Tội nhân
Chương 3
Hoa viên trường trung học Thanh Đằng.
Mấy nam sinh ngã trái ngã phải nằm trên mặt cỏ xanh biếc, hưởng thụ ánh mặt trời chính ngọ, đầu lĩnh của bọn họ cũng không ai khác, chính là Tần phi Dương cùng Ngô Vũ Phi.
“Tiểu tử này thật không phải là người!” Một nam sinh ngượng ngùng nói.
“Sao lại thất bại nữa rồi? Hắn rốt cuộc có phải nam nhân không?”
“Ta xem hắn tám phần là đồng tính luyến ái, bằng không, như thế nào nam sinh cả lớp muốn rủ hắn ra ngoài chơi, hắn lại chẳng có chút phản ứng nào.”
“Không thể nào!” Một nam sinh khác kinh ngạc reo lên: “Cả mỹ nhân kế cũng không dùng được?”
“Ngươi có đoán được hắn cự tuyệt chúng ta thế nào không? Hắn nói hiện tại bài vở nhiều lại nặng như vậy, chúng ta hẳn là nên đem tinh lực dồn hết vào việc học hành mới đúng, chứ không phải đi yêu đương này nọ.”
“Trời ạ!” Có người xoa thái dương nói: “Hắn là không phải lão nhân mới từ thời trung cổ tới chứ? Thật sự là cười chết người a!”
“Lão Đại.” Một khác nam sinh nói: “Thứ lỗi, em không làm được, thế nào cũng không có biện pháp a, hắn căn bản không muốn cùng bất cứ kẻ nào kết giao, mỗi ngày tan học xong đều là về nhà, đi theo hắn đến tận bây giờ, em cũng chưa nhìn thấy hắn đi chơi trò chơi điện tử hay đi kết giao với ai, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách, cũng chính là đọc sách, khó trách hắn bốn mắt như bây giờ.”
“Thật sao?” Phun ra một ngụm khói, Tần Phi Dương miễn cưỡng nói: “Mỗi người đều có nhược điểm, ta không tin, tên kia chỉ là một cái máy đọc sách chính tông.”
“Lão Đại......” Lúc này một nam sinh đang hối hả từ xa chạy tới.
“Lại có chuyện gì? Tiểu Trùng.”
“Tới rồi tới rồi.” Nam sinh được gọi là Tiểu Trùng lau lau mồ hôi, nói: “Thật tốn công, cuối cũng đem được túi sách của tên kia ra đây, khám xem xem, có thứ gì tốt không?”
Dứt lời hắn”Rầm” một tiếng, đem toàn bộ đồ vật trong túi sách đổ ra đất.
“Oa, như thế nào toàn là sách giáo khoa a?” Một đống sách giáo khoa cùng một đống vở các loại nhất thời la liệt trên mặt cỏ.
“Các ngươi nhìn xem, đây là cái gì!” Một nam sinh mở một quyển sách, ngạc nhiên hỏi.
“Mỹ thiếu nam trường học?” Tần Phi Dương niệm tên sách, mày kiếm hơi nhíu lại.
“Thật không ngờ, hắn còn có loại sở thích này a!” Hóa ra đây là sách về đồng tính luyến ái, trong đó lại còn miêu tả thật chi tiết.
“Thật chán ghét......”
“Nguyên lai nam nhân với nam nhân là như vậy làm sao?......” Tiểu Trùng nhìn hình ảnh miêu tả chi tiết kia đến mức xuất thần.
“Thực nhìn không ra a, khó trách chúng ta dùng mỹ nhân kế dụ hắn, đều thất bại...... Hắn căn bản là chỉ thích nam nhân thôi!”
“Đưa ta xem xem!” Một cái nam sinh khác liều mạng chen vào.
“Làm gì mà tích cực như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng là biến thái?” Tên còn lại xấu xa cười nói.
“Nào có, bất quá tò mò mà thôi!”
“Cậu ta lại là đồng tính luyến ái sao?” Ngô Vũ Phi trầm tư, nhìn sang Tần Phi Dương ngồi một bên vẫn đang khoan thai nhả khói.
“Quả nhiên là tên biến thái!” Tần Phi Dương cười lạnh, hướng Tiểu Trùng nói: “Đem trả về chỗ cũ đi, đừng để hắn phát hiện ra.”
“Đã biết, lão Đại.” Tiểu Trùng vội vàng thu thập lại, chạy về phòng học.
Tiếng chuông tan học vừa vang, học sinh tựa như thủy triều ào ra, lao về phía cổng trường.
“Lý Sam.”
Vừa nghe được tên mình, nam sinh có vẻ cực kì nhỏ bé trong đám người quay đầu, nhìn xung quanh.
“Diệp Sâm?” Trên khuôn mặt búp bê của Lý Sam hiện lên vài tia nghi hoặc, tuy rằng là cùng lớp, nhưng hai người cũng chưa từng nói chuyện nhiều, nhiều nhất chỉ là gặp nhau thì gật đầu một cái thôi.
“Có thể phiền cậu đi theo tôi ra chỗ này không?” Diệp Sâm hỏi, dẫn Lý Sam tới một con đường nhỏ ít người qua lại cạnh trường.
“Có chuyện gì sao?” Lý Sam hỏi.
“Này...... là của cậu phải không.” Diệp Sâm mở túi sách, đem một quyển tranh mình họa đưa tới trước mặt cậu, trên bìa rõ ràng dòng chữ “Mỹ thiếu nam trường học”.
“Ách......” Khuôn mặt Lý Sam hơi đỏ lên một chút, vội vàng cầm lấy giấu đi.
“Cậu đừng nói cho ngươi khác biết, được không?” Lý Sam cầu xin nhìn Diệp Sâm.
Diệp Sâm lắc đầu.”Không đâu.” Cậu từ trước đến này đều không phải người nhiều chuyện.
“Cậu làm sao biết là của tôi?” Lý Sam hỏi.
“Lúc nghỉ trưa, tôi vô tình nhặt được ở trong phòng nghỉ sân vận động, bởi vì thường xuyên thấy cậu ngồi ở chỗ đó đọc sách, tôi nghĩ có thể là của cậu, cho nên trước hết giúp cậu nhặt lấy.” Diệp Sâm nói. Trên mặt có vài phần mất tự nhiên, dù sao cũng là tranh minh họa thứ kia, cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, mới mở ra nhìn một tờ, liền hoảng sợ, sau đó cũng không dám … xem tiếp nữa.
Sách ngày nay, quả thật càng lúc càng đáng sợ.
“Cám ơn cậu!” Lý Sam lộ ra nụ cười cảm kích.
“Không có gì. Bất quá về sau...... Vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, đừng làm rơi nữa.” Diệp Sâm hảo tâm nhắc nhở.
“Thật sự thực cảm ơn cậu, nếu rơi vào tay người khác...... Tôi khẳng định sẽ bị cười nhạo. Cậu không biết nam sinh xem loại sách này, thật sự rất kỳ quái sao?” Lý Sam bộ dáng thực uể oải.
“Không sao mà.” Diệp Sâm an ủi nói: “Mỗi người đều có hứng thú riêng của mình.”
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng loại chuyện này! Người khác cũng không có quyền chỉ trích gì cả, không phải sao? Cậu trưởng thành sớm, cũng sớm học được cách lượng giải và khoan dung đối với người khác.
“Tôi cảm thấy con người cậu rất không tồi, muốn có thể làm bạn với cậu! Cậu đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý.” Diệp Sâm nghe vậy ảm đạm cười, u buồn như làn khói nhẹ trong mắt như tan đi một ít.
“Dù sao cũng bị cậu xem rồi, nói cho cậu biết cũng không sao, kỳ thật...... Tôi chỉ thích nam sinh.” Phảng phất như tìm được người để nói hết nỗi lòng, Lý Sam đem bí mất cất giấu trong lòng nói cho Diệp Sâm.
Diệp Sâm trầm mặc không nói gì, im lặng nghe cậu kể.
“Từ rất sớm đã thế rồi...... Tôi cũng không biết sao lại như vậy. Cũng đã từng thử cùng con gái kết giao, nhưng mà...... Một chút cũng không có tí hứng thú nào.” Lý Sam suy sụp hạ vai.
“Úc......” Diệp Sâm không giỏi giao tiếp, lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Cậu đã có từng có loại cảm giác này không, tuy rằng cũng là nam sinh, nhưng vừa nhìn thấy anh ấy, tim cậu sẽ đột nhiên đập thật lợi hại?”
Diệp Sâm trong lòng nhảy dựng, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt tuấn mĩ phi dương kia.
“Hơn nữa ánh mắt anh ấy cũng thực đẹp, lúc anh ấy nhìn cậu, cảm giác dường như bản thân đang rơi vào trong đôi mắt ấy!” Lý Sam si ngốc nói.
Trong đầu Diệp Sâm, nhất thời hiện lên đôi mắt khiến kẻ khác tim đập loạn nhịp kia.
“Cậu cảm thấy Tần hội trưởng thế nào?” Lý Sam đột nhiên hỏi.
“Anh ta sao?” Chợt nghe nói tên của người kia, Diệp Sâm bị dọa nhảy dựng một cái. Phảng phất như nơi bí mật nhất trong lòng bị chạm đến, cậu bỗng dưng cúi đầu, tự giác ra bản thân đang suy nghĩ cái gì mà đỏ ửng cả mặt.
“Thực mê người, đúng không?” Lý Sam cũng là một bộ dáng thần tình đỏ bừng.
“Cậu không phải là...... thích anh ta đi!” Nhìn đến bộ dạng cậu ta, Diệp Sâm sợ hãi hỏi.
“Tôi...... đã thầm mến anh ấy từ rất lâu, nhưng lại không có dũng khí thổ lộ với anh ấy. Ở trong trường, bạn gái của anh có thể nắm thành một mớ to a! Làm sao có thể coi trọng một người như tôi...... Lại càng không nói đến chuyện tôi là nam sinh!” Trên khuôn mặt búp bê của Lý Sam, bi thương đã hiện rõ mồn một.
“Anh ta quả thực là người hấp dẫn...... Cũng khó trách......” Diệp Sâm lẩm bẩm nói, hóa ra, không chỉ có con gái vì hắn mà khuynh đảo, ngay cả nam sinh đều trốn không thoát mị lực của hắn.
“Bất quá có thích hơn nữa cũng không có tác dụng, toàn bộ nam sinh đều biết, Hội trưởng a, anh ấy ghét nhất là đồng tính luyến ái. Trước đây cũng không chỉ có nữ sinh thích anh ấy thôi đâu,cả nam sinh cũng cực kì hoan nghênh Hội trưởng, anh ấy cũng thường xuyên nhận được thư tình của nam sinh, chocolate linh tinh gì đó, cũng không ngừng có người bảy tỏ, khiến Hội trưởng phiền phức không dứt. Cuối cùng không chịu nổi, anh ấy liền đem một nam sinh tỏ tình với anh túm lấy, hung hăng đánh cho một trận, từ đó về sau cũng không còn nam sinh nào dám trêu vào anh nữa.” Lý Sam thở dài nói: “Mặc kệ thế nào, tôi khẳng định là không có hy vọng.”
Diệp Sâm im lặng nghe, tầm mắt cũng trầm hẳn xuống.
Không biết vì cái gì, Tần Phi Dương đối với người khác đều trò chuyện thực vui vẻ, chỉ duy đối với cậu, chỉ toàn một khuôn mặt lạnh lùng cùng bộ dáng chán ghét, chỉ sợ lần đầu tiên gặp mặt quả thật đã không tạo được ấn tượng tốt đi!
“Tôi phải về rồi, con người cậu thật không tồi, thật không hiểu tại sao mọi người lại nhìn cậu không vừa mắt, nói cậu vừa kiêu ngạo lại tự kỷ, không quan tâm đến người khác.” Lý Sam dứt lời liến phất tay.”Tạm biệt, có thời gian rảnh sẽ lại tán gẫu với cậu nha.”
Kiêu ngạo lại tự kỷ? Không quan tâm đến người khác? Ở trong mắt mọi người, cậu thật sự là người như vậy sao?
Lăng lăng nhìn bóng dáng của Lý Sam, Diệp Sâm ngây ngốc đứng một lúc lâu.
Kỳ thật cậu chỉ là tận lực làm cho bản thân có một “dạng tồn tại trênđời, ngoan ngoãn không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý đến”, một lòng chôn vào học tập, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thành tích học tốt cũng trở thành một cái đích ngắm cho mọi người chỉ trích...... Một trận gió thổi qua, in lại trên hai má một mảnh mát mát, nhìn về phía chân trời, đã bụi bụi một màu u ám, dần dần áp xuống.
Sắp mưa rồi!
Diệp Sâm rảo nhanh bước chân, hướng về phía nhà mình, nhưng không bao lâu, chỉ kịp nghe thấy vài tiếng sấm rền vang, cơn mưa như trút cuồng dã đã đến.
Ôm chặt túi sách, trốn vào dưới mái hiên một cửa hàng đã đóng cửa, Diệp Sâm lo lắng nhìn sắc trời.
Này rốt cuộc là muốn mưa bao lâu a? Không phải cứ bị kẹt ở đây, không về được chứ!
Mưa tầm tã, từng hạt mưa như đan thành một tấm lưới dày đặc, theo gió bay đi, các loại xe cộ vội vàng lao qua, tạo thành từng đợt nước tạt như thủy triều.
Đột nhiên, thình lình xuất hiện, một chiếc Halley màu đen sáng bóng, máy xe giống như một tia chớp, ầm ầm lao về phía cậu, động cơ mạnh mẽ phát ra tiếng nổ vang trời, dừng ngay trước mặt Diệp Sâm.
Chủ nhân của Halley, một nam sinh toàn thân hắc y cao lớn kiện mỹ, mặc kệ cơn mưa, gỡ xuống nón bảo hiểm, Diệp Sâm không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Hội trưởng?”
Cự nhiên lại là Tần Phi Dương. Quần áo màu đen như vì riêng hắn mà chuẩn bị, khiến khí thế vương giả kiệt ngạo bất tuân của hắn toàn bộ phát quang không hề bị giảm bớt!
“Lên xe.” Ném cho cậu nón bảo hiểm, Tần Phi Dương hơi giương mi, mưa liên miên khiến cho khuôn mặt hắn không được rõ ràng, chỉ có thể thấy đôi mắt khiến kẻ khác tim đập thình thịch đang thật sâu nhìn cậu.
Bị ánh mắt này chiếu vào, trái tim Diệp Sâm lập tức phanh phanh loạn kêu, kịch liệt đến mức như muốn xé rách cả ***g ngực.
Xác định người kia là đang nói chuyện với mình mà không phải người nào khác, cậu đội nón bảo hiểm lên, đội mưa chạy đến bên cạnh hắn.
“Lên xe.” Ngữ khí ra lệnh, ngay lập tức, Tần Phi Dương khởi động xe.
“Hội trưởng, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mưa to không ngừng trút xuống, toàn thân chỉ chốc lát liền ướt đẫm, mưa mùa thu, mang theo hơi lạnh như rót vào xương cốt, một trận run rẩy, Diệp Sâm không khỏi dựa sát vào sau lưng ấm áp của Tần Phi Dương.
“Nói cho ta biết nhà cậu ở đâu?” Trong tiếng gió ào ào truyền đến thanh âm vang dội của Tần Phi Dương.
Lớn tiếng ghé vào tai người kia nói địa chỉ xong, Diệp Sâm ôm chặt lấy thắt lưng hắn, tránh cho bản thân rơi khỏi xe.
Tiếng gió ở bên tai điên cuồng gào thét, nghe lại giống như một bản nhạc du dương dễ chịu, cơn mưa to như rách trời rơi xuống vô tình tàn sát bừa bãi trên thân thể nhưng cậu lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái tim vẫn đang liên tục loạn nhịp, lửa nóng mà ấm áp.
Mưa sớm đã xối mờ mịt tầm mắt cậu, căn bản không thể nhìn thấy gì trước mắt, chỉ có thể cảm giác bằng tâm......
Tốc độ phóng như bay, tấm lưng ấm áp, giống như được bay lượn vĩnh viễn...... Giờ khắc này, cậu hoàn toàn đã quên bản thân là ai, thế giới này, cứ thế này, đi đếnthời khắc tận cùng cũng được......
Trong cơn mưa, chiếc moto Halley màu đen như một tia chớp, cắt màn mưa mịt mù trước mắt, lao đi băng băng mà đẹp đẽ.
“Đây là nhà cậu sao?” Ở trong cái sân tràn đầy rác rưởi mà đỗ Halley lại, Tần Phi Dương toàn thân đều là nước mưa, đi theo Diệp Sâm leo đến bảy tám tầng lầu, rốt cục đi vào một căn phòng vừa nhỏ vừa cũ giống như kho để hàng.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, hắn thật đúng là không thể tin được, cái trường lấy chất lượng ăn ở tiêu chuẩn như Trường Thanh Đằng đằng sau lại có một xóm nghèo như vậy, khiến cho đôi mắt của hắn vốn quen với các loại kiến trúc tinh mĩ nhất thời không thể thích ứng.
“n.” Diệp Sâm gật đầu nói: “Đây là nhà mới của tôi, chỗ ở cũ, bởi vì sắp bị phá bỏ mà phải dọn đi, cho nên người ta mới phân nơi này cho, cũng vì thế, tôi mới có thể chuyển tới Trường trung học Thanh Đằng.”
“Nguyên lai là như vậy a.” Tần Phi Dương gật gật đầu.
“Mời vào.” Diệp Sâm đẩy ra cánh cửa căn phòng, căn bản không cần dùng chìa khóa để mở, ngay cả trộm cũng chẳng thèm để mắt đến nơi này, hơn nữa nhà cậu cũng chẳng có gì đáng giá để mà trộm.
“Tiểu Tuyền?” Diệp Sâm gọi đệ đệ.
“Anh.” Một tiểu hài tử gần mười tuổi, xoa mắt từ bên trong đi ra, bộ dáng cũng thực gầy, mi thanh mục tú, mặt mũi cũng có phần giống với Diệp Sâm.
“Đây là em trai cậu?” Tần Phi Dương cúi đầu nhìn cái tên tiểu bất điểm bên dưới.
“Mau gọi Tần đại ca.” Diệp Sâm đẩy đẩy em trai mình lên trước.
“Tần đại ca hảo.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tuyền lộ ra một nụ cười đáng yêu.
“Ngoan.” Tần Phi Dương cười xoa xoa tóc trên đầu nó.
Căn phòng nhỏ đơn sơ mà thực sạch sẽ, chỉ gần 20 mét, lại bao gồm cả phòng bếp lẫn phòng khách, dường như chỉ có một phòng ngủ. Gia cụ cực kì ít, cơ hồ chỉ tốt hơn bốn bức tường trống trơn một chút thôi. Chiếc bàn hình thức cũng thập phần đơn giản, cũng với một bộ sô pha có vẻ là thứ đồ xa xỉ nhất, nhìn đã thập phần cũ nát, chắc chắn không phải từ đâu mua về, nhất định là nhặt được.
“Ba mẹ cậu đâu?” Tần Phi Dương nhìn xung quanh.
“Đều đã qua đời......” Diệp Sâm thùy hạ ánh mắt, đôi mắt như có một tầng khói nhẹ u buồn, lại thâm sâu thâm ngưng kết tại đầu lông mày, không hề tán đi.
“Nga?” Tần Phi Dương sửng sốt một chút.”Thực xin lỗi.”
“Không có gì.” Diệp Sâm mạnh cười nói: “Đã mất đến bốn năm năm rồi, hiện tại nhớ lại, cũng nhớ không ra hình dáng của cha mẹ nữa, có thể là bởi vì tôi khi đó còn nhỏ đi.”
“Vậy hai người các cậu sinh hoạt làm sao?” Tần Phi Dương thực hoài nghi cậu làm sao có thể học được ở Trường Thanh Đằng.
Diệp Sâm nhẹ nhàng nói: “Đến trường tôi có thể lấy học bổng, trợ cấp xã hội cũng sẽ giúp một chút, hơn nữa bình thường nếu có thời gian rảnh tôi cũng đi làm thêm kiếm chút tiền.”
“Như vậy không phải thực vất vả sao?” Khó trách lúc nào cũng có bộ dáng khổ qua, bất quá nghe ra cũng thật đáng thương, không biết có phải thật hay không nữa. Tần Phi Dương vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng hơi tái kia, vừa thầm nghĩ.
“Vẫn được. Vốn ban công tác xã hội muốn tôi đem em trai cho người khác nhận nuôi, nhưng nó lại vẫn muốn ở cùng với tôi, mỗi lần đưa cho người ta không được đến ba ngày, nó sẽ nghĩ ra biện pháp trốn về. Hơn nữa nó cũng là thân nhân duy nhất của tôi, tôi cũng luyến tiếc để nó rời khỏi mình...”
Đến nhà cậu ta, chính là chỉ muốn xem tình hình thực tế của “quân địch” như thế nào mà thôi, nếu đã biết, liền bách chiến bách thắng thôi, cũng chẳng cần phải nghe cậu ta lải nhải cái gì, huống chi hiện tại toàn thân cao thấp cũng ướt sũng thế này, cái tên tiểu ải tử này còn nói không ngừng, rốt cuộc có muốn để yên cho hắn không?
Diệp Sâm hoàn toàn không chú ý sắc mặt sớm đã hết sạch kiên nhẫn của Tần Phi Dương, tận đến khi người kia hắt xì hơi một cái rõ to, mới bừng tỉnh đại ngộ ngẩng đầu lên.”Hội trưởng, anh không phải bị cảm chứ?”
“n, đứng giữa trời mưa ướt đẫm thế này, đương nhiên sẽ cảm mạo!” Tần Phi Dương tức giận nói, giật giật giấy ăn ở tên bàn, dùng sức hít hít cái mũi.
“Ách, tôi chỗ này có quần áo sạch, Hội trưởng, anh có muốn tắm rửa một cái trước không?” Đầu óc trì độn của Diệp Sâm rốt cuộc cũng chuyển động.
“Hảo.” Tần Phi Dương sảng khoái nói: “Cùng nhau tắm là được rồi.”
Nguyên bản phòng tắm nhỏ hẹp, tự dưng có hai người đi vào, hơn nữa một tên lại còn là ” nam sinh cao đến hơn 1m8, hai người liền chỉ có thể miễn cưỡng mới không đụng phải thân thể đối phương.
“Thực xin lỗi.” Đã không biết là lần thứ bao nhiêu đụng phải da thịt trần trụi của Tần Phi Dương, Diệp Sâm đỏ mặt giải thích.
Tuy rằng không có mang kính, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng cơ ngực kiện mỹ mà rắn chắc kia, thân thể bừng bừng phấn chấn, lưng lại nổi lên từng múi cơ xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ không thể chê được, hai chân thon dài mà rắn chắc, mông vừa cong vừa khoan, đường cong hoàn mỹ tựa hồ hút đăm đăm hai con mắt người ta.
Nhất là một đầu tóc ngắn ẩm ướt, bọt nước còn đang không ngừng chảy qua khuôn mặt siêu cấp mê người kia, cộng với thân hình gợi cảm đến cực điểm, da thịt màu tiểu mạch, tản mát ra hơi thở mãnh liệt như ánh mặt trời.
Đều là nam nhân, Diệp Sâm biết không nên nhìn chăm chằm người khác lõa thể như vậy, nhưng ánh mắt luôn không tự giác mà cứ ngắm nghía người kia.
Hỗn đản, còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn! Còn nói không phải đồng tính luyến ái sao? Tần Phi Dương tà nghễ hơi cúi đầu nhìn xuống Diệp Sâm vẻ mặt đỏ ửng bên dưới, lạnh lùng nghĩ trong lòng.
Nhẫn, nhẫn, nhẫn! Nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại mưu, cái mặt khổ qua này, tiểu ải tử bốn mắt kiêm biến thái này, sớm hay muộn cũng phải chính cậu ta một lần đến nơi đến chốn.
“Hội trưởng?” Diệp Sâm lăng lăng nhìn Tần Phi Dương đột nhiên ra khỏi phòng tắm, không biết bản thân lại phạm lỗi ở đâu rồi.
Quần áo Diệp Sâm ở trên người Tần Phi Dương, rõ ràng là quá bé, bó tay bó chân rất không thoải mái.
“Dường như là hơi nhỏ một chút.” Diệp Sâm nhìn hắn, khó xử nói, đây đã là bộ quần áo lớn nhất mà cậu có thể tìm thấy rồi.
“Quên đi.” Tần Phi Dương thản nhiên nói, ngồi lên trên sô pha, bị thân mình cao lớn của hắn đè một cái, chiếc sô pha nhất thời sụp hẳn xuống, rõ ràng kết cấu bên trong sớm đã rệu rã không còn gì.
“Tôi đã nấu cơm rồi, Hội trưởng, anh có muốn cùng ăn hay không?” Thấy Tần Phi Dương cũng không có ý định rời đi, Diệp Sâm thật cẩn thận mở miệng. Không biết loại công tử như hắn có thể nuốt trôi đồ ăn của bọn cậu hay không nữa!
“Hảo a, đây là cái gì? Là chính cậu làm sao?” Tần Phi Dương không chút khách khí ngồi vào bàn cơm.
“Đây là cái gì?” Nhìn vào một đống hỗn độn trong bát canh, Tần Phi Dương mất nửa ngày suy đoán chọc ngoáy, cuối cùng gắp ra được một cái cải dầu, lại còn là một cái đã úa vàng nữa.
“Canh chua.” Diệp Sâm nói.
Không, phải là canh độc dược chứ! Tần Phi Dương mặt nhăn mày nhíu, tầm mắt lại bị mùi vị kích thích của “Thức ăn” trên bàn kia hấp dẫn.
“Còn cái này?”
“Thịt bò nấu khoai tây.”
Giống cái gì cháy xém với hòn đá hơn.
“Có thể ăn sao?” Nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc lâu, Tần Phi Dương mới miễn cưỡng nói được một câu.
“Vốn tưởng chỉ có tôi với em trai ăn thôi, không nghĩ tới anh sẽ đến......” Diệp Sâm bất an nhìn sắc mặt cực đoan khó coi của người kia.
Tần Phi Dương thở dài, mò trong đống quần áo của mình, tìm ra di động, ấn một dãy số.
“Hội trưởng, anh......”
“Kêu đồ ăn, ta cũng không muốn nửa đêm vì đau bụng mà phải vào viện đâu.” Tần Phi Dương trừng cậu liếc mắt một cái.
“Ca ca, em thật muốn ăn chân gà.” Bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Diệp Tuyền.
“Tiểu Tuyền.” Diệp Sâm nhìn em, lắc đầu, bọn họ căn bản không có tiền mua thứ này.
Nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của Diệp Tuyền, Tần Phi Dương ý niệm trong đầu vừa chuyển, lập tức gọi tới tiệm thức ăn phục vụ 24h bên trạm xe điện ngầm. Không tới nửa giờ, mấy món gà rán, hán bảo, cùng đồ uống đều được đưa tới tận cửa, xếp đầy cái bàn gỗ ọp ẹp.
“Ca ca, hôm nay là năm mới sao?” Diệp Tuyền một bên liều mạng cắn chân gà, một bên mơ hồ không rõ nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự thỏa mãn cùng nghi hoặc.
“Không phải.” Diệp Sâm một ngụm một ngụm ăn hán bảo, hương vị thật sự rất thơm, trong lòng đột nhiên có cảm giác trướng trướng.
“Vậy chúng ta hôm nay tại sao lại ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy?” Diệp tuyền tính trẻ con vẫn hỏi không ngừng.
“Kia phải cám ơn Tần đại ca, vì có anh ấy ở đây, chúng ta mới có thể ăn được mấy thứ này.” Diệp Sâm nói.
“Cám ơn Tần đại ca.” Diệp Tuyền vẫn dùng đồng âm nói.
“Không cần cảm tạ, ta là bằng hữu của ca ca em mà!” Tần Phi Dương cười, lại xoa mái tóc mềm mại của Diệp Tuyền, tuy rằng khuôn mặt khổ qua của tên kia thật khiến người chán ghét, nhưng em trai của cậu lại thực khiến người yêu mến.
Bằng hữu?! Một từ bình thường như thế, lại làm Diệp Sâm cả người chấn động, không thể đem tầm mắt dời khỏi người Tần Phi Dương.
Cái từ bạn đó, ấm áp làm sao, lại xa xôi đến thế nào!
Bằng hữu! Cậu nắm chặt cốc cà phê, nhiệt độ kia, truyền đến tay, cùng truyền thẳng vào trong lòng!
Bằng hữu, hai chữ nhẹ làm sao, mà cũng là hai chữ thật nặng nề!
Ăn cơm xong, Tần Phi Dương từ trong song cửa nhìn ra, nhìn bên ngoài vẫn mưa to như trút, mày kiếm nhíu lại.
Quả thật là không thể trở về! Thật không hay ho, vô luận là chuyện gì, cứ đụng đến cậu ta là không có cái gì suôn sẻ cả, không chỉ ướt sũng, đã vậy còn bị vây trong cái xóm nghèo này, muốn đi cũng đi không được.
Thật sự là chán chết! Một tay nắm lấy lon bia, tay kia kéo lấy điếu thuốc, hắn hờn giận thở ra một ngụm khói.
Cái tên khuôn mặt khổ qua đang làm cái khỉ gì vậy? Dáng người gầy yếu cố hết sức tha ra một cái đệm thật lớn, tay chân vụng về ở trong phòng khách trải giường chiếu.
Tần Phi Dương thở dài, đi qua, hai ba cái liền đem đệm dọn xong.
Truyện khác cùng thể loại
438 chương
20 chương
16 chương
26 chương
21 chương