Tội Nhân (Dật Danh) - Bạch Vân
Chương 10
“100ºC”, tịch hỏa như tinh, thanh nhạc du dương, đã gần đến nửa đêm, khách nhân cũng đã rời đi không ít, đám bồi bàn đều đang lau dọn bàn ghế, chén rượu, làm mấy việc cuối cùng của một ngày làm việc.
Trước quầy bar, Diệp Sâm theo lệ thường vẫn đang ngồi, bên cạnh còn có một nam tử nằm dài trên quầy đang vớ hết cốc này đến cốc khác toàn rượu mạnh đổ vào miệng.
“Cậu không thể uống nữa!”
Diệp Sâm một phen đoạt lấy chén rượu trên tay tên bạn tốt Mộ Danh.
“Đừng động tớ.”
Mộ Danh trẻ con đoạt chén rượu trở về, sớm đã đánh mất luôn vẻ lạnh lùng nghiêm túc ngày thường.
“Chẳng qua chỉ bị một tên đàn ông hôn môi một chút, có cái gì to tát đâu.” Diệp Sâm nói.
“Tớ chính là tức đấy thì sao, dựa vào cái gì mà nụ hôn đầu tiên của tớ phải cho hắn? Tớ cũng không phải đồng tính luyến ái, tớ mới không thèm cùng một tên đàn ông hôn môi, lại còn là cái con tử hồ ly tớ ghét nhất nữa! Tớ không cần!” Mộ Danh vỗ quầy bar, la to lên.
“Cậu say rồi, Mộ Danh.”
Diệp Sâm thở dài nói ra sự thật nhãn tiền.
“Tớ một chút cũng không say.” Mộ Danh hai mắt nhìn thẳng vào không khí, tóm lấy Diệp Sâm cười nói: “Vừa rồi tớ đều thấy nhất thanh nhị sở nha, người đàn ông kia đột nhiên xông ra nha, hôn cậu cũng thật lâu nha, coi đám người xung quanh như không khí hết.”
Mặt Diệp Sâm bỗng nhiên hồng rực, cảm thấy may mắn đèn trong quán cũng là loại mờ mờ, lại không có quá nhiều người nhìn thấy quẫn thái của mình, nhưng vừa nghĩ tới hình tượng mình cố công xây dựng bao lâu, từ lúc việc đó xảy ra đã hoàn toàn tan biến không còn vết tích.
“Khai đi a.” Mộ Danh cười đến rách cả miệng, nói: “Người kia có phải tình yêu đầu của cậu không? Bộ dáng của hắn suất đến ngay người nha, khó trách...... Bất quá cậu cứ yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không đem chuyện vừa rồi nói cho Ngô đại ca biết, bằng không anh ấy không phát điên mới là lạ.”
Diệp Sâm cùng Ngô Vũ Phi, ở “100ºC”, đã là một đôi được mọi người công khai công nhận, cũng được bầu là đôi tình cảm sâu đậm nhất, cũng không biết từ đâu đột nhiên rơi ra một đại soái ca mê người này.
“Cậu chẳng biết chuyện gì hết......” Diệp Sâm thở dài, lần này không biết là lần thứ mấy trong tối nay nữa.
Ngay lúc nãy, cái tên Mộ Danh này bị người ta kích thích, chạy đến”100ºC” mua rượu không nói, tự dưng còn ngạnh túm lấy cậu, buộc cậu cùng cậu ta ở trước mặt mọi người biểu diễn “Hôn tú”, ngay lúc cậu gần như không thể chống đỡ thêm được nữa, Tần Phi Dương bỗng nhiên xông vào, một tay ôm lấy cậu, hôn xuống.
Hiện tại ký ức đó vẫn còn thật mới mẻ.
—— hơi thở cuồng dã lẻn vào trong miệng, bá đạo, mãnh liệt mà không kiêng kị, là tác phong nhất quán từ trước tới nay của hắn, cường ngạnh nuốt lấy mọi lời lẽ của cậu, quấn lấy đầu lưỡi dùng sức mút vào, nhiệt độ như muốn xâm nhập đến tận cốt tủy. Mỗi lần xông vào, đầu lưỡi đều như muốn tìm một điểm gì đó tận trong vòm miệng, như phải hút đi tất cả mật dịch trong miệng cậu thì mới thỏa mãn......
Suốt bảy năm, cái hôn đã lâu này......
Đối với ánh mắt hoặc là hâm mộ hoặc là tò mò của người khác, Diệp Sâm chỉ còn biết cười khổ, cười mà trong lòng đau kịch liệt.
Thật sự là quá phận! Vẫn giống như bảy năm trước muốn làm gì thì làm!
Từ ngày đột nhiên rời đi đó, Diệp Sâm còn tưởng hắn đã hoàn toàn từ bỏ, nhưng lại không ngờ hắn càng lúc càng làm mọi chuyện trở nên trầm trọng thêm, tử triền lạn đả xuất hiện trước mặt cậu, càng quá phận chính là, hắn cư nhiên nửa đêm còn gọi điện thoại cho cậu, chỉ nói đúng một câu “Anh yêu em” sau đó liền cắt máy.
Cậu nghĩ chắc là hắn xem trong mấy bộ phim tình cảm ướt át, mà chắc là mấy bộ phim này cũng từ cách đây lâu lắm rồi. Thật không ngờ, đã là một nam nhân thuần thục đến tuổi này rồi, cự nhiên còn làm ra mấy hành động buồn cười như thế!
Nếu như còn chưa gặp lại hắn trước đó, Diệp Sâm chắc sẽ nghĩ thần kinh của hắn có phải hỏng lúc nào rồi không!
Không cần hoài nghi, Tần đại thiếu gia chắc lại cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn dùng cậu để tiêu khiển. Nhờ hắn ban tặng, hiện tại lực phân tích của cậu đã thuộc hàng cực mạnh, đã có thể coi câu “Anh yêu em” với câu “Đi nhà xí” nghe ra chẳng khác gì nhau.
Hắn cứ làm như thế, khiến cậu dù đêm đã thật khuya, vẫn phải lo lắng đề phòng tiếng chuông điện thoại kinh người vang lên, lặp đi lặp lại vài ngày, giấc ngủ của cậu vốn đã không tốt lại càng giống như họa vô đơn chí, mỗi đêm chỉ còn lại hai ba giờ là coi như ngủ say, thêm nữa là ác mộng quấy nhiễu. Bảy năm trước cậu bị nhiễm chứng mất ngủ, hiện tại đột nhiên có xu hướng trở nên càng trầm trọng hơn.
Tra tấn như vậy đến lúc nào mới kết thúc, rốt cuộc thì khi nào thân thể lẫn tinh thần của mình mới được chân chính tự do? Có thể giống như con bướm phá kén chui ra, giãy khỏi trói buộc, bay lượn dưới ánh dương quang?
Cậu ngơ ngác nhìn ngọn đèn lưu ly trên trần, hai tròng mắt như bịt kín một tầng sương mù.
Tự mình đưa tên Mộ Danh đã say không biết trời đất về nhà, Diệp Sâm cũng lái xe đi. Tuy rằng đã rạng sáng nhưng không khí lại dường như trở nên đặc quánh lại, giống như một loại mứt hoa quả đặc sệt, khiến cậu có điểm thở không nổi.
Tựa hồ trời sắp mưa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, cậu khẽ nhắm đôi mắt, hít vào không khí lại ngửi thấy hương vị của mưa, không ai có thể khắc cốt minh tâm loại hương vị này hơn cậu.
Bước đến chỗ cầu thang khu nhà, đột nhiên, một đốm sáng lập lòe thu hút sự chú ý của cậu.
Một nam nhân cao lớn, dựa vào cạnh ô tô, đốt lửa, hút thuốc, ánh sáng từ bật lửa tỏa ra chiếu lên một khuôn mặt tuấn liệt mê người.
Diệp Sâm lẳng lặng nhìn hắn, xem hắn rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì nữa.
“Vừa rồi em với tên đàn ông kia có quan hệ thế nào?” Tần Phi Dương thản nhiên hỏi, trong khẩu khí đã có cảm giác áp bách mãnh liệt, vừa hỏi vừa dùng sức hút thuốc.
“Chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”
“Em thật giỏi a, lần trước là Ngô Vũ Phi, lần này lại là một nam nhân khác.” Cưỡng chế tức giận, Tần Phi Dương nói.
“Tôi lặp lại một lần nữa, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.”
“Anh ở trong lòng em, rốt cuộc xếp thứ mấy? Nếu muốn cùng em lên giường, anh còn phải chờ thêm mấy người nữa?” Bị khẩu khí đạm mạc của cậu làm đau đớn, ngữ điệu Tần Phi Dương cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
“Cho dù tôi cùng mọi thằng đàn ông trên đời này lên giường, cũng không tới phiên anh.” Diệp Sâm lạnh nhạt nói, nhẫn nại của cậu cũng có giới hạn của nó.
“Em khẳng định như vậy sao?” Tần Phi Dương đột nhiên cười khẽ ra tiếng. “Lúc trước là ai đã khóc hô muốn anh? Anh vẫn còn nhớ bộ dáng dục tiên dục tử của em dưới thân anh nha, hơn nữa lúc anh tiến vào thân thể em, vẻ mặt có bao nhiêu bất mãn cùng cơ khát......”
“Đúng vậy, tôi là *** phụ trời sinh đấy, tôi thích được nam nhân thượng đấy, thế này anh vừa lòng rồi chứ?” Mặt không đổi sắc nói ra mấy lời này, trong lòng lại sinh ra một cỗ ủ rũ trước nay chưa từng khó.
“Em rốt cuộc cùng bao nhiêu nam nhân chết tiệt lên giường rồi?”
Rốt cuộc không thể duy trì bộ dáng bình tĩnh, Tần Phi Dương mạnh ném xuống tàn thuốc, dùng bàn tay phải băng gạc trắng xóa từng lớp hung hăng nắm lấy cánh tay cậu.
“Rất nhiều, nhiều đến mức anh không thể tưởng tượng được, không có nam nhân, tôi căn bản một ngày cũng sống không nổi.” Nguyên lai cảm giác cam chịu này cũng không tồi a, Diệp Sâm mỉm cười thầm nghĩ.
“Tốt, tốt lắm! Anh tiện thể muốn nhờ em hướng dẫn một chút đây!”
Nụ cười đạm mạt bên môi cậu khiến lòng hắn đột nhiên thật đau đớn, lý trí cùng tiếng lòng mâu thuẫn lẫn nhau, ôm lấy thân thể gầy gò kia, Tần Phi Dương mở cửa xe, không phân trần nhét cậu vào!
“Hỗn đản! Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Diệp Sâm lần đầu tiên mở miệng mắng lời thô tục.
“Đi một nơi anh có thể hảo hảo nhờ em chỉ bảo!” Tần Phi Dương thô lỗ cài vào dây an toàn, lực bàn tay mạnh mẽ ép đến mức hai cổ tay Diệp Sâm một trận đau nhức.
Không hề để ý đến tiếng mắng chửi của người bên cạnh, ngọn lửa ghen tị đã sớm đốt đau trái tim Tần Phi Dương, hắn hung hăng cắn răng, BMW như mũi tên rời cung, gào thét xông pha trên đường, cuồn cuộn nổi lên từng đợt gió cuốn.
Đau!
Tế bào toàn thân như đang cùng nhau rên rỉ thống khổ.
Đau quá!
Một đường bị kéo tới tận phòng ngủ, ném xuống trên giường lớn, đôi môi mềm mại bị hàm răng điên cuồng cắn phá, đau đớn như lửa, giống như muốn cắn đến chảy máu! Đầu bị giữ chặt, một chút cũng không thể nhúc nhích, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chấp nhận từng đợt chà đạp cuồng mãnh của hắn.
Thật sự rất đau!
Quần áo bị cậy mạnh xé mở cái xoẹt, quần bị đột nhiên kéo xuống, khóa kéo như dao nhọn cắt qua da thịt non mịn, sau đó là toàn bộ da thịt không hề che lấp, lộ ra trong hơi hạnh một buổi sáng mùa thu.
Có phản kháng như thế nào cũng không có tác dụng, có phản kháng bao nhiêu cũng không thoát khỏi địa vị kẻ thất thế.
“A......”
Diệp Sâm thật mạnh hít một hơi, điểm đỏ sẫm tối mẫn cảm nổi lên trước ngực bị hắn tà ác lấy ngón tay không ngừng xoa nắn, niết niết, nhuyễn chuyển......
Đột nhiên, ngón tay rời đi, nơi đó lại được đầu lưỡi ôn nhuyễn thay thế, cố gắng khiêu khích ***, da thịt cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng chiếc răng nanh hắn khẳng cắn; biết rõ hắn cố ý làm cậu đau nhưng Diệp Sâm vẫn quật cường cắn chặt môi dưới, kiệt lực nhẫn nại.
“A......” Lại là kinh hô!
Hắn rõ ràng đã không kiên nhẫn mà buông tha cho việc công kích trước ngực cậu, ngón tay lành lạnh cường ngạnh tách ra hai mông cánh hoa của cậu, lộ ra mật huyệt phấn hồng.
Mật huyệt bị điên cuồng khuếch trương không ngừng, đau đớn như lan ra toàn thân, cơ thể bị lật lại, hai má áp xuống khăn trải giường lạnh ngắt, thắt lưng bị kéo cao, trở thành tư thế quỳ sấp đầy khuất nhục, hắn là định như vậy mà nhục nhã cậu đi!
Thật nóng! Đau quá!
Diệp Sâm phát ra một tiếng kêu đau nhỏ đến không thể nghe thấy, phát hiện hậu đình đã bị một thanh lợi khí cực nóng đâm sâu vào, đau nhức vì bị xỏ xuyên khiến cậu toàn thân co rút, hai tay phí công mà quờ quạng xung quanh, muốn nắm chặt cái gì đó cho bớt đau đớn, lại bị bàn tay đối phương áp chế, ép mở ra, cùng tay hắn tương giao, mười ngón gắt gao nắm chặt, tấm vải ở giữa bàn tay hai người bị giày vò nhăn thành một đống nhàu nhĩ.
Người đằng sau bắt đầu luật động như dã thú đang phát tiết, một lần lại một lần, mê muội va chạm, trước mắt là một mảnh hôn ám, từng ngôi sao nổ toán loạn, áp bách từ bên trên cùng cảm nhận sâu sắc từ phía sau truyền đến, thân thể không thể thích ứng loại công kích dã man như thế, Diệp Sâm đã sớm hít thở không thông, lại vẫn quật cường không muốn thoát ra nửa câu đau đớn cầu xin.
Điên rồi, vì hắn đã điên rồi!
Ngọn lửa ghen tị đã đốt sạch lý trí của hắn, khối thân thể khiến kẻ khác điên cuồng này, rốt cuộc không biết đã ở dưới thân thể bao nhiêu tên đàn ông — bày ra tư thế kiều diễm lẳng lơ này; lại từng có bao nhiêu nam nhân đã được nhấm nháp ngọt ngào của cậu?
Tần Phi Dương nửa quỳ ở cuối giường, cả người dựa vào sau lưng cậu, da thịt khỏe mạnh màu đồng cổ, cùng với màu da trắng nõn nhiều năm không phơi nắng của cậu tạo nên đối lập mãnh liệt.
Hai tay cậu và hắn gắt gao mười ngón giao triền, chặt đến mức như muốn siết gãy xương ngón tay của nhau. Bụng hắn tì trên đôi mông vừa chặt vừa đầy đặn, dùng hết sức mạnh phần eo, điên cuồng đong đưa.
Lửa nóng dục vọng tiến quân thần tốc, thẳng lưng một cái, đỉnh đầu liền thật sâu xâm nhập vào chỗ khó nói bên trong, tách ra vách tường nóng rực đang siết chặt, lại chậm rãi rút ra, lại đâm vào, lại rút ra, một lần lại một lần, dòng máu toàn thân như đang nghịch lưu, dòng chảy sinh mệnh nguyên thủy điên cuồng mà xinh đẹp.
Vừa một mực xông vào, vừa gắt gao nhìn một bên khuôn mặt đã hãm sâu vào ga giường của cậu.
Đúng, chính là loại biểu tình cực độ áp lực cực độ nhẫn nại này, khiến hắn cả đời không thể quên!
Cho dù đã cùng người khác lên giường không biết bao nhiêu lần, lại không có ai giống như cậu, bọn họ không chủ động mở rộng hai chân chờ hắn thì chính là tự động tiến đến, thấp hèn tuân theo từng mệnh lệnh của hắn.
Chỉ có cậu, loại vẻ mặt này, cơ hồ có thể kẻ khác phát cuồng!
Lửa giận vì bị cự tuyệt, ác niệm ghen tị, khiến luật động của hắn càng lúc càng cuồng dã, cơ hồ như muốn dựa vào luật động tối nguyên thủy này mà đem khối thân thể mảnh khảnh của cậu xé rách nhu mềm, nuốt vào bụng, để xem sau này cậu có thể dùng khuôn mặt kia mà nói ra lời tổn thương hắn nữa không.
Nhưng mà......
Cổ tay trong lúc vô tình lại đụng phải một vật thể cứng rắn, bàn tay đang nắm chặt tay cậu đột nhiên buông lỏng, nâng lên cổ tay phải của cậu, mượn ánh sáng của ngọn đèn hôn ám trong phòng nhìn kĩ, hắn liền cả người chấn động, đó là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ thật cũ!
Đó là đồng hồ của hắn! Là lần đầu tiên bọn họ làm tình, hắn đã để quên ở nhà cậu, chiếc đồng hồ vốn muốn vứt đi rồi, lại bị cậu nhặt về.
Đồng hồ quá mức rộng hiển nhiên không hợp với cổ tay mảnh dẻ của cậu, nhìn qua có vẻ có chút buồn cười, mặt trên cũng đã thực cũ, lại vẫn có thể nhìn ra dấu vết được bảo dưỡng tỉ mỉ.
Nguyên lai cậu vẫn đeo đồng hồ của hắn...... Suốt bảy năm......
Trong lòng đột nhiên mềm nhũn, động tác hung mãnh lập tức dịu đi, buông ra ngón tay của cậu, đầu ngón tay chậm rãi từ bờ vai trần trụi, qua lưng, lại chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai hoa châu mẫn cảm ở đó, vật thể nóng rực vẫn như cũ dừng trong cơ thể cậu, cưỡng chế xuống dục hỏa, ôn nhu nằm im, lẳng lặng chờ đợi.
Đưa miệng gần bên tai cậu, nhẹ nhàng than. “Bảo bối của anh...... Thoải mái một chút, anh sẽ không bao giờ … làm hại em cả......”
“Đem bản thân em giao cho anh.....”
Đầu lưỡi ướt mềm, giống như lông chim, nhẹ nhàng lướt lên thân thể trơn bóng mồ hôi.
Mang theo ẩm ướt ấm áp, nhẹ nhàng, chậm rãi, từ chiếc cổ mềm mại, một tấc một tấc, tiến đến bờ vai cùng tấm lưng tuy gầy nhưng cũng không kém tao nhã kia, lại theo xương cột sống khiêu gợi càng lúc càng thấp, phất qua tấm lưng trơn mượt bóng loáng.
Sau đó, hơi lùi người một chút, đi vào điểm tương giao mẫn cảm giữa mông, đem môi để sát vào nơi đó, nhẹ nhàng nhuyễn liếm.
“n......”
Từ khuôn miệng Diệp Sâm, phát ra tiếng grừ nhẹ như tiếng mèo.
Hai chiếc đùi nam tính song song trần trụi giao triền, hắn lại nhanh chóng nằm sấp xuống, thật sâu hoạt nhập vào trong thân thể cậu.
“Không......”
Từ trong miệng Diệp Sâm thốt ra thanh âm kháng nghị, lại giống như rên rỉ khoái cảm thực tâm nhập cốt, cậu không thể kiểm soát được thân thể này nữa sao?
“Đừng sợ...... Bảo bối......” Tần Phi Dương thở dài nói, hưởng thụ cảm giác mãn diệu được chôn vùi trong cơ thể cậu, hơi dùng sức, đưa cậu nằm xuống trên chiếc giường mềm mại, dùng hết khí lực toàn thân, kiên quyết không muốn tổn thương cậu, vận sức đem dục vọng bản thân đỉnh vào chỗ sâu nhất......
“Ngô......” Điểm mẫn cảm đột nhiên bị tấn công, nhất thời giống như ngòi nổ cực mạnh bị kích thích, vừa mạnh chạm đến, toàn thân Diệp Sâm như bị điện giật, ngọn lửa như lao lên theo cột sống, sau đó, đột nhiên”Oanh” một tiếng, cả đại não bùng nổ!
Ngay trong khoảng khắc ấy phân thân của cậu đột nhiên đứng thẳng!
“Ngô...... A a......” Có liều mạng cắn môi như thế nào cũng không còn tác dụng, ý thức giống như đã bị đốt thành từng mảnh bụi nhỏ, căn bản khống chế không được tiếng rên rỉ, mỗi một tiếng như muốn phá tan cổ họng của cậu mà ra.
Trong khoảng không vô cùng yên tĩnh, chỉ còn có tiếng rên rỉ của cậu cùng tiếng thở dốc của hắn, cùng âm thanh truyền đến từ nơi thân thể hai người đang kết hợp không ngừng xen kẽ vang lên *** mĩ, mũi ngọn dục vọng trước bụng cậu càng ngày càng tiết ra nhiều chất lỏng — ướt át nhanh chóng làm ẩm đệm giường bên dưới, theo sự kết hợp càng lúc càng thuận lợi, âm thanh ma sát *** mĩ nơi vách tường cũng càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh......
Cuối cùng giống như có cái gì đó ở nơi kết hợp hai người nổ manh, đôi tai chỉ còn nghe thấy từng trận ong ong, Diệp Sâm nghênh đón cao trào cuối cùng, cơ hồ cùng lúc, trong áp lực mà gầm nhẹ lên, Tần Phi Dương chậm rãi ngã xuống trên người cậu......
Cửa sổ chưa từng được đóng, thổi qua vài làn gió mát lạnh, nhưng hoàn toàn không thể thổi đi nhiệt độ trên người, toàn thân xụi lơ vô lực, ý thức như đang lạc bước trong giấc mộng, di chuyển không dừng.
Một đôi tay cường tráng nhẹ nhàng đem cậu ôm lấy, hai má áp lên ngực người kia, phát hiện một đôi bàn tay ấm áp ấy lại đang vuốt ve hai má mình, Diệp Sâm hốt hoảng nhắm lại đôi mắt, cảm giác thật thoải mái, giống như đôi bàn tay mẹ khi còn thơ bé......
“Bảo bối, em vẫn là yêu anh thôi......”
Không biết từ nơi nào truyền đến khẩu khí vô cùng chắc chắn, mang theo sủng nịch cùng ôn nhu.
Tiếp theo, có cái gì mềm nhẹ siết lấy đôi môi vì khát mà hơi khô rát của cậu, mang đến vài tia cảm giác mát mẻ, cậu vì bị động dụ hống mà mở ra đôi môi, thừa nhận nụ hôn sâu cuồng nhiệt của hắn.
Ý thức, càng thêm hoảng sợ......
Ngoài cửa sổ gió cuốn mưa gào, bên trong lại là một mảnh yên bình.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
104 chương
66 chương
140 chương
4 chương
31 chương