Tội phạm
Chương 92 : Tay súng bắn tỉa
Tiếng cảnh báo rốt cuộc kinh động quản giáo của toàn bộ khu nhà tù, đội trưởng Chu đội mũ chống bạo động mang theo dùi cui điện dẫn người chạy nhanh đến nhà giam, vẻ mặt vội vàng kinh ngạc.
Rất nhiều cảnh sát đội mũ sắt xuất hiện xoay chuyển tình thế trong đường nhà giam, mấy tên côn đồ có một tia phản kháng sức lực dồi dào ôm đầu bị ấn ở góc tường……
La Cường vừa xoay đầu, cuối đường giam có một bóng đen gầy còm chợt lóe, Vưu Nhị Gia quay trở về phòng giam.
La Cường ngơ ngác, tại sao người này vẫn không chạy ra ngoài, mà lại chạy trở về? Chờ quản giáo vây quanh đến bắt ba ba trong rọ sao?
La Cường đột nhiên hiểu rõ.
Hắn thả người lao tới, trước khi đi nắm chặt cổ tay Thiệu Quân một phen, vội vàng đặc xuống một câu: “Bánh bao, mau rời khỏi nơi này.”
Thiệu Quân: “……Này!”
Thiệu Quân lo lắng cho La Cường, gấp đến độ hét lên: “Lão Nhị!…… Anh trở về đây!!!”
La Cường vặn người nhảy lên bức tường bên hành lang rồi băng qua chỗ hỗn loạn, phi thân lao thẳng tới Vưu Bảo Xuyên, dùng lực mạnh của chim ác vồ mồi. Đối phương lăn ngay tại chỗ, một đôi chân đối chân với La Cường ở không trung, dùng lực sử dụng lực, tung người đánh về phía cửa sổ!
Thân hình nhỏ gầy Vưu Nhị Gia lại có thể đánh vỡ xuyên thủng hai lan can sắt trên cửa sổ phòng giam, thả người từ tầng hai nhảy xuống.
La Cường bổ nhào vào cửa sổ, chỗ gãy của lan can sắt trước mắt hiện rõ dấu vết bào mòn bị cắt ra, dùng keo miễn cưỡng dàng lại, va chạm liền đứt, người không biết không thể nào phát hiện. Cửa sổ mới là lối thoát hiểm Vưu Nhị Gia sớm thiết kế để chạy thoát.
La Cường trèo qua cửa sổ muốn nhảy xuống, lách người vào giữa hàng rào sắt nhưng không lách ra được.
Họ Vưu không hổ là tay lão luyện giang hồ, mài hàng rào sắt lại chỉ làm gảy hai cây, mở ra khe hở không nghiêng không lệch chỉ vừa với thân hình của người này, người khác cũng không được. Bả vai La Cường cường tráng, dáng người rắn chắc, bị kẹp ở giữa cửa sổ, hoàn toàn không ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của Vưu Nhị Gia rơi vào bụi cây ở tầng dưới, xoay người ném cho hắn một ánh mắt sắc bén, mượn bóng đêm dày đặc nhanh chóng lẩn trốn!
La Cường chán nản lấy lòng bàn tay đập vào lan can sắt……
Hiện tại hắn mới hiểu được, mấy tên Trương Đại Hổ đang bị quản giáo khống chế ở đường nhà giam, chỉ là thuật che mắt để thu hút sự chú ý của đại đội quản giáo của Vưu Nhị Gia. Người này đã bố trí xong ván cờ này, lợi dụng một đám nhãi con lòng lang dạ sói mưu đồ gây rối của đại đội hai, sống mái chém giết lẫn nhau với quản giáo, lưỡng bại câu thương, bản thân làm ngư ông đắc lợi.
Cho dù trộm được thẻ cửa, bắt cóc quản giáo lấy vân tay màng mắt, bốn cánh cổng sắt lớn do cảnh sát vũ trang canh gác có thể dễ dàng bị mấy tên tội phạm điên cuồng này đột phá sao?
Vưu Bảo Xuyên là ai? Người này ẩn núp lâu như vậy, che giấu sâu như vậy, có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm đi đánh sâu vào trạm gác bốn cánh cổng sắt lớn rồi bị cảnh sát vũ trang bắn nát sọ sao?
Tất nhiên sẽ không.
Người này nhất định có một lối thoát bí mật khác mà không ai biết.
La Cường xoay người đi ra đường nhà giam.
Hắn không thể Vưu Nhị Gia chạy ra khỏi tòa nhà giam nông trường Thanh Hà này, tuyệt đối không được. Một khi người này chạy thoát, xoay người trả thù, bản thân La Cường ngay sau đó sẽ biến thành cá năm trên thớt, đến lúc đó sẽ bị xâu xé, không có biện pháp phản kích lại đối phương.
Đối với hai người Vưu Bảo Xuyên và La Cường, đều là tội phạm trên tay có mấy mạng người, hai con châu chấu trên một cành cây, đều cực sợ bị đối thủ hại chết. Án mạng của Vưu Nhị Gia thậm chí còn nghiêm trọng La Cường; La Nhị sát Đàm Ngũ, tính chất chỉ là đen ăn đen bang phái giang hồ sống mái với nhau, mà lòng bàn tay Vưu Bảo Xuyên nắm mạng cảnh sát. Người này mấy năm nay mai danh ẩn tích trong tù, cẩn thận chặt chẽ, không đến vạn bất đắc dĩ bị người đoán được, tuyệt đối không lộ bộ mặt thật, chính là vì giữ mạng. Ông ta chỉ cần thò đầu ra, nhất định phải chết, vụ án nổ ở khách sạn Đại Đông Hồ năm đó là vụ cảnh sát bị đánh úp giết hại có ảnh hưởng bi thảm nhất trong mười năm qua, con đường dài mười dặm tuyết rơi đầy trời. Nếu công an biết đầu sỏ còn sống, không đem ông ta thiên đao vạn quả lăng trì phanh thây mới là lạ!
Hai bên đều chặt chẽ nắm nhược điểm đối phương, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một bên có hành động liều lĩnh, đều là muốn ép đối phương đến đường cùng khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, bởi vậy, Vưu Nhị Gia đang đợi, La Cường cũng đang đợi, không đến thời điểm vượt ngục cuối cùng tuyệt đối không ra tay.
Hoặc là chính mình ngậm miệng, hoặc là khiến cho đối phương vĩnh viễn câm miệng không nói chuyện được nữa……
Lúc này Thiệu Quốc Cương đang dẫn người dưới quyền của mình nhào vào khu nhà giam, nhằm phía tòa nhà.
Trong tay ông cầm theo súng, bàn tay cũng run. Không phải bởi vì sợ hãi ác chiến, cục trưởng Thiệu xuất thân đại đội trưởng cảnh sát hình sự, ngần ấy năm trải qua trăm trận, gặp cảnh đánh nhau rất nhiều. Ông là lo lắng con của mình, ông muốn tìm con mình, bảo đảm Thiệu Quân bình yên vô sự.
Một đôi sắc bén của ông liếc mắt một cái nhìn thấy La Cường từ tòa nhà giam lao ra, thân hình giống một tia chớp, lại giống như một con sư tử với cái bờm lạnh thấu xương.
Thiệu Quốc Cương y như nhìn thấy kẻ thù, xa xa mà giơ súng nhắm La Cường, hoàn toàn là xuất phát từ oán giận theo bản năng, họng súng đã nhắm chuẩn La Cường, lại không bóp cò.
La lão nhị ở đâu, con của ông nhất định sẽ ở đó. Thiệu Quốc Cương thấy Thiệu Quân theo sát lao tới, trên áo sơmi đều là máu, một đầu tóc đen ngâm mồ hôi tỏa sáng ở dưới ánh đèn sáng quắc, chạy như điên đuổi theo La Cường.
Cục trưởng Thiệu giơ súng lên, cũng theo sát đuổi theo……
La Cường tuy nói chậm một bước, gần như bị Vưu Nhị Gia bỏ lại phía sau, hắn lại nghĩ một cái khác, lập tức liền nghĩ tới.
Nhà ăn!
Nhà ăn nhất định từng bị động tay độnh chân.
Vưu Nhị Gia sẽ không đi qua bốn cánh cổng được điều khiển điện tử. Người này nhất định chạy đến hướng nhà ăn, nơi đó mới là đường vượt ngục chân chính.
Vưu Bảo Xuyên chạy ở phía trước, La Cường cắn không buông ở phía sau, không thả đối phương. Hai người như tia chớp xuyên qua rừng cây nhỏ tối tăm, ánh đèn đường bên đường chứng kiến cảnh đánh nhau liều mạng.
La Cường phi thân lao thẳng tới Vưu Nhị Gia, một cú nghiêng đánh giữa lưng. Theo phản xạ và thân hình gầy gò của Vưu Nhị Gia bất ngờ nhảy lên không trung rồi giẫm lên cột đèn đường bằng bê tông hung hăng đạp lên đỉnh đầu La Cường!
La Cường thu vai, dùng hai tay vặn mắt cá chân đối thủ, hai người cả hai nhanh chóng lăn lộn tại chỗ, quyền cước mạnh mẽ cứng rắn hung hăng va chạm, đều dùng ra bản lĩnh toàn thân.
Một đôi oan gia cũ hai mươi năm, lại lần nữa đánh nhau vì gia đình và bản thân mình, không phải mày chết chính là tao sống. Một tiếng hô của Vưu Bảo Xuyên ở trên đường nhà giam khiến hai ngón tay Thiệu Quân lột một lớp da, La Cường đau lòng, hoàn toàn mang ý nghĩ giết người.
Cây bách nhỏ bên đường va vào nhau, bị gió một cú tước mất một tầng cành, cột đèn xi măng khẽ rung rinh……
Bóng đèn đường xẹt qua một bóng người gầy gò nhanh nhẹn, cánh tay Vưu Nhị Gia đánh về hướng xương khí quản của La Cường đột nhiên bị tập kích, để cho mũi giày da cứng rắn đá văng gần như trật khớp, gào kêu đau một tiếng.
Thiệu Quân đột nhiên xuất hiện gia nhập trận chiến ác liệt khiến cho thế cờ vũ lực so sánh hai bên nhanh chóng bị lật ngược. Công phu võ thuật của y sắc bén mà tự nhiên, hai chân roi chém về phía đối thủ như một cơn lốc bánh răng với những lưỡi dao trên mép, tước đến Vưu Nhị Gia phải từng bước lui về phía sau. La Cường vốn dĩ không muốn để Thiệu Quân trộn lẫn xen vào, Thiệu Quân sao có thể khoanh tay đứng nhìn La Cường mạo hiểm một mình? Hai người đứng đầu hai phe giang hồ ngang tài ngang sức liều mạng chiến đấu, hai đánh một thật sự thắng không anh hùng, không thể đánh như vậy, nhưng Thiệu Tam Gia hoàn toàn mặc kệ người trên giang hồ kia, ai bắt nạt La Cường thì y sẽ đập người đó!
Nắm đấm sắt của La Cường bùng nổ mười phần trăm sức mạnh đánh vào ngực đối thủ, cú đánh này đủ để đánh gục tôm cá bình thường co giật ngay tại chỗ.
Vưu Nhị Gia bị trúng chiêu khó nhịn mà phun ra một ngụm máu, quay đầu liếc mắt một cái nhìn chằm chằm La Cường cùng Thiệu Quân thật sâu, không lòng dạ nào ham chiến, xoay người muốn chạy……
Thiệu Quân tuổi trẻ khí thịnh bước chân đầy mạnh mẽ. Trên quần áo y toàn là máu của người khác, bản thân không hề bị thương, trước kia chưa bao giờ bắt được cơ hội sóng vai cùng La Cường, cùng nhau chiến đấu, lúc này đánh đến phấn khích. Vưu Nhị Gia ở đường nhà giam cố ý quạt gió thổi lửa đưa y vào chỗ chết, dầu gì trước đây ông nội đây cũng từng quan tâm lão Giả ông như thế. Vì bị che dấu sỉ nhục cùng phẫn nộ khiến Thiệu Quân trong cơn giận dữ, không bắt lấy người này tuyệt đối không sẽ bỏ qua.
Bốn phía có chiến sĩ cảnh sát vũ trang cầm súng gia nhập vây bắt, vòng vây thu hẹp dần trên bãi đất trống.
Thiệu Quân đứng dậy đang muốn truy kích, giữa không trung phát ra một loạt một tiếng trầm đục như là trải qua cái chắn lọc nào đó, một cảnh sát vũ trang cách phía đối diện ngã xuống đất theo tiếng.
Cục trưởng Thiệu núp sau lùm cây tùy thời thực thi bắt giữ, mắt minh lanh mồm lanh miệng, rống to một cái: “Mau nằm xuống!!!!!!!!!!!!!!”
Sắc mặt Thiệu Quân giật mình trắng bệch, thân hình cứng đờ, chân lại không ngừng bước phóng về phía trước.
Lần thứ hai trong cuộc đời tận mắt nhìn thấy đầu bị vỡ tung, phảng phất cơn ác mộng mười sáu năm trước đang tái hiện ở trước mắt khiến Thiệu Quân ngây dại……
La Cường bị một phát kia khiến cho cả người ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đó là tiếng động của một viên đạn bắn tỉa xuyên qua sương mù, làm người ta giật mình, chấn run màng nhĩ.
Với kinh nghiệm đi lại tắm máu dã chiến ở trong rừng cây trên mảnh đất biên cảnh nhiều năm trước, La Cường đã quá quen thuộc với loại âm thanh này, mai phục ở núi sâu rừng già chỉ cần một viên đạn từ mấy trăm thước có thể xóa đi một tính mạng giống như cơn ác mộng, giết người không để lại dấu vết, lặng yên không một tiếng động.
“Thiệu Quân!!!!!”
“Mau nằm sấp xuống!!!!!”
La Cường đôi mắt trợn lên, rống giận, nhào về phía Thiệu Quân.
Gần như chính là đồng thời, giữa micro giây và milimet, một viên đạn theo sát, là bắn về phía Thiệu Quân.
Tiếng rít Tử Thần cắt qua bầu trời đêm, trong nháy mắt trước khi Thiệu Quân trúng đạn đã ngã về phía trước trong tư thế kỳ lạ —— Y bị La Cường bắt lấy mắt cá chân từ phía sau, trực tiếp quật ngã xuống.
Viên đạn xẹt qua đỉnh đầu Thiệu Quân, cháy xém đầu tóc rối bù chói mắt mà y kiêu ngạo.
“Thiệu Quân!!!!!”
“Quân Quân!!!!!”
Hai người đàn ông cùng lúc gầm lên từ các hướng khác nhau, La Cường và Thiệu Quốc Cương đồng loạt đau khổ tột cùng mà gào thét lên.
Thiệu Quốc Cương cách xa con trai ông hơn mười mét xa, chỉ có thể gào lại với không tới người, hiện tại muốn nhào lên bảo vệ con trai cũng không kịp, trơ mắt nhìn Thiệu Quân ngã vào bãi đất trống kia, cả người bại lộ ở trong vòng tầm ngắm súng. Với kinh nghiệm thực chiến nhiều năm khiến Thiệu cục trưởng nhanh chóng phán đoán, chỗ nào đó bên ngoài tường cao nhà tù có mai phục tay súng bắn tỉa, lén lút chờ ở chỗ này, yểm hộ tên phạm nhân già kia phá vòng vây vượt ngục.
Thiệu Quân nặng nề ngã sấp mặt xuống, khuôn mặt đẹp trai gần như nằm úp sấp trên sàn bê tông, sống mũi cũng cong queo.
La Cường hung hăng nhào vào trên người Thiệu Quân, ấn đầu, cổ và vai Thiệu Quân vào dưới thân thể mình.
Nhưng một giây đồng hồ kia họng súng lại lần nữa có cơ hội nhắm chuẩn, Thiệu Quốc Cương trợn mắt há hốc mồm nhìn La Cường khóa Thiệu Quân lại dưới thân thể, bảo vệ chỗ yếu, giống như một con sư tử đực hung dữ dũng cảm bảo vệ đàn con. La Cường ngẩng đầu, khuôn mặt đối diện với hướng viên đạn bắn tỉa được bắn ra, giữa mày bại lộ ở dưới họng súng.
Mặt La Cường không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, kiên cố.
Một khắc kia Thiệu Quốc Cương cứng đờ, khó có thể tin, chết lặng mà nhìn chằm chằm …
…
Đại đội quản giáo đã kiểm soát được toàn bộ tòa nhà giam, bóng người mặc đồng phục giỏi giang đi càn quét đường nhà giam, một đám nhóc con đi ra ngoài gây sự đều là con chốt thí. Nhận được cảnh báo mấy cảnh sát vũ trang từ bên ngoài xông vào ra tay rất tàn nhẫn, khác hoàn toàn với các cảnh sát bình thường, trực tiếp lấy báng súng đập lấy đập để.
Cảnh sát vũ trang chỉa súng vào nhóm người lớp số 7. Mắt kính của sinh viên đã bị vỡ, hai mắt híp lại, run run. Thuận Tử và Nhím Gai quỳ rạp trên mặt đất giơ đôi tay lên cao kêu “Đừng nổ súng, chúng tôi không nổi loạn”. Thuận Tử hô lớn “Chúng tôi cứu cảnh sát Mã”, Mã Tiểu Xuyên vỡ đầu chảy máu bị đánh bất tỉnh luôn được che chở ở sau lưng mấy người này.
Chỉ có Hồ Nham không ở trong đó.
Hồ Nham chạy.
Bên ngoài chỗ ẩn nấp trên sườn núi, Lê Triệu Huy ngắm bắn nhắm chuẩn giữa mày La Cường, thân hình an tĩnh, trầm ổn đến giống như không cần hô hấp.
“Đại ca!!!!!”
“Anh!!!!!”
Một đám tóc tím sáng lập lòe dưới ánh đèn le lói của đêm đen, đâm nghiêng xông vào tầm nhìn họng súng, chữ thập(十)tinh chuẩn đột nhiên nhoáng lên ở trong tay Lê Triệu Huy. Lòng bàn tay cậu ta lại ra mồ hôi.
Lê Triệu Huy híp một con mắt, một lần nữa nhắm chuẩn La Cường.
Hồ Nham tê tâm liệt phế mà rống: “Đại ca, coi chừng!!! Mau trở lại!!!!!”
Lê Triệu Huy vẫn không nhúc nhích, ngón trỏ phảng phất đặt ở trên cò súng, không động đậy nổi.
“Anh Huy, nổ súng đi?”
“Anh Huy, đó là thằng đàn bà đã quấy rối anh trong nhà ăn đó, nổ súng bắn chết con vịt đó đi!”
Lê Triệu Huy đột nhiên xoay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm tên thuộc hạ đang nói.
Thủ hạ: “……”
Lê Triệu Huy túm cầm súng trong tay, một báng súng đập ra một vết sẹo máu lớn lên ót tên đó, kẽ răng vứt ra mấy chữ lạnh băng: “Để ông mày đưa mày đi trước.”
Tóm được biến tốc trục bánh xe như vậy, La Cường kéo cổ áo Thiệu Quân, kéo người lảo đảo song song nhào vào bụi cây ẩn nấp.
Hai người gần như đâm vào trong lòng ngực Thiệu Quốc Cương, khiến cục trưởng Thiệu rắn chắc lăn một vòng, ba người bị quăng ngã bọc thành một cục, một hàng cây bách nhỏ rơi ra một lớp lá kim.
Thiệu Quân: “…… Ba?!”
La Cường: “……”
Thiệu Quốc Cương: “……”
Cục trưởng Thiệu hung hăng quăng một cái liếc mắt nhìn La Cường, mắng: “Bà ngoại nó, thằng khốn này.”
Ông vừa nói, vừa một phen ấn đầu hai người xuống, đè thấp vị trí, rống nhẹ nói: “Nằm úp xuống, trốn đi!!!”
“Lúc trước học trường cảnh sát thế nào? Chưa thấy súng bắn tỉa sao! Nhìn thấy đạn rồi còn không biết trốn à?!……”
Thiệu Quân ngưỡng mặt để ba y ấn ấn trên người, ngắm ngắm ba y, lại ngắm La Cường, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, không hé răng, cuối cùng từ trong xoang mũi chảy ra máu mũi!…… Vừa rồi bị La Cường đẩy ngã, đập trúng.
Ngay lúc này, đầu mái nhà của căng tin “ầm” một tiếng, nổ tung.
Tiếng nổ long trời lở đất khiến cả mặt đất rung chuyển, sỏi đá kéo đến đập xuống, bùn đất xộc thẳng vào lỗ mũi, suýt nữa vùi lấp ba người vào một bao đất lớn.
Hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang ở gần vòng vây, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị làn sóng xung kích cực mạnh làm ngất xỉu.
La Cường từ thổ thạch đôi lột vài cái, bái xuất đầu, mạt một phen đầy mặt bụi bặm, quát: “Họ Vưu muốn chạy!”
Cả bức tường nổ tung một khoảng trống lớn, đây là mục đích thực sự mà Lê Triệu Huy trà trộn vào nhà ăn khu nhà giam. Vị trí vững chắc nhất không thể phá vỡ của nhà tù này là lối vào chính, còn những nơi khác thì tương đối yếu. Bức tường gần cửa sau nhà ăn đã được chế tác thiết bị kích nổ, nổ trực tiếp một lỗ để tránh sự cố đánh chặn của lưới điện cao thế.
“Không thể để ông ta chạy.”
La Cường không muốn sống lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, túm lấy súng tự động bên cạnh cảnh sát vũ trang đã bị ngất.
“Lão Nhị!”
Thiệu Quân kêu to.
Bóng dáng của Vưu Bảo Xuyên vụt trong làn khói lao tới lổ hổng trên bức tường, bên ngoài tường cao đã có xe chi viện ông ta, sớm đã chờ ngày lâu, cao chạy xa bay.
Thiệu Quốc Cương dùng đầu gối chống lại Thiệu Quân không cho con trai thò đầu ra, bản thân nhanh chóng đứng dậy, nâng súng lên trong tư thế khom người rồi nhắm vào hai nhân vật đang nhảy trước mặt mình trong màn khói lửa.
“Đoàng!”
Tiếng súng lục thanh thúy nổ vang xuyên thấu bầu trời đêm……
La Cường bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thiệu Quân tự đào mình ra khỏi hố đất, khiếp sợ mà ngẩng đầu.
Xuyên thấu qua làn khói dày đặc, Vưu Bảo Xuyên ngã xuống trong đống đổ nát hoang tàn.
“A!!!!!!!!!!!!!”
Trên sườn núi hơn trăm mét, Lê Triệu Huy điên cuồng mà gào lên, mười ngón tay thô ráp cắm vào bùn đất, móng tay chảy máu.
Kiên nhẫn ẩn núp sâu trong nhà tù ngần ấy năm, khoảng cách chạy thoát khỏi cái lồng chim chỉ còn cách một bước xa, lại thất bại trong gang tấc. Khi Vưu Nhị Gia ngã xuống cố sức mà xoay đầu, tầm nhìn là bóng dáng đẫm máu của La Cường cầm súng trong làn khói thuốc súng.
“Lão Nhị, cuối cùng vẫn là mày…… thằng nhóc mày mẹ nó thật có gan.”
Khóe miệng Vưu Nhị Gia trào ra máu, biểu cảm bình tĩnh nhìn chằm chằm La Cường một cái cuối cùng ……
Cảnh sát vũ trang của một tiểu đoàn mang súng tự động, núi đồi chật cứng người, chia ra lục soát, vay bắt chặn đường phần tử xấu chi viện vượt ngục ngoài tường cao, bắt giữ tên tay súng bắn tỉa nổ súng đánh lén ở giữa sườn núi kia.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương