Hứa Dịch Dương đúng là một miếng keo siêu dính hình người. Chẳng phải đàn ông nào sau khi làʍ ȶìиɦ xong cũng đều có khoảng thời gian tư lự à? Chẳng phải trong một chốc họ đều vô ɖu͙ƈ vô cầu, thả cho tư tưởng lang thang đi tìm ý nghĩa cuộc đời ư? Thế tại sao Hứa Dịch Dương xong việc lại càng thêm nhão nhoẹt dính người vậy trời? Vận động kịch liệt làm cả hai cơ thể rít chịt mồ hôi. Trong nhà mở máy sưởi, gió thổi ù ù, không khí khô nóng, nhiệt độ cơ thể Hứa Dịch Dương cao sẵn, hơn nữa mới vận động, cả người nóng hừng hực, hệt như con chó săn to xác ghé vào ngực Diệp Thải Quỳ. Diệp Thải Quỳ tuy lòng đầy vấn vương lưu luyến, nhưng cũng chịu không nổi nóng bức. Cô đẩy Hứa Dịch Dương ra, nhẹ giọng nói: “Dậy đi tắm, cả người mồ hôi không, lát lạnh đó.” Hứa Dịch Dương không muốn, còn dụi dụi trêи người Diệp Thải Quỳ, hít hà chỗ này, hôn hôn nơi kia, xem thân thể Diệp Thải Quỳ như chốn dừng chân, vấn vít không rời. “Thôi mà, đừng nhõng nhẽo nữa mà.” Hứa Dịch Dương chôn đầu trước ngực Diệp Thải Quỳ, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thải Quỳ. “Thải Thải ơi……” Hứa Dịch Dương kêu lên. Diệp Thải Quỳ đối mắt với Hứa Dịch Dương, đáy lòng rớt lộp bộp. Cô tự hỏi có phải bản thân đã bật công tắc nào của Hứa Dịch Dương không, chứ chú sói con của cô đâu mất tiêu rồi? Hứa Dịch Dương đó giờ chính trực đầy mình, ánh mắt sáng trong, yêu ma quỷ quái chả dám tới gần, còn hiện tại, mắt anh thật là…… một chút cũng không trong. “Anh đừng nhìn em thế.” Thật sự Diệp Thải Quỳ hold không nổi. “Thải Thải ơi……” Hứa Dịch Dương lại sán tới, Diệp Thải Quỳ giữ lại mặt anh, đẩy ra. “Anh nhìn giờ coi!” Diệp Thải Quỳ làu bàu: “Đội trưởng Hứa à, anh kìm lại mình một tí được không?” Hứa Dịch Dương nhìn đồng hồ, sắp tới giờ huấn luyện chiều thật, đúng là không kịp. “Vậy tối tính sau.” Hứa Dịch Dương nói. …… Diệp Thải Quỳ ậm ờ, không dám lên tiếng. Hai giờ Hứa Dịch Dương phải bắt đầu huấn luyện, chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy, vội vàng rửa ráy. Khi Diệp Thải Quỳ vệ sinh xong, Hứa Dịch Dương cũng đã áo quần tươm tất. Khoác lên đồng phục cảnh sát Hứa Dịch Dương trông oai phong ngời ngời, tư thế và khí chất ngay thẳng, cao to lực lưỡng, làm người ta kìm lòng không đậu muốn nép vào. Diệp Thải Quỳ nhìn Hứa Dịch Dương, lòng nảy sinh niềm kiêu ngạo “Qủa là anh nhà mình”. “Hứa Dịch Dương.” “Ơi?” Hứa Dịch Dương quay đầu nhìn về phía Diệp Thải Quỳ, thái độ nghiêm túc. Ánh mắt anh luôn quá mức chuyên chú, bất kể nói chuyện với ai, đều sẽ nhìn sâu đối phương, đối mắt với họ, không hề lảng tránh. Diệp Thải Quỳ đoán chừng, với thái độ này cuả Hứa Dịch Dương, mấy cô em bị cậu nhìn chăm chú ắt nghĩ mình đặc biệt lắm, như thể họ rất khác biệt nên mới được anh coi trọng. Diệp Thải Quỳ sau khi được Hứa Dịch Dương nhìn say đắm mới có thể lý giải từ “Coi trọng” này. Khó trách ở Cảnh Đội cậu ấy gánh nhiều nợ đa tình đến vậy, bởi cô gái nào được Hứa Dịch Dương nhìn đến đều rất dễ đổ anh đứ đừ. Thích ánh nhìn chuyên chú của anh, thích cảm giác được anh dõi theo…… “Sao thế em?” Hứa Dịch Dương thấy Diệp Thải Quỳ không nói lời nào bèn thắc mắc. Diệp Thải Quỳ bước tới, vươn tay che lại đôi mắt Hứa Dịch Dương. “Từ nay về sau không cho phép dùng ánh mắt này nhìn cô khác.” “Ánh mắt nào?” Hứa Dịch Dương hỏi. “Ánh mắt làm người ta mê anh đó.” …… Hứa Dịch Dương nắm tay Diệp Thải Quỳ đặt lên ngực mình. Anh nhìn Diệp Thải Quỳ vẫn chân thành và nồng nàn như thế, tựa như muốn nhìn thấu linh hồn cô. “Anh không biết mình nhìn cô gái khác thế nào, nhưng chắc chắc khác hẳn cách anh nhìn em.” Diệp Thải Quỳ mỉm cười, hỏi: “Mặt em có phải tấm gương đâu, sao anh biết anh nhìn em thế nào?” “Biết mà.” “Ồ?” Diệp Thải Quỳ hứng thú hỏi: “Khác làm sao?” “Ngắm kĩ.” Hứa Dịch Dương nghiêm túc trả lời. …… Diệp Thải Quỳ bật cười. “Kĩ tới độ nào?” “Gần dái tai em có một nốt ruồi, ; em cắt móng tay mỗi tuần một lần, thích sơn móng tay màu đỏ; em rất thích mang đôi giày đang đi, sau khi chúng ta quen biết em đã mang nó ít nhất năm lần; đi giày cao gót tầm nửa tiếng em sẽ mỏi, lúc nhức mỏi sẽ ngừng chút rồi đi tiếp; nước hoa em xịt hôm nay đã dùng vào ngày thứ Năm và Chủ Nhật; khi em cúi đầu cười sẽ nghiêng mặt về phải; lúc em tập trung sẽ vô thức chống cằm; khách hàng lải nhải làm em mất kiên nhiễn, tuy vẫn mỉm cười, nhưng tay em sẽ gõ nhịp lên bàn như đang đàn dương cầm ấy……” Diệp Thải Quỳ nghe Hứa Dịch Dương tuôn cả tràng không ngừng mà kinh ngạc không thôi. Những cử chỉ nhỏ của cô, nốt ruồi nơi khoé mắt, độ dài móng tay, nước hoa cô dùng, anh đều thuộc nằm lòng. Từng món quần áo cô mặc bao lần, đôi giày cao gót cô mê nhất, món cô thích ăn, anh đã gặp qua thì không bao giờ quên. “Anh thật là……” Diệp Thải Quỳ ngắt lời Hứa Dịch Dương. Hứa Dịch Dương lúc này mới ngừng kể, nhướng mày ý hỏi Diệp Thải Quỳ. “Anh lại nói gì sai à?” Diệp Thải Quỳ lắc đầu, sau đó rũ mi cúi đầu nở nụ cười. Cô cười nhẹ nhàng bẽn lẽn, mặt phớt hồng đáng yêu. “Em muốn nói, anh rành rẽ cách làm người ta rung rinh quá à.” …… Diệp Thải Quỳ khó kìm lòng duỗi tay ôm lấy Hứa Dịch Dương, mới nãy còn dây dưa làm chuyện người lớn, nhưng giờ lòng cô không hề có ý niệm miên man nào, chỉ muốn làm bé ngoan e ấp trong lòng anh. Một hồi kịch liệt trước đó còn không làm trái tim Diệp Thải Quỳ nhộn nhạo bằng mấy lời thủ thỉ này của Hứa DỊch Dương. Thật sự thích anh ấy cực, thích cách anh nhìn cô thế này lắm ý. …… Nếu không có cuộc điện thoại đến, Diệp Thải Quỳ thấy mình có thể mãi ôm Hứa Dịch Dương đến thiên trường địa cửu. Là cấp trêи Hứa Dịch Dương hẹn gặp anh chiều nay, bảo anh bàn giao nhiệm vụ huấn luyện cho phó đội trưởng trước rồi hai giờ trực tiếp tới văn phòng ông ấy. “Có chuyện gì sao anh?” “Chắc là chuyện anh lên chức Đại đội trưởng.” “Chuyện tốt à nha.” Diệp Thải Quỳ khó nén lời ngợi khen: “Tuổi này của anh đã thăng tới Đại đội trưởng đội đặc cảnh, trường hợp này chắc hiếm lắm ha?” “Ừm, ít thấy lắm.” Hứa Dịch Dương không hề khách sáo: “Nhưng anh lên Đại đội trưởng cũng đúng thôi, chả ai có tư cách bằng anh.” …… Diệp Thải Quỳ nghẹn họng, lại không nhịn được cười, cô phát hiện ra Hứa Dịch Dương thật chất là một người vô cùng tự tin, đâu giống lớp người trẻ thường hay hoang mang, trái lại anh luôn tin tưởng vững chắc vào chính mình. Có khả năng vì anh chắc chắn về bản thân nên mới có thể mang đến cảm giác đáng tin cậy cho người khác. Tốt quá, Diệp Thải Quỳ nghĩ cô đã hiểu Hứa Dịch Dương hơn một ít, hơn nữa càng biết nhiều về anh cô càng thích anh nhiều hơn. Thích lòng chính trực liêm khiết, ngay thẳng tự tin, hệt như thiếu niên tướng quân bất khả chiến bại trêи chiến trường thời cổ đại. Hứa Dịch Dương đưa Diệp Thải Quỳ rời Cảnh Đội rồi trước mới tới báo cáo chỗ lãnh đạo. Xe đặt đã chờ bên ngoài. Hứa Dịch Dương nói: “Nay đội anh không có lịch trực ban, nếu không có việc gì khẩn cấp tối anh về ăn cơm, tới đó sẽ nhắn em.” “Được, em làm cơm đợi anh về.” Nói xong lời này Diệp Thải Quỳ không kìm được lại cúi đầu cười, thật tuyệt khi có thể chờ ai đó về nhà ăn tối…… “Ban nãy anh quên nói, khi em cười khoé mắt có mấy đường hoa văn mờ mờ.” Hứa Dịch Dương nhìn đuôi mắt Diệp Thải Quỳ, ngu ngốc nói. Thoạt đầu rất lãng mạn, nhưng mấy đường hoa văn mờ mờ thành công chọc giận Diệp Thải Quỳ. “Anh có ý gì, ghét bỏ em có nếp nhăn? Ai cười mà chả có chút ít nếp gấp, tiêm botox mới không có đường nào ý! “Diệp Thải Quỳ vốn đã lớn hơn Hứa Dịch Dương vài tuổi, nghĩ tới đây đã không thoải mái, cố ý hỏi: “Anh cảm thấy em già rồi đúng không?” Đặt ở ngày thường, Diệp Thải Quỳ tuyệt đối không không bao giờ để tâm chuyện này, càng sẽ không xét nét như vậy. Nhưng tình yêu kì quái thế đó, nó đủ sức biến người rộng rãi nhất trở nên nhỏ nhen hẹp hòi, so đo từng tí, có thể làm kẻ đần độn nhất trở nên mẫn cảm tinh tế, trông gà hoá cuốc. “Đương nhiên không phải! Sao em nghĩ vậy cơ chứ?” Hứa Dịch Dương tự biết mình lỡ lời, muốn chữa cháy, bèn nói không lựa lời luôn: “Sao anh ghét bỏ mấy nếp nhăn của em được? Nếp nhăn của em cũng đáng yêu. Anh cũng không thấy em già, con người chẳng phải đều sẽ gìa đi sao?” Diệp Thải Quỳ chỉ thấy lồng ngực mình nghẹn một búng máu, tắc ngang nửa đường. Cô thật sự chắc chắn, Hứa Dịch Dương đích thực là trai thẳng mình đồng da sắt, chưa thấy tên đàn ông nào dám nói năng như vậy. Lòng Diệp Thải Quỳ nổi lửa, nhưng lười so đo cùng Hứa Dịch Dương, biết rõ cậu ấy không phải cố ý chọc nguấy mình. Cô thở dài một hơi, chỉ đành nói: “Rồi rồi, em không giận, về trước đây, anh mau đến họp với lãnh đạo đi.” Diệp Thải Quỳ mở cửa xe, đang chuẩn bị vào, lại bị Hứa Dịch Dương gọi lại. “Thải Thải ơi……” “Gì?” Diệp Thải Quỳ bất mãn quay đầu lại. “Anh không sợ em già đi, cũng không sợ em có nếp nhăn, bởi vì anh cũng sẽ già đi, thế giới đều già đi, điều duy nhất anh sợ chỉ là không thể bên em đến già. Thải Thải à, em không biết anh hi vọng có thể kề bên em đến khi râu tóc bạc phơ đến nhường nào đâu.” Cả bụng lửa giận, nháy mắt tan thành mây khói. Rành rành là anh trai thẳng băng như sắt thép không giỏi ăn nói, đụng chút là làm người ta bực mình, nhưng có đôi khi anh có thể thốt ra những lời sến sẩm rung động lòng người ngay cả nhà thơ còn không viết được. “Em ghét anh cái đồ chết tiệt này.” Diệp Thải Quỳ khó dằn nổi tâm tình muốn nũng nịu dỗi lẫy với Hứa Dịch Dương. “Anh thích em.” Hứa Dịch Dương cười toe, ý cười dịu đến lịm tim, rực rỡ như ánh mặt trời. “Anh thích em muốn chết.” Anh nói thêm. Diệp Thải Quỳ không tự chủ được cúi đầu cười e thẹn, thậm chí hơi hơi mắc cỡ. Hứa Dịch Dương ghê gớm thế đó, có tài năng biến đám cháy rừng phừng phừng trong lòng Diệp Thải Quỳ hoá thành khe suối nhỏ êm đềm. …… “Thôi được rồi, em đi đây, tài xế chờ lâu rồi kìa.” Diệp Thải Quỳ định lên xe, lại bị Hứa Dịch Dương giữ chặt. “Sao thế?” Diệp Thải Quỳ hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?” Hứa Dịch Dương bỗng nâng mặt cô, nhanh như chớp hạ xuống môi cô một nụ hôn. “Xong, giờ đi được rồi.” Hứa Dịch Dương nói. Diệp Thải Quỳ đỏ mặt, lúc này mới lưu luyến không rời lên xe. Vừa ngồi xuống, bác tài cười kiểu tôi hiểu mà, ghẹo: “Đi được chưa đây?” Diệp Thải Quỳ càng ngượng hơn, mắc cỡ cười nói: “Đi được rồi……” Xe đi đã xa mà ý cười trêи mặt Diệp Thải Quỳ còn chưa tan. Cô sờ môi, nghĩ đến cái hôn của Hứa Dịch Dương, nhớ đến lời ngon tiếng ngọt của anh, nhớ đến bàn tay nóng ran của anh mơn trớn chu du trêи làn da mình, nhớ đến bộ dạng anh đổ mồ hôi híp mắt nhìn mình, nhớ khi anh rong ruổi trong cơ thể cô thủ thỉ bên tai lặp đi lặp lại tiếng kêu “Thải Thải”…… Một luồng nhiệt chạy khắp bụng dưới, dường như có chú bướm vỗ cánh trong dạ dày, tim đập rộn ràng. Diệp Thải Quỳ nghĩ, cô không phải nhà nghiên cứu tình yêu chuyên nghiệp gì cho cam, nhưng nếu đây không phải tình yêu thì thế nào mới phải? Diệp Thải Quỳ đã từng nghĩ cứ sống đơn độc thế này cũng khá tốt, nhưng giờ đây cô lại thấy, thật tuyệt khi có thể yêu. Không nhớ đã thấy qua trong quyển sách nào, nói rằng tình yêu là một thứ kém chuyên nghiệp. Một người nhất định phải, yêu thứ gì đó. Nó làm chúng ta cứng cỏi, bao dung, đủ đầy. Tay mơ, đang yêu. (*) (*) Những lời này nằm trong quyển sách 《一定要,爱着点什么》của nhà văn Uông Tăng KìTác giả có lời muốn nói: Mọi người nói tôi lên xe (ý viết cho nhân vật xx) xong đã biến mất, nói giống như tôi là tên cặn bã vô tình thả chym ra cho đã xong kéo quần vọt chạy vậy…… ( không hề à nha!) Giờ một tuần nghỉ hai ngày, năm ngày tới, nghỉ tiếp hai ngày ha…… Dù sao cũng còn mấy chục ngàn chữ nữa là hết, tôi thong thả viết, mọi người cứ từ từ đọc đi ha ~ Cúc có lời muốn nói: Định bụng ém tới c40 ra một lần mà thấy nay Đông Chí, thả mọi người tách trà nhỏ nhâm nhi ngày Chủ Nhật, quắn quéo xem đôi chim cu này tình tứ cùng tôi “>