Tôi Ở Thú Nhân Tộc
Chương 7 : Chương 17+18
Chương 17:
Tôi từ từ mở mắt ra trong bong tối.
Tôi không biết mình đã bị ngất mất bao lâu, xung quanh tối om, tay chân tôi bị còng lại.
Không những vậy trong bóng tối ấy, tôi con nghe thấy tiếng than khóc khe khẽ của phụ nữ, đây là ma hay là người đang than khóc?
Tôi tự trấn tĩnh bản thân ngồi im cảnh giác xung quanh.
Tiếng khóc rất chân thực làm trong lòng tôi dịu nỗi bất an đi một chút.
Mắt tôi bắt đầu quen dần với bóng tối nơi đây, bởi có 1 tia ánh sáng le lói yếu ớt xuyên qua từ một cái lỗ trên bức tường đằng sau tôi mà tôi có thể nhìn mờ mờ mọi vật xung quanh.
Nơi đây không chỉ nhốt một mình tôi, mấy người xung quanh tôi cũng bị còng tay còng chân giống tôi đang nằm sõng soài trên đất, toàn bộ đều là nam nhân, thân hình khá mảnh mai, tất cả chỗ này đều là “giống cái”.
Nhớ lại lời cảnh cáo của tên bạch sư lúc trước khi tôi bị bắt, đây chắc hẳn là tộc thú nhân khác bắt cóc các giống cái của các tộc xung quanh về, lý do gì mà họ bắt “giống cái” đương nhiên là để duy trì nòi giống hoặc hưởng thụ khoái lạc có khi còn bị cho làm nô lệ.
Lại một tiếng than khóc khẽ ở một góc nào đó trong bong tối vang lên cắt ngang bầu suy nghĩ của tôi.
Tôi mải cảnh giác xung quanh quá mà quên cả một điều rất quan trọng.
Tiếng khóc đó, là tiếng của phụ nữ.
Khác hẳn với tiếng các nam nhân được gọi là “giống cái” nơi đây thì tiếng than khóc này 100% là của phụ nữ.
Ở đây xuất hiện người giống tôi sao?
Tiếng khóc vẫn tiếp tục khe khẽ vang lên trong góc tối.
Tôi nhẹ nhàng cất giọng:
-Sao cô khóc?
Tôi nghe thấy tiếng khóc của người kia do giật mình mà giật nấc lên một cái rồi tôi nghe thấy tiếng xích lẻnh kẻnh ở góc đó.
Cứ như vậy, tiếng xích cứ từ từ chậm rãi đến gần tôi, tôi ngồi im và cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng.
Tiếng xích dừng lại, trước mắt tôi hiện ra một người con gái tóc đen, dài, mặc váy màu trắng,
Tôi nhớ ra rồi, lúc tôi lạc đến đây, lúc đó do tôi quá “nhiệt tình” cứu một người phụ nữ váy trắng có ý định nhảy lầu mà thành ra tôi cũng rơi đến chốn này.
Viền mắt cô ta đỏ quạch, không biết đã khóc bao lâu, gương mặt hốc hác, mái tóc đen nhánh rối bời.
Tôi thấy trong ánh mắt cô ta là sự kinh ngạc sau đó chuyển thành sự vui mừng khôn xiết.
Cô ta ôm chầm lấy tôi, tiếng khóc tuy đã cố nấc nghẹn kìm nén nhưng vẫn bộc lộ sự đau buồn của cô ấy.
Tôi không nói lời nào đưa tay vỗ vai, xoa đầu nghe tiếng nấc nghẹn của cô ta trong lòng tôi.
Không biết cô ta đã trải qua những gì mà giờ lại thành ra như vậy.
Tôi đã đặt chân đến dị giới này được mấy tháng rồi, một thời gian khá dài. Vậy tại sao cô ta vẫn mặc chiếc váy trắng đó?
Nhắc đến đó tôi mới để ý, người cô ta đang bốc mùi, mùi rất khó chịu, tanh tanh nồng nồng, mùi mồ hôi và mùi đất cát.
Tiếng khóc cô ta nhỏ dần, đến lúc cô ta trấn tĩnh lại, cô ta ngửa đầu hỏi tôi:
-Cô…Cô giống tôi?
-Ừ.-Tôi gật đầu
Ánh mắt cô ta lóe lên tia vui mừng, cô ta nở nụ cười vui sướng đến xúc động, rồi lại ôm lấy tôi.
-Cảm ơn trời đất! Cảm ơn ông trời.
Tôi nhìn cô ta rồi hỏi thẳng vấn đề:
-Cô, đang có chuyện gì?
Gương mặt vui mừng đột nhiên đông cứng lại trong chốc lát rồi chuyển sang u buồn tột cùng. Từng giọt nước mắt trên mặt cô ta lại một lần nữa rơi xuống như mưa rào.
Cô ta bắt đầu kể cho tôi từ đầu đến cuối.
Cô ta tên Tia, con một nhà tài phiệt mới nổi.
Tia bị bố mẹ ép hôn với một tên công tử nhà giàu ăn chơi trát táng.
Tuy không một mực không muốn, nhưng phận con gái yếu ớt không thể chống lại cả gia đình, nên Tia đành phải thuận theo bố mẹ.
Nào ngờ sau một đêm, Tia được cảnh sát báo tin bố mẹ cô ấy chết do tai nạn xe cộ. Không những vậy, sau khi bố me cô ấy chết, tin nhà cô ấy nợ nần hàng chục tỉ đồng bị lộ ra, bên nhà thông gia quá sợ hãi liền hủy hôn còn những người công nhân và chủ nợ thì thi nhau đến nhà cô ta đập nhà, lấy cắp đồ dùng buộc cô ấy trả tiền.
Cha mẹ mất, áp lực tiền bạc, dư luận khiến Tia đi đến bên bờ vực tự sát.
Sau khi nhảy xuống cô ta không chết mà được một tên người thú đưa về tộc. Ban đầu tưởng bản thân được cứu giúp bởi người dân nơi đây, tuy hơi kỳ quặc nhưng cho cô ấy chỗ ăn chỗ ở, sống được ngày đầu tiên thư thoái thoải mái, đến đêm đầu tiên ngủ ở nơi này, cô ấy bị một thú nhân cưỡng hiếp.
Không chỉ vậy, sau khi thú nhân kia cưỡng hiếp cô ấy xong, mấy thú nhân nữa nhảy vào cưỡng hiếp tiếp, có thú nhân còn hóa thành hình dạng thú rồi cưỡng hiếp cô ấy, không biết đã bị dày vò bao nhiêu lần, rồi cô ta được đưa đến đây.
Hàng tuần cô ta thấy có mấy tên con trai cũng bị trói rồi nhét vào nơi này giống như cô.
Bởi cô ta có thể trạng yếu ớt nên mỗi tuần chúng mới đưa cô ta ra để rồi lần lượt cưỡng hiếp 1 lần rồi lại thả vào trong ngục tối này.
-Cầm thú!-Tôi gằn giọng.
Đã vài tháng, vậy mỗi tuần bị cưỡng hiếp tập thể một lần, như vậy không biết đã bao nhiêu lần cô ta bị chà đạp. Bọn chúng đúng là cầm thú!
Vừa kể, Tia vừa nấc nghẹn lên trong lòng tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi mà vẫn cứ gắng gượng kể.
Thật đáng thương cho số phận cô gái này!
Chương 18:
Trời hừng sáng từ bao giờ, ánh sáng trắng le lói chiếu qua cái lỗ nhỏ kia được thay bằng ánh sáng vàng của nắng chói chang làm tôi dần dà có thể nhìn rõ hết căn phòng.
Ở đây có hơn 20 “giống cái” bị nhét vào một căn phòng kín mít.
Trông họ đều mệt mỏi, có người sợ hãi rưng rưng khóc, có người đờ đẫn chấp nhận sự thật, có người buồn bã.
Một lúc lâu sau, một tên thú nhân đến đưa thức ăn cho chúng tôi rồi tiện thể kéo 2 giống cái trong phòng đi ra ngoài.
Nhìn 2 ngường vừa bị kéo ra ngoài chẳng khác nào nộ lệ, chân tay kiềng xích, bị kéo đi như một con vật.
Ý chí trốn thoát của tôi hừng hực bộc phát.
Buổi sáng chúng cứ mở cửa như vậy, ở ngoài dường như không có ai canh gác, đơn giản, chỉ vì chúng khinh thường “giống cái” và nghĩ rằng họ không thể nào trốn thoát được.
Tôi ngó ra ngoài thấy chúng vẫn đang sinh hoạt bình thường, vẫn đi lại bình thường chỉ là đâu đó nghe loáng thoáng được tiếng hét của nam nhân “giống cái” vừa bị đưa ra.
Tôi cứ ngồi đó đờ đẫn nhìn xung quanh nghĩ cách trốn thoát đến khi bọn họ đưa bữa chiều cho chúng tôi ăn. Lúc đó lại có thêm tầm 5 giống cái bị đưa ra ngoài.
Tôi cứ trơ mắt nhìn họ lần lượt bị đưa đi chà đạp như vậy, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến tôi.
Khi bọn chúng thả “giống cái” về, trên người họ đầy vết thương, còn có cả vết xước sâu do móng vuốt cắm vào, bước đi không vững, mặt mũi họ mệt mỏi chứa đầy đau thương cùng nước mắt.
Chúng là cầm thú! Làm xong rồi đi ngủ no nê…
Nghĩ đến đây tôi bừng tỉnh, mắt tôi chợt sáng lên, quay sang phía Tia hỏi nhỏ.
Tia nghe tôi hỏi xong, cặp mắt cũng sáng lên nhưng sau đó lại lộ vẻ sợ hãi tột cùng.
Tôi vẫn giữ ánh mắt kiên định để chấn tĩnh cô ấy.
Phải thử thôi, không thử thì cuộc sống của chúng tôi mãi phải tiếp diễn trong địa ngục này.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
32 chương
115 chương
70 chương
1 chương
27 chương