Tôi làm việc lại phòng tài vụ, một phần là vì trước đây tôi từng thực tập tại văn phòng kế toán cao cấp, nên đối với mấy chuyện tiền bạc cũng khá quen thuộc, mặt khác còn lại là vì ngày trước lúc ba và mẹ gầy dựng sự nghiệp, mẹ cũng là bắt đầu từ chực vị này. Mẹ am hiểu tài chính và vốn mở kinh doanh, ba hiểu rõ về sản xuất và tiếp thị, ngày xưa là song kiếm hợp bích, bây giờ thì tan rã rồi. Phòng tài vụ công việc cũng không nhiều. Trưởng phòng sắp xếp một nhân viên lâu năm là Âu Kỳ Kỳ hướng dẫn tôi, công việc chính của tôi hiện giờ là mang ghế dựa ngồi nhìn cô ấy tính sổ sách, làm quen các loại quy trình và phần mềm tài vụ, nhìn họ làm báo cáo, vân vân. Khá bất ngờ là, công ty còn có cung cấp ký túc xá, hai tòa nhà cao rất khí phái, có lẽ là lúc trước gặp thời cơ đẹp nên mua được. Đương nhiên, tiền thuê là trừ vào tiền lương. Khi tôi biết số lương của mình, cùng với lương của các nhân viên khác trong công ty, tôi nghĩ việc trừ lương này vô cùng mờ ám, thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp ta than chuyện này, tôi luôn thấy hơi chột dạ. Ngay lầu một của ký túc xá dành cho nhân viên là căn tin. Vì thế lịch biểu hằng ngày đều là, rời ký túc xá ra ngoài đi làm —— về ăn cơm —— đi ra ngoài làm việc —— về ngủ, cứ như thế. Ân Khiết oán giận nói: “Không ngờ đi làm còn không bằng đi học, hồi đi học còn có ba điểm đến, giờ chỉ còn có hai. Haizzz, trước đây ở đại học tốt xấu gì cũng ở cách không xa trung tâm là mấy, ở đây ngoài cửa đến cả quầy bán đồ ăn vặt còn chẳng có.” Ân Khiết là bạn cùng phòng mới của tôi, làm việc ở phòng quản lý. Tôi còn có một bạn cùng phòng nữa, tên Vạn Vũ Hoa, làm việc ở phòng Marketing, đều là tốt nghiệp cùng năm. Chúng tôi ba người ở phòng bốn người, một giường để trống. Ân Khiết dáng vẻ ngọt ngào, là một đứa nhỏ Sơn Đông đáng yêu. Vạn Vũ Hoa thì là người trầm mặc ít nói, nhà ở Thành Đô, thế mà lại hình như rất thần kỳ, không biết ăn cay. Đi làm không quá vui, cũng không có gì tệ, chỉ có thức ăn của căn tin là làm người ta phát giận. Ăn cơm căn tin vài ngày, tôi nhận thức được mình sai lầm rồi, tôi nghĩ oan cho căn tin trường quá. Ở đó tuyệt đối không phải là căn tin khó ăn nhất ở cả Trung Quốc. Chỗ khó ăn nhất đang ở đây chờ mọi người nè Cho nên chủ đề được bàn tán nhiều nhất của chúng tôi khi tụ năm tụ ba là về bữa ăn ngon. Tôi đi làm chưa được mấy ngày đã gọi điện về than thở với mẹ về đồ ăn căn tin, nói là đến khi Quốc khách phải bồi bổ lại, nói mẹ làm sẵn một bàn thức ăn chờ tôi. Đâu ngờ rất nhanh sau đó tôi phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Phòng tài vụ thật sự là một nơi công việc luôn bị hối thúc nhiều nhất trên thế giới mà. Mấy sự vụ trong công ty đều xuất phát từ phòng tài vụ, mấy phòng khác còn thỉnh thoảng có thể trốn người, nhưng tài vụ thì không thể, vì chúng tôi mấy ngày cuối tháng và đầu tháng đều phải tính sổ sách rất nhiều. Vì vậy, tôi chỉ có thể tăng ca đến hết ngày 2 đầu tháng mới có thể về nhà. Dựa theo quy định nhà nước, tăng ca là được gấp 3 lần tiền lương, tôi không hề do dự mà đổi toàn bộ phí tăng ca thành nghỉ phép, rất vô sỉ mà xin nghỉ hẳn bốn ngày. Trưởng phòng nhăn mặt mà duyệt, tôi lòng rạo rực nôn nao mà chạy về ôm mẹ, chỉ yếu là vì thức ăn ngon của mẹ, ăn đủ thức ăn của chín ngày mời về lại. Đến khi quay về công ty, mới ngộ ra là tôi bị lỗi thời rồi. Từ khi nào chủ đề bàn luận ở căn tin đã chuyển từ oán giận thức ăn ở đây thành một đám mê người đẹp đây? “Tin tức độc quyền đây. Nghe nói phó tổng giám đốc trước đây là bác sĩ ngoại khoa, người đẹp trai khí chất lại rốt, vô cùng phong độ.” “Thật không? Làm sao cô biết được?” “Trời ơi, cô không biết tôi có một bạn học đang làm ở trụ sở công ty Thịnh Viễn ở Thương Hải sao, cuối tuần gọi điện tám chuyện, Lâm quản lí của bọn họ chuẩn bị chuyển sang đây, trong lòng đố kị gần chết ha ha ha. Sau đó tôi nhiều chuyện một lúc mà dò la được.” “Ầy, anh ta là bác sĩ mà sao lại đến công ty chúng ta?” “Làm sao tôi biết được, dù sao cũng nói là anh ta trước kia là bác sĩ ngoại khoa, rất là nổi tiếng, cuối cùng chẳng hiểu sao lại không làm nữa, hiện tại làm quản lí ở Thịnh Viễn, rồi lại đột nhiên được điều qua đây phụ trách.” “Như mọi người nói, từ trụ sở chuyển về chỗ chúng ta, vẫn tính là bị giáng chức đó.” “Hình như cũng đúng.” . “Trời ạ, mấy cái này đâu quan trọng, quan trọng là người ta rất đẹp trai!” Bàn ăn chúng tôi đều là mấy sinh viên vừa ra trường, vẫn còn giữ vững tinh thần bát quái như lúc còn đi học, nhưng cũng không thể không kiêng nể gì như trước, liên quan đến việc mấy người quản lí, mọi người khá nhạy cảm mà giữ lại suy nghĩ của mình. Chỉ là nói bóng gió, ai cũng hiểu được. Quản lí ngành ở trụ sở trở thành phó tổng công ty chi nhánh, thế nào nghe cũng không giống như được thăng chức. Tôi gặm gặm một con cá chiên chẳng có mùi vị gì, hứng thú dạt dào vểnh lỗ tai nghe mấy người họ thì thầm, nhịn không được thấp giọng hỏi Ân Khiết: “Bà có phải cũng bon chen đi xem người ta rồi không?” Ân Khiết đắc ý nói: “Lâm phó là quản lí trực tiếp của tôi đó bà, tôi đây chả cần chen chúc nhá, cứ tùy tiện mà nhìn thôi!”. Lại tiếp túc đắc ý nói: “Chưa kể người ta còn chưa đến mà, vậy thì đi xem cái gì được chứ.” Tôi câm nín, thì ra nói nửa ngày mà người còn chưa tôi, thế này có phải hưng phấn quá sớm không. Nhưng nói đi nói lại, bộ phận quản lí công ty toàn là những người trung nhiên hoặc đã già, đột nhiên chuyển đến một người trẻ tuổi, lại nghe đồn còn đẹp trai như vậy. . . Ai ~~. Tôi cũng thấy có phần chờ mong. Tuy rằng dân chúng chờ đợi, vậy mà phó tổng đẹp trai vẫn chậm chạp chưa chuyển đến. Thế là nội dung chuyện bát quái cũng từ từ mà chìm xuống, lịch trình hằng ngày lại quay về quỹ đạo đi làm và căng tin. Vị trí của công ty ở khu công nghiệp khá là hẻo lánh, xung quanh cũng chẳng có chỗ nào để đi dạo, ký túc xá công nhân còn không có internet, hết giờ làm rồi là người ta trở nên buồn rầu nhàm chán. Sau đó chúng tôi tiếp thu được kinh nghiệm của mấy vị tiền bối, thừa dịp rảnh rỗi lúc đi làm mà tìm mấy phim đang thịnh hành tải về, đem về ký túc xá xem. Nghe thấy thì có vẻ buồn chán, thế nhưng tôi nhận thấy mình đặc biệt thích những ngày thế này, cảm giác rất thanh bình và đơn giản. Quan hệ với đồng nghiệp cũng không tệ, cũng thực sự học hỏi được vài thứ khi đi làm. Hôm nay sau khi tan tầm, tôi ngồi xổm dưới ký túc dùng điện thoại lướt web. Ân Khiết lôi tôi và Vũ Hoa đi xem phim thần tượng, tôi thì không thế xem phim truyền hình được, vừa nghĩ đã thấy uể oải, có điều là phim này thế mà rất hay, tình tiết chặt chẽ khiến người ta cứ hồi hộp theo dõi, tôi bị hấp dẫn luôn. Nhưng mà tối hôm nay. . . . Không có phim. . . . Ân Khiết rên rỉ: “Trời ơi, sao tôi lại để sót một tập thế này! Tôi là đồ heo sao?!” “. . .” Tôi và Vũ Hoa phối hợp gật đầu. “Oẳn tù tì đi! Ai thua đến văn phòng tải về.” Tôi và Vũ Hoa đều không đồng ý, “Là phim của bà mà, sao lại muốn chúng tôi đi tải về?” Ân Khiết đau lòng nhìn chúng tôi: “Mấy bà lợi quá vậy, cứ xem hết một tập lại ồn ào đòi tập sau, thiếu công bằng quá nha mấy chị em kia!” . . . Được rồi, vậy thì oẳn tù tì. . . . Sau đó tôi thua. . . . Tôi mang theo ổ cứng lén lén đi vào văn phòng. Giờ không phải cuối tháng, việc lại phòng tài vụ cũng khá rảnh rỗi, cũng không có ai đang tăng ca. Tôi cũng chẳng bật đèn, nhè nhẹ kéo ghế, mở máy vi tính, rồi lên mạng bắt đầu tải phim. Dựa theo luật bất thành văn ở công ty, máy vi tính tốt xịn gì đó, đều là cho các nhân viên lão làng dùng. Chúng tôi là nhân viên mới, dùng loại máy tính không biết đã từ bao lâu trước đó được người ta sử dụng. Cho nên thỉnh thoảng cũng có trục trặc các loại. Nên là, tôi vừa mới download được một nửa, mạng internet tự nhiên bị rớt, nhất định là do bị lỏng dây rồi. Tôi phải chui xuống gầm bàn, lọ mọ cắm lại dây phía sau CPU. Ngay khi tôi vừa chui vào gầm bàn, mới chạm tay đến dây cáp, đột nhiên “cạch” một tiếng, đèn sáng. Tôi bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện dọa sợ chết khiếp. Vô thức cứ ngồi xổm không dám nhúc nhích, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi vang lên, bước dần đến, đến khi tôi nhìn thấy một chiếc quần tây xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi có tật giật mình ló đầu ra ngoài nhìn, bắt gặp ngay một đôi mắt thâm trầm sâu thẳm đang nhìn tôi. Có lẽ là vì tôi nhìn anh ta từ phía dưới, nên mới nghĩ ánh nhìn kia có lực áp bách vô cùng lớn. Anh ta nhìn tôi một lúc, mãi vẫn không mở miệng nói gì. Hai chúng tôi cứ như vậy mà yên lặng nhìn nhau. . . Anh ta còn muốn chằm chằm nhìn tôi thêm bao lâu đây. . . Vừa nghĩ thế, tôi sực nhớ mình vẫn còn ngồi chồm hổm dưới gầm bàn, liền quơ tay quơ chân mà chui ra ngoài, chột dạ hỏi anh ta: “Tôi hình như chưa gặp anh bao giờ, anh có phải nhân viên công ty chúng tôi không, sao lại ở đây?” Có lẽ là tôi nhìn nhầm, vì lúc nói những lời này ra, vẻ mặt và ánh mắt của anh ta trong nháy mắt mà trầm xuống. “Chưa từng gặp tôi. . .” Anh ta nhìn tôi, như từng chữ từng chữ phun ra, “Em đương nhiên chưa hề gặp qua tôi.” Nói xong, anh ta thu lại tầm mắt, không hề báo trước mà xoay người bỏ đi. Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn bóng lưng anh ta một đường đi thẳng, đến khi máy tính “Đinh” một tiếng nhắc nhở tôi tập tin đã tải về xong, tôi mới hoàn hồn lại.