Biên tập: Mò (Có Chút Tò Mò) Lúc Lâm Gia Nhạc trở về, mọi người còn đang hưng trí hừng hực uống rượu ăn cơm. Lưu Minh Lượng thấy cậu một mình mang Đâu Đâu về, bèn hỏi: “Gia Nhạc, thầy Thịnh đâu?” Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua Đâu Đâu: “Thầy Thịnh mai phải đi công tác nước ngoài, nên về trước sửa soạn hành lý rồi.” Lưu Minh Lượng hơi hơi há hốc miệng: “Thế còn Đâu Đâu?” “Em giúp chăm sóc một thời gian.” Lâm Gia Nhạc nói. “Ồ.” Lưu Minh Lượng gật gật đầu. Ánh mắt Lâm Gia Nhạc dừng trên cái bánh ngọt lớn, thầy Thịnh còn chưa kịp ăn bánh ngọt, người đã đi mất rồi, nghĩ vậy trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, thầy Thịnh quả thực là một người tốt, luôn quan tâm chiếu cố mình cả trong học tập lẫn công việc. Lâm Gia Nhạc nghĩ tới đây chợt dừng lại, cậu không muốn nghĩ thêm nữa, trong cảm nhận của cậu, Thịnh Mặc tương đương với thần thánh, người tốt như vậy không có khả năng sẽ có tâm tư xấu xa như Hạ Phương Húc. Ngày hôm sau trước khi Thịnh Mặc đi còn gọi điện thoại cho Lâm Gia Nhạc, mặt ngoài là để hỏi tình huống của Đâu Đâu, còn trên thực tế là để nói chuyện với Lâm Gia Nhạc, có cái cầu Đâu Đâu này, quả thực là làm gì cũng đều thuận lý thành chương. Buổi tối tầm hơn mười một giờ, Lâm Gia Nhạc đang ngồi dưới ánh đèn lật xem [Lịch sử thế giới nghệ thuật] mà Thịnh Mặc đưa cho cậu chợt nghe tiếng di động vang. Đâu Đâu quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai giật mình, thực hiển nhiên nó cũng nghe thấy. Lâm Gia Nhạc lấy điện thoại qua, bên trên là một chuỗi những con số chưa gặp bao giờ, cậu nghi ngờ tiếp điện thoại: “A lô?” “Tiểu Lâm đó hả? Tôi là Thịnh Mặc đây, tôi phải đến Sydney, vừa mới đến khách sạn xong.” Thịnh Mặc mang theo đầy ý cười nói. “Là thầy Thịnh à, đi đường thuận lợi chứ?” Lâm Gia Nhạc có hơi hơi hưng phấn, cậu đây là lần đầu tiên nhận điện thoại đường dài quốc tế mà. “Tốt lắm, cả đường đều rất thuận lợi.” Thịnh Mặc nửa dựa vào đầu giường, nói chuyện với Lâm Gia Nhạc, “Không quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi đó chứ?” Lâm Gia Nhạc cười: “Tôi vẫn chưa ngủ, đang đọc sách thầy Thịnh đưa đây. Thầy Thịnh, thầy ngồi máy bay cả ngày, chắc chắn mệt chết rồi, sớm nghỉ ngơi chút đi.” Lâm Gia Nhạc nhớ rõ múi giờ Úc sớm hơn Trung Quốc vài giờ, lúc này khẳng định đã khuya lắm rồi. Thịnh Mặc nghe thấy lời Lâm Gia Nhạc nói, không tự chủ được ngáp một cái: “Quả thực không còn sớm nữa, tôi đi tắm rửa đi ngủ đây. Cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm quá muộn.” “Được, tôi đi ngủ liền đây.” Lâm Gia Nhạc nói. “Được. Bái bai, ngủ ngon nha!” “Ngủ ngon!” Lâm Gia Nhạc cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, Đâu Đâu im lặng ghé trên cái đệm, cái đuôi vẫy vẫy trên dưới, hoá ra còn chưa ngủ sao? Cậu vừa nghĩ thế, chợt nhớ da hình như quên nói tính huống Đây Đâu cho Thịnh Mặc mất rồi. Đến tuần cuối cùng của tháng mười, công trình đã làm được hơn nửa, nghiệp chủ(*) Chung tiên sinh tự mình đến nghiệm thu công trình, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với độ che phủ đã hoàn thành của công trình và những món đồ gỗ dùng để trang trí, rất sảng khoái mà thanh toán khoản tiền thứ hai đề trong hợp đồng. Lâm Gia Nhạc lúc này thần kinh mới thả lỏng, bởi vì 50% khoản dự chi trước đó đã sớm dùng để mua vật liệu, khoản tài chính công ty mình đăng kí cùng vốn lưu động tất cả đều đã đổ vào trong đó, nếu như khoản tiền thứ hai không thể đến đúng lúc, cậu sẽ phải đi vay ngân hàng. Nhận được khoản tiền thứ hai này, đầu tiên phải thanh toán cho các công nhân tiền lương một tháng, mọi người đều đang chờ dùng tiền, còn tiền lương khất nợ, phải đợi khoản thanh toán cuối cùng mới có tiền trả cho bọn họ. (*) Nghiệp chủ = người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp Nhóm công nhân sư phó xem như vô cùng tín nhiệm bọn họ. Tuy rằng công ty của Lâm Gia Nhạc bọn họ mới khởi nghiệp, nhưng công trình này là bọn cậu trực tiếp nhận từ trong tay nghiệp chủ, không phải chuyển qua từ bên làm đầu khoán, tình huống như vậy không cần phải lo lắng sẽ khất nợ tiền, chỉ cần công trình này hoàn thành, nghiệm thu xong, nghiệp chủ sẽ đúng hạn trả tiền, cho nên không cần lo sợ không nhận được tiền công. Lâm Gia Nhạc mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng cũng rất phong phú, mỗi ngày trừ việc lo lắng công trình, còn phải dành thời gian học tập, dành thời gian ở bên Đâu Đâu. Đâu Đâu độ này quả thực chơi vui đến điên rồi, bất cứ góc nào trong biệt thự đều được nó đặt chân đến, chỉ còn kém không trèo tường chạy ra ngoài. Lâm Gia Nhạc đã nói nó không được chạy ra ngoài cửa hàng rào, nó quả nhiên chưa từng ra khỏi cửa hàng rào, trừ phi có người mang theo nó ra ngoài. Mỗi lần nhiều lắm cũng chỉ đứng bên cạnh cửa hàng rào ngó ngó, ngẫu nhiên thấy con chó khác sẽ nhe răng sủa lên với người ta. Lâm Gia Nhạc cho rằng Đâu Đâu là một con chó có tính cách cực kỳ dịu ngoan, bởi vì mặc kệ mọi người trêu chọc nó, chà đạp nó như nào, nó sẽ chỉ bày ra dáng vẻ khờ khạo, hệt như không biết giận là gì, Lâm Gia Nhạc lo lắng nó sẽ bị chó ở gần đây bắt nạt, cho nên nói nó không được ra khỏi cửa hàng rào. Kết quả có một ngày không biết từ đây chạy đến một con chó quê, khổ chó không sai biệt lắm với Đâu Đâu, tên kia đứng ngoài hàng rào chỗ cửa một lúc, Đâu Đâu sủa nó, nó không đi mà ngược lại bước qua cửa hàng rào vào đây. Hai chú chó đánh nhau một trận ác liệt, cỏ cây trên sân đều bị đè nát bét, còn cắn nhau đến máu me đầm đìa. Lâm Gia Nhạc sau khi được dì Trương nấu cơm thông báo chạy tới đây, vừa thấy đã bị doạ một trận hết hồn, Đâu Đâu đừng bảo bị cắn thương rồi chứ. Cậu hoảng sợ hét to một tiếng: “Đâu Đâu!” Đâu Đâu thả lỏng miệng, con chó quê màu vàng trắng nhân lúc đó gâu một tiếng chạy về phía hàng rào ngoài cửa. Lâm Gia Nhạc vội vàng chạy tới xem xét vết thương cho Đâu Đâu, miệng và bộ lông trên cổ Đâu Đâu đều dính đầy máu. Lâm Gia Nhạc cẩn thận kiểm tra, chỉ có lông dính máu chứ không có miệng vết thương. Chó bị cắn chảy máu là chó ta, không phải Đâu Đâu. Lâm Gia Nhạc bị doạ sợ không nhẹ, tay không khỏi vỗ nhẹ lên mông Đâu Đâu một cái: “Mày giỏi lắm cơ, vậy mà dám đi đánh nhau, doạ tao sợ chết khiếp! Có điều đánh không tồi, lần sau ai lại đến bắt nạt mày thì cứ cắn trả lại.” Nói nói rồi lại xoa nhẹ đầu Đâu Đâu hai cái, tỏ vẻ khen ngợi. Đâu Đâu cực kỳ đắc ý híp híp mắt, trong cổ họng còn gầm gừ một tiếng, dáng vẻ trong chả khác gì tướng quân vừa đánh thắng trận. Đâu Đâu mấy ngày nay thật đúng là bẩn chết, luôn lăn lộn trên bãi cỏ, còn chưa kịp tắm, nay lại dính máu đầy người, quả thực là quá khó nhìn. Lâm Gia Nhạc quyết định mang nó đi tắm, vài ngày nữa là Thịnh Mặc về rồi, cũng đâu thể để Đâu Đâu mang cái dạng này đi gặp chủ nhân được. Tắm ở ngoài rất đắt, Lâm Gia Nhạc đã hỏi qua rồi, nghe nói phải mất đến năm mươi tệ một lần, Lâm Gia Nhạc bĩu môi, năm mươi tệ có thể mua biết bao nhiêu là thịt xương đó, nên là cậu quyết định sẽ tự mình tắm cho nó. Dì Trương hỗ trợ đun một nồi nước ấm, Lâm Gia Nhạc dùng mấy tấm ván gỗ vây lại một chỗ để chặn gió, dưới ánh mặt trời tháng mười một tắm cho Đâu Đâu. Dì Trương hỗ trợ xả nước, Đâu Đâu cực nhu thuận đứng ở đấy không nhúc nhích, mặc cho Lâm Gia Nhạc ấn bóp trên người mình. Dù cho Đâu Đâu rất nghe lời, tắm cho nó xong Lâm Gia Nhạc cũng đã ướt nửa người, tắm cho con chó lớn như này rất mệt mỏi, khó trách người ta thu tận năm mươi tệ. Tắm rửa xong còn phải sấy khô lông cho nó, với thời tiết như bây giờ, nếu không sấy khô lông sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Bởi vì thời tiết lạnh dần, bộ lông Đâu Đâu bị cắt trụi trong mùa hè lại dài ra, bây giờ vừa dày vừa nhiều, tốn hơn hai giờ mới sấy khô xong lông cho nó. “Đâu Đâu, mày mà còn lăn lộn khắp nơi, làm bẩn lông trên người nữa thì xem tao chỉnh mày như nào!” Lâm Gia Nhạc làm bộ đe dọa nó, Đâu Đâu mới không sợ đâu, Lâm ca ca chẳng làm gì nó bao giờ, đến cả cái đánh mông ban nãy cũng cực kỳ nhẹ. Có điều đã lâu chưa được sạch sẽ như này, nó tắm rửa xong cũng vô cùng vui sướng, bèn cọ tới cọ lui trong lòng Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc nhìn nó như vậy, đành lôi cái đệm ngủ của nó đi giặt sạch sẽ, bằng không bộ lông đang sạch sẽ ngủ trên cái đệm bẩn thì lại bẩn đến rối tinh rối mù như trước, thế có khác nào tắm rửa vô ích không chứ. Đâu Đâu lắc lắc thân mình dưới ánh mặt trời, gió nhẹ phất qua bộ lông vàng óng ánh của nó trông đến là phiêu dật. Lâm Gia Nhạc nhìn Đâu Đâu, nhớ tới Thịnh Mặc gọi điện cho cậu hôm bữa bảo ba ngày nữa hắn sẽ về, trong lòng không khỏi vừa vui vẻ, vừa có chút buồn bã. Vui vẻ vì Thịnh Mặc sắp về, buồn bã vì Đâu Đâu sắp bị đón đi, mấy ngày nay Đâu Đâu đã đem đến cho cậu không ít vui vẻ đâu. Nuôi chó là một việc khiến người ta cảm thấy sung sướng, nhưng cậu không nghĩ sẽ tự mình nuôi một con, cậu cảm thấy sẽ không có con chó nào có thể hợp ý cậu như Đâu Đâu. Đâu Đâu là của thầy Thịnh cũng không tồi, dù sao mình quen thân với thầy Thịnh, có thể thường xuyên đến thăm Đâu Đâu. Gần đây công việc rất thuận lợi, trang trí biệt thự đều thuận lợi cả, cậu và Lưu Minh Lượng tính toán sổ sách, tiền nên tiêu gần như đều tiêu cả, đến lúc đó chỉ còn là tiền lương phát cho nhóm công nhân sư phó, nghiệp vụ này mà làm xong, ít nhất cũng phải kiếm được hơn mười vạn. Ấy còn là hai người bọn cậu làm công trình một cách chân thật, không thuê nhân công ngắn hạn hay cắt xén nguyên liệu gì, chỉ lấy mỗi phí quản lý cùng lợi nhuận hợp lý, cộng thêm phí nhân công của hai người bọn họ, còn lại đến cả phí chiết khấu tài liệu bọn họ cũng không lấy. Vụ này nếu cho người khác làm, một đống biệt thự này không chỉ kiếm về được có chút tiền như này. Có điêu Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng đã rất thoả mãn rồi, nếu như bọn họ đi làm công cho người ta, một năm nhiều lắm chỉ kiếm được ba bốn vạn, giờ chưa đến nửa năm đã kiếm được nhiều hơn số tiền của một năm thì còn có gì mà chưa đủ chứ? Học tập cũng coi như thuận lợi, cậu vừa học trụ cột hội họa, vừa thiết kế thử một số không gian đơn giản. Đới Khởi thường thường sẽ đến công trường xem tiến độ, thuận tiện cũng sẽ chỉ điểm Lâm Gia Nhạc một phen, dạy cậu về bản vẽ thiết kế, bản vẽ biểu diễn và bản vẽ thi công. Lâm Gia Nhạc là một học sinh ngộ tính rất tốt, cậu nắm khá chắc không gian và màu sắc. Lại nhờ có Thịnh Mặc đưa cậu quyển niên giám mới nhất, trong đó tất cả đều là những thiết kế cao cấp nhất thế giới bấy giờ, giúp cậu mở mang tầm nhìn cùng nhận thức tương đối hữu hiệu. Cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, trình độ thẩm mỹ của cậu đã tăng thêm một tầng. Điều duy nhất không tốt lắm là trên mặt sinh hoạt, Dư Lan giới thiệu bạn gái cho cậu. Hồi đầu năm Dư Lan có đề cập đến, nói rằng nhà cổ có đứa em họ điều kiện rất tốt, tốt nghiệp chuyên Trung, làm kế toán ở thành phố G, năm nay hai mươi mốt tuổi, muốn giới thiệu cho Gia Nhạc quen biết. Lâm Gia Nhạc vô tâm cũng vô lực đối với chuyện xem mặt, lúc ấy đã vô cùng uyển chuyển cự tuyệt phần ý tốt này của Dư Lan, lý do là công việc chưa ổn định, thật sự không có tâm lực lập gia đình. Nay Dư Lan thấy công ty mở rồi, phát triển còn khá tốt, cảm thấy Lâm Gia Nhạc là một người đàn ông tốt tiềm lực vô hạn, bèn nhắc đến chuyện này lần nữa. Lâm Gia Nhạc buồn bực đầu đau như búa bổ, mình như này đâu tính là sự nghiệp thành công, sao chị dâu lại xem trọng mình vậy cơ chứ. Chỉ mình cậu không biết, một đứa con trai có ý chí vươn lên lại biết kiếm tiền giống như cậu, hơn nữa còn giữ mình trong sạch ở trong mắt đám con gái chính là tiềm lực đó, nhân lúc còn chưa bị người khác chiếm mất, phải tiên hạ thủ vi cường. Lâm Gia Nhạc không tìm được lý do để cự tuyệt Dư Lan, chẳng lẽ lại nói với cô rằng mình đã không còn tư cách thích con gái? Nhưng lời này cậu không nói ra miệng nổi. Điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là kéo dài chuyện này, bây giờ việc công trình quá bận rộn, không rút ra được thời gian rảnh, nếu muốn gặp mặt thì ít nhất cũng phải sau khi công trình biệt thự này hoàn thành rồi nói sau. Lý do này đủ hợp lý, chính Dư Lan cũng biết việc ở công trình có bao nhiêu bận rộn, quả thực khó lòng rút ra thời gian, như vậy đành chờ công trình kết thúc rồi nói sau. Trong lòng Lâm Gia Nhạc bấy giờ rất chi là mâu thuẫn, vừa muốn công trình sớm chút kết thúc để nhận tiền, lại vừa muốn công trình vĩnh viễn cũng đừng hoàn thành, để có thể không phải đi xem mặt. Ai đó làm ơn tới cứu cậu với!