên nhấp một ngụm trà: “Không hề.” “Tay A Duy như vậy đã được một thời gian rồi, mấy trận trước bắn rất hạn chế, để dồn hết vào trận đấu lớn lần này, nhưng giờ nhìn lại… Anh thấy không ổn nữa. Trong thời gian này anh đã liên hệ với rất nhiều người, năm nay chỉ đào tạo ra được ba người mới mà chẳng có đứa nào có khả năng thi đấu được hết, đột kích đội hai cũng coi như tạm được… Thế nhưng bây giờ anh lại không thiếu đột kích.” Ý cười trên mặt Nghiêm Chuẩn tản đi, nói: “Em cũng là đột kích.” “Cậu không giống vậy.” Huấn luyện viên nói: “Cậu có thể chơi tự do.” Người chơi tự do, đứng ở vị trí số bốn trong đội, là người có năng lực chơi tổng hợp tất cả các vị trí. Không chỉ nắm vững kỹ thuật, mà trong lúc giết người còn phải đưa ra phán đoán chỉ đạo mọi người di chuyển, tấn công và tập kích, có thể làm tất cả mọi thứ, nghĩ cách làm những chuyện không thể làm. Đa phần người chơi tự do đều đảm nhiệm chức đội trưởng trong đội. Trong mấy năm thi đấu, TZG là đội mạnh duy nhất không có người chơi tự do ở trong đội. Nghiêm Chuẩn yên lặng hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Lâu rồi em không bắn thi đấu, bây giờ người mới tài năng nhiều lắm, anh không cần phải mời một người già bệnh tật…” Huấn luyện viên cắt ngang lời anh: “Cậu có bắn được hay không, anh là huấn luyện viên, anh rõ hơn cậu.” “Anh biết cậu không bỏ được chuyện học hành, hơn nữa cô chú cũng sẽ không đồng ý.” Tất nhiên huấn luyện viên đã có chuẩn bị, hắn mở xấp tài liệu trên bàn ra: “Nhưng anh muốn thử một lần cuối.” “Đây là tiền lương một năm, tạm thời không cao như tụi Lâm Hứa Hoán, nhưng tuyệt đối là tốt nhất trong tất cả những người mới. Bao gồm một năm bảo hiểm, hàng năm đi du lịch miễn phí hai lần, chi phí quảng cáo, và nhiều phụ thu khác từ livestream, cái gì cũng bao hết, nếu cậu muốn thì anh tìm vợ cho cậu luôn.” “Trong đội có bác sĩ điều trị, thợ mát xa, bác sĩ dinh dưỡng… Mỗi lần thi đấu đều có bác sĩ đi theo cùng, cổ tay bị mòn là điều không thể tránh khỏi, nhưng trong đội sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ. Còn về những loại bệnh khác, ví dụ như bệnh đau dạ dày của cậu, sẽ không để cậu bị tái phát nữa.” “Về chuyện học hành… Lúc nào cần huấn luyện thì huấn luyện, căn cứ cách trường cậu không xa, nếu cậu chịu được, anh cũng sẽ không bắt cậu thôi học.” “Nghiêm Chuẩn.” Huấn luyện viên khép tài liệu lại, đẩy đến trước mặt anh: “Bây giờ anh trân trọng mời em gia nhập vào TZG, hi vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ.” Nghiêm Chuẩn cụp mắt nhìn xấp tài liệu trên bàn, ngón tay nhấn lên nó, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch. Cuối cùng, anh hơi kéo xấp tài liệu về phía mình một chút. “Để em suy nghĩ đã.” Huấn luyện viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn nói: “Nếu còn yêu cầu gì khác… Có thể bàn lại.” Trước khi rời đi, Nghiêm Chuẩn quay đầu lại hỏi: “Còn anh Duy sau này thế nào?” “Lui về hậu trường, làm phó huấn luyện viên.” Nghiêm Chuẩn gật đầu, đóng cửa phòng quan sát lại. Kết thúc chương 35.