"Đến ngay bệnh viện Đa khoa. Vũ Lục Hàn gặp chuyện rồi." Tin nhắn của Hoàng Lâm chỉ vỏn vẹn hai câu, nhưng đủ khiến Hàm Vũ Phong cảm thấy sụp đổ. Chiếc xe hắn đỗ ven đường vào sân bay vẫn còn, Juliano vẫn chưa đến nơi để nhận xe. Hắn điên cuồng nhảy vào xe, phóng đi như một chiếc xe điên. Trần Hải Minh đến sau, chỉ kịp nhìn chiếc xe vụt qua trước mặt. Cậu thở dài, lẩm bẩm: "Biết vậy không đi xe nhà nữa, tự đi cho rồi..." Rồi cậu vẫy một chiếc taxi và quay sang nhìn Triệu Minh. "Em có thể cho anh xin một cú điện thoại được không?" "Không vấn đề gì." Cầm điện thoại của Triệu Minh trong tay, Trần Hải Minh gọi ngay cho Hoàng Lâm. "Này, có chuyện gì thế?", Tóc Đỏ hỏi ngay khi nghe tiếng cậu. Cùng lúc chiếc taxi đến, cậu mở cửa cho Triệu Minh, một tay xách hành lí cùng tài xế chất lên cốp xe, "James hả? Tên đó phóng đi như một thằng điên rồi. Chẳng hiểu đi đâu... Bệnh viện á? Chúa ơi, ở chỗ tôi vừa xảy ra một chuyện điên rồ... Được rồi, tôi và Triệu Minh đang về, chúng tôi đến đây. Để ý nhé, James đang đến đấy... Okay, bye." "Đến bệnh viện Đa khoa, cảm ơn", Trần Hải Minh nói khi nhảy vào trong xe. Triệu Minh ngồi bên tròn mắt ngạc nhiên, hoang mang hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra thế? Vũ Lục Hàn đâu anh?" "Trong bệnh viện." Hàm Vũ Phong quả thật lái xe như một kẻ điên, sau khi dừng xe trước cổng bệnh viện cũng cắm đầu lao thẳng vào. "Cho hỏi có bệnh nhân họ Vũ nào nhập viện hôm nay không?", hắn tức tốc quát hỏi các cô y tá trực ban, khiến các cô rối lên và cuống cuồng giở sổ sách, chẳng còn thời gian ngắm nhìn hắn hay thắc mắc về một người nước ngoài nói tiếng nước mình. Ngay khi hắn nghe thấy tên mẹ Vũ Lục Hàn, hắn quên cả cảm ơn chạy ngay đi sau khi nghe chỉ dẫn. Hắn thầm cảm ơn Thượng Đế khi không phải nghe tên Vũ Lục Hàn, tuy nhiên cùng lúc lo lắng, không rõ bệnh tình của bà Vũ là gì. Hắn chẳng có đủ kiên nhẫn để đợi thang máy, chạy bộ bốn tầng lầu và hai hành lang dài để rồi thở hổn hển trước phòng phẫu thuật. Cô ấy kia rồi, hắn đau xót, Vũ Lục Hàn của hắn kia rồi. Cô đang mệt mỏi tựa vào vai Chu Bạch Thảo, thiêm thiếp ngủ; đối diện ghế chờ của cô là bố cô, người vẫn gục đầu ngủ, và cạnh ông là em trai của Triệu Minh. Hoàng Lâm là người đầu tiên nhìn thấy hắn. Cậu đứng tựa lưng vào tường, điện thoại còn cầm trên tay, bước ngay về phía hắn. Hắn chưa kịp lên tiếng đã nhận ngay một cú đấm của Hoàng Lâm. Thẳng và dứt khoát. Môi hắn bị rách, rỉ ra một chút máu và sưng lên ngay lập tức. "Này, anh làm gì thế?", Chu Bạch Thảo hét ầm lên, vô tình khiến Vũ Lục Hàn thức dậy. Bộ dạng của cô vô cùng đáng thương, mắt hoen đỏ, phờ phạc, lờ đờ, mệt mỏi. Cô chậm chạp nhìn quanh, nhận ra sự có mặt của Triệu Dương. Và tất nhiên, cô nhận ra hắn. "Không sao...", hắn chống tay vào tường sau cú đánh, đưa mắt tìm cô. Khi Hàm Vũ Phong nhìn vào mắt cô, hắn nhận ra cả hắn và cô đều đang trải qua cùng cung bậc cảm xúc. Vũ Lục Hàn thấy hắn, òa khóc. Cô chạy thẳng về phía hắn, nức nở nhìn vết thương trên khóe môi hắn, lúng túng tìm giấy ăn quanh các túi áo để lau đi chút máu bị rỉ ra. Hành động của cô chỉ khiến hắn càng thêm xót xa. Hắn ngay lập tức ôm cô, cả cơ thể to lớn run lên, Vũ Lục Hàn có thể khẳng định, hắn khóc! "Anh xin lỗi...", hắn thì thầm bên tai cô, "Anh xin lỗi em, anh đến muộn quá..." Vũ Lục Hàn lắc đầu, sụt sịt, nấc lên và ôm ghì lấy hắn. Nhìn thấy hắn là cả một niềm an ủi rất lớn đối với cô. Cô không cần biết hắn vì sao lại đến muộn, cô cũng không cần biết số phận của chuyến bay nữa. Cô chỉ cần cuối cùng hắn vẫn ở đây, bên cạnh cô, vậy là quá đủ rồi. "Làm gì mà không nghe máy vậy?", Hoàng Lâm sa sầm mặt mày, nhìn hắn hung dữ hỏi. Hắn liếc sang cậu, nhưng không đáp. Hàm Vũ Phong khiến không khí trùng hẳn xuống, tuy vậy lại giúp tâm trạng của Hoàng Lâm tốt hơn. Cậu cảm thấy, đúng là chỉ có mình hắn mới trấn an được Vũ Lục Hàn. Chỉ đến khi hắn xuất hiện, Vũ Lục Hàn mới hoàn toàn bình tĩnh. Cô đã không khóc trước mặt ai suốt mấy tiếng đồng hồ cậu và Chu Bạch Thảo ở đây. Thế mà khi hắn xuất hiện, cô không kiêng dè òa lên khóc và chạy ngay tới chỗ hắn. Quả thật, Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong, tuy quen nhau và yêu nhau không dài, nhưng họ như có một sợi dây gắn kết với nhau từ trước. Hoàng Lâm bất giác đưa mắt nhìn Chu Bạch Thảo như một phản xạ. Nàng quay mặt nhìn vào phòng phẫu thuật, không hề tỏ ra khó chịu, hay buồn rầu. Cậu chậm chạm đi đến và ngồi xuống cạnh nàng. Hoàng Lâm cảm thấy, cậu và Chu Bạch Thảo, cũng đang trải qua những cảm giác giống nhau. "Tiểu Lục...", Triệu Dương rụt rè đứng dậy. Cậu run rẩy, từ lúc nghe xong điện thoại của Vũ Lam, thậm chí đứng không vững. Hàm Vũ Phong nhìn cậu, ánh mắt bao hàm một sự uy hiếp không lời. Triệu Dương chột dạ, không dám tiến lên, cũng không dám nói thêm điều gì. Thú nhận ư? Làm sao cậu dám thú nhận? Không đời nào cậu để cho ả Vũ Lam đổ hết tội lên mình, cậu phải làm gì đấy... Nhưng phải làm gì, ngoài việc thú nhận tất cả? Họ, tất cả những người có mặt ở đây, sẽ không đời nào hiểu cho cậu. Không bao giờ! Ngay sau khi Triệu Dương hạ quyết tâm, tiến lên vài bước, hai người khác lao về phía họ. Trần Hải Minh nhìn quanh, nhìn Vũ Lục Hàn, nhìn Hoàng Lâm, nhìn Chu Bạch Thảo. Triệu Minh đầu tiên nhìn thấy em trai mình, sững sờ đứng lại. Em trai cô nhìn thấy chị gái, cũng bàng hoàng không nói nên lời. Thật khéo đùa, lúc này, cậu không thể nào thú nhận được điều gì nữa! "Sao em lại ở đây? Em cần phải thi cơ mà?", Triệu Minh tỏ ra gay gắt với em trai. Hóa ra, Hoàng Lâm và em trai cô ở cùng một chỗ. Chẳng trách cả hai lại cùng lúc gọi điện cho cô. "Em... em nhận được tin... nên em..." "Đây không phải việc của em!", Triệu Minh nghiêm khắc quát mắng, "Em đã nghĩ cái gì mà dám bỏ thi đến đây? Em muốn chứng tỏ cái gì thế?" "Đừng mắng nữa, Triệu Minh", Hoàng Lâm đột ngột ngắt lời, "Tôi không biết cậu ta phải đi thi nên mới nói cho cậu ta biết. Tôi xin lỗi..." Triệu Minh nóng giận khi nhìn thấy chàng Thư Sinh ngồi ở đấy, bênh vực em trai mình. Cô không thèm đáp lại, chạy gần về phía Vũ Lục Hàn, nhìn trạng thái của cô, rồi quay sang phẫn nộ hỏi tất thảy người hiện đang có mặt trước phòng phẫu thuật này. "Có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao Vũ Lục Hàn lại ra nông nỗi này? Ai đó làm ơn cho tôi biết được không?" "Mình không sao...", Vũ Lục Hàn rời khỏi vòng tay của hắn, ôm lấy cánh tay Triệu Minh và tha thiết nhìn cô bạn, "Em trai cậu, anh Hoàng Lâm, chị Bạch Thảo, đều quan tâm đến gia đình mình nên mới ở lại với bố và mình... Đừng trách mọi người..." "Cậu gặp chuyện gì vậy?", Triệu Minh bỗng dưng mắt cũng đỏ hoe, "Mình xin lỗi, mình không để ý đến cậu, mình không biết chuyện gì đã xảy ra..." "Là tai nạn thôi...", cô sụt sùi trả lời, "Anh Từ Thiên đang phẫu thuật ghép tim cho mẹ... Anh ấy nói nếu không nhanh chóng phẫu thuật, mẹ sẽ ra đi... vào sáng mai...", Vũ Lục Hàn lại rơi nước mắt khi nhắc đến chuyện đó. Cô đã căng thẳng suốt ba tiếng đồng hồ, không dám nghĩ đến trường hợp tệ nhất. Bởi chỉ cần nghĩ tới, là cô lại không thể kìm lòng mà bật khóc. Hàm Vũ Phong lặng im nhìn cô gái của mình đang khóc trên vai Triệu Minh. Não bộ của hắn bắt đầu hoạt động. Mẹ cô mới ra viện một tuần trước, khi ấy Từ Thiên còn nói tim mẹ cô dù yếu nhưng đã phục hồi, chỉ cần đừng làm gì kích động, mẹ cô sẽ dần trở về trạng thái như trước. Ngày cuối đó, Từ Thiên còn rất cẩn thận kê đơn thuốc tốt, dặn dò kĩ lưỡng để đảm bảo mẹ cô hoàn toàn chấm dứt cơn đau. Không có lí gì, chỉ một tuần sau, bà Vũ lại có thể tệ đến mức cần phải ghép tim khẩn cấp. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn một lần nữa, rồi lại nhìn bố cô đang khổ sở trong giấc ngủ mệt mỏi. Hai bố con họ Vũ đều mặc đồ ngủ ở nhà, xuề xòa hết mức có thể. Hắn khẳng định, hai bố con đều phải phát hiện ra mẹ trong hoàn cảnh bất ngờ, không chuẩn bị được gì, đến mức chỉ có đợi xe cấp cứu rồi cùng lên xe. Vũ Lục Hàn khả năng cao phải ở trong viện từ đêm hôm qua... Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là gần tám rưỡi sáng. Lúc nãy, khi hắn hỏi về các bệnh nhân họ Vũ nhập viện trong ngày, các y tá chỉ nêu tên ba người. Vậy là tính đến thời điểm này, từ mười hai giờ đêm qua đến tám giờ sáng nay có ba bệnh nhân nhập viện cùng mang họ Vũ, một trong số đó là mẹ Vũ Lục Hàn. Sáng nay, hắn gọi cho cô lúc năm giờ sáng, và có người bắt máy. Nếu sau năm giờ sáng, mẹ Vũ Lục Hàn gặp chuyện, cô và bố cùng nhau đưa mẹ đi viện, không thể nào lúc này lại đang phẫu thuật. Trước khi đưa ra phương án ghép tim, bác sĩ phải khám tổng quát để đi đến nhận định về bệnh tình; chưa kể không phải lúc nào cũng có người hiến tim sẵn sàng phù hợp với cơ thể người nhận. Có những ca ghép tim, bệnh nhân phải đợi đến hàng tháng trời mới tìm được trái tim phù hợp. Nếu năm giờ Vũ Lục Hàn cùng bố đưa mẹ vào viện, nhất định lúc này mẹ cô còn đang nằm giữa ranh giới sống và chết. Từ Thiên dù có giỏi đến mấy, mà không có trái tim, anh cũng không thể nào thực hiện phẫu thuật. Hắn đột nhiên liên hệ với Vương Vũ Lam. Phải rồi, hắn đã đến tận nhà để đón người yêu. Hắn không dừng xe lúc nào trên đường, cũng không rời Vũ Lam - hay nói chính xác, Vũ Lam không hề rời đâu xa khỏi hắn khi đặt chân đến sân bay - trừ lúc đi gọi điện thoại. Vũ Lam hoàn toàn không có cách nào khác để tráo đổi bản thân với Vũ Lục Hàn, ngoài duy nhất một cách, chính là "rời khỏi nhà cùng Hàm Vũ Phong". Nếu người hắn đón sáng nay là Vũ Lam, hoàn toàn có khả năng kẻ trả lời cú điện thoại lúc năm giờ sáng từ hắn, cũng là ả. Ả có thể vào phòng Vũ Lục Hàn, mang đi hành lí và sử dụng điện thoại của cô. Như thế, ả hẳn đã phải đẩy nhà họ Vũ đi ra khỏi nhà từ trước năm giờ sáng. Nếu là trước năm giờ sáng, thì khả năng lúc này đang phẫu thuật có độ chính xác khá cao. Hắn thấy ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ trong lòng mình. Vương Vũ Lam. Vương Vũ Lam đê tiện. Chắc chắn, sự việc đi đến mức này là trò của ả. Hắn rùng mình, ghê tởm chính bản thân đã từng yêu thương một cô gái có tâm địa ác độc như vậy. Xét cho cùng, hắn từng rung động và xót xa cho một cô gái không nhận được tình yêu, sự giáo dục đầy đủ của trường học, của cả bố và mẹ. Đến bây giờ, hắn lại thấy ghê sợ cho cô gái không được trường học giáo dục, không được bố mẹ quan tâm. Hắn bất ngờ không hiểu vì sao năm ấy Vũ Lam lại có thể vào được Học viện Kinh tế Chính trị London, nơi có điểm đầu vào cao nhất nhì thủ đô Anh Quốc. Hắn là người dễ dàng để cho lòng mình tan chảy trước những số phận không may mắn. Phải thôi, hắn là người đầu tiên chịu lỗ để cho người nghèo, người vô gia cư, người thất nghiệp khắp nơi có chỗ ăn, chốn ở, nơi làm việc ổn định. Hắn đương nhiên nghe thấy Vũ Lam kể về cuộc sống nhung lụa không có tình yêu của mình, trong lòng vừa thương xót, vừa rung động. Hắn đã đồng cảm vì hắn cũng không được bố yêu thương, hắn thậm chí căm ghét những kẻ ngoại tình cũng vì bố. Hắn cứ ngỡ rằng, Vũ Lam dù lớn lên không được giáo dục, yêu thương cũng phải thay đổi bởi tình yêu của hắn. Vậy mà, lúc này nhìn lại, hắn nhận ra rốt cuộc Vũ Lam vẫn chỉ là Vũ Lam mà thôi. Hàm Vũ Phong không nói một lời, quay lưng đi, gọi điện cho cô thư kí người Anh. "Ronnie, làm ơn hãy liên lạc với chi nhánh Anh quốc, thông báo hoãn cuộc họp ngày hôm nay", hắn ra lệnh, "Sau đó, tôi yêu cầu đích thân cô đến gặp giám đốc mảng nhà ở, mang đến cho tôi bản hợp đồng mua căn hộ ở khu As Mart Royal, căn hộ 1505. Đúng vậy, đặt trên bàn làm việc của tôi... Nếu còn thời gian, hẹn gặp cho tôi luật sư Hà càng sớm càng tốt. Cảm ơn, Ronnie." Hắn ngắt máy, tiếp tục gọi đến một số điện thoại đường dài. "Mommy?" Hắn chỉ mới nói vậy, bên kia đã thở dài. "Con không đến được, đúng không?", Libby với chất giọng đặc Anh buồn bã, "Mẹ đã tính nếu giờ này con không gọi, nghĩa là con đã lên máy bay..." "Sorry, Libby", hắn thì thầm, "Có chuyện đột xuất xảy ra, con chưa thể đi vào lúc này được..." "Chuyện gì vậy? Công việc gặp trục trặc à?" "Công việc chỉ là chuyện nhỏ thôi", hắn thở dài, "Gia đình bạn gái con gặp chuyện. Con phải giải quyết việc ở đây trước khi đi.." "Jesus! Mọi việc vẫn ổn chứ?", bà Adam thốt lên lo lắng, "Con hãy nói lại rằng mẹ rất muốn đến đó, nhưng còn Will..." "Mẹ đừng lo. Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát của con." "Vậy hãy cẩn trọng. Mẹ sẽ đợi!" "Okay. Take care, Libby", hắn mỉm cười trước nụ hôn gió của mẹ rồi tắt máy. Mọi chuyện đã từng nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cho đến khi hắn lơ là và làm hỏng tất cả. Bây giờ là lúc, hắn cần phải trả mọi thứ về nơi vốn dĩ của nó. Mười hai giờ trưa. Bảy tiếng đã trôi qua. Những người đang chờ đợi trước phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng. Hắn mua đồ ăn về cho bố cô, và cho cô, nhưng chỉ thuyết phục được ông Vũ ăn một chút. Vũ Lục Hàn quá mệt mỏi và sợ hãi, tựa vào Triệu Minh và lắc đầu trước mọi thứ. Triệu Dương cũng loanh quanh ở đó, lòng sôi như lửa đốt, dằn vặt, không dám lên tiếng, và cũng chẳng muốn rời đi. Chị gái cậu đã không nói với cậu thêm một lời từ lúc họ gặp nhau. Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo cũng thay nhau ngồi bên cạnh ông Vũ, trấn an tinh thần ông và trò chuyện để ông vơi bớt tuyệt vọng. Trần Hải Minh thỉnh thoảng lại đưa Triệu Minh một lon trà gừng, và cô nàng cũng lặng lẽ nhận lấy. Tất cả đều dẹp công việc của mình sang một bên, và dồn hết tâm trí vào phòng phẫu thuật đang sáng đèn. "Một ca phẫu thuật ghép tim bình thường sẽ kéo dài từ bốn đến mười tiếng", hắn đã nói thế, "Khi ghép tim hoàn thành, còn phải quan sát xem cơ thể có phế bỏ quả tim mới hay không." "Sao cậu lại biết những điều ấy?", Hoàng Lâm hỏi. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn, im lặng một hồi, vẫn quyết định nói, "Ông tôi đã mất vì cơ thể phế bỏ trái tim mới. Ông không tìm được tim thích hợp để ghép nữa." Không khí im lặng đôi chút. Vũ Lục Hàn âm thầm chạy đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đứng tựa vào tường và luồn những ngón tay mình vào bàn tay to lạnh lẽo của hắn. Hàm Vũ Phong vòng tay qua ôm lấy vai cô, để cô tựa đầu vào vai mình. Vào giây phút đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, những người đang chờ đợi dường như thấy tim mình ngừng lại. Cánh cửa mở ra. Từ Thiên hiện ra đầu tiên, anh chậm rãi tháo khẩu trang phẫu thuật. Anh nhìn tất cả với ánh mắt không lời, và dừng lại ở Vũ Lục Hàn. Ông Vũ là người đầu tiên lao về phía anh. Và Vũ Lục Hàn cũng chạy đến. "Thế nào rồi cháu? Vợ tôi đâu?", ông Vũ run lẩy bẩy gặng hỏi, cố gắng đoán tâm trạng của Từ Thiên qua ánh mắt nhưng không thể đọc được. Vũ Lục Hàn bắt đầu lo lắng, Từ Thiên không thể im lặng như vậy để dọa mọi người được... "Mẹ em đâu rồi?", cô mếu máo túm lấy tay anh. Đến lúc này, đôi mắt anh se lại. Một nỗi tuyệt vọng ngập tràn trong giọng nói của chàng bác sĩ trẻ, anh nắm chặt lấy tay ông Vũ, chực ôm ông vào lòng. "Cháu xin lỗi..." Giây phút ấy, tưởng chừng tất cả đã sụp đổ với Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong ngay lập tức chạy đến bên cạnh cô, nhìn thẳng vào mắt Từ Thiên và cáu gắt: "Tại sao?" "Trái tim mới không thể điều hòa nhịp đập...", Từ Thiên đau khổ giải thích, "Sau khi ghép tim được mười lăm phút, tim ngừng đập hoàn toàn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể lấy lại nhịp tim được nữa..." Vũ Lục Hàn òa lên khóc nức nở. Bên cạnh cô, bố cô cũng như người mất hồn, đôi mắt hoe đỏ rỉ ra hai hàng nước mắt. Triệu Minh và Chu Bạch Thảo liền chạy đến đỡ lấy bố cô. Không khí nặng nề bao trùm lên tất cả. Hàm Vũ Phong ôm chặt Vũ Lục Hàn, lắng nghe tiếng khóc của cô mà trong lòng sôi sục. Mới một tuần trước, hắn còn được thấy đôi mắt lấp lánh hạnh phúc của mẹ cô, nhìn con gái bà ở bên cạnh hắn. Mới một tuần trước, mẹ cô còn nắm chặt tay hắn, vui vẻ nói "vậy là bác yên tâm giao con gái lại cho cháu rồi". Hắn không thể tin, người phụ nữ ấy chưa nhìn thấy con gái yên bề gia thất đã vội ra đi. Hắn đột nhiên trong lòng não nề. Chưa khi nào trong đời, hắn thấy đau xót nhiều đến vậy. Triệu Dương bàng hoàng nhìn các y tá đẩy xe chở mẹ Vũ Lục Hàn ra khỏi phòng mổ. Người phụ nữ cậu chưa một lần gặp trong đời, nay nằm im lìm như đang ngủ, gương mặt thanh thản trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tang thương lúc này. Vũ Lục Hàn và bố cô chỉ biết ôm lấy người phụ nữ của họ và khóc. Chu Bạch Thảo và Triệu Minh cũng không thể kiểm soát, run lên để kìm nén những cơn nấc của họ. Hoàng Lâm, hay Trần Hải Minh, cũng chỉ có thể xoa dịu cho các cô gái bằng những cái vỗ về an ủi, nhưng chính họ lại để cảm xúc bị lôi cuốn, và các chàng trai cũng rơi nước mắt. Từ Thiên, chàng bác sĩ có tay nghề tốt nhất, đã thất bại. Đây không phải ca phẫu thuật đầu tiên anh thất bại, nhưng đây là lần đầu tiên, anh bật khóc trước thất bại của mình. Vốn trước khi phẫu thuật, Từ Thiên đã có thể đưa ra dự đoán về mức độ thành công, và anh gần như chưa bao giờ sai. Những ca phẫu thuật thất bại ngày trước khiến anh rất buồn, lần đầu chứng kiến mình thất bại, anh đã giam mình cả ngày trong phòng nghiên cứu chỉ để tìm ra bằng được cái sai của mình - dù không phải do lỗi của anh. Từ Thiên luôn luôn chia buồn với người nhà bệnh nhân chỉ bằng những cái ôm chân thành nhất. Anh không mấy khi thất bại, người ta cũng chẳng bao giờ trách móc hay đổ lỗi cho anh. Thế mà, lúc này, khi không cứu được bà Vũ, Từ Thiên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không thể nào thoát khỏi suy nghĩ chính mình vô dụng. Anh khóc không chỉ vì thất bại của bản thân, mà anh khóc vì anh không thể ngăn cản cơn tuyệt vọng của những người đã đặt hết hi vọng của họ lên mình. Người duy nhất không khóc, là Hàm Vũ Phong. Hắn đau khổ, hắn đau khổ ra mặt. Hắn thương xót, hắn thương xót qua ánh mắt. Hắn thấy lòng mình như bị cứa bởi hàng ngàn mảnh thủy tinh, day dứt từng nhát một sắc nhọn. Nhưng hắn không thể khóc vào lúc này. Tất cả, tất cả thảm kịch lúc này, đều xuất phát từ hắn. Hắn không thể tự bào chữa cho chính mình. Bởi vì hắn đột nhiên bước vào cuộc sống của Vũ Lục Hàn. Bởi vì Vũ Lục Hàn trở thành nạn nhân gián tiếp của hắn. Thật tồi tệ. Trần Hải Minh đã luôn luôn cảnh báo rồi, đây là điều vô cùng tồi tệ. Triệu Dương khuỵu gối xuống sàn, đôi mắt mở to kinh hãi. Tất cả là tại mày, cậu lẩm bẩm, tại mày. Nếu như cậu không gặp Vũ Lam, mẹ của Vũ Lục Hàn sẽ không chết. Nếu như cậu không tiếp tay cho Vũ Lam, mẹ của Vũ Lục Hàn sẽ không chết. Cái ngày cậu lấy trộm chìa khóa nhà của Vũ Lục Hàn khi cô đến học cùng chị gái cậu, cậu đã tự hỏi đi hỏi lại bản thân nhiều lần: Mày làm thế này là đúng hay sai? Cậu biết, ngay từ đầu, cậu đã không hề làm đúng. Tại sao, tại sao lại đòi theo đuổi Vũ Lục Hàn trong khi trước đó rất yên phận? Tại sao, tại sao lại nghĩ rằng cướp đi người yêu của người khác là đấu tranh giành lấy hạnh phúc? Triệu Minh chưa bao giờ dạy cậu như vậy, Triệu Minh cũng chưa bao giờ làm như vậy. Cậu đã rất ghét mẹ kế của mình, bởi cậu luôn luôn cho rằng chỉ vì mẹ kế xuất hiện, mà bố mẹ cô phải li hôn. Vậy mà cậu lại đồng tình cùng một kẻ điên bắt tay phá hoại hạnh phúc của người khác, rốt cuộc, chẳng thể phá vỡ được tình cảm của họ, mà lại vô tình lấy đi một mạng người. Tội lỗi này, dù không phải một mình cậu gây ra, nhưng làm sao cậu có thể vượt qua nỗi ám ảnh ấy cho đến hết phần đời còn lại? Buổi chiều, trời đột ngột đổ mưa rào Đã sang tháng mười hai, tháng lạnh lẽo nhất năm, trời không mấy khi mưa. Cái lạnh buốt kèm theo cơn mưa vô tình trải lên quang cảnh một vẻ u buồn tang tóc. Mẹ cô được đưa về nhà để chuẩn bị tang lễ. Hàm Vũ Phong một tay thu xếp hoàn toàn cho đám tang của mẹ cô. Juliano được gọi đến để đưa những người còn lại về nhà trên chiếc SUV, và Hàm Vũ Phong tự mình chở Vũ Lục Hàn. Cô trông tiều tụy hẳn đi chỉ sau một đêm. Hắn tột cùng đau xót, lúc nào cũng muốn ôm cô vào lòng, muốn chịu thay nỗi đau mất đi người thân yêu nhất mà cô đang phải gánh nhận. Hắn không thể thay đổi hiện tại. "Mạnh mẽ lên, bé yêu", hắn thì thầm, với một tay sang nắm lấy tay cô. Vũ Lục Hàn nắm chặt tay hắn, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. "Nếu có thể đánh đổi những năm sống của anh cho mẹ em, anh sẵn sàng đổi, hai mươi năm, ba mươi năm cũng được...", hắn xót xa, "Anh muốn..." Vũ Lục Hàn hoảng hốt quay sang nhìn hắn. Cô thậm chí còn khóc nhiều hơn. "Anh... cũng muốn bỏ em đi trước à?" "Đừng hiểu nhầm ý của anh...", hắn vội vã lau nước mắt cho cô, "Anh cần em hạnh phúc. Anh không muốn nhìn thấy em như thế này. Mẹ em cũng vậy..." Vũ Lục Hàn gật đầu sụt sịt, tự mình lau nước mắt. Mẹ cô có bệnh, cô luôn tự nhủ như vậy. Mẹ có bệnh. Mẹ có bệnh. Cô đang tự lừa dối mình. "Anh...", Vũ Lục Hàn bất ngờ quay sang, cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay hắn, "Em... em phải làm sao..? Đêm qua... đêm qua..." "Đêm qua?", hắn cho xe đi chậm lại. Quyết định tháo hẳn dây an toàn của cô và ôm cô vào lòng, "Đêm qua đã có chuyện gì xảy ra?" "Đêm qua...", Vũ Lục Hàn xúc động, nấc lên nhưng vẫn cố không khóc, "Đêm qua... hình như... có gì đó... trong nhà em... Em nghe... nghe thấy..." "Được rồi...", Hàm Vũ Phong tấp hẳn xe vào lề đường, hai tay ôm trọn lấy cô gái nhỏ, vỗ về, "Anh ở đây. Kể cho anh nghe... Anh sẽ giúp em..." "Em nghe thấy... tiếng động..." "Tiếng động?", hắn xoa lưng cô, lau dần những giọt nước đọng trên má, "Tiếng động như thế nào?" "Tiếng... Đầu tiên giống như... người đi lại...", Vũ Lục Hàn rùng mình sợ hãi, "Em nghĩ... do em tưởng tượng... Vì đêm qua trước khi ngủ... em đọc Alex..." "Em đã hoảng sợ", hắn gật đầu, hôn nhẹ lên tóc cô để an ủi, "Em đã làm gì?" "Em không làm gì...", Vũ Lục Hàn vòng tay ôm hắn, vẫn chưa thể chấm dứt nỗi xúc động, "Em nằm im..." "Giỏi lắm... Và điều gì xảy ra?" "Sau đó... Có tiếng động nữa... như là tiếng bật công tắc... Nhưng không có ánh sáng đèn... Nên em sợ, em chạy ra khóa cửa phòng... lấy ghế chặn cửa.." "Rất tốt, em phải tự bảo vệ bản thân như thế", hắn khen ngợi để cô bình tĩnh hơn, "Sau đó em trở về giường hay đứng yên nghe ngóng?" "Em về giường... Vì em nghĩ em bị ám ảnh bởi truyện Alex", Vũ Lục Hàn thút thít, dường như đã lấy lại sự bình tĩnh và tỉnh táo, "Em không dám gọi cho anh, vì em sợ làm phiền anh.." "Và rồi bỗng dưng có tiếng động rất mạnh. Sau đó là tiếng... tiếng..." Vũ Lục Hàn rùng mình một cái. Hắn ôm cô chặt hơn. "Tiếng... tiếng hấp hối... của mẹ em...", cô cảm thấy nỗi xúc động lại dâng lên một lần nữa. Hàm Vũ Phong rất nhanh chóng vỗ về cô, và ngay lập tức lau đi nước mắt trựa trào ở khóe mắt. "Không có tiếng động nào khác?" "Không ạ... Ngay lúc sau là bố em... Khi nghe bố hô lên, em vội vàng mở cửa... nhìn thấy mẹ..." "Được rồi, được rồi", hắn hôn cô một lần nữa, vuốt tóc và liên tục xoa nhẹ lưng cô, "Anh đã hiểu những gì em vừa kể... Bây giờ, anh muốn em hãy thật bình tĩnh, hít thở thật sâu... Phải rồi, đúng như vậy. Để mọi thứ lại cho anh. Em cần phải đi ngủ, em đã thức trắng cả một đêm rồi. Bình tĩnh và đi ngủ. Em làm được, phải không?"