Tội phạm
Chương 97 : Mật lệnh cục 9
La Cường được người ta đưa ra khỏi tầng hầm ngầm đã là chạng vạng.
Các phạm nhân kết thúc hoạt động đánh bóng rổ trên sân thể dục, từ huấn luyện cho đến tập hợp đội. La Cường đi xuyên qua đường nhà giam thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng hô điểm số quen thuộc của bọn Nhím Gai.
La Cường bị ba vợ quấy nhiễu một trận, không chơi được bóng rổ. Hắn lê giày vải đen, lắc lư tiến vào phòng giam trống rỗng, trong lòng lại vang câu hắn nói ở trước mặt Thiệu Quốc Cương: Bố đây không bẫy cậu ấy, bố tuyệt đối không bỏ cậu ấy.
Thời thế đã thay đổi, khoảng cách hận thù và bất hòa ban đầu cũng đã nhiều năm, La Cường sớm không còn là La Cường hung tàn kiêu ngạo buông lời hung ác với cục trưởng Thiệu năm đó, hắn đấu với Thiệu Quốc Cương lại lần nữa, trong lòng cũng đã khác trước kia. Hiện tại hắn đốp lại Thiệu Quốc Cương một câu thì cứ như đang dùng dao đâm vào trong ngực của chính mình vậy.
Trong lòng La Cường rõ ràng, nói đến cùng, hắn đang lợi dụng tình cảm Thiệu Quân đối với hắn. Trong cuộc đàm phán hắn vĩnh viễn luôn nắm chắc được lợi thế ở trước mặt Thiệu Quốc Cương, lợi thế của hắn chính là Thiệu Quân, hắn biết Thiệu Quân chết cũng không rời khỏi hắn, giao tim giao mạng giao tình cảm tất cả đều giao hết cho hắn. Rơi vào càng sâu, càng luyến tiếc buông tay, hắn hoàn toàn không thể buông tha bánh bao……
Ánh nắng chiều hắt vào từ cửa sổ, tạo cho La Cường một cái bóng dài nghiêng nghiêng trong căn phòng nhỏ, bốn phía yên tĩnh.
La Cường thờ ơ liếc mắt một cái trên mặt đất, lông tơ cả người vừa dựng, gió cú đánh khiến người ta nếu bị đánh trúng sẽ phải gãy cổ mà chết thoảng qua sau đầu, đồng thời cũng né đòn tập kích chí mạng, lăn qua giường đệm tầng một, phía sau lưng dựa vào bệ cửa sổ!
Cái bóng vô tình bại lộ ẩn thân trên mặt đất ở trong phòng, bị La Cường phát hiện trước một bước.
Chiêu chân sắc bén, quyền cước mở rộng, một chân bổ về phía đỉnh đầu La Cường, La Cường đột nhiên tránh ra! Chân mang giày lính khoét một lỗ trên giường Nhím Gai, đập thẳng vào tấm ván giường bằng gỗ ……
La Cường không kịp xách giày, một chiếc giày vải trực tiếp bay đến giường lớn tầng trên. Hắn giẫm lên tấm tản nhiệt lò sưởi bên cửa sổ, dùng chân trần bay lên không trung đập vào đầu đối phương, xương bàn chân va chạm với đầu, phát ra tiếng vang hãi hùng khiếp vía.
Áo gió quét qua đèn treo trần nhà, đèn treo hoảng sợ mà đong đưa.
Giày lính va vào lan can sắt trên giường phát ra tiếng leng keng.
Trong không gian chật hẹp hơn chục mét vuông, hai người im lìm không rên một tiếng mà so chiêu, ra tay tàn nhẫn. Trong phòng tổng cộng năm giường tầng sắt, hai thân hình cường tráng cao lớn qua lại không ngớt giữa các giường tầng, quét, lật, nhảy lên nhảy xuống…
La Cường bị một chân đối phương đá tới gân khuỷu tay, cánh tay kia nháy mắt mất đi năng lực công kích nửa phút. Người nọ dùng đầu gối ấn hắn xuống mặt đất, súng lục hoa lệ dí vào huyệt thái dương trên mặt.
La Cường gập người ở bên chân đối thủ, đầu bị chỉa súng, chỉ thấy có thể thấy được một đôi giày da quân đội cứng cáp, chiếc quần rằn ri màu xanh đậm.
La Cường bĩu môi: “Thật sự có tài.”
Đối phương lạnh lùng nói: “La lão nhị, bản lĩnh anh chỉ có như vậy thôi sao?”
La Cường run run khóe miệng, chẳng hề để ý: “Sao, rảnh rỗi chạy đến đây chỉ muốn một phát súng bắn chết tao sao? Không hẹn ở nơi khác à?”
Đối phương thong thả ung dung mở chốt an toàn, La Cường đột nhiên giơ tay nắm cổ tay cầm súng của đối phương đem họng súng thay đổi chỉ lên trần nhà, tốc độ có thể so với tia chớp, sức lực làm đối phương cầm lòng không đậu “a” một tiếng! Một tay La Cường theo sau không nể tình chút nào, hơn nữa hoàn toàn không thèm ngước mặt lên mà dùng chiêu “Hắc hổ đào háng”, một cú từ dưới hướng lên trên hung hăng đập vào đũng quần phình phình của đối phương……
Tiếng tru thô nặng không giống tiếng người vang lên, đối thủ lập tức nằm liệt.
La Cường nhặt súng dí vào thái dương đối phương, lạnh lùng mà nhìn xuống, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, không chút dây dưa.
“Bố mày có bao nhiêu bản lĩnh, biết chưa?”
La Cường lạnh mặt, khóe miệng nhếch lên.
Tên kia quỳ trước mặt hắn, che lại hạ thân kêu đau, oa oa mà chửi má nó, mắng tổ tông nhà hắn. La Cường cũng hơi quá tàn nhẫn, ở góc độ kia chắc là đã đấm vào trứng, một cái trứng gà nhất định đã sưng thành trứng ngỗng rồi.
La Cường theo họng súng cẩn thận nhìn một cái, nhíu mày: “Mày không phải Huy Tử?”
Người đánh lén hắn có một quả đầu đinh vàng, nghiến răng nghiến lợi mà xoa đũng quần: “Họ La mẹ nó mày kiềm chế chút đi!…… Đồ chó nuôi, móa nó, một ổ cháu trai của ông mày…… lại để mày đập tao……”
La Cường cũng không thể hiểu được: “Này, tao nói mày nầy, mày là thằng nào thế? Là do tay mày thiếu chiêu đánh, như vậy có phải là đáng đời hay không?”
Đối phương khó chịu nghiêng đầu, né tránh họng súng: “Đừng mẹ nó chỉa vào tao, không có đạn!”
La Cường: “……”
La Cường ngẩng đầu, cửa phòng giam đã có thêm mấy người, đều mặc một kiểu như nhau, áo gió kính râm, nghiêm túc lạnh lùng.
Một người cầm đầu hơn ba mươi tuổi, giơ tay ý bảo: “La Cường, đừng đánh, người chúng ta.”
La Cường cảnh giác đánh giá, đã nhìn ra trận thế này không bình thường: “Các người có lai lịch gì, có chuyện cứ nói thẳng với bố chúng mày, sao còn cần phải đem cái thứ này ra?”
Kính râm người nọ lóe sáng, giơ tay, lại dùng lễ tiết giang hồ, khách khí ôm quyền với La Cường: “La lão nhị, thân thủ không tồi, ngồi tù đã nhiều năm, bảo dưỡng đến thật có thể đấy.”
Người đánh nhau với La Cường lúc nãy đang chống giường đứng lên, cong eo, rút dụng cụ đo điện tử thu nhỏ ra khỏi ngực và cổ tay rồi ném cho người đứng đầu: “Trần Xử, tốc độ tấn công là 325 km / giây, giá trị tốc độ phản ứng 75, sức mạnh 270 cân.”.”
La Cường: “……”
Người nọ duỗi tay vỗ bả vai La Cường, tháo một dụng cụ đo giống như miếng dán ở cổ sau của La Cường, ném cho họ Trần: “Chỉ số chịu đòn 7600, vượt xa người bình thường năm lần…… móa nó, đau chết mất, tôi đi nằm một lát cái đã……”
La Cường nói: “…… Mấy người đang chơi trò gì với bố đây thế?”
Cái trứng xui xẻo kia nghiêng ngã đi đến cái giường bị thủng một lỗ do bản thân mình tự đá, banh hai cái chân ra, thở dốc nhịn đau.
Trần Xử lắc đầu, ý bảo: “La Cường, chúng tôi có việc cần cậu trợ giúp, theo chúng tôi một chuyến.”
La Cường nhìn chằm chằm người: “Nói rõ cho bố xem, các người là ai?”
“Sẽ không hại cậu đâu.” Họ Trần cười, giọng điệu bình thản, trầm ổn, lại chân thật đến đáng tin, “Chúng tôi là Cục 9, cậu cứ đi rồi nói, đi thôi.”
La Cường lại không nói nhảm, hôm nay không muốn đi cũng phải đi, không chạy được, cũng đừng mong có thể nhảy.
Hắn ước chừng nhìn ra mấy người trước mắt này là ai. Một đám này đều là những cao thủ mang tuyệt kỹ sâu không lường được, tìm hắn ở trong một nhà tù giam phạm nhân bình thường như vậy, nhất định là có chuyện. Quyền lực những người này còn lớn hơn cả công an, chỉ cần một câu nói ở địa phương cũng có thể làm cho công an câm miệng nhường đường, vừa ra tay có thể khiến quan lớn giàu có một phương sụp đổ, nắm giữ các loại tình báo cơ mật, lui tới các cơ quan xuất nhập khẩu như vào chỗ không người, phơi ra thân phận lập tức không còn trở ngại, bởi vậy cũng có thể đi vào phòng giam, tùy tiện dẫn một trọng phạm đi ra, mời đến tòa nhà Bộ Quốc Phòng bọn họ nói chuyện phiếm, “Uống trà”.
****
La Cường mất tích khó hiểu, bên này Thiệu Quân thẳng đến khi nhà ăn phát cơm chiều không tìm ra người, mới phát giác chuyện kỳ quặc.
Đầu bếp nấu cơm thay đổi, canh bí đao dồn thịt hôm nay không hợp với dạ dày! Trong nước canh thiếu tinh bột, thịt viên trong bí đao không thêm ngũ vị hương cùng tiêu trắng, không hợp với khẩu vị nặng của ông nội đây. La Cường đâu?!
Thiệu Quân chặn xe ba y ở bên ngoài cửa sắt lớn nhà tù.
Y liếc mắt đã nhận ra chiếc xe bus của ba mình, bẻ lái một cái, đầu xe đối đầu xe, trực tiếp bắt ba y ngừng lại, phần cản của cả hai chiếc xe đều bị kẹt lại.
Thiệu Quân đập cửa xuống xe, kéo cửa xe ba y ra tìm, chất vấn: “La Cường đâu?”
Thiệu Quốc Cương tâm sự nặng nề, cũng phiền: “Thiệu Quân, người không ở chỗ ba.”
“Không ở chỗ ngài thì có thể ở đâu?” Thiệu Quân đổ ập xuống, logic rõ ràng mạch lạc: “Con vừa quay mặt không nhìn chằm chằm nhà tù, ba liền bắt người rồi, không thấy! Ai có bản lĩnh lớn như vậy, không xin chỉ thị không báo cáo lãnh đạo không phê, giống như làm liều dẫn phạm nhân chúng con đi? Hoàn toàn không chào hỏi, xem một đội trưởng như con không hề tồn tại?!”
Thiệu Quân hận không thể mở luôn cả cốp xe ra xem, sợ La Cường bị ba y bắt ở trói đang ngộp ở trong cốp xe.
Y tìm không ra người, hung hăng mà đập cốp xe, đôi tay vỗ lên phía sau, bực bội, lo lắng cho La Cường.
Cục trưởng Thiệu bảo tài xế và trợ lý đi hút thuốc.
Hai ba đỏ mắt nhìn nhau, dày vò lâu như vậy, người một nhà có rất nhiều lời nhẫn nhịn không thể thổ lộ, đến lúc cũng nên ngả bài với nhau. Có một số việc Thiệu Quân cố ý kéo, kéo một ngày thì hay một ngày, bởi vì biết có nói cũng không thông, y không có năng lực làm cho người thân cũng cảm động lây hiểu và bỏ qua cho tình cảm của bản thân mình. Con lừa La Cường kia, người bình thường nhất định khó có thể tiếp xúc; có thể nguyên nhân cũng chính là bởi vì hắn không phải người bình thường, Thiệu Tam Gia lại cố tình vừa nhìn đã thích.
Đáy mắt Thiệu Quốc Cương trải rộng tơ đỏ, chậm rãi nói: “Thiệu Quân, con trưởng thành rồi, có một số việc ba con sẽ không ép con.”
Thiệu Quân cúi đầu dùng mũi giày đá cục đá.
Thiệu Quốc Cương: “Nhưng mà, ba con là người từng trải, sống lâu hơn con, hiểu nhiều hơn con, ba sợ con sẽ đi lại con đường cũ của ba, tương lai sẽ không được hạnh phúc.”
Thiệu Quân ngẩng đầu, chần chờ, không nói chuyện.
Thiệu Quốc Cương nói: “Con và La Cường, có thể bởi vì một ít việc mà nảy sinh tình cảm, con cảm thấy, con đã yêu, con sẽ không rời khỏi cậu ta. Nhưng nếu tương lai có một ngày khi hai đứa trời khỏi nhà tù, một lần nữa trở lại xã hội, sống cuộc sống của người bình thường, cùng nhau sinh hoạt, con sẽ phát hiện các con toàn toàn không phải người đi chung đường! Thân phận của cậu ta, thân phận của con, gia đình cậu ta, gia đình của con, những việc cậu ta đã trải qua, những việc con đã trải qua…… Con gặp sẽ phải rất đau khổ, ba con đã từng đau khổ như vậy, con hiểu không?”
Thiệu Quân nhíu mày, hiểu được ý ba y ám chỉ: “Ba, ý ba là ba hối hận lúc trước đã kết hôn với mẹ con sao? Ba mẹ môn không đăng hộ không đối, không hạnh phúc, ba muốn nói cái này sao?”
Trong mắt Thiệu Quốc Cương có vẻ đau đớn, cổ họng hơi nghẹn: “Ba hối hận vì không có thể làm cho mẹ con vui vẻ, hạnh phúc hơn…… Khi trẻ tuổi không hiểu cái này, ba thật sự yêu mẹ con, mẹ con cũng như vậy. Những năm tháng khó khăn sóng gió cũng có thể chịu đựng, còn có rào cản nào mà không qua được chứ? Tại sao lại không thể sống cùng nhau qua ngày? Mọi người ở tuổi đó đều bốc đồng, đều không quan tâm tự cho là đúng cảm thấy bản thân không gì làm không được, chờ khi con đến tuổi này sẽ hiểu, có một ngày con sẽ phát hiện con không cho được thứ mà đối phương muốn, cậu ta cũng không cho con được! Mà người kia ở trước mặt con, đã không phải là người con yêu lúc trước nữa rồi!……Cả đời không có cách nào có thể làm lại từ đầu được nữa.”
Mắt Thiệu Quân rũ xuống, cũng nhớ mẹ, bướng bỉnh thấp giọng nói: “Con sẽ không giống ba mẹ đâu. Con trả giá vì anh ấy nhiều như vậy, anh ấy cũng thích con! Mặc kệ tương lai có ra sao, con nhất định sẽ không buông tay anh ấy.”
Người tuổi trẻ tài cao đức độ, không hung hăng té ngã sẽ không biết đầu gối đau, không té ngã một lần đụng phải tường nam cũng không quay về lối cũ. Thiệu Quốc Cương quá hiểu biết con của ông. Tính tình Thiệu Quân chính là như vậy, thà cắn nát một lớp da trên ngón tay mình, lộ ra thịt đỏ tươi, tự làm mình đau, sau đó chờ đợi vân tay mới mọc lại từ đầu, cũng sẽ không lui bước, thỏa hiệp.
Chính là thuộc loại trời sinh.
Thiệu Quốc Cương dùng nỗ lực cuối cùng: “Vậy sau này con sẽ sống thế nào? Con người như La Cường, con bảo chúng tôi làm sao chấp nhận cậu ta? Con sẽ ăn nói thế nào với ông ngoại con, ông cụ thương con như vậy, con định giấu cả đời sao?”
Thiệu Quân lắc đầu, đỏ mắt nhìn ba y: “Thật sự thương con thì sẽ chấp nhận anh ấy.”
Thiệu Quốc Cương: “La Cường là ai?…… Con lại là người có thân phận gì?”
Thiệu Quân hít mũi một cái, nhìn thẳng vào ba y, trước nay chưa từng thẳng thắn nói chuyện nghiêm túc Thiệu Quốc Cương như vậy: “Trong mắt người ngoài La Cường là ai cũng không quan trọng, con và anh ấy ở bên nhau, La Cường chính là người của con!”
“Người của con.”
“Con sẽ che chở cho người đó, con yêu người đó, con cũng sẽ không buông tay.”
……
Nói mấy câu ngắn gọn, hai ba con thăng trầm mấy chục năm, nội tâm không có chỗ nào mà không phải là sông cuộn biển gầm, sóng lớn ngập trời.
Thiệu Quân lặp lại một lần rồi một lần, chém đinh chặt sắt, từng câu từng chữ, đều in dấu khắc sâu vào tâm khảm trong linh hồn của y.
Vẻ mặt Thiệu Quốc Cương chấn động, không nói gì……
Ngày đó, Thiệu Quân hỏi ra được sự thật từ trong miệng ba y.
Thiệu Quốc Cương nói rõ ngọn nguồn với Thiệu Quân nói: “Người không ở chỗ của ba, được Cục 9 mời đi rồi.”
Thiệu Quân ý thức được nghiêm trọng: “ Cục 9 sao?…… Cục trinh sát an ninh nội bộ?……Không phải là đám cháu trai trâu bò làm tình báo bắt gián điệp bên ngoài sao? Từ khi nào mà bọn họ quản lý đến tội phạm hình sự thế?”
Thiệu Quốc Cương và con trai ngồi ở trong xe, nhỏ giọng đàm luận: “Bọn họ mặc kệ vụ án hình sự hay bình thường, không phải muốn tìm La lão nhị gây phiền phức đâu, không phải điều tra cậu ta giết mấy người, mà là muốn ‘ dùng ’ cậu ta.”
Biểu cảm Thiệu Quân nghi ngờ, La Cường trâu bò thật, không phải người bình thường, nhưng nhân tài bí mật trong Cục 8 Cục 9 của Cục An ninh Quốc gia rất đông đúc, ai cũng không bình thường.
Thiệu Quốc Cương không kịp nói chuyện, vội vàng giải thích: “Mới vừa hạ thông báo, hiện tại vụ án này là Cục 9 và Bộ công an cùng nhau tiếp nhận giải quyết, bên này ba chỉ có thể trợ giúp, không thể chen lời vào. La Cường biết rất nhiều tình hình bên trong, rất hữu dụng với bọn họ. Thời điểm đặc biệt, phía trên sợ xảy ra chuyện lớn nên dùng thủ đoạn, nhìn chằm chằm vô cùng.”
Hiện tại cục trưởng Thiệu tưởng muốn thương lượng một điều kiện với con rể La Cường, làm giao dịch, cũng đã không tranh nổi.
Thiệu Quân không tin: “Tên Huy Tử kia thật sự có thể cho nổ Thiên An Môn sao?…… Vô lý!”
Thiệu Quốc Cương lắc đầu, liếc mắt nhìn con trai một cái, ý vị thâm trường: “Bất luận như thế nào, trưởng nhà tù các con cũng không trông nổi sống chết La Cường. Nói cách khác, hiện tại La lão nhị, chắc là đã xem như ‘ ra tù ’ rồi.”
Thiệu Quân trừng lớn đôi mắt, nói không lên lời……
Thiệu Quân không nghĩ tới y và La Cường hai người trải qua muôn vàn khó khăn, ở khu nhà giam tranh giành điểm chấm công để mong giảm hình phạt trong nhiều năm như vậy, có thể còn khổ hơn cả Vương Bảo Xuyến Hàn Diêu(1), nhắc tới đều là một ngụm máu trong tim. Hiện giờ bởi vì cơ duyên một vụ án lớn, vận mệnh con tôm con cá nhỏ lại được một bàn tay tầng trên khẩy nhẹ nhàng một cái, La lão nhị vậy mà lại thoát ra khỏi lồng chim?
(1) Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
Lúc này La Cường đã ra tù.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương