Ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng hai, mở cửa ban công ra, tôi lấy một quyển truyện để đọc. Lâu lắm mới được đọc truyện, mang bao nhiêu quyển ở Trung Quốc đi mà chẳng có thời gian để đọc. - Này nhóc ! - Tiếng Jong In ngay bên cạnh. - Giật cả mình. - Tôi thốt lên. - Làm gì mờ ám mà giật mình. Jong In cầm lấy quyển truyện trên tay tôi. - Ê trả đây, hiểu gì đâu mà đọc. - Tôi giật lại. - Truyện tranh Trung Quốc hả? Hắn ngồi xuống cạch tôi. - Ừ, tôi mang sang nhưng bây giờ mới đọc được. Tôi tiếp tục cắm đầu vào quyển truyện. - Này ! - Gì? - Vừa nãy, lúc xem Ipad của Chanyeol sao tự nhiên nhóc lại ngồi đờ ra một lúc vậy? Câu nói này thật sự làm đứt mạch suy nghĩ của tôi, đang cố quên đi rồi sao còn hỏi lại làm gì? - Không có gì cả? Thích ngồi thì ngồi, suy nghĩ xem nên chọn bài nào thôi. Tôi tránh ánh mắt dò xét của Jong In cố ép những dòng chữ trong quyển truyện vào đầu nhưng sao tự nhiên chữ cứ bay nhảy vậy? Rõ ràng là muốn đọc nhưng lại chẳng đọc được gì. - Lúc đấy trông sắc mặt nhóc không giống như đang suy nghĩ. Mắt tôi tuy đang hướng về quyển truyện nhưng tâm trí thì lại rối loạn hết lên. - Ừ thì lúc tôi suy nghĩ thường hay thế mà, hỏi gì mà lắm thế? Tôi quay đi chỗ khác. - Đừng có giấu anh điều gì,anh biết hết về nhóc đấy. - Jong In nói rồi cười. Tôi đảo mắt liên tục, chỉ sợ hắn sẽ đọc được suy nghĩ khi nhìn sâu vào mắt tôi. - Thôi đọc tiếp đi. Hắn xoa đầu tôi rồi bỏ xuống nhà. - Có phải trẻ con đâu mà xoa đầu thế chứ? - Tôi vuốt lại tóc. "Chết rồi, tim mình sao thế này? Đập loạn hết cả lên... nghĩ đến chuyện sáng nay mà cứ cảm thấy kì lạ quá." Lúc ấy thật sự là sững sờ... Bức ảnh mà tôi nhìn thấy... ...Người đó... ...Nụ cười ấy... Là tôi... Biện Bạch Hiền. Chanyeol chụp bức hình ấy khi chúng tôi đi biển... tại sao lại lưu hình tôi trong máy cơ chứ? Thật sự tôi không hiểu. Chanyeol lo lắng khi tôi ngất,bắt chuyện khi tôi lạnh nhạt với anh ta và bây giờ còn lưu ảnh của tôi vào máy. "Anh ta đối với mình là ghét hay quan tâm đây?" Đau đầu quá ! "Nhưng mà... anh ta thật sự thích bức ảnh đó nên mới lưu vào hay... là vì thích người trong bức ảnh...?" - Hahaha. - Tôi bật cười. "Ôi cái đầu mình đúng là rất phong phú !" - Lại lên cơn hả ? - Chanyeol vô diện biểu tình đứng dựa vào cạnh ghế tôi. - Cái ĐM! Park Chanyeol! Lần sau có đến thì kam ơn phát ra tiếng động có được không? Hả?! Tôi lùi lại ra sau khi thấy anh ta đứng bên cạnh. - Cứ ngồi yên đấy đi ! Tôi đứng đây từ khi cậu ngồi ngẩn ra như tên ngốc ấy. Chanyeol cúi xuống nhìn tôi. - Ngồi?...ngẩn?...ngốc?- Lúc này đầu tôi vẫn đang trong trạng thái đông lại, chưa thông hẳn. - Cậu... thật sự không hiểu hả?- Anh ta cúi sát mặt tôi hơn. "Nguy hiểm quá !" - Không hiểu ! Tôi mở to mắt ra nhìn, đề phòng hành động bất thường của anh ta. - Mắt cậu sắp lồi ra ngoài chưa? Trợn mãi mắt cậu cũng không to hơn được đâu. Có biết là nhìn khó coi lắm không? [ anh Biện lại bị đâm một nhát :v =))))] " =口= Tôi biết anh mắt to rồi không cần phải đâm chọt tôi kiểu đấy đâu...!" Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí mà mắng anh ta nữa,khoảng cách này, nhìn Chanyeol đẹp một cách kì lạ,như đang toả nắng vậy... - Không... - Tôi lắc đầu,mắt không chớp, nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện, cố xem bên trong đó là gì. Màu đen hay khuôn mặt tôi? Ánh mắt anh ta rất lạ... Đột nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường. Tôi... làm sao vậy? Thật quá hút hồn, tôi có muốn quay ra chỗ khác cũng không được,cứ nhìn sâu vào, như bị kéo dần vào thế giới bên trong đôi mắt ấy... - Cậu có biết nhìn cậu lúc này tôi muốn làm gì không? - Ngay cả giọng nói cũng rất gần... - Không... - Tôi lại lắc đầu, tâm trí vẫn chìm đắm sau mảng tối màu đen kia... tôi ngay lúc này đây...rất muốn... bước vào đó... Hình như ở trong đó cũng có tôi... Gương mặt ấy càng ngày càng gần hơn... từ từ đã... "Mặt... kề sát mặt thì là gì?" Nghĩ đi ! "Đúng rồi ! Không phải là định..." Bỗng nhiên môi tôi trở nên ấm mềm, cảm giác như một chiếc lá mùa thu dịu dàng đặt lên đó... rồi từ từ rơi xuống... Nhẹ nhàng... lướt qua... "Hôn !" Chanyeol hôn tôi "Gì thế này?" Tôi giật người lại, trợn mắt lên nhìn. - Anh...anh... - Tôi lắp bắp. - Tôi làm sao? - Chanyeol than nhiên nghiêng đầu hỏi. - Sao... dám... hôn tôi hả? - Mặt tôi bắt đầu nóng dần lên. - Có gì mà không dám? Mới thế mà đã cậu đỏ hết mặt lên rồi sao? Hay là thích tôi rồi? Anh ta cười nụ cười xấu xa nhất.Nhưng nó làm cho tôi càng bực hơn. - Này! Park Chanyeol ! Anh dám lôi tôi ra làm đồ chơi của mình đấy hả? Tôi lấy quyển truyện đập vào ngực anh ta vì đầu anh ta cao quá tôi đập không tới. (ಥ_ಥ) - Tôi không chơi búp bê. - Anh ta giữ lấy tay tôi. - Đồ biến thái ! - Tôi bỏ về phòng không thèm nhìn mặt anh ta. Tim đập nhanh quá, chắc tôi chết mất . "Cái tên hỗn đản nhà ngươi !" Ôi nụ hôn đầu của tôi sao lại thế này?! "Không ! Đáng ra người hôn mình phải là Ngô Thế Huân chứ !" Ta sẽ không tha cho ngươi đâu ! Dám coi mình như đồ chơi vậy hả? Lại cái cảm giác tê liệt toàn thân này, làm cho mình chẳng nghĩ được gì ngoài nụ hôn và cái tên xấu xa kia.