Tội phạm

Chương 80 : Tình thâm thắm xương cốt!

Giữa đàn ông với nhau luôn không có đạo lý gì, thô bạo kịch liệt miệng nhỏ chính là liều thuốc hòa giải tình cảm hữu hiệu nhất, yêu, chịch xong rồi, mâu thuẫn gì cũng sẽ quên. Cánh tay gắt gao mà ôm, say sưa hôn môi, liếm mút, khát khao thực sự dành cho nhau lấn át tất cả. Hai người chỉ ôm dính nhau một lát, Thiệu Quân liền không được. La Cường chống người lên, xoa xoa đầu tóc Thiệu Quân, hỏi y muốn bắn không. Thiệu Quân cười gượng, nắm lấy áo gối trên đầu, đầu lưỡi vươn tới cong đến khóe miệng, khiến La Cường nấc cụt một cái. Y làm sao mà chịu được? Y như vậy còn có thể bắn ra sao? Mông y đau, cái mông thiếu gia quý giá của y! Thiệu Quân nửa nằm ngửa nửa nằm sấp trên giường, biểu cảm đau đớn. Mông y không thể nhúc nhích, vừa cử động thì như bị kim đâm. Vừa rồi y không quan tâm mà cứng, cứng để khiến La Cường đau, cũng làm bản thân đau. Lúc này phía dưới La Cường dính tơ máu linh tinh, đều là máu của Thiệu Quân. La Cường lăn long lóc bò từ trên giường dậy, tròng quần lót vào, chạy ra phòng ngủ, nấu một nồi nước sôi, nhanh nhẹn làm một thau nước ấm. Toilet trong căn nhà nhỏ này thuộc phòng tối kiểu cũ, không có chỗ xoay, hơn nữa cũng không bồn tắm. La Cường chỉ có thể để Thiệu Quân nằm nghiêng ở trên giường, một cánh tay ôm từ phía sau, giống như ôm đứa trẻ từ từ dỗ dành, lấy khăn lông giúp Thiệu Quân rửa sạch, tinh tế mà lau chùi thân thể. Mông Thiệu Quân sưng lên, đỏ bừng, y như mông khỉ vậy. Cảm giác chảy từ cái miệng nhỏ ra, rất giống mất zin, quỷ dị mà khó chịu, khiến y không khỏi run lên một chút. La Cường nhíu mày, đau lòng, mắng vài câu. Bánh bao này đúng là không làm người ta bớt lo, gây sự cái gì vậy chứ? Gây sự còn không khiến bố bớt khó chịu, bố đau lòng hay sao! Trong nhà nhỏ còn có một hòm thuốc, La Cường lấy ra nửa ống thuốc mỡ chống viêm từ ngăn kéo, chắp vá sứt một ít lên nơi sưng đỏ của Thiệu Quân. La Cường nói: “Em nhiễm trùng bị cảm thì phải làm sao đây? Em có biết là em không còn lá lách hay không? Em biết mình không phải người bình thường, vậy mà còn nghĩ mình như người bình thường thế!” Thiệu Quân đau đến ây da ây du, ngoài miệng còn không phục: “Ai không phải người bình thường chứ? Thân thể ông nội đây rất tốt, sau này vẫn còn có thể chịch bình thường không nhỉ?” La Cường tức giận đến không có cách: “……” Thiệu Quân giãy giụa xoay đầu, thay đổi tư thế, đem đầu gối trên cánh tay của La Cường, làm gối nằm đến thoải mái, ngoắc ngoắc tay. La Cường thò đầu tới. Thiệu Quân ha ha vui vẻ, trán còn phủ một lớp mồ hôi, nói: “Tôi quên nói với anh một chuyện tốt.” La Cường hừ lạnh nói: “Em còn có thể nói được chuyện gì tốt ư.” Thiệu Quân nói: “Gần đây tôi không có cơ hội nói chuyện này với anh. Trước đó tôi có đến Bắc Đái Hà điều dưỡng một thời gian, một đám lão chuyên gia vây quanh kiểm tra, kê đơn cho tôi, anh đoán thử xem, trên người tôi có phát hiện mới gì nè?” La Cường bị người này nói đến cau mày, cúi đầu ước lượng, khinh thường nói: “Có phát hiện mới gì chứ? Em dài hơn người khác hay từ hai trứng mọc ra thêm một trứng nữa?” Thiệu Quân thô lổ đẩy tay thúi của La Cường ra, trừng hắn một cái, đắc ý nói: “Ông nội đây đúng là không giống người khác, tôi có lá lách phụ dài hơn người khác đấy!” La Cường đối với phương diện y học dốt đặc cán mai(1), nghe Thiệu Quân trắng ra một hơi thì nghe ra được ý một chút. (1)* “Dốt đặc cán mai” là cách nói hình tượng, nhấn mạnh thêm của “dốt đặc”. “Đặc” chẳng khác nào cái cán mai làm bằng gỗ, tức là không biết một tí gì cả. Thiệu Quân thực sự có lá lách dài hơn người thường, nói trắng ra là “lá lách dự phòng”. Lá lách phụ này mọc ở vị trí không dễ thấy, lúc đầu không được phát hiện. Lần này chính chủ lấy ra, chừa chỗ thì bác sĩ mới phát hiện Thiệu Quân trời sinh có chức năng tự chữa khỏi, trong thân thể có một cái phụ, tỷ lệ 78% trong đám người lại khiến cho Thiệu Quân đuổi kịp. Tương lai hệ thống miễn dịch trên người Thiệu Quân sẽ dần dần khôi phục, lá lách phụ lệch vị trí có thể chuyển hóa để thay thế chức năng cơ quan. La Cường cũng không quá tin tưởng có chuyện tốt thế này: “Thật sự? Không lừa bố đây chứ?” Thiệu Quân đắc ý: ‘’Tôi trâu hơn người khác nhiều đấy nhá.” La Cường trên dưới đánh giá cái bụng trơn bóng của Thiệu Quân: “Sao trước kia không phát hiện ra? Nó nằm ở đâu?” Thiệu Quân: “Trước kia không phát hiện là do bọn họ ngu thôi!……” La Cường dùng tay chân ấn tay chân Thiệu Quân xuống, ép hỏi: “Nó nằm ở đâu? Cho bố nhìn xem nào?” Thiệu Quân ha ha ha vui vẻ: “Giấu rồi! Giấu đi rồi!Hông cho anh xem đâu!” La Cường duỗi tay đi xuống, xoa nắn trứng mềm mụp Thiệu Quân, biểu cảm Thiệu Quân vô cùng bí hiểm, mặt đột nhiên liền đỏ. La Cường trừng mắt nhìn vài lần, tức khắc cười lên: “Không phải chứ?…… ‘’Chỗ đó của em con mẹ nó thật sự đúng là dài thật sao?!” “Để bố kiểm tra xem, rốt cuộc dài ra thế nào……” Tỷ lệ 78% trong số ít, Thiệu Tam chính là khác loài trăm phần trăm. Bộ phận phụ phát triển ở trong bụng dưới khác người như vậy, chỉ có Thiệu Quân mới xuất hiện. Lá lách phụ của y giấu ở phía dưới nội tạng, ẩn trong một góc sau tinh hoàn bên trái, nếu không bác sĩ cũng không tìm ra được. Hai người siết cổ làm bậy, cười, trên giường thầm thì làm ầm ĩ một trận, quay cuồng, lăn thành một đoàn. Đáy mặt La Cường lộ vẻ xúc động, đột nhiên ôm lấy đầu Thiệu Quân, nặng nề, hung hăng mà hôn một cái mạnh lên trên trán Thiệu Quân. Hắn biết Thiệu Quân là đang an ủi hắn, tâm tình hối hận cùng xấu hổ của hắn đã đè xuống hơn phân nửa … …… Thiệu Quân nằm vào trên giường, đầu gối lên bụng nhỏ rắn chắc La Cường, nghỉ ngơi. Trong phòng nhỏ tối tăm, La Cường mở đèn nhỏ đầu giường, mi đen cùng lông mi hơi hơi rung động dưới ánh đèn, may lại hai nút áo trên áo sơ mi đồng phục cho Thiệu Quân. Năm đó mẹ La dạy thằng hai làm việc nhà, nấu cơm, giặt quần áo, sử dụng máy khâu để may chăn ga gối, khi đó lại không ngờ, thằng hai nhà họ La có thể có hôm nay, ngồi ở đầu giường may lại nút áo cho thiếu gia. Đứa trẻ xuất thân nghèo khổ, tay chân làm việc cũng nhanh nhẹn, không nói nhảm nhiều. La Cường ở hành lang phòng khách đi một đường, không một tiếng động mà thuận tay dọn dẹp một đống dơ quần áo, ném đến máy giặt. Thiếu gia ước chừng đã tích cóp quần nhỏ vớ thúi dơ cả một tháng, La Cường chỉ may nút trong chốc lát, cũng đã giặt xong một thau quần áo trong WC luôn rồi. Thiệu Quân quay đầu ngắm ngắm mông bản thân, nhớ tới chuyện này, hừ nói: “Lão Nhị, chuyện xui xẻo lần đó của chú ba nhà anh ấy, tôi chỉ là chọc anh thôi à!” Thiệu Quân cảm thấy bản thân mình bị quả báo, y bất đắc dĩ nói: “Chú ba nhà các anh hoàn toàn không có bị may hơn hai mươi mũi đâu, tôi đoán, chắc may mười mũi cũng đủ muốn chết rồi, chỗ đó mà bị rách lớn như vậy, hai mươi mũi đủ để vá lại toàn bộ cái mông của anh ta rồi!” La Cường mắng: “Địt mợ.” Thiệu Quân lẩm bẩm: “Anh còn chịch? Anh tốt nhất đừng chịch nữa, chịch nữa là ngủm luôn đấy.” “Mông La Chiến cũng không mở khoá kéo, người trên mông mở khoá kéo rõ ràng là tôi này! Họ Trình kia, Trình Vũ, cảnh sát trẻ thân thể tinh tế ấy, anh cũng từng gặp rồi đúng không? Nhìn bề ngoài là có thể nhìn thấy thứ trên người Trình Vũ kia, tuy tôi chưa thấy qua dài ngắn thế nào nhưng nhiều lắm cũng như pín bò pín hưu(2) mà thôi…… La lão nhị anh thì thuộc dạng khủng long luôn rồi! Anh chính là một con khủng long!!!!!” (2) Bộ phận sinh dục của bò, hưu Thiệu Quân lầm bầm lầu bầu, lẩm bẩm lầm bầm không dứt, nói đến một khuôn mặt già La Cường hiện ra vui vẻ, miệng nhe đến năm sáu cái răng, cũng sắp vui như điên rồi. Khủng long bạo chúa không thể nhịn được nữa, nhào lên lật người lại, đè ở dưới thân hung hăng mà xoa nắn. La Cường nhắm vào mông Thiệu Quân, vững chắc cắn một cái lớn, yêu đến không được, yêu đến tâm đều hòa tan…… Tình yêu giữa hai người, khi đó chính là một quả đã chín trên cành, vừa chua vừa ngọt, mộng nước, khiến người ta cắn một miếng muốn ngừng mà không được. Trái cây treo ở ngọn cây cao cao lay động theo gió, phe phẩy ở trong lòng hai người, cũng không biết khi nào có thể rơi xuống đất, khi nào mới là dấu chấm hết cho mối tình vô vọng này. Thiệu Quân và La Cường ngồi vào xe tải chạy về khu nhà giam, dọc theo con đường đen sì đi nhìn phía trước. Sau mông Thiệu Quân còn đau, không thể ngồi thẳng, chỉ có thể dùng một bên mông kê lên đệm ghế rồi ngồi nghiêng người. Ánh đèn của những chiếc xe chạy qua quét qua mặt y, ánh mắt Thiệu Quân lập loè, chỉ trong nháy mắt như vậy, thật sự hiện lên một hai dục vọng xấu xa, ý nghĩ không chính đáng. Y muốn dừng lại, sau đó quay đầu xông lên đường cao tốc, rời khỏi Thanh Hà, rời khỏi Bắc Kinh, vĩnh viễn rời khỏi nơi quỷ quái chim không thèm ỉa này! Dẫn theo La Cường xa chạy cao bay, chạy đến một nơi không ai quen biết họ. Mặt La Cường không cảm xúc, lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ, hút thuốc. La Cường đột nhiên vươn tay nắm lấy tay phải đang cầm lái của Thiệu Quân, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, an ủi. Hai người phảng phất tâm ý tương thông, căn bản chính là biết đối phương suy nghĩ cái gì, không cần phải nói ra tới. Đi nhầm kia một bước, chính là vạn kiếp bất phục, con đường cuối cùng nơi chân trời, cả đời bỏ mạng. Làm sao có thể khiến em vạn kiếp bất phục? Năm ấy cuối năm, La Cường ngồi tù ngần ấy năm, lần đầu cầm được nhận giảm hình phạt. Tại buổi tuyên dương điển hình của nhà tù cuối năm, La lão nhị được trưởng nhà tù đọc tên trong danh sách tiên tiến tiêu biểu. Ra sức lao động tích cực, người kiếm điểm chấm công giỏi nhất trong đại đội một; biểu hiện xuất sắc trong các hoạt động tập thể, đều là chủ lực thi đấu bóng rổ bóng chuyền, đội bóng rổ của bọn họ đã giành giải ba trong nhà tù, còn bóng chuyền thì được quán quân; hơn nữa làm lớp trưởng kỷ luật nghiêm minh, lớp số 7 cầm rất nhiều cờ đỏ tiên tiến …… cộng lại các tư liệu trong mấy năm nay, viện kiểm sát đặc biệt phê duyệt, La Cường từ chung thân chuyển đến 20 năm. Từ vô thời hạn đến hai mươi năm, đếm bằng đầu ngón tay, thật ra cũng không khác gì vô hạn. Nơi này còn có Thiệu Quân dốc hết sức lực giúp La Cường thêm mắm thêm muối viết tài liệu, có trưởng nhà tù săn sóc, La Tam ở bên ngoài khắp nơi vận động nhờ người đưa tiền cũng có tác dụng, nếu không La Cường có thể nhanh chóng được giảm hình phạt như vậy? Giảm lần đầu tiên, là có thể có lần thứ hai, thứ ba, sinh hoạt sau này sẽ có hy vọng, có hi vọng rồi…… La Cường ôm giấy khen cải tạo tiên tiến gương mấu và giấy quyết định giảm án, kéo lê giày vải, từ trên đài chủ tịch lắc lư đi xuống dưới. Dưới đài đông nghìn nghịt ngồi trong đám người, Thiệu Quân rút giấy giảm hình phạt từ trong lòng ngực La Cường ra, lấy từ phong thư ra, mở ra, tinh tế mà đọc một chữ một chữ một. Biểu cảm trên mặt Thiệu Quân, vui vẻ, miệng vẽ lên một vòng cung vui mừng, thật giống như tên trên giấy khen là của y, thật giống như trong phong thư kia giấu vàng vậy. Thiệu Quân xem qua một lần, gấp thư giảm hình phạt lại, qua trong chốc lát lại nhịn không được mở ra xem lại, đọc lại lần nữa. Cảm giác kia, thật sự giống như y xem thêm mấy lần, có thể giúp La Cường nhiều giảm thêm mấy cái 5 năm vậy…… La Cường ở một bên, yên lặng hiểu tường tận biểu cảm của Thiệu Quân, không nói tiếng nào, trong lòng trào ra một dòng nước ấm chua xót. Có một số lời trước nay hắn chưa từng nói, có một số việc trước nay hắn cũng chưa từng hứa hẹn, có một cái mạng mà trước nay hắn chưa từng giao cho bất cứ kẻ nào. Nhưng hắn biết ơn, thừa nhận ở trong lòng. Có một số người định trước không bỏ xuống được, có một số tình cảm định trước khó có thể dứt bỏ, nửa đời sau bù đắp cho bánh bao một cái chung thân, cuộc sống ba bốn mươi năm về sau chỉ chừa một cái niệm tưởng duy nhất, trông coi Bánh bao, làm cho Bánh bao sống thật hạnh phúc.