Vì quán án đã đóng cửa từ sớm, khoảng thời gian này Diệp Thải Quỳ khá rảnh rang, đợi Hứa Dịch Dương đến Đội đặc cảnh, cô dạo siêu thị, mua ít nguyên liệu tươi, định làm cơm trưa mang đến cho Hứa Dịch Dương. Năm mới đang đến gần, khắp thành phố náo nhiệt hẳn, đây gần như là thời khắc bận rộn và khẩn trương nhất trong năm, cố thêm mấy ngày là được ăn Tết rồi. Diệp Thải Quỳ vốn chẳng thích thú gì lễ tết, phiền phức nhất chính là Tết Nguyên Đán, bởi vì Tết đến thị trường chứng khoán đóng cửa, mọi công việc đều bị tạm dừng. Thế mà năm nay, cô không khỏi có tí chờ mong…… Cô muốn nấu một bàn đầy món ngon cho Hứa Dịch Dương, cùng cậu nhàn nhã ngồi trêи sôpha xem gala đón giao thừa, tách hạt óc chó cho cậu, gọt trái cây cho cậu, muốn cùng cậu ấy đón năm mới, rúc vào lòng nhau thẳng đến hừng đông. Nghĩ đến đây, Diệp Thải Quỳ thấy lòng mình ấm áp dào dạt. Thuở thơ ngây mong ngóng đời mình có thể nhấp nhô, đầy bất ngờ xen lẫn niềm vui ngoài ý muốn, giờ mới thấy tháng ngày ấm êm giản dị mới thật là điều đáng quý khó kiếm trêи đời. Lăn lộn thì dễ, sống bình dị mới khó. Gói ghém đồ ăn xong, Diệp Thải Quỳ bèn đến Cảnh Đội tìm Hứa Dịch Dương. Đội đặc cảnh cách nhà nàng cô rất gần, lúc Diệp Thải Quỳ đến nơi còn chưa tới mười hai giờ. Bởi vì cuối năm, đội đặc cảnh cũng đang tăng cường huấn luyện để chuẩn bị cho đợt kiểm tra cuối kì, Hứa Dịch Dương là huấn luyện viên, không tiện rời đi, đành kêu đội viên ra đón Diệp Thải Quỳ. “Chị dâu!” Tới đón cô là đội phó dưới trướng Hứa Dịch Dương, trông thấy tay Diệp Thải Quỳ khệ nệ bao lớn bao nhỏ, bèn tiến lên nhận lấy. “Đây đều là mang cho đội tưởng chúng tôi ạ?” Phó đội trưởng không khỏi cảm thán: “Haizz, đội trưởng có cô vợ hiền như chị dâu đây, làm tôi muốn cưới ghê, để có người quan tâm buồn vui.” …… Diệp Thải Quỳ trên đường đi vào nói nói cười cười với phó đội trưởng, đụng mặt hai cô cảnh sát, một người trong đó có hơi quen quen, Diệp Thải Quỳ ngẫm nghĩ mới nhớ tới cô cảnh sát đã gặp ở bệnh viện trước đó. Còn chưa chào hỏi, người ta đã né vòng qua cô. Cô cảnh sát khác trao đổi vài câu với phó đội trưởng, sau đó nhìn Diệp Thải Quỳ, ánh mắt mập mờ hỏi phó đội trưởng: “Bạn gái anh ạ? Sao không giới thiệu với em chứ?” “Tôi nào có phúc phận này, đây là vợ đội trưởng Hứa của chúng ta đấy.” Diệp Thải Quỳ cười với cô cảnh sát, hình như cô nàng hơi kinh ngạc, có chút xấu hổ, song vẫn chào hỏi Diệp Thải Quỳ rồi vội vàng rời đi. “Đội trưởng Hứa các cậu hút người quá ha……” Diệp Thải Quỳ không khỏi ghẹo. “Ấy thế, đội trưởng Hứa có biết bao cô gái theo đuổi đó!” “Có bao nhiêu á?” Diệp Thải Quỳ cười hỏi. Lời vừa ra miệng phó đội trưởng đã tự biết mình nói hớ, dò nhìn Diệp Thải Quỳ, thấy cô cười như không cười, sợ sệt vội vàng sửa lời: “Cũng không nhiều lắm đâu, một hai người à……” “Ồ? Sao nghe giọng điệu mới rồi của cậu, đâu giống một hai người đâu ta.” “Đội trưởng Hứa của chúng tôi là người đàng hoàng, tuyệt đối không có chuyện nam nữ rối loạn với con gái khác đâu, chị dâu chị cứ yên tâm đi!” Diệp Thải Quỳ tất nhiên tin tưởng Hứa Dịch Dương, đương nhiên cũng biết ngoại hình và tính cách của cậu là gu của mấy cô gái trẻ, chỉ tại nhìn thấy phó đội trưởng bồn chồn, không nhịn được chọc cậu ta thôi. Hai người song song bước vào sân huấn luyện, thấy Diệp Thải Quỳ ý cười tươi tắn, phó đội trưởng bên cạnh vẻ mặt sốt ruột, Hứa Dịch Dương khó nhịn cau mày. Đội phó nói gì khiến Thải Thải vui dữ vậy? Phó đội trưởng giúp Diệp Thải Quỳ đặt đồ xuống rìa sân, toan nói mấy câu, song ánh mắt hình viên đạn của đội trưởng Hứa lia tới, anh chàng chỉ đành chào Diệp Thải Quỳ rồi chạy ùa về đơn vị. Bài tập huấn buổi sáng còn chưa kết thúc, Diệp Thải Quỳ bèn chờ một bên. Hứa Dịch Dương là huấn luyện viên, nghiêm túc dẫn dắt cả đội diễn tập thực chiến. Không thể không nói, Hứa Dịch Dương đứng hướng dẫn khác hẳn cậu của ngày thường, xưa nay cậu là một chú cún con mê làm nũng mà. Nhưng trêи sân huấn luyện, cả người cậu toát ra phong thái nghiêm nghị, mạnh mẽ tự tin miễn bàn. Không chỉ có thế, mà còn…… Diệp Thải Quỳ chống đầu nhìn Hứa Dịch Dương, nheo mắt cố tìm từ. Ừmm, một loại cảm giác rấtbiến thái. Trêи thực tế, Hứa Dịch Dương đích thực cực kì biến thái khi huấn luyện đội viên, tuyệt đối là đội trưởng ma quỷ, mỗi lần huấn luyện đều hành người ta muốn chết, rõ ràng là huấn luyện nội bộ, thế mà cứ buộc mọi người coi đây là thực chiến, dùng toàn “súng thật đạn thật”…… Ánh mắt Hứa Dịch Dương lạnh lùng, giọng điệu dứt khoát, từng mệnh lệnh đều không cho phép bàn cãi. Diệp Thải Quỳ cầm lòng không đậu mê mẩn trước Hứa Dịch Dương phiên bản biến thái, đó giờ Diệp Thải Quỳ chưa thấy mình có tiềm chất này, giờ mới biết, nói không chừng thâm tâm cô thật sự chứa máu M đấy…… Hứa Dịch Dương nhận thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Diệp Thải Quỳ, anh nhìn sang, nhướng mày ngờ vực nhìn cô. Diệp Thải Quỳ vội thu hồi ánh mắt. Không thể bị Hứa Dịch Dương nhìn ra tâm tình nhảy nhót của cô được. Tất cả tiếp tục tập luyện, Diệp Thải Quỳ quyết định không nhìn Hứa Dịch Dương nữa, chuyển lực chú ý đến các đội viên trêи sân huấn luyện. Khắp nơi toàn hormone tuổi trẻ, trêи mặt sân đều là mấy anh bạn trẻ trung cường tráng mặc áo ba lỗ, từng người vóc dáng chuẩn chỉnh, còn có hai ba cậu lao vào vật nhau…… Hmm, kɧօáϊ thật. Diệp Thải Quỳ ngắm hăng say, có thể nói hai mắt sáng ngời. Lúc này còn mười lăm phút nữa huấn luyện mới xong, dù Hứa Dịch Dương là người làm việc chuyên chú, song Thải Thải đang ở đây, làm anh không khỏi xao nhãng. Hứa Dịch Dương phát hiện, Thải Thải càng ngày càng sai. Diệp Thải Quỳ ngồi một bên, tay chống cằm, mặt mang ý cười, xem rất thú vị, thỉnh thoảng có kha khá biểu cảm nhỏ, anh theo tầm mắt Diệp Thải Quỳ ngó sang, hoá ra Thải Thải ngắm nghía chằm chặp mấy tên có dáng người khá cường tráng, hơi dễ nhìn trong đội. Nhóm đội viên trêи sân, toàn mấy đứa mặc ba lỗ, mồ hôi đổ như mưa, vừa kêu vừa gào, nhìn lại vẻ mặt thưởng thức của Thải Thải, Hứa Dịch Dương khó nhịn nhíu mày…… Thải Thải hư ghê, dám ngắm trai. Tiếng huýt sáo chợt vang lên, khiến mọi người ngừng lại ngay tức thì. “Huấn luyện kết thúc, toàn đội tập hợp.” Cả đội khá kinh ngạc, đội trưởng Hứa lần đầu tiên kết thúc huấn luyện sớm đó. “Mặc hết quần áo vào đi.” Hứa Dịch Dương hắng giọng: “Đừng để bị cảm cản trở nhiệm vụ.” Mọi người toát mồ hôi, song nào dám cãi lời mệnh lệnh đội trưởng ma quỷ, vội vàng chạy đến rìa sân mặc áo, thấy Diệp Thải Quỳ mới biết là chị dâu tới, sôi nổi chào hỏi. Diệp Thải Quỳ tủm tỉm đáp lại cả bọn. “Hèn gì bữa nay đội trưởng Hứa thả bọn mình sớm, ra là chị dâu tới nhaa!” “Thắc mắc mãi sao nay đội trưởng Hứa mềm mỏng dị, còn sợ anh em mình cảm lạnh, định bày tình thân một nhà trước chị dâu đây mà.” “Chị dâu à, đội trưởng Hứa bọn em không hề có tình người nào hết trơn á, chị đừng để ảnh gạt nha.” Diệp Thải Quỳ tươi cười rạng rỡ, Hứa Dịch Dương nghe cả đám càng nói càng quá đáng, xụ mặt quát: “Trong vòng mười giây tập hợp, còn không chạy thêm mười vòng.” Cả bọn sợ tới mức nhanh chân vọt về, toàn đội vào hàng ngay tắp lự. Diệp Thải Quỳ khó kìm lòng nhìn về phía Hứa Dịch Dương, thiệt không nhìn ra nha, thường ngày y chang trẻ nít, thế mà ở Đội đặc cảnh ra dáng đội trưởng ghê đó…… Huấn luyện xong, mọi người làm xong tổng kết, Hứa Dịch Dương bèn giao đội ngũ cho phó đội trưởng, còn mình đi về phía Diệp Thải Quỳ. Diệp Thải Quỳ thấy huấn luyện đã kết thúc, chưa đã thèm tẹo nào. Hứa Dịch Dương có hơi không vui. “Em rất thích xem chúng tôi tập luyện à?” Hứa Dịch Dương hỏi. “Phải á……” Diệp Thải Quỳ không nghĩ nhiều, khó nhịn cảm thán với Hứa Dịch Dương: “Không ngờ trong đội các cậu nhiều em đẹp trai ghê, chẳng lẽ đội đặc cảnh của cậu chấm mặt tuyển người à?” “Tất nhiên không phải.” Hứa Dịch Dương chém đinh chặt sắt trả lời, sau đó đen mặt, hỏi tiếp: “Em thấy người nào đẹp, chỉ cho tôi coi.” Giờ Diệp Thải Quỳ mới nhận thấy Hứa Dịch Dương sai sai, vội vàng chữa cháy. “Ây da, tôi chả nhớ nổi ai đẹp nữa rồi, thấy mặt cậu là quên hết họ luôn…… Cậu vẫn là người đẹp trai nhất, bọn họ kém xa cậu ý.” Hứa Dịch Dương vô cảm. “Tôi khá ưa nhìn thôi.” Hứa Dịch Dương nói. “Ai nói, cậu siêu cấp đẹp trai luôn!” Diệp Thải Quỳ nịnh nọt: “Cậu trong lòng tôi, là người đẹp trai nhất thế giới, không ai sánh bằng.” Hứa Dịch Dương là người dễ dụ, nghe Diệp Thải Quỳ nói thế thì vui vẻ ngay, khó kìm được vẻ đắc ý ra mặt. “Trong lòng em, tôi tốt nhất thật à?” “Đúng vậy.” Nụ cười trêи mặt Hứa Dịch Dương càng tươi, ngay lập tức quên đi chuyện mất hứng ban nãy. “Đem gì ngon cho tôi đó?” Hứa Dịch Dương hỏi. Diệp Thải Quỳ toan mở ra cho Hứa Dịch Dương xem, lại bị cậu ngăn lại. “Khoan, bọn họ sắp giải tán rồi, lát nữa mà thấy chắc chắn sẽ xúm lại, đi, chúng ta trở về ăn.” “Về đâu ăn?” “Ký túc xá của tôi.” Một tay Hứa Dịch Dương xách túi, tay kia dắt Diệp Thải Quỳ rời đi, vừa lúc phó đội trưởng bên kia bàn giao công tác xong giải tán đội ngũ. Ngày thường lúc huấn luyện và làm việc, các đội viên đều không chịu nổi phương pháp huấn luyện địa ngục của Hứa Dịch Dương, không ngừng phàn nàn, nhưng quan hệ cá nhân với anh rất thân thiết, tuổi cả bọn sàng sàng nhau, không có rào cản, nên cử xử cũng không có trêи dưới. Thấy Hứa Dịch Dương nắm tay Diệp Thải Quỳ cười phớ lớ, cả đám nhao nhao hết cả lên. “Đội trưởng Hứa hạnh phúc quá à.” “Đội trưởng Hứa, vội vàng chi dạ? Không nỡ để tụi em ngắm chị dâu ạ?” “Đội trưởng Hứa, từ từ đi mà!” Hứa Dịch Dương quay đầu lườm một đám, tăng nhanh bước chân đi về trước, Diệp Thải Quỳ cảm thấy buồn cười, ngoảnh đầu vẫy tay tạm biệt với mấy anh chàng. “Em đừng để ý đến bọn nó.” Hứa Dịch Dương nói. “Lễ phép cơ bản cần có mà, dù sao cũng là lính của cậu, đâu thể để họ ghét bỏ tôi.” “Sao vậy được?” Hứa Dịch Dương e dè nói: “Mọi người đều rất thích em.” “Còn chưa tiếp xúc mấy, làm sao thích tôi……” Diệp Thải Quỳ thấy Hứa Dịch Dương đang dối mình. Hứa Dịch Dương bất đắc dĩ thở dài, Thải Thải nào đâu biết cô ấy hấp dẫn đến cỡ nào…… Chỉ cần đôi lần tiếp xúc, một lần đến tiệm cơm của cô, lần khác ở bệnh viện, mọi người đã khen cô không dứt. Tính cách dễ gần, nụ cười tươi tắn, làm việc tỉ mỉ chu đáo, luôn quan tâm đến cảm xúc người khác, đến bệnh viện chăm anh còn không quên mang bữa khuya đến cho thành viên trong đội đói meo cả ngày, cử chỉ hào phóng, nói năng thú vị…… Quan trọng nhất là, rất xinh đẹp. Không biết cả bọn thích Thải Thải đến mức nào, luôn khen cô với Hứa Dịch Dương lúc riêng tư, đặc biệt là phó đội trưởng. Nghĩ đến đây Hứa Dịch Dương không biết nên mừng hay lo, nóng lòng muốn cất giấu Thải Thải, bởi vì theo anh thấy ai quen biết Thải Thải đều sẽ thích cô ấy, đều muốn cướp đoạt với anh…… Hứa Dịch Dương lôi kéo Diệp Thải Quỳ trở về ký túc xá của mình ở Cảnh Đội. Thân là đội trưởng, nên Hứa Dịch Dương có phòng riêng, không lớn, nhưng đủ thứ cần có, đủ bàn đủ giường, tuy có tí chật chội song dư dả cho hai người. Diệp Thải Quỳ bày đồ ăn, Hứa Dịch Dương đã sớm cồn cào, ngồi xuống là cầm đũa. Đây cũng là điểm khiến Diệp Thải Quỳ thích Hứa Dịch Dương, sức ăn mạnh, mọi món đều thích không kén chọn, ăn rất ngon miệng, làm đầu bếp như cô rất có cảm giác thành tựu. Diệp Thải Quỳ ăn không nhiều, nhai hai miếng bèn ngẩng đầu ngắm Hứa Dịch Dương, trêи mặt khó giấu nụ cười hiền hoà, làm sao bây giờ, thèm xoa đầu cậu ghê. Hứa Dịch Dương hẳn là đói lắm, hùng hục chén sạch cơm. “Thời gian này, hàng ngày tôi đem cơm cho cậu nhé, không phiền cậu chứ?” “Đương nhiên không.” Hứa Dịch Dương không hề do dự nói: “Chỉ cần không có nhiệm vụ, gần đây đội tôi đều huấn luyện nội bộ.” “Vậy thì được.” Diệp Thải Quỳ vừa gói ghém vừa nói: “Mai tôi làm vài món điểm tâm, đủ chia cho đội viên của cậu đấy.” Nghe Diệp Thải Quỳ nói thế, Hứa Dịch Dương không khỏi tính toán. “Hay là thôi đi.” Hứa Dịch Dương ngập ngừng rồi nói: “Không hay đâu.” “Hử? Tại sao? Đây không tính là hối lộ chứ?” Diệp Thải Quỳ nghi ngờ hỏi. “Trong Đội đặc cảnh không cho ăn đâu.” “Thế thôi, chờ qua năm mới, cậu dắt tụi nhỏ đến Mặt Trời Nhỏ ăn cơm nhé, kì này tôi chuẩn bị trước, lần kia tôi tiếp đón thiếu chu toàn quá, tôi mãi muốn mời mọi người một bữa đây.” Hứa Dịch Dương lên tiếng, miễn cưỡng đồng ý. Anh phát hiện mình khó cầm lòng nảy sinh suy nghĩ ích kỉ. Tuy một một mặt biết rõ Thải Thải yêu ai yêu cả đường đi lối về, song mặt khác lại hi vọng Thải Thải đừng đối tốt với họ. Hứa Dịch Dương nôn nóng khát vọng toàn bộ cử chỉ hoà nhã của Thải Thải chỉ dành riêng anh, cho dù anh nhận được hết thảy cũng không ngại đủ, gấp gáp chiếm lấy mọi thời gian của cô ấy. Rõ ràng Thải Thải đã đủ tốt với anh, nhưng anh không hề thấy thỏa mãn, cứ thèm khát nhiều hơn. Máu huyết sục sôi trong lòng, chực chờ thiêu đốt vì cô. “Buổi tập chiều bắt đầu lúc mấy giờ thế?” Diệp Thải Quỳ dọn dẹp đồ ăn, không phát giác được ánh mắt nóng bỏng của Hứa Dịch Dương. “Hai giờ ấy.” “Giờ mới mười hai rưỡi.” Diệp Thải Quỳ nhìn đồng hồ, hỏi: “Có phải cậu cần ngủ trưa không?” “Vâng, phải ngủ rồi.” Diệp Thải Quỳ thu dọn đồ xong, nghĩ tới Hứa Dịch Dương sáu giờ sáng đã dậy, qua một hồi huấn luyện suốt buổi sáng chắc oải lắm, cô ở đây lại phiền cậu ấy nghỉ ngơi, nên định rời đi. “Tôi đi trước nhé, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tối có về ăn cơm không?” Diệp Thải Quỳ hỏi. “Có về ăn.” “Được, thế tôi chờ cậu.” Diệp Thải Quỳ xách túi nói: “Cậu đừng tiễn, tới lui lại tốn nửa tiếng, đừng phí thời gian ngủ nghỉ của cậu, tôi tự mình lái xe về, cậu mau đi nghỉ đi.” Diệp Thải Quỳ bước ra cửa, lại bị Hứa Dịch Dương chặn lại. “Sao thế?” “Đừng đi mà.” Hứa Dịch Dương nói. “Cậu không định ngủ trưa à?” Hứa Dịch Dương nhìn chăm chăm Diệp Thải Quỳ, hơi do dự, song vẫn không nhịn nổi. “Em ngủ chung với tôi nhé.” …… Căn phòng yên tĩnh vài giây, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai. Hứa Dịch Dương bất động nhìn Diệp Thải Quỳ với ánh mắt kiên định. Diệp Thải Quỳ cũng nhìn Hứa Dịch Dương, hơi cân nhắc, cảm thấy Hứa Dịch Dương nói ngủ chung hẳn chỉ là ý trêи mặt chữ nhỉ. “Cậu muốn tôi ngủ trưa cùng cậu?” Diệp Thải Quỳ hỏi. “Ừm……” Hứa Dịch Dương ngập ngừng, ý thức được lời này dễ gây hiểu lầm, bèn bổ sung: “Chỉ chợp mắt thôi, không làm gì hết.” “Tôi nào lo chuyện này……” “Vậy em ngại gì thế?” Diệp Thải Quỳ khó nén nghẹn họng. “Tôi ngủ chung với cậu, cậu dám chắc…… Cậu ngủ ngon được à?” ……Tác giả có lời muốn nói: Đi ngủ thôi!