Tôi nấu ăn khắp các vì sao
Chương 26 : Thịt Nướng
Bạch Anh bảo làm đồ nướng đơn giản, thực ra nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị lại không đơn giản chút nào.Dù sao Lê Phục cũng là Fans hâm mộ lớn nhất của cô, liên tiếp tặng khen thưởng kếch xù, mang đến cho cô nhiệt độ rất lớn.Còn nữa, vừa biết được thân phận thực sự của Lê Phục, Bạch Anh không thể làm qua loa bữa cơm này cho xong.Khung nướng mới đặt làm gần đây, ngay cả Lương Ô Ô còn chưa có cơ hội ăn tiệc nướng của Bạch Anh.Nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu được Bạch Anh dùng xe đẩy nhỏ đẩy tới, “Mọi người ngồi đi, chỗ này có em là được rồi.” Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenDựa theo trình tự thịt, hải sản, rau quả, Bạch Anh lựa chọn làm thịt dê nướng cacbon trước.Không giống với thịt bò hay thịt heo, thịt dê chất thịt non mịn, mỡ đầy đặn, thích hợp làm đồ nướng nhất.Dùng than tre đốt lửa nhanh trước, khi than chưa đủ nóng, Bạch Anh chủ trì chế biến món sườn dê.Lần này cô lựa chọn loại sườn dê có thể ăn trong mấy miếng.Sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân bởi vì đây là lần đầu Lê Phục tới, hai người không quá quen thuộc, lựa chọn loại thịt dê cần xé ăn, có chút không tiện.Sườn dê thì khác, quấn một miếng khăn ăn nhỏ lên phần xương lộ ra ngoài, ai muốn ăn thì có thể trực tiếp cầm bằng tay, điều này hoàn toàn tránh được tình trạng không thích chạm đũa nhau.Sườn non cho vào tô, thêm muối, xì dầu nhạt, bột thìa là, dầu ô liu và mật ong, trộn đều rồi ướp.Khi than tre bắt lửa hoàn toàn, nhiệt độ tăng lên thì có thể nướng sườn dê.Sườn dê ngon nhất là có cả mỡ và nạc, không có xương khó cắn, chỉ có một phần xương nhỏ ẩn giữa miếng thịt dê.Sườn dê ngay khi được đưa lên bếp đã xèo xèo xèo xèo chứng tỏ nhiệt độ của than tre đã rất cao.Thời gian trôi qua, miếng thịt cừu bắt đầu xèo xèo chảy mỡ, thỉnh thoảng nhỏ giọt trên than tre, bùng lên mấy đốm lửa nhỏ.Lương Ô Ô đã sớm mở camera, quay video lại tất cả.Mặc dù phát trực tiếp có khả năng làm lộ thân phận của khách, nhưng video có thể cắt nối biên tập sau đó đăng lên.Lương Ô Ô với tư cách một người đại diện tận chức trách, không thể nào bỏ qua cơ hội tuyên truyền cho Bạch Anh.“Tiểu Anh Hoa, em nói mấy câu đi, chị muốn quay video rồi biên tập lại, phải thêm chút thoại nữa.
.
.!”Bạch Anh nhìn thoáng qua ngọn lửa cất cao, lấy bình muối, “Lúc sơ chế thịt dê, bởi vì thịt dê có quá nhiều mỡ, luôn nhỏ dầu mỡ lên bếp than, thứ nhất có thể gây bỏng, thứ hai sẽ làm cháy thực phẩm trên kệ.
.
.”Cô lắc lắc bình muối vài lần, rắc chút muối lên trên bếp than: “Chỉ cần vung một chút muối lên trên bếp than, có thể tránh được trường hợp lửa bùng lên do mỡ nhỏ xuống.
Thế nào, có phải rất kỳ diệu không?”Sau khi phổ biến một chút khoa học, Bạch Anh lật sườn dê lại và rắc một ít hạt vừng lên.Không qua mấy phút, món sườn dê nướng than hoa với vị ngọt của mật ong và thơm của hạt vừng đã sẵn sàng.Camera tạm thời gác lại một bên, Lương Ô Ô không thể chờ được nhận chén đĩa trong tay Bạch Anh, chia mỗi người một cái, rồi bắt đầu ngồi lại vị trí, gặm sườn dê thơm ngạt ngào.Nước sốt làm từ mật ong và nước tương nhạt, sáng màu caramel đẹp mắt, bám vào khóe miệng Lương Ô Ô, không khiến người ăn cảm thấy ngấy mà càng làm nổi bật vị ngon của món ăn.Bạch Anh cũng thấy thèm, ăn xong một miếng sườn dê, mới tiếp tục nướng phần đồ ăn thứ hai —— xiên mực nướng.Lúc Bạch Anh cầm mực lên, Lương Ô Ô mới nhìn rõ đồ vật trong tay cô.“A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.
A.
.
.! Em cầm cái quái gì thế!!”Lương Ô Ô né một quãng dài có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Máy ảnh có cảm ứng với khoảng cách của người dùng lùi lại theo Lương Ô Ô.Bởi vì chênh lệch chiều cao, máy chụp ảnh vừa vặn nhắm ngay đầu vai Lê Phục, bị anh nắm trong tay, chặn tấn công.Bạch Anh còn ác ý dơ trước máy ảnh: “Đây chính là món ngon nhất nha!”Ngay cả Lê Phục cũng có chút nghi ngờ, đồ trong tay cô ấy thực sự có thể ăn à.Thực ra Bạch Anh vì không muốn kích thích họ, đã cố ý dùng mực tươi ướp đá.Nếu như cô dùng sống thật thì đây mới là hiện trường phim kinh dị.Sau khi đã chọc đủ rồi, Bạch Anh cười ha hả đặt con mực lên thớt, cắt thành khối nhỏ, dùng dao cứa hình lưới.Cho tương ớt, muối, thìa là vào tô mực, nêm gia vị vừa ăn.Xiên mực đã chuẩn bị xong được đặt lên bếp than nướng, chúng nhanh chóng cuộn lại thành hình quả vải đẹp mắt, vị hải sản tươi mát bốc lên từ bề mặt con mực thấm vào mũi ba người có mặt.Lê Phục nhìn Bạch Anh chăm chú.Người này luôn có thể hóa mục nát thành kỳ diệu, giống như vĩnh viễn có thể nhìn thấy vẻ đẹp ở mọi mặt.Ngoại trừ cô, chỉ sợ toàn bộ Liên Bang không có người nghĩ đến, con mực trắng nõn buồn nôn, có thể làm mỹ thực thành mê người.Cầm trên tay những xiên mực nướng thấm đẫm dầu và nước sốt đỏ au, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Anh nhẹ nhàng cầm lấy xiên đủ mười que tre trong tay, hỏi đùa Lương Ô Ô, “Chị Ô Ô, chị có muốn thử không?”Lương Ô Ô cắn răng một cái, dậm chân, “Thử thì thử!”Cùng lắm thì chết thôi.
.
.“! ! !” Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenXiên mực vừa vào miệng, Lương Ô Ô mở to hai mắt nhìn.Vị ngon của xiên mực, thấm đẫm mùi tương, lại phối hợp với vị tươi là sự hưởng thụ chưa từng thử qua bao giờ.Lê Phục ở một bên, đã bắt đầu ăn xiên thứ hai.Xuất thân của anh không phải từ thế gia gì đó, lúc ăn cơm không có chú ý nhiều như vậy, không nhãn nhặn giống như mấy thiếu gia khác.Chẳng qua là tuy nhiên ăn nhanh, bởi vì bản thân Lê Phục có một loại dã tính của đàn ông trưởng thành, ăn cũng nảy sinh một phong cách phù hợp với trường phái dã thú của anh, lại không lộ ra vẻ xấu xí, chỉ khiến cho người đối diện cảm thấy tính cách anh tương đối hào phóng.Bạch Anh không cảm thấy có gì.Nếu như người khác nói cho anh biết, một người đàn ông sống trong trại lính hơn chục năm ăn uống nhã nhặn, mới là chuyện lạ.Huống chi Lê Phục đối với món ăn cô làm có vẻ vô cùng ủng hộ, đối với một đầu bếp mà nói là lời khen thưởng tốt nhất.Bạch Anh nhìn hai người, một người ăn miệng lớn, một người ăn đến miệng dính đầy mỡ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.“Nghỉ ngơi một chút đi, ăn hết mấy cái đã nướng xong đi.” Lê Phục liếc qua lửa than, “Những than.
.
.
Kia không dễ hạ nhiệt độ thế đâu.”Bạch Anh cười ngồi vào phía đối diện với anh: “Được.”Đợi đến khi cô ăn xiên thứ hai, Lê Phục đột nhiên hỏi: “Cái này hình như là sinh vật biển sâu.
Sao cô lại nghĩ đến việc nấu nó ăn thế?” Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenBạch Anh trước khi mất trí nhớ sẽ biết những thứ này ư?Lê Phục không khỏi có chút hoài nghi.Những thứ Bạch Anh biết rõ, hình như nhiều lắm.Những thứ cư dân Liên Bang biết thưởng thức, hình như cô lại hoàn toàn không biết gì cả.Không phải anh tự luyến, người nghe thấy tên anh mà không có phản ứng gì là lần đầu tiên anh được thấy.Bạch Anh ngạc nhiên, ngẫm lại nơi mình từng sống, còn có thứ nào không thể ăn ư?Cô lúng túng nhìn Lê Phục, “Thực ra, ngoại trừ động vật linh trưởng, đại đa số động vật di chuyển, về nguyên tắc đều có thể ăn, chỉ cần trên người không mang theo mầm bệnh là được.”Lê Phục vốn tưởng rằng, cô sẽ trả lời đại loại kiểu “Đây là do tôi phát hiện sau khi làm thí nghiệm nhiều lần”.Không nghĩ tới Bạch Anh trực tiếp nói thẳng—— tôi tham ăn, cho nên tôi ăn hết.Nói vô cùng thẳng thắn.“Có thể hơi xấu hổ khi nói điều đó, nhưng tôi nghĩ lý do tại sao ẩm thực Liên Bang lại khan hiếm và kỹ thuật nấu nướng tương đối thô sơ là do mọi người đều bị hạn chế về nguyên liệu đã biết và không dám thử những món mới.” Ăn miếng mực cuối cùng trên xiên mực, cô nhìn ra lò nướng, “Haha, tôi có nói quá không? Tôi ăn xong rồi, tôi phải làm chút đồ ăn mới đây.”Cô đứng lên, không nhìn phản ứng của Lê Phục với lời này, chuẩn bị làm trai với tỏi.Trai là nguyên liệu rất rẻ ở một số thành phố ven biển trên địa cầu cổ, có thể nói vật đẹp giá rẻ.“Lựa chọn trai, điều quan trọng nhất phải tươi, tất cả các cửa hàng của Liên Bang có thể đảm bảo, thứ hai là trai đầu to, thịt đầy đặn hơn, thích hợp làm món trai nướng tỏi.”Cắt nửa mặt vỏ trai, đổ lên chút muối cùng dầu ô liu, lại dùng chanh bỏ mùi tanh.
Sau khi dùng ít hạt tiêu gia tăng hương vị, bỏ thêm ít ớt xanh với tỏi băm nhuyễn lên vỏ trai, đặt trên lửa than nướng chín.Chất thịt trai non mịn đẫy đà, phối hợp với hương thơm của tỏi cùng hồ tiêu, ngon miệng đến mức khiến người ta hận không thể nuốt đầu lưỡi.Lương Ô Ô quay chụp đứt quãng, đến cùng nhịn không được hấp dẫn của đồ ăn, lại bỏ qua camera một lần nữa.“Chị đã thấy cái này, có người ở nhà hàng một sao lấy ra làm súp, chỉ cần để một cái, súp sẽ rất tươi sống, nhưng mà trai lại vô cùng tanh!”Lương Ô Ô nhớ tới lần đầu tiên bản thân nhận được tiền lương, đã từng hung ác quyết tâm đi nhà hàng ăn hết một bữa, lúc ấy chứng kiến súp trai, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, cố nuốt thịt trai.Mặc dù có vị ngon hơn dung dịch dinh dưỡng nhưng không quá lời khi nói rằng với chế độ ăn hiện tại của cô, miếng trai kia chỉ là thức ăn cho lợn.Lương Ô Ô có chút chột dạ nghĩ đến dịch dinh dưỡng mua tháng trước, hình như sắp quá hạn.Cô liếc qua Bạch Anh.Ừ, ít nhất trước khi Tiểu Anh Hoa kết hôn, mình không cần uống dịch dinh dưỡng nữa.Kế tiếp, Bạch Anh lại làm rất nhiều loại hải sản nướng, như là sò điệp nướng, tôm nướng, cá tuyết tiêu đen, rau hẹ mướng, cà tím nướng.
.
., thủ pháp giống nhau, điểm khác duy nhất đại khái chính là độ lớn của lửa với gia vị.Ba người vừa nướng vừa ăn, rất nhanh đã ăn hết nguyên liệu nấu ăn trên xe đẩy nhỏ.Lê Phục lần đầu có thể ăn đồ do chính tay Bạch Anh nấu, ăn vào cảm thấy mỹ mãn, ngay cả dạ dày cũng thoáng phồng lên.Lúc này Bạch Anh đứng lên, “Nếu như anh không vội, xin chờ một lát.
Ăn đồ nướng dễ bị nóng, tôi đi nấu bát canh.”Cân nhắc đến thân phận Lê Phục, vô cùng có khả năng thời gian không nhiều lắm, Bạch Anh không làm quá phức tạp, chẳng qua là làm một món canh nhanh gọn—— canh rau chân vịt với trứng gà.Cô phát trực tiếp.
Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden“Chào mọi người, hôm nay trong nhà có khách, thời gian không nhiều lắm, cho nên cơm trưa chỉ làm một món súp đơn giản lại mỹ vị!”【 ùng ục ục: Lúc nào tôi mới được làm khách nhà Anh Đào đây, hâm mộ quá đi.】【 Anh Đào thè lưỡi ra liếm con chó: Trong nhà Anh Đào còn thiếu thú cưng không, cái loại không ăn được ấy.】【 một cước đá bay các người: A.
.
.
Nằm mơ】Bạch Anh cười híp mắt nói: “Hôm nay làm một món khác, có cơ hội tôi sẽ phát trực tiếp.”Cô cầm lấy một ít rau chân vịt, “Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu đi!”Sau khi rửa sạch rau chân vịt, cắt thành đoạn ngắn, trước tiên chần qua một lần nước.“Rau chân vịt rất giàu caroten, sắt và chất chống oxy hóa.
Đây là một loại rau bổ dưỡng.
Chỉ cần nhớ chần qua nước nóng trước khi ăn.
Điều này là do trong rau chân vịt không chỉ chứa chất dinh dưỡng mà còn chứa nhiều axit oxalic, nó sẽ ảnh hưởng đến hấp thụ canxi.”【 không thích ngỗng: Anh Đào nhà tôi còn là một nhà sinh vật học nha.】【linic: Không thể nghi ngờ chính là tài nữ.】Lúc rắm cầu vồng bay đầy trời phòng phát sóng trực tiếp, Bạch Anh bỏ rau chân vịt vào nước nóng, đổ thêm một chén nước tinh bột.
Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenKhi nồi nước sôi thêm một lần, đập trứng gà vào cạnh nồi, chậm rãi đổ vào, dùng thìa nhẹ nhàng quấy, sinh ra hoa trứng xinh đẹp, rắc đều muối và nước luộc gà lên là bạn đã có ngay món súp rau chân vịt với trứng.“Món súp này vô cùng đơn giản, có thể ăn kèm với cơm, vừa dinh dưỡng vừa ấm dạ dày.
“【 {tiểu Tím}: Hình như thật sự rất đơn giản.
】【 không thích ngỗng: Tôi hơi hiểu rồi, cảm thấy rất đơn giản, về nhà thử xem.
】Bạch Anh đổ súp vào bát, nói tạm biệt với người xem trực tiếp.Chẳng qua khi màn ảnh còn chưa tắt hẳn, Lê Phục lại đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp, nhận lấy bát súp trong tay cô.
Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi.
Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches GardenLê Phục rất cao, kính phát trực tiếp của Bạch Anh chỉ có thể thấy bộ quân phục màu xanh với bàn tay anh.Dù vậy, cũng khiến khán giả xem trực tiếp sôi sùng sục.【 ùng ục ục: Tôi thấy rồi, là một người đàn ông! 】【Summer: La hét! Vóc dáng đẹp quá! Chênh lệch chiều cao với Bạch Anh rất lớn! 】【 Anh Đào thè lưỡi ra liếm con chó: Cuồi cùng thì tôi còn vào ăn cơm chó.
】***.
Truyện khác cùng thể loại
1195 chương
161 chương
86 chương
223 chương
36 chương
41 chương