Tội phạm

Chương 89 : Sự tuyệt vọng của người cha

Ngày đó cục trưởng Thiệu trơ mắt nhìn con mình gào lên trước mặt ông, nước mắt tuôn trào, lao ra khỏi tòa nhà, cũng không quay đầu lại, trở về vùng ngoại thành đến chim không thèm ỉa kia, một đi không quay lại. Theo kinh nghiệm từng trãi của Thiệu Quốc Cương, hoàn toàn cũng không nghi ngờ chưa phát hiện kỳ lạ tình hình ở bên trong, không có thể nào đâu. Hai cha con quan hệ bất hòa quanh năm, Thiệu Quân mất bình tĩnh, nổi giận trước mặt người lớn quả thực như chuyện thường ngày, trước kia còn làm ầm ĩ quăng ngã bàn quăng ngã chén nghiêm trọng hơn thế này, cho nên cũng chẳng có gì lạ. Mấy năm nay Thiệu Quốc Cương cho rằng, Thiệu Quân vẫn vì khúc mắc từ trước. Đứa nhỏ này mười bốn tuổi đã không còn mẹ, tính tình cổ quái, tùy hứng một ít, ngày thường cần người dỗ dành, cưng chiều, nhường nhịn, cũng là phải. Hiện giờ ông có tài sản địa vị cao, lại quay đầu năm đó, tuy rằng ngoài miệng không muốn thừa nhận, trong lòng cũng thấy khi bản thân còn trẻ quá cứng đầu, không biết khéo đưa đẩy biến báo*(1), keo kiệt nghiêm khắc trong tình cảm, mắc nợ hai mẹ con họ, nhất là nợ con trai rất nhiều tình cha…… Khi Thiệu Quân còn nhỏ trong tình cảm luôn ỷ lại ông ngoại, sau lại chơi thân với nhóc Sở Tuần, cả ngày chạy đến nhà Sở thiếu gia chơi, đều rất thân thiết với ba và cô cùng với cả gia đình Sở Tuần, tiếng “Chú” dài tiếng “Cô” ngắn. (1)*dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc Con trai không cảm nhận được tình cha từ ông nên chạy đến nhà người khác tìm kiếm “Tình thương của cha” sao? La lão nhị, La Cường?! Thiệu Quốc Cương không dừng được suy nghĩ, có đôi khi ngồi ở trong văn phòng an tĩnh trống trải, kẹp thuốc, khiến bản thân hoàn toàn bao phủ ở sương khói, có một số việc không cách nào tưởng tượng cùng tin tưởng. La lão nhị đã từng hận cục trưởng Thiệu như vậy, tại sao thời khắc mấu chốt lại ra tay cứu Quân Quân? La lão nhị vì ai lại chủ động muốn tự thú với ông? Quân Quân lại vì ai mà đào hôn? Không chịu về nhà?…… Hai tay cục trưởng Thiệu nắm chặt đến phát đau, ngồi ở trước bàn làm việc, mở máy tính, điều ra hồ sơ nội bộ của cảnh sát….. Cũng chính là một ngày như vậy, ông đã sử dụng phương pháp bất hợp pháp điều tra tội phạm an ninh để đăng nhập vào điện thoại của con trai ông. Trước kia ông tuyệt đối không phí thời gian để đối phó với con trai mình như vậy, ông không muốn như vậy, không cần thiết. Nhưng chính vì đây là con trai của chính mình, cục vàng của ông, đáy lòng có một bóng đen cực lớn không thể nào loại bỏ được, La Cường này cực kỳ quả quyết, nó là tồn tại khó giải quyết, quả thực làm cuộc sống hàng ngày của ông ăn ngủ không yên! Ngày đó từ giữa trưa đến ban đêm, cục trưởng Thiệu cơm chiều cũng chưa ăn, nước cũng không uống. Ông kiểm tra từng cái một trong hệ thống, xem qua tất cả ba năm gần đây của Thiệu Quân, vẫn luôn tìm đến đêm khuya, cuối cùng bị khóa chặt vào mấy tin nhắn ngắn từ hai năm trước. “Tiểu Quân, anh nhớ em, nhớ đến chịu không nổi. Tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy? Đừng nói với anh em vì tên họ La kia……” “Tiểu Quân, đừng chia tay anh, được không, anh thích em thế nào? Yêu em thế nào? Em muốn thế nào cũng được cả, Tiểu Quân……” Đêm hôm đó Thiệu Quốc Cương không về nhà, ngồi ở trong văn phòng, ngồi một đêm. Ông cứng đờ mà chống ở trước bàn, không ngừng hút thuốc, lửa đầu mẩu thuốc lá đốt ngón tay ông. Trong lòng khó chịu, mờ mịt. Đường đường cục trưởng Thiệu cũng không phải chưa hiểu việc đời người, làm công an, chuyện xấu gì mà chưa từng gặp? Thời khắc mấu chốt không đến mức thiếu kiên nhẫn, kinh ngạc. Nhưng mà, không phải là Sở công tử tuấn tú môn đăng hộ đối anh tuấn tiêu sái lịch sự kia, cũng không phải vị cảnh giáo họ Trâu cùng trường trẻ tuổi kia. Là La Cường. Năm đó Thiệu Quân mới mười bốn tuổi, La Cường ước chừng 28, một tên tội phạm mang trên mình huyết án chồng chất. Hiện giờ Thiệu Quân 30, anh hai họ La 44, một tên trọng phạm cùng đường bí lối bị phán chung thân. La Cường lớn hơn Thiệu Quân mười bốn tuổi. Trên thực tế, La Cường nhỏ hơn cục trưởng Thiệu mười ba tuổi, bằng tuổi với chú họ của nhà họ Thiệu, tuổi đủ khiến Thiệu Quân phải gọi một tiếng “Chú”. Tại sao Quân Quân? Đứa nhỏ này làm sao vậy? Rốt cuộc đứa nhỏ này sao vậy chứ?! …… Người làm cha như Thiệu Quốc Cương đã phẫn nộ lại mờ mịt, ba mươi năm làm cha người ta lại làm cực kỳ thất bại, mấy tháng này đã đi đến chung cư Thiệu Quân ở huyện nhỏ mấy lần. Mỗi một lần ông đến, vừa lúc Thiệu Quân đều không ở nhà. Lúc còn trẻ dù gì cũng xuất thân cảnh sát hình sự, muốn đi vào nhà dân, đương nhiên không cần chìa chìa khóa. Thiệu Quốc Cương cứ vậy ở trong căn hộ nhỏ 20m vuông nửa ngày, ngồi ở trên sô pha, cầm lấy sách và tạp chí trên bàn trà của Thiệu Quân của lật xem, đến trong phòng bếp đánh giá bệ bếp bày biện đơn giản, hoặc là đứng ở trên ban công, ngơ ngác mà nhìn ra xa hướng nhà tù Thanh Hà, khó có thể tin, con trai chấp nhận ngày qua ngày, năm này sang năm nọ chỉ ở trong đó, ở cùng tên phạm nhân chung thân, cũng không muốn về nhà sống cùng với người thân. Câu nói tàn nhẫn của anh hai La vẫn còn văng vẳng bên tai. “Người của ông, đừng để rời vào trong tay tôi.” Hiện giờ xem như Thiệu Quốc Cương lĩnh giáo rồi, tên La Cường này làm việc có bao nhiêu tàn nhẫn, không chừa lối thoát cỡ nào. La Cường không tìm ông trả thù, cũng không có hại tính mạng Thiệu Quân, nhưng cái này còn khốn kiếp hơn thiên đao vạn quả, dùng cách thức làm liều kiêu ngạo tàn khốc nhất để trả thù cục trưởng Thiệu ông! La Cường đây là kéo rớt một miếng thịt trên ngực của ông, rút gân của ông, giống như là hút hết sinh mạng của ông. La Cường hung hăng đả kích, bắt cóc con trai cục vàng của ông, hủy cả đời Quân Quân! Cục trưởng Thiệu theo bản năng bóp đồ vật trong tay, là điều khiển từ xa trên bàn trà. Ông bóp điều khiển từ xa, gần như bóp nát nó. Y ngẫu nhiên ấn phím, màn hình TV dần hiện ra hình ảnh. Thiệu cục trưởng giương mắt nhìn chằm chằm TV màn hình, hốc mắt nhanh chóng sung huyết, đốt ngón tay rung động…… Thiệu Quân thuê nhà người khác, dụng cụ trong nhà đều là đồ cũ có sẵn, bản thân chỉ mang theo mấy thứ đồ điện đơn giản, bao gồm một máy tính, ngày thường nhàn đến không có việc gì thì xem đỡ buồn. Đương nhiên, Thiệu Quân cũng thường xuyên xem phim ấy ấy để giải trí. Mấy ngày trước đó, Thiệu Quân lại lén đưa La Cường từ khu nhà giam đến căn nhà thuê này một chuyến, ở trên giường, trên sô pha, trên sàn nhà phòng khách, tận tình quay cuồng. Thiệu Quân còn đem thứ quý nhất chia sẻ với La Cường, vô cùng thần bí. USB chiếu trên TV, La Cường xem đến trố mắt, cái đó lại là toàn bộ cảnh hắn nhà tắm, còn có giường đệm nhà giam, các loại hoàn cảnh dùng các loại biểu cảm, các loại tư thế, tự mình say mê, hưởng thụ, làm những chuyện này trên màn ảnh video! Đây là bảo bối Thiệu Quân đã lấy được trong nhà tù trong ngần ấy năm, đối với người y chung tình, lục tục tích góp rất lâu, rất nhiều khung hình nóng bỏng trong video, ngay đến diễn viên chính da dày thịt béo thô ráp từng gặp qua việc đời người như La Cường cũng xem đến ngây người, sắc mặt đỏ lên, cả người nóng lên, yết hầu tắc nghẽn…… Ngày đó hai người làm đặc biệt mãnh liệt, Thiệu Quân nằm ngửa ở trên sô pha, hai bắp chân đan xen vào sau cái gáy La Cường. Màn hình TV không ngừng tuần hoàn lóe thân hình cứng chắc của La Cường, cổ lộ ra gân xanh, ngón tay thô to, lông tóc dày đặc, cùng nhau tỏa sáng với người đầy mồ hôi đang va chạm với Thiệu Quân, thị giác vô cùng kích thích, làm hai người đều lâm vào dục vọng mãnh liệt không bao giờ quên, điên cuồng mà va chạm, an ủi nhau …… Thiệu Quốc Cương một bàn tay bóp nát điều khiển từ xa, đáy mắt là nổi điên có xúc động muốn cầm súng giết người tắm máu, không thể nhịn được nữa. La Cường dính con của ông, La Cường hủy hoại con của ông! Cuộc đời này nếu sinh thời ông không diệt được La Cường thì ông sống thật sự uổng phí, thực sự có lỗi với tám đời tổ tông, thực sự có lỗi với người mẹ đã mất sớm của Thiệu Quân, có lỗi với ông ngoại của đứa nhỏ, càng có lỗ với chính bản thân ông. Người làm cha, sao có thể chịu đựng được con trai bị người như vậy giày xéo! Cục trưởng Thiệu gọi điện thoại cho Thiệu Quân, gọi không bắt máy nhắn tin cũng không trả lời, bắt không được người sống, dưới tình thế cấp bách mới ra hạ sách này, muốn đem con trai ra nước ngoài. Ông cũng biết tính tình con trai ông ngoan cố, cứng đầu cứng cổ, dầu muối không ăn, ông không cứng rắn, tàn nhẫn ra tay thì không thể nào tách hai người Thiệu Quân và La Cường ra…… Chỉ tiếc Thiệu Quốc Cương lại tính sai lần nữa, cái bẫy lần này đã ép quan hệ cha con hai người đứng bên bờ vực. Có một số việc đã định sẵn phải gặp ở kiếp này, tránh không khỏi, trốn cũng chẳng ra. Thiệu Quân một đường gần như là không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chạy về nhà tù đã đến tối. Lê Triệu Huy trên lưng chừng núi, chính mắt nhìn theo Thiệu Quân lái xe dùng thẻ, vân tay, mắt màng mở ra bốn cánh cửa sắt, rồi lái xe vào bức tường cao, trên chòi canh họng súng kim loại của cảnh sát vũ trang đang lóe lên ánh sáng. Thiệu Quân đậu xe vào gara, một đường chạy chậm ra, kim chỉ trên đồng hồ đã qua thời gian tắt đèn, tòa nhà giam một mảnh đen nhánh, yên tĩnh, nhưng Thiệu Quân lại cố tình muốn nhìn liếc mắt nhìn La Cường một cái. Trong lòng y bất an, trước giờ nguy cơ tòa nhà sơ xát tiêu điều mơ hồ đong đưa ở trước mắt y. Thiệu Quân xa xa mà híp mắt tìm kiếm, cửa sổ nhỏ quá quen thuộc của lớp số 7, che rèm kín mít, một con muỗi cũng không ra. Trước nay La Cường ngủ thường mở toang rèm cửa, sao đêm nay lại che cửa sổ? Trong lòng y sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều, cứ vậy mà chạy lên lầu. Bảy ban cửa sổ trong một góc, từ bức màn hạ lộ ra một con quỷ bí mắt nhỏ. Theo dõi khắp nơi động tĩnh con nhím thấp giọng kêu lên: “Anh Cường, người kia, là Thiệu đội trưởng à?” La Cường giống một pho tượng tĩnh tọa nằm ở trên giường lớn, nhắm mắt dưỡng thần: “…… Gì?” Nhím Gai ngơ ngác mà quay đầu lại, vẻ mặt cũng mờ mịt: “Anh Cường, đội trưởng Thiệu sao lại trở về? Hôm nay không phải anh ấy không trực ban sao?” Sắc mặt La Cường đột nhiên biến đổi, từ trên giường lao xuống mà, nhào qua bên cửa sổ, hai mắt trợn lên! La Cường một phen kéo bức màn ra, nhào vào trên cửa sổ. Dưới lầu, Thiệu Quân vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn. Khóe miệng Thiệu Quân giương lên nụ cười thanh thoát, giống như lập tức đã thả lỏng, cả khuôn mặt sáng ngời dưới ánh đèn tường cao. Nụ cười đó cực kỳ đơn thuần, chân thành tha thiết. Chỉ có bánh bao ngốc mới cười với hắn như vậy, mắt La Cường bị đau đớn thật sâu, trong đầu xẹt qua tia chớp màu đỏ. Hắn xoay đầu, liếc nhanh về phía cửa sổ nhỏ có lưới sắt trên cánh cổng sắt. Hiện tại hắn chỉ cần phát ra một chút tiếng động khác thường sẽ nổ tung, tình thế nguy hiểm chạm vào thì sẽ nổ ngay, trong toàn bộ nhà giam, đêm nay có bao nhiêu người chưa ngủ. Nhưng người dưới lầu là Bánh bao. Bánh bao vô tội đang bước nhanh vào cái bẫy này! La Cường mở cửa sổ, bị lan can sắt khảm trên cửa sổ chặn lại, chống đỡ, không đưa cánh tay ra được, đương nhiên càng không thể nhảy từ trên lầu xuống chặn người lại. Hắn xé mở cổ họng rống to: “Thiệu Quân!!!!!” “Thiệu Quân, trở về cho tôi, rời khỏi nơi này, cút về cho bố!!!!!!!!!!” Tiếng hô La Cường như một tràn tiếng sét đánh trong không trung. Bản thân hắn cũng biết cách vách trái phải có bao nhiêu gian nhà giam, tất cả mọi người sẽ nghe được tiếng gào của hắn. Không thể giữ lại được.