Tôi sống trong giàu sang, nuôi con, dựa big boss

Chương 5 : Tôi sống trong giàu sang, nuôi con, dựa big boss

Dư Dao Dao vuốt tắt cuộc gọi thứ 38 của Dư Tâm Khiết, cười nhìn về phía trước mặt buồn rầu bánh bao nhỏ. “Không thích rau xanh? Cà rốt cũng không ăn sao? Nhìn mẹ nè, a ô một ngụm ăn vào miệng, nhai nhai nhai nhai nhai nhai, rồi nuốt, ực!” Cô kẹp một đũa đầy đồ ăn thoạt nhìn thơm ngào ngạt vào trong chén, mở to cái miệng nhỏ, nhét vào, quai hàm phồng lên nhấm nuốt, híp mắt thưởng thức. Bánh bao nhỏ cầm chén cơm nhỏ của bé, ngơ ngác mà nhìn thẳng vào mẹ của mình. Ngay cả má Từ đang đứng bên cạnh múc canh cũng thiếu chút làm nghiêng chén. Chủ yếu là, bộ dáng ăn cơm hiện tại của Dư Dao Dao … Thật sự quá ngon miệng! Giá trị nhan sắc gương mặt của cô vốn đã rất cao, đặc biệt là một đôi mắt ngập nước vô cùng trong veo, giờ phút này khi cô cắn rau xanh, cặp mắt kia giống như là ánh sao lóng lánh chiếu sáng trong trời đêm, khoảnh khắc sáng bừng lên đó làm toàn vẹn gương mặt tinh xảo đều trở mê người. Càng làm cho bánh bao nhỏ và má Từ xem đến ngẩn người chính là, mỗi một ngụm Dư Dao Dao ăn vào miệng giống như đó là món ngon nhất trên thế giới này. Quai hàm phồng lên, say mê mà híp mắt, lại nhanh chóng cắn nuốt, giống như là động vật nhỏ … Có chút đáng yêu. Bánh bao nhỏ cầm lòng không đậu mà dùng đũa giành riêng cho trẻ em của bé, gắp một miếng cà rốt mà bé ghét nhất, học bộ dáng ăn ngon miệng của mẹ, bỏ vào miệng nhai nuốt. Bé cử động miệng nhỏ nhai nhai, phát hiện nhìn mẹ ăn mà bé thấy món nào cũng ngon, hình như cà rốt cũng không khó ăn như trước. “Má Từ, trù nghệ của má thật quá tuyệt ~ sống lâu như vậy, nhưng đây là những món ngon nhất mà con từng được ăn ~” Dư Dao Dao thỏa mãn đặt chén không lên bàn, không keo kiệt tặng cho má Từ một ngón tay cái. Má Từ nháy mắt đỏ mặt, vội đưa chén canh qua, khẩn trương vẫy tay khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen, tay nghề của tôi không thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao, chỉ là nội trợ bình thường thôi.” Dư Dao Dao vui rạo rực lại múc thêm một chén canh gà, uống một hơi cạn sạch. A ~ cầm lòng không đậu mà tràn ra yết hầu một tiếng đầy hưởng thụ. “Má Từ không cần khiêm tốn như vậy, con là khen thật lòng! Hai ngày này ở bệnh viện ăn uống nhạt nhẽo, về nhà lại được ăn cơm do má làm, hứm hừm hưm, quả thật là món ngon nhất trên đời!” Lời cô nói không hề khoa trương. Lúc còn là rắn, ở trong chuồng vườn bách thú đều được chăm sóc viên cho ăn uống điều độ, khó ăn muốn nghẹn cổ rắn, hơn nữa còn ăn không đủ no! Nhất là con rắn mập kia, luôn giành ăn với cô, bị cô hóa hình đập bẹp quăng như boomeran mấy lần cũng không chừa. Trước kia xem phim thần tượng, cảm thấy diễn viên ăn mà thèm chảy nước miếng, nhìn hình ảnh như là món của thần tiên ăn vậy á. Nhưng sau khi cô tu luyện thành yêu, muốn ăn lại ăn không được. Hôm nay rốt cuộc cô ăn tới rồi, so với tưởng tượng trong mơ còn tươi ngon hơn gấp ngàn lần, muốn khóc quá đi! “Thịt gà trơn mềm lại thơm ngọt, con chưa từng ăn qua món nào ngon đến như vậy ~” Thấy biểu cảm của Dư Dao Dao không có chút nào giả tạo, điều này làm má Từ ngây người, trước kia bà từng bị phu nhân quở trách nhiều lần, luôn bắt bẻ trù nghệ của bà, sau hôm nay lại … “Má Từ, buổi tối con có thể lại ăn thêm một chén pudding giống như ngày hôm qua được không?” Dư Dao Dao chắp tay trước ngực, hai tròng mắt đều sáng long lanh: “Nếu phiền toái, vậy đêm mai được không? Hay là có cần con phụ giúp gì đó má cứ nói, không sao?” Má Từ càng là nghe kinh ngạc hoảng sợ: “Nếu phu nhân thích, vậy mỗi ngày tôi sẽ mua thêm một phần.” Rõ ràng giọng điệu nói chuyện với bà trước kia vô cùng hếch mặt sai hàm, rất khinh thường bà. Hiện tại … Nghe nói hình như bị té đụng vào đầu? “Má thật là người tốt!” Dư Dao Dao sảng khoái vẫy vẫy tay: “Con sẽ nói với cha bánh bao nhỏ cho má thêm tiền lương!” So sánh với trước kia, hiện tại quả thực chính là thiên đường. Cô nhìn má Từ, cảm thấy vô cùng thuận mắt. Trù nghệ ngon như vậy mà nguyên chủ còn bắt bẻ, còn tính ép má Từ cuốn gói ra đi, quả thực là phí của trời. Đây là thức ăn của thần tiên nha, là thần tiên đó! Má Từ như nằm mơ lau dầu mỡ quanh miệng bánh bao nhỏ. Bánh bao ngồi bên cạnh cũng ngửa đầu nhìn Dư Dao Dao, mắt to tròn như quả nho đều viết rõ hai chữ sùng bái. Sao mẹ ăn cơm lại đẹp như vậy, tốc độ còn nhanh như vậy? Bé lập tức cầm nĩa nhỏ, quấn quấn mì sợi nhét vào trong miệng, sau đó ăn sạch cà rốt mà ngày thường bé không thích ăn. Thực mau, chén nhỏ của bé cũng sạch sẽ đến đế hướng lên trời. “Ầy, hôm nay bảo bối nhỏ nhà chúng ta ăn rất giỏi nha ~ Hãy tiếp tục giữ vững phong độ này!” Bánh bao nhỏ lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu, giây tiếp theo trượt xuống ghế, dẫm lên dép lê bỏ chạy vào phòng. Dư Dao Dao: … Cô có đáng sợ đến như vậy sao? Chờ bánh bao vừa đi, một thân hình mập mạp đã đứng chờ từ sớm ở bên cạnh, lo âu đến muốn dậm chân, rốt cuộc nhào lên khóc tang. “Chị hai, rốt cuộc sao lại thế này? Em chỉ đi nghỉ phép có một ngày, tại sao lại đồn chị tự sát vì tình?! Đám phóng viên kia còn nhắn tin cho em, nói trên tay có chứng cứ ngoại tình của chị, là sự thật sao?” Rõ ràng phòng có điều hòa, nhưng chú em mập mạp này toàn thân đều là mồ hôi, anh ta cầm tờ giấy khăn lau lau chùi chùi lên mặt. Trên người mặc một cái khoác có mũ, đều có thể nhìn thấy mồ hôi thấm ướt trước ngực. Dư Dao Dao híp mắt, đây là quản lý của nguyên chủ, Nghê Dịch. Người không xấu, nhưng trên tay không có tài nguyên, lăn lộn nhiều năm vẫn nằm ở tầng dưới chót. Anh ta là người có tính cách hay lo xa, suy nghĩ vẫn vơ như mấy bà mẹ, người béo nhiều mồ hôi, cứ sốt ruột hay vui vẻ hoặc là buồn vô cớ, mồ hôi đều đổ đầy người. Trong lúc nguyên chủ sinh con, anh ta mang theo hai minh tinh nhỏ có chút danh tiếng, mắt thấy muốn đỏ, nhưng một người hít thuốc phiện, một người chân đạp ba thuyền, đều bị phong sát. Lần này Dư Dao Dao lại bị bêu xấu, anh ta thật là xui mười kiếp mới dẫn dắt đám người này. Chẳng sợ cô ấy chỉ là minh tinh hạng ba, kỹ thuật diễn thu nhọ nồi, quay phim đăng trên trang web douban đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, nhưng cũng đỡ hơn một người xuất quỹ, một người bị phong sát. “Chị hai à, còn như vậy nữa em thật sự phải cuốn gói ra đi chứ chẳng chơi đâu!” Nghê Dịch muốn khóc. Anh nhìn má Từ đi vào phòng bếp, đè thấp giọng: “Người phóng viên kia chào giá năm triệu, đồng ý tiền trao cháo múc, sẽ không cho hấp thụ ánh sáng.” Dư Dao Dao ha ha ha cười ra tiếng: “Chị đây không sợ, không cho!” “Không sợ cái gì mà không sợ! Chị hai à, em tranh thủ giành giật mấy vị trí thử kính cho chị, rốt cuộc hiện tại đều công dã tràng! Chúng ta đều xong đời rồi!” Độ cong khóe miệng của nháy mắt cứng đờ. Sau khi cướp đoạt trí nhớ của nguyên chủ, lập tức phát hiện có mấy kịch bản phim thử kính ngay trong tuần này. “Còn có bộ《 thịnh thế Hoàng Hậu 》đã đặt chỗ chắc chắn, đạo diễn Lý Ba cũng lật lọng luôn.” “Cái gì?!” Nghe xong, toàn thân rắn của Dư Dao Dao đều không tốt! Giấc mơ lớn nhất của cô chính là đóng phim. Thật vất vả mớ xuyên vào trong cơ thể của một nữ minh tinh, chưa kịp nếm mùi màn ảnh đã bị cắt hết đất diễn là sao? Đúng là nguyên chủ không có kỹ thuật diễn, nhưng cô thì có nha! “Chị đây không tự sát, chị mới vừa đăng Weibo làm sáng tỏ, Dịch Dịch nhỏ bé chưa thấy sao?” Nghê Dịch tái xanh mặt. Dịch Dịch nhỏ bé là cái quỷ gì? Nhưng hiện tại không có thời gian nói chuyện vô nghĩa, anh thở dài hột hơi, nôn nóng đứng tại chỗ xoay vòng: “Đạo diễn Lý Ba khá có thành kiến với chị, vốn dĩ có chút phản đối … Bây giờ ông ta kêu chị ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, khỏi bệnh cũng không cần đến.” “**!” Dư Dao Dao tức giận mà vỗ đùi! “Loài người xấu xa! Sao lại lật lọng còn nhanh hơn loài rắn tụi này là sao!” Nghê Dịch: “Còn chưa có ký hợp đồng, chúng ta không được pháp luật bảo vệ.” Dư Dao Dao trừng mắt. Pháp luật là cái gì, cô không hiểu! Nhưng ở trong môi trường thiên nhiên, trước nay đều là ai đánh giỏi, đánh đau, người đó sẽ đứng ở tầng trên cùng chuỗi thực vật! “Cậu vừa mới nói, chị đây là bị nhét vào?” Nghê Dịch còn chưa kịp trả lời, Dư Dao Dao lại hưng phấn đập bàn cái rầm. “Đúng vậy, mình đi cửa sau, cũng chính là quy tắc ngầm mà loài người hay nói!” Nghê Dịch sợ hãi nhìn cô một cái: “Chị không sao chứ?” Chịu đả kích gì mà giờ điên đến như vậy? “Dịch Dịch nhỏ bé, chồng của chị chính là ông chủ của công ty giải trí đúng hay không? Anh ấy cũng là một trong những người bỏ vốn đầu tư vào đoàn phim, đúng hay không? Tên đạo diễn chết tiệt kia dám tùy tiện đá chị ra khỏi đoàn … Chị khinh, tên đó nằm mơ giữa ban ngày hay sao?!” Dư Dao Dao hừ lạnh: “Chị muốn diễn, cần thiết diễn.” “Cậu em, nói cho ông ta biết chuyện chị và Thẩm Nghị Sùng đã kết hôn, để tên đạo diễn này thanh tỉnh lại, đừng đi nhầm đường!” “Chị …” Nghê Dịch nuốt nước miếng, nhiều năm không gặp, anh cảm thấy chị không còn giống như lúc trước nữa: “Chuyện của chị và Trần ảnh đế đã làm dư luận xôn xao, mọi người đều nói chị sắp ly hôn … Boss cũng không ra mặt làm sáng tỏ, đều qua 24 giờ, cũng không gửi thông báo luật sư.” “Ai nói?” Dư Dao Dao híp mắt: “Chị đây không ly hôn, đời này đều không ly hôn.” Đậu con rắn nó! Tưởng chị đây ly hôn nên mới đạp chị ra khỏi đoàn phim, loài người thật quá xấu xa!!! “Hơn nữa, chị đây đẹp như tiên, tính tình dịu dàng như nước, mắt đui mới không chọn chị.” Dư Dao Dao nhìn Weibo: “Hai ngày nay đều lên hot search, có thể tạo biết bao danh tiếng cho phim truyền hình này, bộ đạo diễn mù toán học hay sao?” Còn ngu hơn một con rắn! Nghê Dịch lau mồ hôi: “Đó còn không phải là chị tự gây ra sao?!” “Gì?” Dư Dao Dao mắt phượng híp lại, ánh sáng lóe lóe như muốn cắn chết anh, sức quyến rũ cộng với sát khí tỏa ra làm Nghê Dịch giật mình hoảng hốt. “…… Là, là bởi vì chị đẹp quá nên mới bị người bôi nhọ. Đúng rồi, người phóng viên kia nói có chứng cứ là thật sao, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Chị sẽ không ly hôn với boss đúng không?” Dư Dao Dao cười tủm tỉm đẩy đẩy rồi xoay xoay ghế trước bàn ăn: “Cưng cứ chờ đi là biết ngay à.” Hai phút sau, Thẩm Nghị Sùng một thân tây trang đen, nắm tay bánh bao nhỏ đã thay áo khoác mèo máy Doraemon, từ lầu hai xuống dưới. Ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua hai người đang đứng nói chuyện trước bàn ăn. Nháy mắt Nghê Dịch bị dọa, rụt rụt cổ. “Boss.” Thẩm Nghị Sùng nâng cằm, xoay người híp mắt nhìn Dư Dao Dao: “Cần phải đi.” “Dạ ~ Em tới ngay đây chồng yêu~” Dư Dao Dao nháy mắt với mập mạp: “Dịch Dịch nhỏ bé, hôm nay chị và anh rể em dẫn bé con đi công viên chơi, có việc gì cũng đừng tìm chị, chúng ta ra ngoài chơi hai ngày … Một đêm mới về đóa nhoa, hí hí hí.” Nghê Dịch thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: “Ờ!” Anh quét mắt nhìn Thẩm Nghị Sùng mặt lạnh đứng đó, phát hiện mặt đối phương không cảm xúc, lại không mở miệng nói gì. Quả nhiên, tự sát vì ngoại tình, dẫn đến ly hôn đều là lời đồn hết. Dư Dao Dao mặc áo khoác đôi mẹ con với bánh bao nhỏ, đều có hình méo máy Doraemon, bên trong mặc một chiếc vái dài hở vai chữ A bao lấy vòng mông tuyệt đẹp. Cô lắc lư vòng eo, vô cùng quyến rũ, bước đi qua cười tủm tỉm dắt một cái tay khác của bánh bao nhỏ. Trước khi ra cửa, cô quay đầu lại: “Đúng rồi, Dịch Dịch nhỏ bé, cậu nhớ gửi tin nhắn cho em gái giúp tôi, cứ nói gần đây sức khỏe chị không tốt, sẽ liên lạc sau.” Nghê Dịch gật đầu, mắt nhìn một nhà ba người rời khỏi tầm mắt. Phía sau xe BMW, bánh bao nhỏ ngồi ở giữa Thẩm Nghị Sùng và Dư Dao Dao, hai tay cầm một trò chơi ghép hình nhỏ chuyên tâm mà chơi. Trợ lý Thẩm Lâm ngồi ở ghế phụ, đưa cho bọn họ mỗi người một bản hiệp nghị. Dư Dao Dao tiếp nhận, đọc xong cười ra tiếng. 《Hiệp nghị phân chia tài sản》 Phần hiệp nghị này chỉ có hiệu lực sau 24 tháng kể tử khi bên A ( Dư Dao Dao ) cùng bên B ( Thẩm Nghị Sùng ) ly hôn. 1. Bên B tặng bên A, căn biệt thư số 293 đường Lộ, biệt thự số 34 khu Tây, 4 cửa hàng số 34 đến 37, giấy phép vì **… 3 chiếc xe thể thao, tổng giá trị giá trị ước tính 126 triệu. 2. Sau khi ký tên, nếu bên A phát sinh điều gì gây bất lợi cho bên B, bao gồm ( như tai tiếng, ngoại tình …), thì trong vòng 24 tháng sau, bên A phải bồi thường 5 triệu cho bên B. 3. Trong vòng 24 tháng, Bên A phải kết thúc trách nhiệm của cha mẹ, cũng bảo trì hình tượng vợ chồng trước mặt con trai và người ngoài. Một khi trái với điều khoản trong hiệp nghị, bồi thường 5 triệu cho bên B. Tuy có một vài chữ rắn cô không biết, nhưng Dư Dao Dao vẫn là đọc hiểu, không chút do dự ký tên vào. Ngày đó, Thẩm Nghị Sùng đã mang luật sư đến phòng bệnh để soạn ra bản hiệp nghị này, và cô cũng đã đồng ý. Cô khô nước miếng tranh thủ được thời gian hai năm, nhiêu đó cũng đủ cô thu phục trái tim của người đàn ông này. Sau khi Dư Dao Dao ký xong bản hiệp nghị, đưa cho người đàn ông cao lớn đẹp trai xuất sắc ngồi bên cạnh, hai mắt nhộn nhạo lao xao. “Cảm ơn anh yêu nha.” Thẩm Nghị Sùng vô tình dùng ngòi bút đâm lủng bản hiệp nghị. Ngón tay Dư Dao Dao không cẩn thận đụng vào người anh, lại nhanh chóng lùi về, cười tủm tỉm nhắm mắt tỏ vẻ không quan tâm. Ha hả, không có con người nào thoát khỏi nọc độc của cô, chờ coi! Nhưng ai ngờ, xe vừa mới chạy một lúc, thì di động của cô nhanh chóng vang lên. “A lô, Dịch Dịch nhỏ bé …” “Chị, chị đại, xong đời, thật sự xong đời rồi!!” Cô không cẩn thận ấn loa ngoài, giọng Nghê Dịch đầy hoang mang lo sợ lập tức vang khắp trong xe. “Chị nói chị không có ngoại tình, kêu em cự tuyệt mua tin từ phóng viên, hiện tại người đó tức giận đến mức trực tiếp công khai bức thư tình chị viết cho Trần Kiệu rồi kìa! Lượt view đã hơn 10 ngàn rồi, lên hot search trăm phần trăm rồi!!!” Dư Dao Dao chặc một tiếng, gương mặt lập tức đỏ lên: “Thật giả zậy!? Chị lại lên hot search nữa hả?” Giây tiếp theo, giọng của cô mừng như điên: “Tên đó có tung ảnh chụp không? Hình có đẹp hay không, lên hot search nhất định phải kêu tên đó lựa hình đẹp đẹp cho chị biết chưa!” Nghê Dịch: “… Gì?” Thẩm lâm: 666… Thẩm Nghị Sùng vò lọn bản hiệp nghị trong tay. Hết chương 5