Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Chương 5
Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn.
Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng.
Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống.
Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này.
Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được.
Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu.
Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi.
Nói như thế nào nhỉ?
Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà.
Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc.
Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi.
Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi.
Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà.
Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần. ( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3)
Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này.
Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ.
By: quinnalaurent.wordpress.com
Lấy chuyện bé thụ Lộ về nhà lão Tần để làm ví dụ.
Lão Tần ở ngoài công tác, không có cách nào trở về chăm sóc cha mẹ. Bé thụ Lộ liền thay anh tận hiếu, cách hai tuần thì đi thăm cha mẹ, cậu cũng xem cha mẹ Tần như cha mẹ ruột mà hiếu kính.
Lần đó, bé thụ Lộ về nhà cha mẹ, ăn xong cơm trưa thì cùng hai người tán gẫu. Lão Tần điện thoại đến.
“Lão Tần, em ở nhà cùng cha mẹ tán gẫu.”
Vừa nghe điện thoại liền biết anh muốn làm gì, bé thụ Lộ đi đến ban công trước hết báo cáo mình đang làm gì ở đâu.
Lão Tần ở đầu dây bên kia vừa lòng, giọng nói trầm thấp từ tính nhẹ nhàng dặn dò: “Ở nhà cha mẹ không được ăn lung tung. Cha mẹ thương em, mỗi lần đều bị em nhõng nhẽo nên mới cho em ăn. Em phải tự giác đó.”
“Biết biết. Lão Tần, anh cũng quá phiền đi. Giống như ông già.”
“Nếu em nên thân hơn, anh có thể giống ông già sao? Còn có nếu muộn quá thì ở lại nhà cha mẹ luôn. Quá muộn trở về không an toàn. Đúng rồi, phải uống thuốc đau dạ dày, còn phải nhanh chóng chấm xong bài tập. Không được thức đêm, tháng trước em đau mắt đúng không? Nhớ rõ ngày mai đi phải kiểm tra —— “
“Biết rồi biết rồi.”
“Miệng thì nói nhớ, trong lòng có nhớ không?”
“Cách hai ba ngày dặn dò một lần, em làm sao quên? Thuộc nằm lòng rồi.”
“Cũng phải làm mới được.”
“Cam đoan làm được, thưa ngài!”
Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng cười của lão Tần, nghe thấy tiếng cười, bé thụ Lộ ngây ngốc cũng cùng cười ra tiếng.
“Lão Tần…”
“Hả?”
“… Em nhớ anh…”
Lão Tần lặng im hồi lâu, bé thụ Lộ lại có thể thông qua hô hấp thay đổi của lão Tần biết anh hiện tại động tâm, nhất thời, trái tim cậu cũng khẩn trương.
Lão Tần khàn khàn nói: “Anh cũng nhớ em.”
Bé thụ Lộ nhất thời cảm giác một luồng điện xẹt qua xương sống chạy tán loạn trong cơ thể, trong lòng tê dại, khó nén cảm giác muốn nhìn thấy lão Tần: “Lão Tần, em muốn ôm anh.”
Lão Tần giật mình, bé thụ Lộ cười ha ha, tràn ngập dụ hoặc: “Em muốn anh làm em.”
“Làm gì? Tiểu Yến, nói cái gì đó?” Mẹ Tần đi ngang qua, hỏi.
Dọa bé thụ Lộ hết hồn lập tức cúp điện thoại nhét vào trong túi áo, vội vàng đáp lại: “Không có cái gì không có cái gì, mẹ. Trở về thôi, chúng ta xem phim truyền hình.”
Tim bé thụ Lộ thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hiếm có lúc muốn quyến rũ lại bị mẹ Tần nghe thấy, thật đúng là…
Cả buổi chiều, bé thụ Lộ đang vì câu nói bạo dạng kia mà thấp thỏm bất an, ngẩn người thất thần, chốc chốc lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Cha Tần mẹ Tần vô cùng buồn bực.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi trước TV xem phim lão Tần diễn, bé thụ Lộ lại tâm thần không yên.
“Tiểu Yến, Tiểu Yến?” Cha Tần gọi bé thụ Lộ, không phản ứng. Buồn bực, đề cao giọng kêu lên: “Tiểu Yến!”
“A a a cha, gọi con làm gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Con hình như không yên lòng.”
“A, không có. Chỉ là… Lão Tần chưa gọi điện thoại cho con.”Bé thụ Lộ cúi đầu sờ di động.
Cha Tần trừng lớn mắt, “Giữa trưa không phải điện thoại rồi sao?”
“Dạ rồi. Nhưng mà lão Tần bình thường đều sẽ gọi hai cuộc, giữa trưa một cái, buổi tối một cái.” Bé thụ Lộ vì thế mà buồn rầu.
Cha mẹ Tần nghe xong, hai người nhìn nhau vô lực.
Lúc trước bị giam lỏng nửa năm thiếu chút nữa đòi tự sát, nói là không muốn bị lão Tần quản lý. Hiện tại… Chẳng qua là… Lão Tần không gọi điện thoại… Mà bắt đầu buồn rầu…
Thế giới của tuổi trẻ, bọn họ thật không hiểu.
Đêm đó bé thụ Lộ không có ở lại nhà cha Tần mẹ Tần, mà trở về chung cư. Vừa mở cửa ra liền bị ôm từ phía sau, bé thụ Lộ rất nhanh liền nhận ra đây là lão Tần suốt đêm gấp gáp trở về.
Lão Tần gấp gáp trở về là bởi vì một câu nói dụ hoặc của bé thụ Lộ cho nên làm bé thụ Lộ một đêm, làm xong lại tiếp tục đi.
Bé thụ Lộ cảm thấy mỹ mãn.
Lại nói đến hiện tại đi, mọi người đều nói thất niên chi dương, hôn nhân không qua khỏi bảy năm. Không qua được thì tan. Quá được thì bạch đầu giai lão.
Từ mấy năm trước, lão Tần tự mình mở văn phòng, lui về sau màn, có nhiều thời gian cho bé thụ Lộ hơn. Hai người sống chung lâu dần, thế nào cũng sẽ gặp mâu thuẫn.
Cho nên thất niên chi dương này, bé thụ Lộ rất hoa lệ gặp được.
Gần mấy tháng qua, lão Tần đều không ở trong nhà, cả ngày chạy đến công ty. Trong công ty của anh có cái gì nhiều? Tiểu thịt tươi!
Cả ngày bị tiểu thịt tươi bao vây, lão Tần có thể không động tâm sao?
Mà cậu, đã sớm ba mươi tuổi rồi. Hoa tàn ít bướm, nhân tâm dịch biến. Bé thụ Lộ cảm giác rất ưu thương, đồng thời đặc biệt cảm thấy nguy cơ.
Đột nhiên, trong lúc ngẩn người bé thụ Lộ cảm giác có người đang vuốt ve đỉnh đầu cậu, ngẩng đầu vừa thấy, là lão Tần không biết lúc nào trở về.
Ngốc ngốc nhìn lão Tần,bé thụ Lộ có chút mê mang, đồng thời, cũng có chút yếu ớt. Gần bốn mươi tuổi,lão Tần thoạt nhìn vẫn là rất trẻ rất tuấn lãng, càng bởi vì đã trải qua sóng gió mà lắng đọng lại một khí chất ưu nhã phong trần.
Bé thụ Lộ bắt lấy tay lão Tần đặt trên gương mặt cậu, như mèo con mà cọ cọ, không nói lời nào liền làm nũng.
“Cả ngày làm nũng.” Lão Tần nói nhỏ một câu, ôm lấy cậu.
Bé thụ Lộ cả tay cả chân cùng sử dụng gắt gao bám chặt lão Tần.
“Hey! Sao lại có người yêu làm nũng như vậy?” Lão Tần vỗ nhẹ nhẹ mông bé thụ Lộ.
Bé thụ Lộ xoay xoay thân thể, tỏ vẻ kháng nghị.
Lão Tần liền cười nhẹ một tiếng, nói: “Tuần sau, anh phải tới công ty kỷ niệm một năm thành âập. Em cùng đi, nhớ rõ đó.”
Bé thụ Lộ rầu rĩ nói: “Em phải đi sao? Lớn lên xấu xí, đến nơi đó không phải càng thấy xấu xí sao?”
“Chỗ nào xấu xí? Ở trong lòng anh, ai cũng không đẹp bằng em.”
“Hừ! Em đã hoa tàn ít bướm, làm sao so với tiểu thịt tươi của anh?” Bé thụ Lộ ghen tuông, lời nói toàn giấm chua.
Nhưng mà lão Tần lại yêu như vậy, anh chỉ hận không thể khiến bé thụ Lộ ghen. Cảm giác bé thụ Lộ ghen tuông vì anh, bộ dáng lúc đó đáng yêu không chịu được.
Vì thế, một câu này của lão Tần như dòng suối mát mẻ chảy vào tim, anh lại vỗ mông bé thụ Lộ: “Đừng làm nũng. Em cứ đi đi. Cần gì phải băn khoăn? Những người trẻ tuổi kia dù có một trăm người đều kém xa em mà.”
Bé thụ Lộ âm u nhìn anh, thật xót xa mà.
Xem kìa xem kìa, lão Tần nói ‘Người trẻ tuổi người trẻ tuổi’ không phải ngụ ý nói cậu hoa tàn ít bướm sao? Một trăm thì kém, một trăm linh một thì không kém nữa rồi?
Bé thụ Lộ để tâm vào chuyện vụn vặt, vô cùng xót xa. Nhưng lão Tần nửa điểm cũng không nhận thấy được, chỉ nghĩ đến lúc đó đến công ty nắm tay bé thụ Lộ chúc mừng thành công của anh.
Một tuần sau, bé thụ Lộ không cam nguyện mặc tây trang màu trắng lão Tần đã chọn sẵn, khí chất lập tức thay đổi.
By: quinnalaurent.wordpress.com
Tươi mát, là chỉ dù cùng là một màu tây trang trắng nhưng bé thụ Lộ mặc vào thì lại rất khác biệt, đó là sự đơn thuần trong veo mà chỉ có người được phủng ở trong lòng bàn tay yêu chiều nhiều năm mới có, tỏa sáng như ánh mặt trời lại tràn đầy sức sống như đóa hoa mới nở.
Thoát tục, là chỉ thân phận thầy giáo của bé thụ Lộ, chuyên tâm vào việc giáo dục con người khiến vẻ ngoài cậu có nét điềm đạm đặc biệt. Tuy bình thường ngạo kiều táo bạo thích làm trò, nhưng lại đơn thuần hơn bất cứ ai.
Bé thụ Lộ mặc xong đi ra, đến nơi lão Tần tổ chức lễ kỷ niệm, vừa xuống xe lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Nhiều người ở trong showbiz lăn lộn nhiều năm, đối với chữ ‘ Đẹp’ có sự thưởng thức rất độc đáo, cũng cảm nhận được bé thụ Lộ không phải người tầm thường.
Đương nhiên, cũng có vài phóng viên nhận ra cậu, nhớ rõ đó là người nhiều năm trước liên quan đến việc Tần ảnh đế muốn rời khỏi showbiz. Trực giác khiến bọn họ cảm giác sự xuất hiện của bé thụ Lộ trong đêm nay sẽ mang đến bất ngờ lớn.
Lão Tần là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong showbiz, anh mở công ty giải trí đào tạo ra minh tinh, trong ngành cũng đã có thành tựu.
Hơn nữa, lễ kỷ niệm này mời tới rất nhiều minh tinh, nhất ca nhất tỷ, ảnh đế thị hậu, ngôi sao đang nổi, có thể nói là chúng tinh tập hợp, tinh quang thôi xán.
Cho nên đây là sự kiện lớn. Bên ngoài có rất nhiều bảo an, phóng viên, còn có người săn ngôi sao. Có thể so với lễ hậu trao giải.
Bé thụ Lộ đi vào, được lão Tần cố ý an bài vào vị trí khách quý, kinh ngạc phát hiện cha Tần mẹ Tần cũng ở đó. Còn có Dương Tô Túc cùng chồng của cậu ấy, Thầy giáo Dương cùng cô giáo Lý —— Thầy giáo Dương sau khi tốn rất nhiều tâm huyết rốt cuộc cũng theo đuổi được cô giáo Lý mỹ mạo ôn nhu.
Bé thụ Lộ chào hỏi với bọn họ rồi ngồi xuống, không biết vì cái gì cậu luôn cảm giác tâm thần không yên, giống như đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Kiềm chế không được, nghiêng đầu hỏi Dương Tô Túc: “Tô Tô, mắt trái giựt giựt là sẽ xảy ra chuyện kinh hoàng hả?”
Dương Tô Túc nghiêm túc chuyên chú nhìn cậu, nửa ngày, thần bí nói: “Mí mắt trái chiêu tài, mắt phải chiêu tai.”
“Ý gì?”
Dương Tô Túc đang muốn nghiêm túc chuyên chú giải thích, lại bị Hàn Mộc vương tay ôm vào trong lòng, thuận tiện nói với bé thụ Lộ: “Ý là cậu dùng mắt quá độ.”
Phải không?
Bé thụ Lộ bán tín bán nghi, đợi đến khi buổi lễ bắt đầu cũng quên luôn chuyện này. Buổi lễ kỷ niệm rất đặc sắc, tất cả các tiết mục đều rất công phu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trên sân khấu các màn biểu diễn sôi động, ca hát nhảy múa, thôi xán minh tinh, tuấn nam mỹ nữ, khiến khán phòng vô cùng nồng nhiệt.
Mãi cho đến cuối cùng người chủ trì nói lời kết thúc, bé thụ Lộ vẫn còn đắm chìm trong không khí đầy màu sắc này.
Khi cậu nghĩ rằng buổi lễ đã kết thúc, thì một điệu nhạc mềm nhẹ trữ tình vang lên, khiến mới hiểu ra thì ra tiết mục vẫn còn.
Tần đại ảnh đế vừa đi lên sân khấu vừa hát, mọi người liền điên cuồng thét chói tai. Lão Tần lấy ngón tay đặt ở trên môi ý bảo im lặng, nhóm fan ở dưới trong nháy mắt im lặng.
Sau đó, mọi người say mê chìm đắm trong tiếng ca thâm tình của anh, rất nhanh mọi người liền phát hiện ánh mắt Tần đại ảnh đế vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ, phảng phất như thâm tình nhìn người yêu, như là bài hát này dành cho người đó.
Vừa bắt đầu chỉ là một hai người suy đoán, rất nhanh suy đoán này liền lan rộng hết khán phòng.
Ở hàng phía trước, rất nhanh đã có người nhận ra tầm mắt Tần đại ảnh đế là đang nhìn bé thụ Lộ, phóng viên lập tức chụp hình hai người.
“Wow! Tần đại ảnh đế thật thâm tình.”
“Có ai cảm giác Tần đại ảnh đế là đang thổ lộ giống tôi không!”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Ê nhìn kìa nhìn kìa, Tần đại ảnh đế đang nhìn một người nam đang ngồi cùng với cha mẹ của anh ấy! Người nam kia là người nhà của anh ấy luôn sao! Có ai cho rằng người nam kia không phải anh em mà là người yêu không?”
“@#%%$^%^ “
“#$%$%*@ “
…
…
Bài hát kết thúc, không đợi Tần đại ảnh đế mở miệng, có một cô gái lớn tiếng hỏi: “Tần đại ảnh đế, xin hỏi ngài có phải đang thổ lộ hay không?”
Mọi người nín thở, Tần đại ảnh đế lắc đầu. Mọi người thất vọng, Tần đại ảnh đế mỉm cười: “Tôi đang bày tỏ tình yêu.”
By: quinnalaurent.wordpress.com
Trong khán phòng rộng lớn, mọi người hét lớn: “Yêu ai?” “Đang ở đây sao?” “Ảnh đế, xin hãy nói ra tên của người đó, chúng tôi giúp anh bày tỏ.”
Tần đại ảnh đế cười, đôi mắt dịu dàng như nước, khiến trái tim toàn bộ thiếu nữ ở khán phòng ngã gục. Anh nhìn xuống khán đài, ngoắc: “Yến Yến, lại đây.”
A? Bé thụ Lộ mơ màng, cho đến khi bị người ta đẩy một cái đứng lên mới mơ màng bức lên đài, mơ màng nhận lời bảy tỏ của lão Tần.
“Mười năm yêu nhau, bảy năm hôn nhân, em mang đến cuộc sống của anh rất nhiều niềm vui và cảm động, em khiến cuộc đời anh không còn cô đơn khô khan.
Anh từng làm sai, dùng sai phương pháp để yêu em, nhưng cám ơn em chưa từng buông tay tình yêu của chúng ta. Tình yêu này tuy rằng không có quá nồng nhiệt, phấn khích điên cuồng, nhưng là vì có em tồn tại, với anh mà nói, so với oanh oanh liệt liệt còn muốn khắc cốt ghi tâm hơn. Yến Yến, anh yêu em. Xin em cùng anh cùng nhau đi đến bạch đầu giai lão.” ( Mị trùm chăn khóc đây hiuhiu ~ cảm động quá thần linh ơi)
Bé thụ Lộ giật mình, nhìn chằm chằm lão Tần, không biết nên phản ứng với lời yêu bất thình lình này như thế nào. Thật lâu sau, cậu mới ngây ngốc nói: “A, thì ra mí mắt trái giựt là chuyện tốt nha.”
Cả khán phòng vốn đang cảm động nhất thời bị câu nói của bé thụ Lộ mà cười vang. Mọi người ở phía dưới thật tâm chúc phúc, thậm chí không hẹn mà cùng ồn ào.
“Lúc này mà còn nói cái gì? Hôn đi!”
“Hôn đi! Đè xuống hôn đi!”
“Ôi ôi! Tuy rằng này rất bạo lực, nhưng mà tôi thích!” ( Hủ nữ thích điều này =)))
…
Lão Tần gỡ xuống microphone, cười nhìn bé thụ Lộ, vươn tay: “Yến Yến, có muốn anh cùng nhau bạch đầu giai lão không?”
Bé thụ Lộ lau đi nước mắt, vừa vươn tay vừa lảm nhảm: “Không thành ý, không thành ý. Không nhẫn kim cương, không 99999 hoa hồng. Không thành ý.”
Lão Tần nhẹ nhàng nắm lấy tay bé thụ Lộ. Thầm nhủ cả đời cũng sẽ không buông tay.
Lão Tần cười ngọt ngào, hưởng thụ bé thụ Lộ đang làm nũng, nâng cằm bé thụ Lộ lên, trước mặt tất cả mọi người, trước mặt thôi xán tinh quang, trước mặt thần phật ấn xuống nụ hôn trọn đời trọn kiếp bạch đầu giai lão.
Một màn lưu luyến thâm tình này được vô số máy ảnh ghi lại, cảm động vô số người.
Vốn đây là lời thệ ước bạch đầu giai lão, ai có thể không cảm động?
Bé thụ Lộ, vốn chỉ là một người bình thường, nhưng mà gặp phải lão Tần, bị vây hãm trong tình yêu cùng cưng chiều, cuối cùng biến thành không tầm thường.
Mà lão Tần, vốn chính là một người không tầm thường, không hiểu tình yêu, tâm như dòng nước, lại bởi vì gặp bé thụ Lộ, vì tình yêu mà làm sai, cuối cùng cũng biến thành một người bình thường.
Không cần biết ai không tầm thường hay ai bình thường, bọn họ đều hạnh phúc.
Đây gọi cái gì? Nồi nào úp vung nấy? Không không không, phải gọi là, trời sinh một đôi!!!
HẾT
======================================================
” And I know you love me like bee love honey
And I know you are my gift from God baby
You know you make me love you like crazy
Nobody I can trust
Nobody but you
Và em mong anh sẽ nắm tay em giữa lối hoa
Và em mong anh sẽ mãi là một nửa của em. “
_ Dành riêng cho anh _
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
66 chương
13 chương
6 chương
23 chương
107 chương