Không chỉ Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi tan rã trong không vui, mà còn có cả Mạnh Thiếu Văn cùng Giản Uyển Linh. Kể từ ngày Giản Uyển Linh khóc lóc bỏ Mạnh gia chạy về Giản gia, đã là chuyện của bốn năm ngày sau rồi, nhưng Mạnh Thiếu Văn không hề có ý định đến đón cô ta. “Uyển Linh, con định thế nào đây? Thiếu Văn không nói muốn đón con về sao?” Chiều hôm đó, Giản An Dương rốt cục không nhịn được nữa, nhìn túi lớn túi nhỏ mà con gái vừa đi mua sắm mang về, đôi mắt tinh nhuệ nhìn Giản Uyển Linh, trong mắt thoáng qua sự không đông ý: “Con đã hai tám, chứ không còn là mười tám nữa. Còn bướng bỉnh như vậy làm gì? Lúc nào cần thì nên mềm mỏng một chút, thì mọi chuyện mới êm xuôi được!” Mấy ngày nay, sau khi Giản Uyển Linh về nhà, Mạnh Thiếu Văn đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô ta, căn bản là không muốn giải thích. Từ nhỏ cô ta đã ái một Mạnh Thiếu Văn, ngay cả chị ruột mình cũng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sát hại, mỗi nửa đêm gặp ác mộng tình dậy, chẳng bao giờ cô ta có thể yên tâm thoải mái! Người đàn ông mà cô ta yêu đến tận xương tủy lại lạnh nhạt với cô ta như vậy, Giản Uyển Linh dù có mặc sức mua sắm về tâm trạng cũng không tốt lên chút nào. Cô ta mặc bộ đồ Channel, khuôn mặt không phấn son tái nhợt không chút máu, không còn bộ dạng nhu nhược như trước: “Ba, ba có biết rằng, trong lòng Thiếu Văn, còn còn không bằng một con tiện nữ!” Người đàn ông kia là mơ ước của cô từ khi còn là thiếu nữ, vì anh ấy, cô ta đã cố gắng khiến mình trở nen hoàn mỹ hơn ưu tú hơn, để một ngày nào đó cô ta có thể chân chính theo đuổi bước chân của anh. Năm đó cô ta phải dùng biết bao tâm tư mới có thể loại bỏ Giản Uyển Như, cuộc sống chưa an ổn được mấy năm, bây giờ lại xuất hiện một con tiện nữ khác, Thiếu Văn đã nói sẽ đối tốt với cô ta cả đời cơ mà! Sao bây giờ chuyện lại thành ra thế này? Vẻ mặt Chuông Tiếu Dung tươi cười đưa túi hàng cho người làm, thấy Giản Uyển Linh vẫn hồn siêu phách lạc, buồn buồn không vui, không khỏi cau mày oán trách: “Đừng nghe ba con nói linh tinh, hai đứa mới kết hôn mà Mạnh Thiếu Văn đã đối xử với con như vậy, nếu cứ để thế, sau này không phải sẽ càng tệ hại hơn? Mẹ nói cho con biết, không thể nuông chiều đàn ông, nếu không chỉ có con là người phải khóc thôi!” Mua một đống đồ trang sức cùng quần áo, Chuông Tiếu Dung tâm tình rất tốt, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, nhưng vẫn chẳng dùng não để suy nghĩ. Bà ta ngồi trên ghế sofa, uống hai ngụm tà hoa hồng, rồi lại tiếp tục dạy dỗ: “Con là hòn ngọc quý của Giản gia chúng ta, con lấy Mạnh Thiếu Văn là uất ức cho nó sao? Loại thái độ này, nếu con còn dung túng, thì cuộc sống sau này sao có thể vượt qua được!” Chung Tiếu Dung sống trong cuộc sống hôn nhân không có hạnh phúc, ngoài mặt là quý phu nhân khiến bao người thèm thuồng khao khát, nhưng bi thương trong lòng thì nào ai biết được! “Chuông Tiếu Dung, bà đang dạy hư con gái sao?” Giản An Dương lãnh lẽo liếc nhìn túi hàng xa xỉ đặt tỏng góc phòng, trong mắt càng thêm không vui, dù có mặc hàng hiệu nhưng cũng không giấu đi được sự ngu muội trên người bà ta: “Việc quan trọng bây giờ là khiến Mạnh Thiếu Văn đón con gái về, nó là người đã có gia đình, cả ngày ở nhà mẹ thì còn ra thể thống gì?” “Các người cũng giống nhau mà thôi!”, Chuông Tiếu Dung tức giận vô cùng, trong mắt của ông, bà ta nhìn thấy sự kinh miệt, điều này khiến cho bà ta rất căm tức, nhưng lại không dám phát tiết, chỉ đành tức giận nói: “TRước khi đính hôn, nó tìm mọi cách để yêu thương gái chúng ta, bây giờ lấy về nhà rồi, chưa được bao lâu đã có thái độ này. Sao có thể để cho Uyển Như nhà chúng ta chịu thua như vậy? Con bé là con gái ruột thịt của chúng ta, không thể để cho người khác khi dễ như vậy!” Bà ta nói thì dễ nghe, nhưng Giản An Dương không lưu tình cười giễu: “Nếu bà đem một ít sức lực đem đi dạo phố mua sắm quần áo đặt lên người Giản Uyển Như và Giản Uyển Linh một chút, thì có lẽ bây giờ đã không có kết quả này rồi!” Chị em nhà Giản gia năm đó tuyệt diễm yêu kiều đến mức nào? Mặc dù cả đời ông ta dều tiếc nuối không có con trai để kế thừa gia nghiệp, nhưng hai đứa con gái tài giỏi cũng khiến ông ta mừng rỡ. Ông ta nghĩ sâu sa, bên môi giương lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt, nghiễm nhiên là không để ý đến lời phân bua của vợ mình rồi. Chuông Tiếu Dung nghe vậy, gó má láng bóng nhất thời tái đi, vội vàng lên tiếng giải thích: “Ông trách tôi như vậy, sao không suy nghĩ lại chính mình đi. Ông đã làm tròn trách nhiệm của một người cha sao? LÚc nào cũng lạnh lùng với con gái như vậy, bọn nó không phải con gái ông sao? Mỗi ngày tôi chỉ có thú tiêu khiển như vậy, ông còn muốn tước đoạt nó?” Trong lúc hai người còn đang tranh cãi mãnh liệt, nói xong lời cuối cùng, những chuyện ngày xưa cũng bị lôi ra. Giản Uyển Linh thật ra đã sớm tập thành thói quen, nhưng lần này tai họa là cô, mặt mũi cô ta biến sắc, không để ý đến bị thương trong lòng, phẫn nộ gào lên: “Ba mẹ, lúc nào rồi mà hai người còn gây gổ như vây? Chỗ ngồi của con cũng sắp không giữ được rồi, nếu con và anh Thiếu Văn tan vỡ, việc làm ăn giữa hai nhà cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu”. Năm năm nay Giản Uyển Linh luôn kiên trì dưỡng bệnh, nên không trở lại kinh doanh, nhưng chuyện nên hiểu cô ta vẫn hiểu nhưng chỉ là giả vờ hồ đồ mà thôi. Trong lòng cô ta một lòng nghĩ muốn giúp Mạnh Thiếu Văn đảm đang việc nhà, để anh bên ngoài phấn đấu, cô ta ở nhà “Tụ hồng thiên hương”. Nhưng cuộc sống vẫn thường thực tế, những mộng tưởng trước khi kết hôn một chút cũng không tồn tại. “Không giữ được là đáng đời con”, BỊ Giản An Dương coi thường, nay lại bị con gãi quát lại, Chuông Tiếu Dung không nhịn được nữa, bà ta đứng vụt dậy, đi đến bên cạnh Giản Uyển Linh, lạnh nhạt nhìn cô ta chằm chằm, “Con xem con bây giờ đi, dạo phố cả buổi chiều, bây giờ lại trưng ra vẻ mặt như oán phụ ấy, ai có thể chào đón con? Đàn ông đều là động vật cảm nhận bằng cảm giác, đến tâm tình của mình cũng không biết điều chình thì người đàn ông nào coi trọng con?” Đứa con gái này của bà ta đúng là cô dụng, vì tình yêu mà trở nên như vậy, đàn ông đều là những kẻ vô tình vô nghĩa, phụ nữ càng ngã sâu thì càng không có đường về, chằng thà sinh con trai rồi giữ vững chỗ ngồi trong nhà họ Mạnh còn thực tế hơn. Chính bà ta không phải là một bằng chứng sống sao? Nếu năm đó bà ta ngu muội, tự đâm đầu vào cạm bẫy dịu dàng mà Giản An Dương giăng ra thì hiện tai bà ta cũng không thể thảm đến mức này! Đột nhiên Chuông Tiếu Dung ép tới gần, khiến Giản Uyển Linh lùi về sau hai bước, giọng nói lạnh lùng của bà ta khiến Giản Uyển Linh đột nhiên run lên. Chẳng lẽ tư thái của cô ta thật sự quá thấp, nên mới khiến anh Thiếu Văn bàng quan? “Uyển Như, con phải nhớ, con là Giản gia đại tiểu thư, dù thế nào vẫn có Giản gia để dựa vào. Mạnh Thiếu Văn không có tư cách đối xử với con như vậy”. Không khí ngột ngạt trong nhà khiến lông mày Giản An Dương cau lại, ông ta đột nhiên đứng dậy, nói từng chữ cực kì nặng nề. “Lần này, ba sẽ giúp con gọi điện cho Mạnh Thiếu Văn, bảo nó đến đón con về. Nhưng lần sau ta hi vọng sẽ không còn chuyện này nữa, con đừng chỉ biết trốn tránh. Con đã quên phong thái năm đó của con rồi sao? Trong lòng ta, con vẫn mãi là con gãi của Giản An Dương ta”. Đứa con gái này của ông ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá coi trọng tình yêu, người như vậy không thể làm chuyện đại sự, cho nên ông ta mới đồng ý không để cô ta trở về Giản thị làm việc. Mặc dù không tán thành cách làm của cô ta, nhưng chuyện đã xảy ra, người cũng đã chết nhiều năm như vậy, còn có thể làm gì được nữa. Hơn nữa cô ta là con gái dánh chính ngôn thuận của ông ta, con gái ông ta có thể nhu nhược nhưng không thể mềm yếu, nếu không thì nó chẳng còn giá trị gì hết! Giản Uyển Linh mấy ngày này quả thật vì chuyện này mà phiền chán, bây giờ bị Giản An Dương nhắc như vậy, thân thê mềm mại của cô ta run lên, đáy mắt thoáng qua một tia âm u, chợt hiểu rõ hơn rất nhiêu: “Cám ơn ba, con hiểu, mình là người của Giản gia, không thể để một người phụ nữ hạ lưu đánh bại được”. Trong khi nói chuyện, trong đầu cô ta thoáng qua một tia sáng, chán nản lúc trước lập tức biến mất, “Ba mẹ, con đi lên sắp xếp quần áo trước, lúc này con đã hiểu rồi, con nhất định sẽ sống với anh Thiếu Văn thật tốt, sẽ không làm mất mặt ba mẹ đâu”. Thấy cô ta vui mừng hớn hở như thế, Giản An Dương cũng vui vẻ gật đầu một cái, “Được, con lên trước đi, đi dạo bên ngoài lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi”. Giản Uyển Linh nghe vậy, mím môi nhu hòa đáp một tiếng, sau đó thướt tha duyên dáng lên lầu, chỉ là khi xoay người, nụ cười trên môi cô ta hoàn toàn thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh khát máu. Có một câu của ba đã đánh thức cô ta, cô ta là con gái của Giản An Dương, cô ta có gia thế vững chắc để dựa vào, mặc dù anh Thiếu Văn không yêu cô ta thì cũng không dám vứt bỏ cô ta. Về phần Ngu Vô Song, cô ta cũng chỉ ả đàn bà có hình dáng giống cô ta thôi, cô ta ngay cả chị em ruột thịt cũng giám giết, thì một Ngu Vô Song đến gia thế cũng không có thì có là gì? Sau khi cô ta vào phòng, không thể chờ được nữa vội lấy điện thoại từ trong túi xách Dior ra, đầu ngón tay run run bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại rất nhanh được kết nối, trên mặt Giản Uyển Linh hiện lên nụ cười quỉ dị, ánh mắt âm trầm u tối, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lưu Quyền, giúp tôi giết một người phụ nữ, tôi cho ông ba trăm vạn!”