Tôi nấu ăn khắp các vì sao

Chương 2 : Lần đầu tiên phát sóng trực tiếp

“Phòng bếp?” Lương Ô Ô trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, “Cái loại đồ vật xa xỉ này sao chị có được chứ?” Sau đó cô lại nhớ tới Bạch Anh bị mất trí nhớ, lúc này mới giải thích: “Có phải là em đói bụng rồi đúng không? Bên cạnh phòng khách có một phòng nhỏ, bên trong tủ lạnh có dịch dinh dưỡng.” Bạch Anh nhanh chóng vẫy vẫy tay, “Chị Ô Ô, em không đói bụng, hiện tại em quên hết mọi thứ rồi, những thứ đã học còn chưa quên, em là học sinh khoa chữa trị, em có thể làm được đồ gia dụng trong bếp.” Lương Ô Ô vô cùng nghi ngờ, “Thật sự? Chị nghe nói học sinh hệ chữa trị vừa mới tốt nghiệp cũng không biết làm đồ ăn. Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn tự nhiên quá đắt, chị không có tiền cho vung linh tinh được.” “Thật đấy.” “Được rồi!” Lương Ô Ô khẽ lắc eo, “Dù sao thì chị cũng nên bồi thường em một khoản tiền, nếu như em đã muốn phòng bếp, vậy chúng ta cải tạo phòng chứa đồ đi!” Cô đi về phía phòng chứa đồ, lại mãnh liệt quay đầu, “Nhưng mà em cũng đừng nghĩ đến mấy thứ đồ làm bếp cao cấp kia, những. . . người máy biết làm rau kia chị mua không nổi!” Hai người vào phòng chứa đồ lấy máy quang não chọn lựa hàng hoá. Một lát sau, Lương Ô Ô chần chờ hỏi thăm: “Em thật sự muốn cái này? Cái này rẻ như vậy, nhất định dùng không tốt.” Bạch Anh nhìn về phía bộ đồ bếp gas mà cô chỉ, trịnh trọng gật đầu. Bếp gas làm đồ ăn ngon, sao mình lại không biết chứ? Mấy cư dân sống trong thế giới này, không có ai có thể nấu ăn ngon hơn em! Lương Ô Ô liên tục xác nhận, mới chậm rãi đặt đơn hàng. Cô rất nghi ngờ, có phải do lời nói kia của cô đã dọa sợ Bạch Anh, dẫn đến em ấy chỉ dám chọn loại đồ nấu bếp rẻ nhất. Nghĩ vậy, cô lại nhìn vào gương mặt chưa mất vẻ non nớt kia của Bạch Anh, rơi vào áy náy. Dù sao người cũng là mình đụng mất trí nhớ. . . “Không phải là em muốn làm rau à? Còn thiếu nguyên liệu nấu ăn nào, nhanh chọn đi.” Lương Ô Ô giả bộ vô tình nói. Trên mạng Sao đánh dấu nguyên liệu nấu ăn có khả năng chữa trị tinh thần đắt đến dọa người, mà những cái bị phán định là những nguyên liệu nấu ăn không có hiệu quả thì ngược lại, rẻ hơn một chút. Dù vậy, những thứ nguyên liệu nấu ăn này cũng đắt hơn dịch dinh dưỡng rất nhiều. Bạch Anh dựa theo phương thức sắp xếp độ tăng của giá cả, một lần nữa xếp đặt hàng hoá. Một cái trong đó thu hút sự chú ý của cô. Nơi đây hải sâm lại là nguyên liệu nấu ăn rẻ nhất! Toàn bộ tin tức hình ảnh bên trong máy xác nhận thứ đồ vật này chính là hải sâm, chỉ có điều ở chỗ này, người bắt nó lại đặt cho nó biệt danh là “bọ mềm biển”, một hộp tám con, chỉ cần mười điểm tín dụng. “Em mua cái này làm cái gì? Thứ này đặc biệt khó ăn, vô cùng dai!” Lương Ô Ô sấn tới hỏi. “Chị từng thử?” Bạch Anh tò mò nhìn về phía cô. Lương Ô Ô đỏ mặt, “Chị từng đến nhà hàng một lần, khi đó chị còn chưa có tốt nghiệp, lần đầu đi nhà hàng ăn cơm, bọ mềm biển rẻ nhất. . .” Bạch Anh cảm thấy đã hiểu rõ. “Yên tâm đi, lần này nhất định sẽ ăn ngon hơn so với lần trước.” Lương Ô Ô vốn không tin, nhưng cô lại không muốn đả kích sự tích cực của Bạch Anh, dứt khoát không nói tiếp. Bạch Anh tiếp tục cúi xuống nhìn, phát hiện nguyên liệu nấu ăn rẻ nhất của nơi đây, đa số đều là các loại thịt cùng hải sản, nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ phần lớn là rau củ hoa quả, nấm và tinh bột thì xếp chính giữa. Còn có nguyên liệu nấu ăn có khả năng chữa trị tinh thần, Bạch Anh cảm giác mình mơ hồ phát hiện ra cái gì, rồi lại nhất thời không rõ đầu mối. Lắc đầu, bỏ hết suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, Bạch Anh mua một hộp hải sâm, một hộp chân gà, một ít nấm hương cùng mộc nhĩ, một túi 200g bột mì cùng với đồ gia vị cơ bản, tổng cộng bỏ ra hơn ba trăm điểm tín dụng. Không qua mấy phút, bưu kiện liền được đưa đến, so với địa cầu cũ thì nhanh hơn. Cô nhanh chóng gom tốt nguyên liệu nấu ăn, mở trang web phát trực tiếp được hầu hết người trên mạng Sao sử dụng. Mặt Lương Ô Ô không còn rạng rỡ, vội vàng thu hồi máy quang não của mình, chạy tới phòng khách. Toàn bộ tin tức phát trực tiếp chỉ cần kiểm tra chứng mình tin tức thân phận, để tránh có người tiến hành hoạt động không hợp pháp, ngoài ra, cũng không cần vật gì khác. ID Bạch Anh đặt là: Là viên anh đào nhỏ nha, đeo kính mắt lên lập tức mở phát sóng trực tiếp. Bởi vì Bạch Anh lựa chọn kính mắt là dụng cụ phát sóng trực tiếp, nên phát trực tiếp hoàn toàn là thị giác của chủ phòng, khán giả không thể nhìn thấy mặt chủ phòng. Số người sử dụng mạng lưới Sao đang tăng đến trăm nghìn, cho dù Bạch Anh là thuần túy mới xuất hiện, thời gian phát sóng trực tiếp cũng sẽ có chục người.【 Rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Chủ phòng đang làm cái gì vậy? 】【 Tôi muốn ăn cà chua: Cùng câu hỏi, mặt khác, lầu trên có ID tốt lại có văn hóa, đây là ý gì, hình như là thơ ca của địa cầu cũ. 】Lúc này Bạch Anh mới kịp phản ứng, phát trực tiếp chưa thiết lập chủ đề. Cô lập tức đưa chủ đề vào —— hai món ăn hải sâm.【 Tôi muốn ăn cà chua: Hải sâm là cái gì? Tại sao lại chưa bao giờ nghe qua? Chủ phòng tốt nghiệp khoa chữa trị à? 】【 Ùng ục ục: Lầu trên, mấy người đều bị lừa, nhất định là chủ phòng đang giật tít, tôi nhận ra trên thớt chính là bọ mềm đại dương, nôn ọe! 】Bạch Anh vừa rửa hải sâm, vừa quan sát khu bình luận, nghe vậy lập tức giải thích: “Hải sâm thật ra là một loại thực vật giàu dinh dưỡng, sở dĩ mọi người cho rằng nó không thể ăn là vì không tìm được phương pháp nấu nướng phù hợp.”【 Ùng ục ục: Trời ạ, hiệp hội đầu bếp cùng với viện nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn còn không tìm ra phương pháp, vậy mà lại bị một chủ phòng mới tìm ra! 】【 Rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Lầu trên quá khinh thường người rồi, chủ phòng còn chưa bắt đầu nấu nướng, cứ nói nhiều như vậy làm gì. 】Sau màn hình, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng ngẩng mặt lên, tựa vào trên ghế sa lon. “Đàn anh, anh đang ở đây xem cái gì thế?” “Có một chủ phòng mới, ngẫu nhiên đi vào, không nghĩ tới người này lại biết rõ tổ tiên của bọ mền đại dương. Nhìn xem, danh sách gen của bọ mềm đại dương, thật sự là một loài sinh vật hải sâm đến từ địa cầu cũ. “Trong lúc anh đang nói chuyện, khu bình luận của phát sóng trực tiếp đã cãi nhau đến hỗn loạn. Bởi vì số người lên tiếng trong phát trực tiếp quá nhiều, nhiệt độ của phòng phát trực tiếp ngày càng lên cao, còn hấp dẫn mười mấy người tiến đến.【Cà chua không phải khoai tây: Phát trực tiếp sao mà lại chướng khí mù mịt như vậy, biến đi! 】【 Ùng ục ục: Vừa rồi còn giả bộ hiểu biết cơ mà? Nói xong thì người lại chạy mất? Có tý tố chất nào không? 】Bạch Anh thấy bầu không khí đi phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng không tốt, vội vàng bỏ hải sâm đã rửa sạch vào trong nồi, nói: “Chủ phòng ở chỗ này phổ biến cho mọi người một loại phương pháp rửa sạch hải sâm. Chúng ta chỉ cần cắt hải sâm ra, bỏ nội tạng với mồm đi, sau đó bỏ vào trong nồi dùng nước trong nấu một lần, lại dùng nước lạnh rửa sạch sẽ, làm thêm mấy lần là hải sâm đã được xử lý sạch sẽ.” Nói xong, cô mở nắp nồi, gắp hải sâm ra, dùng nước lạnh rửa. Giọng của Bạch Anh êm tai, không quá ngọt chán, cũng không quá yểu điệu là cảm giác mát lạnh của một chị gái nhỏ. Người xem phát trực tiếp dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn cô xử lý nguyên liệu nấu ăn.【Cà chua không phải khoai tây: Nhìn thật kỹ tay của chủ phòng! 】【Tôi muốn ăn cà chua: Đúng vậy, chỉ cần nhìn tay cũng đủ nuốt cơm, chỉ cần đừng làm quá khó ăn, tôi cũng vui lòng chú ý nhiều một chút. 】Bạch Anh xử lý hết hải sâm, vừa vặn chứng kiến câu này, nhịn cười không được cười một tiếng. “Kế tiếp, phải bắt đầu nấu nướng thôi!!!!” Bạch Anh đem hải sâm ngâm mình trong nước, rửa sạch nồi đun nước.【 Người qua đường giáp: . . .! Vừa rồi thời gian dài như vậy mà vẫn chưa bắt đầu nấu nướng? 】【 Ùng ục ục: Đề nghị mang lỗ tai tới xem trực tiếp, chủ phòng vừa mới nói, đó là đang xử lý hải sâm, xử lý nguyên liệu nấu ăn. 】Bạch Anh không có quản đám người xem đang nhao nhao cãi nhau, bỏ chân gà vào nồi áp suất.【 Người qua đường giáp: Hóa ra chủ phòng đang làm chân gà. 】【 Ùng ục ục: Được. . . Mắt cũng không mang, chết cũng không nhìn tiêu đề. 】Nồi áp suất rất nhanh sẽ khiến cho nước cốt trong chân gà hòa thành nước súp.【 Ùng ục ục: Nhìn rõ ràng rất thơm. 】【Cà chua không phải khoai tây: hít-khà-zz. . . Nóng hổi! Nhưng mà hình như không có vị gì! 】Bạch Anh im lặng nhìn bình luận. Xem ra nhân lúc cô tập trung cắt nấm, đã có người vụng trộm thử qua súp trong nồi. Kỹ thuật tin tức của toàn bộ nơi này, quả nhiên tiên tiến. “Canh gà còn chưa có bỏ gia vị vào, cho nên còn chưa được ăn!” Nói xong, cô thả một nửa hải sâm cùng nấm hương, mộc nhĩ vào, lại đổ thêm một chút muối cùng xì-dầu. Nồi áp suất mở ra điều chỉnh chức năng, Bạch Anh lại bắt đầu nhào bột mì. “Lần này ngoại trừ hầm hải sâm, còn có thể làm bánh bao hải sâm cho mọi người nhấm nháp.” Cô nhào bột mì nhiều lần với nước, rất nhanh liền nặn ra vắt mì xinh đẹp.【 Rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Thủ pháp nhào bột của chủ phòng có vẻ vô cùng lợi hại. 】【linic: +1】Bột được để một bên để nở, phần hải sâm còn lại thì cắt hạt lựu, trộn lẫn với măng thái nhỏ và nấm hương, bỏ thêm một chút muối cùng dầu vừng. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn thiếu thốn, gia vị ướp bánh bao chỉ có thế. Bột mì lúc này cũng đã nở xong rồi, Bạch Anh lại nhẹ nhàng nhào mấy lần, lúc này mới nặn ra một miếng bột, cắt thành nắm bột mì. Nắm bột mì tại trong tay của cô, dùng cán bột cán vài lần thành miếng da bánh tròn.【linic: Vừ nãy tôi nhìn thấy gì vậy? Đây là ma thuật ư? 】【Cà chua không phải khoai tây: Không, tôi cho rằng đây là võ công thất truyền của địa cầu cũ. 】Bạch Anh lắc đầu bật cười, lấy phần nhân ướp gia vị bỏ lên trên, thủ pháp lưu loát mà bọc tám cái bánh bao. Nồi đun nước gác trên lửa, bánh bao được đặt hấp bên trong, bắt đầu hấp bánh bao.【Tôi muốn ăn cà chua: Thơm quá! Là cái hải sâm hầm cách thủy kia chín ư? Chủ phòng chủ phòng, nhanh mở vung đi. . .! 】Tiếng nhắc nhở của nồi áp suất vang lên, Bạch Anh đè cái nút xuống, nắp nồi bắn lên, một hương thơm nồng đậm lập tức tràn ngập căn phòng. Hải sâm hầm đã ngấm đủ nước cốt thịt gà, thịt gà lại hấp thu vị tươi sống của hải sản đến từ hải sâm, hai loại nguyên liệu nấu ăn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đến cả nấm hương và mộc nhĩ cũng ăn ngon như món mặn. Vốn ngồi ở phòng khách xem ti vi Lương Ô Ô muốn ngồi cũng không yên. Đây là vị thần tiên nào tốt nghiệp? Làm rau cũng quá thơm! Bạch Anh trong phòng bếp, dùng thìa múc ra một chén hải sâm, đặt lên trên thớt, “Mời mọi người ăn thử một chút đi, nếu như thích, mời ấn vào chú ý ủng hộ chủ phòng nhỏ chút nha!!!!” Trên thực tế lại ngược lại không cần cô lên tiếng, khán giả xem phát sóng trực tiếp đã không đợi nổi mà bắt đầu nếm thử.【 Ùng ục ục: Tôi hận! Số liệu chết tiết không nuốt được, chỉ có thể nếm thử hương vị! 】〖Người sử dụng Ùng ục ục đã tặng chủ phòng một chiếc phi thuyền vũ trụ〗Bạch Anh nhìn lướt qua giá quà khen thưởng, phát hiện giá phi thuyền vũ trụ cũng không rẻ, giá cần một nghìn điểm tín dụng. Thổ hào. . .! Tuy thích mắng người, nhưng trả thù lao chính là ba ba! Bạch Anh vô cùng không có nguyên tắc quên mất vị “Ùng ục ục” này vừa rồi mới cắn xé trong phòng phát sóng trực tiếp .【Cà chua không phải khoai tây: ! ! ! Chắc không phải chủ phòng là chủ bếp của nhà hàng năm sao chứ! Ăn cũng quá ngon rồi! Đầu lưỡi của tôi đều muốn nuốt mất. . . Tôi thật sự hi vọng có thể nuốt được mấy cái số liệu này. . .】【 Rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Hương vị rất đáng khen, chủ phòng không có phóng đại sự thật, khen thưởng đưa lên. 】〖 Người sử dụng Rời rời nguyên bên trên cây cỏ đưa tặng chủ phòng ba phát hỏa tiễn〗Bạch Anh lại xem, hỏa tiễn là quà 200 điểm tín dụng. Người xem liên tiếp có khen thưởng, trong dẫn đầu là “Ùng ục ục” Cùng “Rời rời nguyên bên trên cây cỏ”, cuối cùng cộng lại, có gần 2000 điểm tín dụng. Lúc này bánh bao cũng đã chín, Bạch Anh nhấc nắp nồi ra, một mùi hương tươi sống đập vào mặtBởi vì vị của hải sâm trộn lẫn với vị của măng, cho nên lại nhiều hơn một phần vị tươi ngát. Khán giả không chú ý Bạch Anh đang nói chuyện, liền nhao nhao vươn ra.【Cà chua không phải khoai tây: A! Thật nóng! Nhưng đáng để thử. 】【linic: Tôi tuyên bố tôi là fan của chủ phòng! 】Lại là một lớp khen thưởng đi qua, mắt thấy bánh bao sắp nguội lạnh, Bạch Anh mới nói với người xem phát sóng trực tiếp: “Trực tiếp đến đây đã xong, lần sau chúng ta lại đến, bye bye!”【linic: Chủ phòng đừng đi. . ., lần sau trực tiếp lúc nào. . .】Hình ảnh tối sầm, Bạch Anh ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp. “Chị Ô Ô, tới lúc dùng cơm rồi!”