Tội phạm
Chương 72 : Chiến tranh lạnh
Sau khi vụ án tham nhũng kết án nửa năm, nên nhận tội đã nhận tội, cần đền tội rốt cuộc đền tội, người bi phẫn quá độ cùng thương tâm quá độ đều đã chậm rãi khôi phục bình tĩnh, vẫn tiếp tục cuộc sống.
Tam Lý Truân một thế hệ người mới đổi người xưa, khai trương quán bar hộp đêm mới san sát nối tiếp nhau. thấp thoáng ở chung cư trong khu nhỏ xa hoa, trước cửa quán bar “Kiệt khốc” đầy siêu xe, nam nữ trang điểm thời thượng thanh nhã chen chúc xô đẩy nhốn nháo.
Trong đại sảnh, đám bạn bè xấu Thẩm Bác Văn, Sở Tuần, tổng cộng bảy tám người, ngồi trong một góc đại sảnh xa hoa thoải mái nhất, uống rượu, nói chuyện phiếm, nói chuyện tào lao, náo nhiệt.
Giám đốc cùng mấy người nhóm phục vụ ân cần hầu hạ: “Tiên sinh, rượu lạnh đã được chuẩn bị xong, hiện tại dùng luôn à?”
Hôm nay Thẩm Bác Văn uống hơn 50%, rõ ràng bắt đầu lên mặt. Người này uống rượu, khi miệng còn chưa bắt đầu uống xong đã nói mê sảng lảm nhẩm, mặt sẽ từ đỏ sang tím, mỗi lần uống đến bản thân như trái cà tím vậy.
Thẩm công tử nặng nề mà vung tay lên: “Dùng cái gì mà dùng? Không phải nói với các người rồi sao, chính chủ còn chưa có tới, cứ chờ đó đi!”
Có một người bạn không rõ nguyên do mà lẩm bẩm: “Còn chờ gì nữa? Người cũng chưa đến? Chúng ta cứ chờ rượu vậy à!”
Thẩm Bác Văn trợn hai lòng trắng mắt trừng người nọ: “Rượu là cho mày uống sao?……Mày xứng mà được uống à?!”
Thẩm Bác Văn tại chỗ mà phun ra, Sở Tuần gian xảo duỗi tay, hai đầu ngón tay hung hăng lập tức thọc xương sườn người này, vừa lúc thọc đến chỗ khó chịu, thọc đến Thẩm Bác Văn a a mà kêu. Khi Thẩm thiếu gia uống nhiều nói sảng, cha anh ta cũng không làm gì được, chỉ có hai người có thể trị thằng nhãi này, một là Sở Tuần, một người khác còn chưa tới đâu.
Một chiếc xe địa hình lật nghiêng đậu ven đường, quẹo cua, phóng khoáng mà hất đuôi, lốp xe chạy trên đường đè ra hai chuỗi hoa văn rõ đẹp.
Trên xe người nhảy xuống, giày da vừa nặng lại dày, ống quần cố ý rũ xuống ủng giày, toàn thân thời thượng khỏi phải nói, áo len cổ cao bó sát, đầu tóc nhìn như tùy ý nắm lên, lộn xộn, trên thực tế đó là kiểu tóc thịnh hành nhất mùa đông năm nay.
Sở Tuần quay đầu liếc mắt ra cửa sổ một cái, “Tới rồi”, nói rồi bỏ xuống một bàn người lớn, tự đứng lên đi ra ngoài đón người.
Bên cạnh một chiếc xe khác sáp lại, trong xe vươn một ra một cái đầu, kêu lên: “Này, mày mẹ nó nhường một chút đi, đậu xe ở đây làm gì?”
Anh chàng đẹp trai tóc rối mang giày da ngậm thuốc lá, khóe miệng hơi run: “Tại sao phải nhường?”
Người nọ chỉ vào vị trí dừng xe: “Tao tới đây trước, mày bị mù mẹ hai mắt, không nhìn thấy à? Dám chiếm chỗ của tao.”
Anh chàng đẹp trai mang giày da lạnh lùng mà quay đầu, cãi lại nói: “Mày làm ổ tám chuyện ở trong xe, khoảng cách rất xa ở đây, giờ còn muốn chiếm chỗ đậu xe ở đây? Ai tới trước thì chính là của người đó.”
Đường phố gần Tam Lý Truân đặc biệt hẹp, nhiều cửa hàng, xe nhiều, người nhiều, xe khu cư dân gần đó cũng càng nhiều, mỗi ngày buổi tối nhìn thấy nhiều nhất chính là người ta cãi lộn đánh nhau vì chỗ đậu xe.
Sở Tuần một bước ra cửa, vừa lúc nhìn thấy, đẩy người nhảy khỏi xe muốn đánh nhau sang một bên.
Sở Tuần giương lên cằm: “Anh Quân.”
Thiệu Quân vứt ánh mắt với Sở Tuần, xem như chào hỏi. Y lấy điếu thuốc từ trong miệng ra ném đi, một cặp chân dài ở đầy đất vàng giữa cảnh tượng này có vẻ càng thêm thẳng tắp, đẹp trai.
Thiệu Quân nhìn lướt qua xe người đang cãi nhau với y, còn là thẻ bài quân nhân, trách không được sao lại ngang ngược như vậy, lại là nhãi ranh nhà nào lấy xe quân khu đại viện chạy đi uống rượu, đến câu lạc bộ đêm giương oai. Thiệu Quân ra cửa chưa bao giờ mang thẻ bài quân đội, cũng không đặt con ngựa sắc kia trong đầu. Lái xe nhà mình còn đặc biệt thoải mái, không bắt mắt, muốn sao làm vậy, người bên ngoài dù sao ai cũng không quen biết y.
Người nọ mở ra xe quân đội miệng đầy mùi rượu, chửi bới, Sở Tuần một phen gắt gao ôm Thiệu Quân, dẫn người vào: “Đừng chậm trễ thời gian.”
Thiệu Quân quay đầu lại, mí mắt hơi mỏng nhấc một cái, vứt ra một ánh mắt khinh miệt.
Người phía sau không chiếm được chỗ đậu xe, chỉ trỏ chửi bới, Sở công tử lúc này đột nhiên quay đầu lại, híp mắt nói: “Còn chưa xong sao? Không muốn sống qua những ngày lành tốt đẹp nữa à, anh Quân, chính ủy của bọn họ là ai? ”
Thiệu Quân liếc mắt quét bảng số xe, suy nghĩ nửa giây: “Xe này không phải bên tổng tham đại viện của mày sao, tao lại không quen biết, mày còn dám hỏi tao? Mất mặt đến nỗi dám ném đến dưới mí mắt tao sao, chính ủy của mày không phải lão Tôn à?”
Sở công tử một sờ đầu: “Không sai, chính là lão Tôn, Tôn Nhị Hổ, khi quay về sẽ hỏi ba tao, tại sao lại thả rong một đám thiếu chịch ra đây.”
Thật ra thì Thiệu Tam Gia mấy người định làm người tốt, không để bụng, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, dày vò một đám người đui mù này làm gì? Sở thiếu gia lại không dễ chọc như vậy, đừng nhìn người này lớn lên anh tuấn, cử chỉ lộ ra tôn quý ưu nhã, trong xương cốt toàn hư hỏng, miệng lại độc địa, lúc ấy liền móc di động ra, trực tiếp gọi đến nhà Tôn Nhị, ở trong điện thoại lập tức đổi thành một giọng điệu ỷ lại: “Chú Tôn, cháu là Tiểu Tuần đây ạ…… Nhớ ngài chứ, muốn nói với ngài chuyện quan trọng này, ở đại viện bị mất xe đấy ạ, hiện tại con nhìn thấy một chiếc! Để con nói bảng số xe cho ngài để ngài nhanh tìm người điều tra một chút nha……”
Ngày đó nói chuyện điện thoại xong, Sở Nhị Gia cùng Thiệu Tam Gia bỏ lại đám người đang trợn mắt há hốc mồm mắt choáng váng phía sau, kề vai sát cánh, nghênh ngang mà đi.
Thiệu Quân đôi tay cắm túi, cúi đầu đi đường, eo thon lắc nhẹ, bên môi nhếch ra ý cười, Sở Tuần thân thiết mà choàng cổ y, chụm đầu nói chuyện tào lao, đùa giỡn……
Thiệu Tam Gia lộ diện, một đám người đang ngồi đều đứng lên.
Thẩm Bác Văn lắc lắc méo mó mà nghênh đón đi qua, một phen ôm lên suy nghĩ muốn ôm Thiệu Quân vào trong lòng ngực, kết quả thiếu chút nữa đã cắm vào trong ngực người ta. Thiệu Quân nâng đầu người này: “Này, này, cái mặt toàn nước mắt nước mũi không này, đừng có mà chạm vào tao, muốn lau cả người cho tao à?……”
Bàn tay Thẩm thiếu gia vung ra mời rượu, nhân viên phục vụ cũng nhìn ra phô trương này, nhỏ nhẹ mà nói chuyện với Thiệu Quân.
Rượu màu hổ phách lăn tăn trong ly, mùi thơm ngào ngạt cùng mùi trái cây làm người choáng váng, say mê, Thiệu Quân lắc chất lỏng trong ly, uống một hơi cạn sạch……
Thẩm Bác Văn cùng Thiệu Quân chạm cốc: “Anh Quân, vì mày chạy đến nhà tù thoát ra được cái cuộc hôn nhân ép buộc, lấy lại tự do độc thân, mấy anh em chúc mừng mày một cái này.”
Sở Tuần cười mắng: “Còn chúc mừng cái rắm, hai chúng ta làm mất lòng cả nhà chú Thiệu, ở đó còn chúc mừng sao? Sau này tao cũng không dám đến nhà bọn họ nữa đâu!”
Thẩm Bác Văn đỏ con mắt nói: “Thì đã thế nào? Ai mới là bạn của mày, mày là thân của Tiểu Quân, hay là theo chân sau thân thiết với bọn họ ?!”
Sở Tuần vui cười, vỗ vỗ vẻ mặt đỏ thẫm của Thẩm Bác Văn: “Tao chỉ thân với Thiệu Quân.”
Thẩm Bác Văn đặc biệt chính nghĩa: “Cũng không phải nên vậy sao! Anh Quân hiện tại có vui vẻ, có được tự do thoải mái hay không? Chỉ cần nhóc Thiệu Quân của chúng ta vui vẻ là được rồi, khi tao thấy cái mặt của nó nhăn nhó, mặt đầy nếp nhăn, tao liền phát sầu, vặn vẹo chán muốn chết! Bây giờ nó thoải mái, vui vẻ, không nhăn nhó mặt mày, tao cũng vui!”
Sở Tuần học được giọng điệu nói chuyện của phó viện trưởng ở viện kiểm sát, một tay vỗ bàn, chỉ vào Thiệu Quân: “Con trai Thiệu Quốc Cương là cái gì chứ, mẹ nó cũng không ra gì?! Ông đây biết anh giờ đang rất nổi bật, vụ án cũng đã được anh giải quyết, họ Lưu cũng đã xuống, tạo chỗ ngồi cho anh để anh tiếp tục đi lên! Bạn học cũ năm đó, chiến hữu ở binh đoàn cũ, con mẹ nó anh đã không để vào mắt từ lâu rồi!……”
Sở thiếu gia có tài, bắt chước giống như đúc, một bàn người cười to.
Cổ tay Sở Tuần quàng ở trên vai Thiệu Quân, nói: “Anh Quân, bây giờ mày đã nổi tiếng trong giới rồi, vừa nói đến chuyện này, ai mà không biết đến mày? Về sau cô gái nhà nào dám gả cho mày, nói chạy dám chạy chắc? Đồng đội cũ của ba mày chắc thất vọng về mày lắm, một người xinh đẹp như mày lại đi hại con người ta—— thật mẹ nó xinh đẹp, thật mẹ nó hại người!”
Thiệu Quân liếc mắt trừng người: “Tao hại người ư?”
Một đám người nước miếng phun loạn, quở trách, bẩn thỉu.
Thiệu Quân cũng vui theo, cười đến chẳng hề để ý, thoải mái ngồi trên sô pha mềm mại, đáy mắt đong đưa hình ảnh phản chiếu trong ly……
Đêm nay Thẩm thiếu gia bao, Thiệu Quân giúp Thẩm Bác Văn tính toán hóa đơn một chút, còn cố ý giúp anh ta mở hai bình rượu, nghe nói là rượu ủ nào đó năm 1978 ở nước Pháp, cứ vậy uống sạch mấy chục vạn.
Hiện tại Thiệu Quân không dám uống nhiều, sợ gan không chịu nổi, mỗi chai rượu chỉ uống một ly, nếm thử mùi vị. Chất lỏng lạnh lẽo được rót vào dạ dày, trong lòng lại nóng hừng hực. Hai anh em thân thiết chính nghĩa như vậy, hướng về y, che chở y, trong lòng Thiệu Quân cũng vui, cũng cảm động.
Mấy ngày nay Thiệu Quân thường xuyên chạy ra lăn lộn cùng với Sở Tuần và Thẩm Bác Văn, đến hộp đêm chơi, uống rượu, thậm chí có đôi khi tâm sự với mấy cô nàng một chút, đơn thuần để giải trí, giải tỏa tâm tình.
Y thích chơi cùng Sở thiếu gia và Thẩm thiếu gia, lăn lộn lung tung. Hai người kia bất luận là người thế nào đi con đường nào, ít nhất cũng sẽ ở ở cùng y, ba người quen biết nhau từ lúc cởi truồng mặc quần thủng đáy ngửi mùi nước tiểu của nhau, hai nhóc con ít nhất sẽ không bắt nạt y, sẽ không đùa giỡn y, không đến mức giống như tên khốn họ La trong nhà tù như thế, lặng lẽ ném đi, ngày nào đó đảo mắt một cái liền bán y đi, y còn ngu ngốc chạy trước chạy sau, thay người ta đếm tiền.
Bất cứ lúc nào nơi nào, tính cách Thiệu Quân thật ra cũng không phải loại tự sa ngã, tự đày dọa bản thân. Trong lòng y hiểu rõ, cho dù đứng ở trên vách núi, cũng biết lúc nào nên trở về, vừa trở lại thì nên kiềm chế một chút, đừng ngu xuẩn nhảy từ trên vách núi xuống nữa. Tốt xấu gì cũng là đàn ông, đi ra ngoài cũng không có thể thay thế được, khi dựng lên thì ai cũng như ai, không khác nhau là mấy. Đàn ông đi ra lăn lộn, chết như thế nào cũng được, chỉ là không thể có một ngày nào đó bị người ta nói, Thiệu Tam Gia y vì tình cảm, vì một thằng đàn ông mà tự hủy hoại bản thân mình không ra hình người như thế.
Thiệu Quân nhìn tấm gương trong toilet ở hộp đêm tối tăm, cẩn thận nhìn khóe mắt chính mình, đôi mắt đẹp như vậy, cũng đã hiện ra nếp nhăn nơi khoé mắt, về nhà phải nhanh chóng đắp mặt nạ dưa chuột, bảo dưỡng cho tốt mới được.
Một người đàn ông vừa đi vào toilet, có vẻ hơi say, đứng ở phía sau Thiệu Quân, xuyên thấu qua gương, nhìn chằm chằm Thiệu Quân thật lâu.
Thiệu Quân vừa quay đầu lại, gần như đối mặt với người đó.
Một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, vừa thấy chính là khách quen của loại hộp đêm xa hoa, nhìn Thiệu Quân cười cười, cố ý đến thật gần, một luồng nước hoa nồng nặc xông đến.
Thiệu Quân nhăn mũi lại: “Cảm phiền.”
Đối phương không cho.
Thiệu Quân đi sượt qua vai người kia ra mở cửa, tên kia không biết cố ý hay vô tình, duỗi tay sờ áo lông trên người Thiệu Quân một cái: “Burberry mới ra mắt vào mùa đông này? Trong nước còn chưa đưa ra thị trường……”
Lần này vừa lúc nhẹ nhàng sờ vào bụng Thiệu Quân, Thiệu Quân không chút khách khí, “bụp” ngăn lại: “Đừng có sờ lung tung.”
Thiệu Quân lạnh lùng, cũng không thèm nhìn tới đối phương, quay đầu đi ra ngoài……
Mèo tìm ‘’bạn’ trong toilet hộp đêm rất nhiều, Thiệu Quân cũng từng gặp, y không có tâm trạng kia. Hiện tại bây giờ thà y đi tìm gái hay chơi gái còn hơn là tìm đàn ông. Mấy người bạn giường trước kia, y cũng không dính lại.
Có thể thật sự câu tục ngữ kia đã ứng nghiệm, tằng kinh thương hải nan vi thủy(1), hiện tại Thiệu Quân nhìn ai cũng không lọt được vào đôi mắt đào hoa kia của y. Trong lòng y sẽ khó tránh được so sánh, càng so sánh thì không nhịn được, mùi vị trên người người khác không đúng, đàn ông khác không đủ đàn ông; mùi vị kia phải thật sự giống như La Cường, La lão nhị chính là La lão nhị, người khác chỉ là tay cầm, một vật trang trí.
(1) Từng trong biển cả sông hồ không phải nước, chỉ mây Vu Sơn mới là mây: có nghĩa rằng tâm con người nếu đã chìm trong biển cả bao la, thì sẽ không nhìn thấy dòng sông nhỏ hay suối nhỏ tầm thường, đã từng nhìn thấy mây trên Vu Sơn, thì sẽ cảm thấy mây nơi khác không xứng là mây.
Nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Toà án đã đưa ra phán quyết, kết quả ra ngoài dự kiến mọi người.
Ngay cả bản thân La Cường cũng chưa nắm chắc, hắn đã xác định mình sẽ lao vào cái chết, cuối cùng lại không bị phán tử hình, họ Lưu và La Cường mỗi người lãnh một cái án chung thân.
Những người ngã ngựa có thân phận hiển hách lúc trước, đều nhốt ở nhà tù Tần Thành, mà La Cường vẫn bị giam giữ ở Thanh Hà. Họng súng tử hình xoay một vòng, không chết, người này lại quay về, trở lại dưới mí mắt Thiệu Tam Gia. La Cường biến thành trọng phạm bị giam giữ cả đời ở Thanh Hà, cùng Thiệu Quân cùng nhau đếm lịch, ngồi tù đến sông cạn đá mòn.
Thiệu Quân đi theo ông ngoại y đến Bắc Đái Hà an dưỡng ba bốn tháng mới trở về, gần đây vẫn cứ theo lẽ thường đi làm, cũng cứ theo lẽ thường tan tầm. Không tăng ca ngày nào, nhưng cũng không bỏ bê công việc, kiên quyết không chịu điều chức chạy lấy người, cứ dây dưa như vậy.
Y vẫn ở trong văn phòng nhỏ của y, trên tủ đầu giường vẫn còn bày mấy cái ly dính cặn trà, cà phê.
Hiện tại y không cần rửa ly, rửa thau rửa mặt bồn rửa chân gì đó, có người chuyên làm cho y.
Buổi sáng mỗi ngày cứ hơn 5 giờ La lão nhị đi làm ở nhà ăn, rửa nồi rửa chén, cho phạm nhân khu nhà giam số 3 ngồi ăn cơm sáng, sau đó đến tòa nhà làm việc lấy bình đựng nước ấm, giúp Thiệu Quân xách hai bình nước. Mỗi ngày khi La Cường xách phích nước nóng vào, bình thường lúc đó Thiệu Quân vừa mới tỉnh, đầu tóc rối bời cùng một đôi mắt mê mang ló đầu từ trong ổ chăn ra ngoài.
Hai người yên lặng nhìn nhau một cái, không ai chủ động mở miệng, không nói lời nào, vẫn còn chiến tranh lạnh.
Bởi vì lần trước Thiệu Quân xin nghỉ về nhà kết hôn, La Cường lập tức nổi nóng, đã hai năm không gây chuyện trong nhà tù, lúc đó lại đập nát cửa kính nhà ăn, bị nhốt lại một tuần.
Nếu Tam bánh bao thực sự kết hôn, không bao giờ trở về, La Cường có thể sẽ ở phòng biệt giam cả đời, hoặc là trực tiếp leo ra ngoài tường, leo đến tháp canh trên đỉnh, để cảnh sát vũ trang bắn hắn một phát.
Cuối cùng Thiệu Quân lại không kết hôn, quay về rồi.
Thiệu Quân biết lý do La Cường đập vỡ kính, La Cường cũng rõ ràng vì sao Thiệu Quân còn trở về. Trong lòng hai người biết rõ ràng, lồng ngực giống như được buộc một đầu sợi tơ tinh tế thật dài, buộc chặt trái tim mềm mại trên ngực mình, một đầu khác được túm ở trong bàn tay đối phương, đối phương chỉ cần nhúc nhích một cái, phía bản thân có thể sẽ bị đau dài ……
Loại người như La Cường tuyệt đối không phải loại người nói mấy câu vô nghĩa. Hắn muốn làm gì sẽ trực tiếp làm, không lắm lời, mượn cơ hội đi làm, cách hai ngày liền tới văn phòng Thiệu Quân quét dọn, mang ly bẩn nồi dơ rửa sạch sẽ, sau đó quay trở về. Có khi thời tiết tốt, hắn còn mang chăn đệm ướt nhẹp mồ hôi của Thiệu Quân xuống lầu, phơi một ngày dưới ánh nắng, cho chăn được ấp mùi ấm áp dễ chịu của ánh nắng, để Thiệu Quân có thể ngủ thoải mái thêm chút.
Có một lần, La Cường đang rửa ly với hộp cơm cho Thiệu Quân, Thiệu Quân mới vừa đánh bóng xong, lắc lư đi vào, vặn mở vòi nước ngả đầu xuống dòng nước đang chảy, xả toàn bộ tóc cho thoải mái rồi đi rửa mặt.
Nước trên đầu đột nhiên mất đi, Thiệu Quân ngước mắt lên, xoay mặt nhìn người.
La Cường đóng vòi nước, nói: “Nước quá lạnh, sẽ bị đông cứng, lấy nước ấm tắm đi.”
Thiệu Quân trợn trắng mắt: “Anh đừng quan tâm tôi.”
La Cường: “Tôi mặc kệ em thì ai quan tâm em.”
Thiệu Quân mở vòi nước, một tay La Cường chặn trên tay y, ấn, không cho y vặn ra.
Trong phòng nước chỉ có hai người bọn họ, mày Thiệu Quân nhíu lại, hai người giống như đang phân cao thấp, khớp xương ngón tay bẻ đến trắng bệch, giương cung bạt kiếm.
La Cường lạnh lùng mà nói: “Sẽ bị cảm đó, khó chịu lắm.”
Thiệu Quân: “Tôi thích.”
La Cường hừ lạnh nói: “Em thích cái rắm ấy, thoải mái không? Trong lòng có lửa thì cứ trút vào tôi, đừng lôi bản thân mình ra đùa mà không lo nghĩ.”
Một câu nói trúng vào lòng người, vành mắt Thiệu Quân hơi hơi đỏ lên: “…… Lại muốn cùng tôi như trước à?”
La Cường không nói lời nào.
Thiệu Quân đỏ con mắt nói: “Lão Nhị, tôi nói cho anh biết, tôi là người rất dễ tự mình đa tình, anh bỏ cái suy nghĩ đó đi……Đừng để tôi phải cho rằng gần đây anh đang nhàn rỗi nên muốn hồi tâm chuyển ý, bắt đầu thích lại tôi.”
Trong mắt La Cường đau đớn một chút, yết hầu run rẩy, tựa hồ là muốn nói cái gì đó, muốn giải thích, sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, bưng một thau ly đã rửa sạch sẽ đi ra ngoài.
Thiệu Quân nhìn bóng dáng La Cường, hung hăng đá một cái vào cửa phòng nước.
Y đau đến kêu lên một tiếng, ôm một chân nhảy cẫng lên, uất ức muốn cắn người……
Thiệu Quân trực một ngày nghỉ hai ngày. Khi nghỉ xong thì từ thành phố trở về, y thường xuyên cố ý đi ngang qua nhà ăn.
La Cường ngồi xổm trên ghế trong góc nhà ăn, lẳng lặng hút thuốc, từ xa xa nhìn y, không nói một lời nào.
Thiệu Quân cắn môi, dạo một vòng xong lại đi mất, để lại một mình La Cường sau lưng y. Cũng đã rất lâu rồi y không rảo bước đến phòng kho sau bếp, nơi y cùng La Cường đã từng thân mật biết bao nhiêu lần.
La Cường vẫn còn thường lui tới, làm xong bữa ăn khuya, xếp ngay ngắn sủi cảo chiên vào trong hộp cơm, trên bếp vẫn còn nồi canh nóng bổ dưỡng đang nấu dở.
La Cường đưa hộp cơm đến.
Thiệu Quân quay mặt qua chỗ khác, khinh thường hừ nói: “Ăn no rồi, bụng không có chỗ chứa nữa. Đồ ăn Triều Châu, một bàn một hai vạn, sủi cảo nhỏ bỏ túi của người Triều Châu ở phương nam làm, bên trong nhét thịt heo bên ngoài gói hình hoa còn có nước dùng, mới ăn mà không nhịn được trầm trồ khen ngợi, rất tinh xảo.”
Lời Thiệu Quân nói là thật. Sở Tuần và Thẩm Bác Văn dẫn y đi ra ngoài ăn uống thả cửa khắp nơi, mỗi lần đều nói là y suốt ngày đến Thanh Hà làm dế nhũi, bây giờ mở mang tầm mắt một chút, ăn thử mấy tiệm ăn xa hoa ở Kinh Thành này một lần, cái gì mới cái gì đắt cứ ăn thả ga đi.
La Cường không thay đổi sắc mặt, không nổi giận, mặt không cảm xúc bưng hộp cơm xoay người rời đi.
Trong lòng Thiệu Quân đau một chút, khó chịu, hung hăng cắn môi mình một cái, túm chặt tay La Cường từ phía sau……
Y cầm hộp cơm, ngồi xuống, vùi đầu ăn sủi cảo chiên.
Ăn thì không ngừng được miệng, từng miếng từng miếng ăn hết sạch. Đầu lưỡi cũng lưu luyến, thích hương vị quen thuộc kia.
Một bàn đồ ăn tinh phẩm Triều Châu một vạn hai, ăn vào miệng y còn không bằng sủi cảo La Cường dùng nồi sắt chiên trong nhà tù, vĩnh viễn luôn kém xa.
Đối với cái lưới dây dưa không điểm cuối giữa hai người, thậm chí còn khó qua hơn cả cái chết, tràn ngập tuyệt vọng.
Ngày Thiệu Quân đào hôn trở về, đã từng nói với La Cường một câu: “La Cường anh là tên khốn nạn, toà án phán anh chung thân, anh cũng phán luôn cho tôi cái bản án chung thân……Đời này tôi phải dây dưa với anh, tôi sẽ cùng anh dây dưa đến chết.”
Thiệu Quân nói: “Lão Nhị, tôi chờ anh ra tù, khi nào anh lăn lộn ra được tù, lúc anh đến tìm tôi, tôi sẽ chờ anh quỳ xuống mặt đất để cầu xin tôi!”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương