Tội phạm

Chương 31 : Nụ hôn trên sân bóng

La Cường bỏ lại một câu “Đi đi” rồi đạp lên tàn thuốc hờ hững quay người rời đi, không nói thêm một lời nào với Thiệu Quân. “La Cường, anh quay lại đây.” Thiệu Quân há mồm gọi người. La Cường không để ý tới y, vẫn tiếp tục đi. “La Cường, anh đứng lại cho tôi, câu này của anh là có ý gì?!” Sắc mặt Thiệu Quân dần dần thay đổi, ngây ngốc đứng im một chỗ, đột nhiên có loại cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao …… La Cường cũng là một người đàn ông có cá tính riêng, dứt khoát lưu loát, ngay cả giải thích cũng lười, không muốn nói mấy lời vô nghĩa. Vì trả thù Thiệu Quốc Cương mà tổn thương nhóc Thiệu Tam, dù thế nào thì hắn cũng không làm được loại chuyện này, chẳng thể xuống tay nổi. Bản thân không thể xuống tay nhưng nếu để phạm nhân khác trong đội bắt nạt Thiệu Quân thì La Cường cũng tuyệt đối không nhịn được. May mắn là Tam Bánh Bao đã bị chuyển khỏi nhà giam đi vào làm trong cục, chứ không phải là bị chuyển đến đội khác, nếu thật vậy đến lúc đó xảy ra chuyện gì, muốn bảo vệ người này cũng chẳng được. Tam Bánh bao làm trong cơ quan, dù có trở thành một trưởng ban nhỏ hay trưởng phòng nhỏ thì từ đây cũng đã dương quan đại đạo*(1) một đường bằng thẳng, an toàn, yên ổn, cũng khiến cho người khác yên tâm. (1)* Dương quan đại đạo: Chỉ con đường lớn đi qua Dương Quan thông sang Tây Vực, sau là chỉ con đường lớn thuận lợi. Thiệu Quốc Cương kịp thời xuất hiện chẳng qua là muốn đánh cho La Cường một đòn cảnh cáo, khiến cho hắn tỉnh táo lại, nhóc Thiệu Tam là nhóc Thiệu Tam, cậu ấy không phải là thằng nhóc nghịch bùn mà lớn lên trong ngõ nhỏ đại tạp viện, cậu ấy không phải là thằng ba nhà hắn! Thiệu Quân sinh ra trong một gia đình như thế nào? Trong nhà có bao nhiêu người? Khi còn nhỏ Thiệu Quân đã chơi những món đồ chơi gì? Thiệu Quân mặc áo gì, quần gì, đã từng mang vớ rách bao giờ chưa? Thiệu Quân có thể ăn một chén nhỏ, cậu ấy ăn nổi sao? Thiệu Quân đã từng học trường nào, học được bao năm rồi? Hai người căn bản chính là hai con đường, quỹ đạo nhân sinh của mỗi người từ trước đến nay chưa từng giao nhau. Về sau không gặp mặt nhau nữa, như vậy mới là tốt nhất. Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày La Cường làm việc ở nhà xưởng đến đúng giờ là tan tầm, sau đó cùng Thuận Tử, Hồ Nham, Nhím Gai đi đến nhà ăn lấy cơm, không còn cùng Thiệu Quân lén lút lên sân thượng lầu hai để nói chuyện phiếm nữa. Cảm giác đó, thật giống như trước kia chưa từng có gì xảy ra, hai người trước nay cũng chưa từng nói chuyện. Vào cuối tuần, giải thi đấu bóng rổ của nhà giam Thanh Hà diễn ra hừng hực khí thế, số điểm của mỗi đội dần dần thể hiện đẳng cắp rồi lên top, sắp quyết định được vài cái tên vào bảng tiến vào vòng đấu loại bán kết. Đội bóng dưới tay Thiệu Quân sau lần bị đình chỉ xử phạt lúc trước, gần đây cũng đã được bỏ lệnh cấm, có thể dự thi một lần nữa. Nhưng mà, sau khi đội bị phạt điểm rồi lại đình chỉ, điểm tích phân lập tức bị tụt xuống tít vị trí thứ hai đếm ngược ở bên bảng khu Đông (đội quyết đấu với họ cũng chính là đội ở cuối bảng), đã vậy rồi thì đừng mơ giành được giải nhất, giờ thì lên sân thi đấu chỉ mang tính chất thư giãn gân cốt, cho nhóm đàn ông này đấu một chút. Trận thi đấu này, thiết tam giác của lớp số 7 chơi cực kì hăng, chơi đến liều mạng, thậm chí La Cường còn quăng luôn bộ đồng phục phạm nhân ra góc sân, trên người là áo ba lỗ, phía dưới mặc một chiếc quần cộc, mồ hôi thấm ướt từng đường vân trên áo ba lỗ hiện lên đường nét cơ bắp trên lồng ngực. Đội bên đối phương chính là ứng cử viên tốt nhất cho chức quán quân ở khu Đông, chẳng đặt cái lớp có tích phân gần chót vào mắt, không ngờ tới lại gặp phải một lớp toàn những thằng cứng rắn như vậy. Vài người đội bên kìm kẹp La Cường, sau đó dồn sức đánh ngã người ở khu vực ba điểm. Bả vai La Cường chấm đất, ngã mạnh xuống, mặt không biểu cảm mà tiếp tục đứng dậy. Người này cũng không nổi giận, không trả thù, tỏ vẻ dường như không có chuyện gì, nhưng cánh tay đã tróc da lộ ra một mảng thịt đỏ tươi, thịt thấm ra từng giọt máu nhỏ. Ngay sau đó La Cường được phạt bóng, ra tay vô cùng bình tĩnh, chỉ với một cú móc nhẹ bằng cổ tay đã ném quả bóng rỗng ruột cho vào rổ…… Ngày hôm đó, mọi người chơi rất hăng, đối phương vừa mới tấn công tới, Hồ Nham ở chỗ vòng cung bên cạnh thực hiện một động tác giả, sau đó cướp bóng luồn dưới tay, chạy nhanh tới ném cho La Cường. Mặt La Cường không cảm xúc nhẹ nhàng tiếp bóng, rồi lại là một màn lên rổ nhanh chóng, lúc tiếp đất trên trán đổ đầy mồ hôi quay đầu lại dùng ngón tay chỉ vào Hồ Nham, động tác kia quả thực là ngầu muốn chết. Ở khu khán đài, mấy người còn lại của lớp số 7 gộp thành một đội cổ động viên đều như phát điên, nói linh tinh đủ loại giọng khác nhau. “Anh Cường, trâu bò quá đê!!!” Đây là giọng của người địa phương, nghe đặc biệt đàn ông. “La lão nhị đúng là đỉnh của chóp!!!” Đây là giọng của người Tứ Xuyên, một tiếng hét vui liền khuấy đảo cả một khu lớn, đắc chí gào khóc. Thiệu Quân vẫn luôn đứng ở một bên xem, tầm mắt dõi theo thân thể rắn rỏi kia, đường cong gọn gàng mượt mà trên cổ và đầu vai La Cường. Đột nhiên y hơi cảm thấy không ổn, ngứa tay, muốn lên sân, từ trước đến nay y chưa có cơ hội được đánh một trận với La lão nhị, tại sao mà hai người lại vĩnh viễn chẳng có cơ hội như vậy? Trong trận đấu, Hồ Nham ném được sáu quả ba điểm, gây náo động thật lớn, chính gã không nhịn được mà quăng một cái ánh mắt quyết rũ về phía khán đài đang cuồng nhiệt, cực kì lẳng lơ. Phía dưới có người bắt đầu ồn ào: “Cục cưng ơi, dữ dội quá! Anh cưng ở dưới đây chờ cưng nè!” “Lần tới Tiểu Hồ đến lớp bọn anh chơi bóng đê!” Hồ Nham giả vờ chuyền bóng để La Cường xuất hiện bắt được bóng trước mặt gã. La Cường nhanh chóng xoay người lùi lại một bước, gần như là ngửa ra sau 45 độ, quả bóng bật ra, một cú ném bóng vào rổ rõ ràng dứt khoát lấy được ba điểm! Khán đài như nổ tung, La lão nhị vậy mà có thể lấy được ba điểm, đừng như vậy chứ, có còn để cho người khác một con đường sống hay không đây. Chỉ vì cú ném ba điểm này, lớp số 7 đã giành được lấy chiến thắng từ tay đối thủ trong gang tấc, một lớp xếp hạn chót mà lấy được chức quán quân của nhà giam, chơi nổi thật sự. La Cường nắm chặt tay, cắm đầu gầm rống, xua tan đi những bực bội, uất ức, khói mù đang ngột ngạt trong lồng ngực, trên cổ nổi lên đầy gân mạch xanh đỏ, mồ hôi rơi đầm đìa. Ngày hôm đó Hồ Nham vô cùng hưng phấn, cùng một đám người cụng tay rồi chạy đến trước mặt La lão nhị, đùng một cái nhảy bật lên bám trên người La Cường, hai cái đùi quấn lấy eo La Cường. La Cường không chủ động, cũng không trốn tránh, cổ hơi hơi ngửa ra sau, tránh đi tầm mắt nóng bỏng của đối phương, một tay đỡ lấy người. Bên cạnh có người huýt sáo ra một thanh âm vang dội, ánh mắt Hồ Ly sáng ngời hớn hở lộ rõ trên nét mặt, cũng có ý mượn trận bóng thắng ra sức cợt nhả lấy lòng, gã ôm lấy cổ La Cường chồm tới hôn một cái! Thiệu Quân lạnh lùng nhìn, ánh mắt co rút lại. Toàn hội trường đều nhìn thấy, một cái hôn kia ở trên sườn mặt La Cường, ngay phía dưới lỗ tai, còn vang cả tiếng. “Ai u nhìn cái tay đang ôm kìa !” “La lão nhị, hôn một cái! Hôn một cái!” Có người kêu. La Cường rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch, hắn thả Hồ Nham từ trên người mình xuống, lồng ngực rộng lớn thấm ra mồ hôi nóng, mồ hôi dọc theo khe ngực chảy xuống, nơi cằm phác họa ra những góc cạnh cứng rắn kiên cường vô cùng nam tính. Vẻ mặt kia, dáng vẻ kia khiến một đám nhãi con đang vây quanh ồn ào đều không khỏi không thừa nhận trong lòng, may mình là đàn ông nên không thích đàn ông, còn nếu như mà thích đàn ông thật thì…… Nhất định phải là người như La lão nhị kia kìa, thử nhìn xem khắp nông trường Thanh Hà này còn có người thứ hai tốt hơn để chọn sao! Thần thái trong mắt Hồ Nham đã thay đổi hẳn, cả khuôn mặt như phát ra ánh sáng, vừa rồi tuy rằng La Cường không đáp lại nhưng cũng không hề từ chối gã, không có nổi giận mà tát mình một phát. Người khác ai mà dám hôn La Cường? Ai mà dám xuống tay chứ? La Cường không đứng đó thỏa mãn yêu cầu vây xem nhàm chán của quần chúng mà xoay người trở về lấy áo tù lau đi mồ hôi trên đầu, cũng không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi. Đáy mắt Thiệu Quân đỏ lên, nhìn chằm chằm bóng dáng lặng lẽ của La Cường, ngón tay nắm chặt gậy cảnh sát hiện lên khớp xương trắng bệch. Bỗng nhiên y có chút hiểu ra điều gì đó. Nói thì nói thẳng ra đi, La Cường đúng là cứng đầu, khó tính, con mẹ nó còn bày ra dáng vẻ đáng tởm đó với Tam Gia đây! Chỉ bởi vì ba ông đây là cục trưởng Cục Công An, ba ông đây bắt anh ngồi trong tù đếm lịch sao? Anh không được thoải mái, anh xoắn xuýt, anh cứ như vậy tự cho rằng bản thân mình với Tam Gia đây không cùng một loại người? Cái này coi như anh biết cam chịu, hay là anh tự biết xấu hổ đây? Dù gì thì tôi cũng đâu có ghét bỏ anh, vậy mà anh lại dám tự quyết định? Tính tình của cậu nhóc Thiệu Tam này thế nào chứ? Y là người có tính cách công tử từ trong xương cốt, còn lâu y mới có bộ dạng đa sầu đa cảm ngượng ngùng xoắn xuýt kia, trên đời này bất kể là cái gì, chỉ cần y muốn là có được, chưa từng thấy chuyện mình muốn mà đối phương lại không cho. Chuyện này làm sao y có thể cam tâm? Thiệu Quân cực kì ngang ngược, không chỉ cắn chặt đồ vật của mình không buông, mà thậm chí cả người y cũng không buông tha. Y tuyệt đối sẽ không bởi vì cục xương cứng khó gặm như La Cường này mà lùi bước, rồi tự mình ngoan ngoãn cúi đầu rời đi ra khỏi nhà giam. Y cảm thấy người nên đi không phải là y. Thằng nhãi Hồ Ly lẳng lơ của lớp số bảy kia mới là người nên bị quẳng ra ngoài, Tam Gia đây đã phải nhẫn nhịn mày lâu rồi đấy, đủ rồi, nhân lúc còn sớm phải nhanh đưa đến khu giam khác luôn đi! Không ngờ được vào lúc ban đêm, lớp số 7 lại xảy ra chuyện. Đêm đó Thiệu Quân trực ban, sớm đã bày sẵn tư thế ngồi ngay ngắn trong phòng giám sát, hơn nữa còn đuổi hết toàn bộ những người không liên quan ra ngoài, một mình một người ngồi xem máy theo dõi. Y chỉnh màn hình của lớp số 7 đến chính giữa, ngay đối diện y, chỉ hận không thể gắn thêm một cái kính lúp trong phòng của lớp số 7, ngay cả những sợi tóc chuyển động trên đỉnh đầu của La Cường cũng không muốn buông tha. Thiệu Quân không ngờ tới, ngay đêm nay, thằng nhãi Hồ Ly đó lại bò lên giường La lão nhị. Kỳ thật, cũng không thể nói Hồ Nham nóng vội. Gã yêu thầm La Cường hơn nửa năm, hoặc có thể nói không phải yêu thầm, căn bản chính là yêu công khai, yêu trắng trợn, thẳng thắng đến chói lọi không một chút che giấu. Tất cả mọi người trong đại đội số một đều thấy Hồ Ly là người hầu trung thành của La lão nhị, lấy cơm cho La Cường, giặt quần áo, dọn ghế, xách giày; La Cường bị bệnh thì gã giúp bôi thuốc, La Cường đánh nhau với người khác thì gã khiêng băng ghế đi theo đập người. Tên Hồ Nham này cũng có chút thông minh, ở một phương diện gã đối xử chân thành với La Cường, yêu thích người đàn ông này, còn về phương diện khác, nếu trở thành một đôi với La lão nhị sẽ giúp gã sống ở khu nhà giam số 3 dễ dàng, an ổn hơn. Kể cả khi chưa thật sự thành một đôi, người của toàn khu nhà giam cũng đã coi gã thành người của La lão nhị, mấy kẻ hay làm mấy chiêu trò chọc mèo ghẹo chó cũng không dám tới quấy rầy gã nữa. Trừ cái loại Vương Báo đui mù ngứa đòn kia thì còn ai dám động đến tình nhân trong ổ chăn của La Cường? Hôm nay lớp số 7 chơi bóng đã giành một trận thắng lợi hiếm thấy, La Cường ra siêu thị mua mấy túi đồ ăn lớn, khô bò, hạt dưa đậu phộng, coca gì đó rồi nhóm người nhanh chóng chia đồ ăn vặt ra ăn, tâm tình cũng không tệ. La Cường vẫn luôn im lặng, không nói gì, mà đôi mắt kia của Hồ Nham, cả đêm đều không rời khỏi người này. Trên sân bóng rổ, một cái hôn kia của Hồ Nham chính là ở ngay trên mặt La Cường, cũng coi như là công khai thông báo với mọi người rằng La lão nhị đã đồng ý vui vẻ thân mật cùng tôi rồi đấy. Mà La Cường không có xoay mặt đi, cũng chẳng từ chối. Khiến cho Hồ Nham lầm tưởng đó là đồng ý với gã. Con người của La Cường đối với ai cũng đều lạnh lùng, đều là bộ dạng không thèm cười nói, chẳng lẽ gã còn chờ đến lúc đối phương bỏ đi cái tôi bò đến trên giường sao? Ban đêm, La Cường lăn qua lộn lại không ngủ nổi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồ Nham cũng ngủ không được, từ xa xa mà nhìn chằm chằm lưng La Cường. Nửa bên mặt của La Cường chôn trong gối đầu, cắn nát một bên mặt gối này, lại lật qua cắn một mặt khác, thình lình thành giường khẽ động, Hồ Nham nhanh tay nhanh chân bò lên. Hồ Nham ôm cả chăn của mình lên, đôi mắt tỏa sáng, ngồi trên giường La Cường: “Anh Cường.” La Cường: “……” Hồ Nham: “Anh khó chịu hả?…… Nóng trong người sao?” La Cường: “Liên quan cái rắm gì đến cậu.” Hồ Nham nằm xuống, không nói lời nào mà chỉ nhìn người này. La Cường không để ý đến gã, một tay vắt ngang ở trên mặt che khuất mắt, một cái tay khác thì ở trong ổ chăn, chậm rãi chuyển động. Hồ Nham nhẹ nhàng vươn tay, sờ đến lồng ngực để trần của La Cường rồi dọc theo bụng nhỏ cọ cọ đi xuống: “Để em làm giúp anh.” La Cường khàn giọng nói: “Không cần.” Hồ Nham: “Vậy không thì anh làm giúp em đi.” La Cường: “……” Hồ Nham chậm rãi dán sát vào, thật cẩn thận hôn một cái trên sườn mặt La Cường. Yết kết La Cường khẽ động, đúng thật là nóng ở trong người, nửa người dưới trướng đến độ mẹ nó sắp nổ tung! Ngày xưa phóng đãng đã quen, nhịn nửa năm cũng đã là cực hạn sinh lý của hắn, nếu nhịn thêm nửa năm nữa thì bố đây sẽ biến thành cái xác khô, sống không thọ nổi mười năm, sinh hoạt cũng bất tiện luôn chứ chẳng chơi. Vào mùa hè, ban đêm cũng không mặc quần áo, chỉ mặc một cái quần nhỏ. Như vậy là coi như lộ ra hoàn toàn, chỗ nào cũng lộ đến chăn cũng chẳng che hết được. Hai thằng người lớn sống sờ sờ trần truồng chen chúc trên một chiếc giường tầng, mỗi một động tác xem trong camera đều cực kì rõ ràng chính xác, vô cùng chân thực. Đặc biệt cái camera kia còn bị Thiệu Tam Gia cố ý xoay đến góc chỗ La Cường nằm, không lệch đi chút nào. Ngày đó, trong ba người, Thiệu Tam Gia là người bùng nổ trước tiên. Y thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh như vậy, hoàn toàn không thể chịu đựng được. Thiệu Quân thấp giọng mắng một câu, rút dùi cui điện cảnh sát từ sau eo rồi tạch một tiếng tắt đi đoạn video khiến ánh mắt y lóe ra tia lửa phẫn nộ kia, sau đó lao ra khỏi phòng giám sát. Cùng lúc đó, trong phòng giam lớp số 7 xảy ra một trận kinh động kỳ lạ. Hai sự việc xảy ra gần như đồng thời, Thiệu Quân trong cơn giận dữ lấy tốc độ trăm mét xông vọt vào phòng; hai người trên giường đang mân mê sờ soạng nhau nhưng không biết vì sao La Cường lại đột nhiên vung mạnh một cước đá Hồ Nham bay thẳng xuống giường!