Tôi mua em
Chương 21
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân( 20 )
Tg:kieuanh nguyen
Tụi bây tính mua đồ ăn ngon mà không nhớ tới tao ? tức nhiên giọng này không ai khác chính là người cha cầm thú của cô Yến Thành Dương
Lúc nãy ông ta đang trên đường về thì nghe mọi người bàn tán có chiếc xe sang trọng ghế vào đây , ông ta tò mò xem ai không ngờ chiếc xe đậu ở cửa nhà mình thế là ông ta vội chạy vào nhà,..
Mẹ mau ăn đi thức ăn nguội hết bây giờ cô gắp một miếng thịt bỏ vào chén mẹ mình mắc kệ người ta khốn kiếp của mình đang nói cái gì
Con này mày dám ông ta tức giận tính đến đánh cô nhưng ông ta lại quên một điều,...
Yến Thành Dương ông nổi tính chó ở đây với ai ? Ông biết giữa tôi và ông không còn quan hệ ? Ông thử đụng vào tôi xem nào ? ánh mắt của cô khinh thường nhìn ông ta nói
Mày,.... đang tính chạy đến thì ông ta khựng lại nhìn quần áo của cô thì chắc hẳn có lão nào giàu có mua đây , ông ta cười đểu suy tính
Đứng lên lấy cho tao chén cơm lời này không nói với cô nhưng nói với mẹ cô , bà hoảng hốt đứng lên nhưng cô giữ tay lại
Có tay có chân cũng không có bị khuyết tật sao không tự đi lấy .. Mẹ gầy quá mau ăn đi mặc kệ người không quan trọng Bà ngồi yên cầm đũa nhưng nơm nớp lo sợ , Yến Thành Dương nghe cô nói thì tay nắm chặt thành cú đấm nhưng vì mưu đồ nên ông ta nhịn
Bữa cơm vốn dĩ tưởng là ngon nhưng ai ngờ ông ta trở về nó cũng như là không có gì , cô dọn chén bát đem xuống
Để Mẹ rửa cho con đừng đụng vào không lại dơ quần áo
Đúng vậy để mẹ con rửa con đừng đụng vào Cô nghe ông ta nói thì nhếch môi cười đúng là không thể ngờ , chỉ vì thấy cô đồ đẹp xe sang mà lật mặt nhanh hơn gió , cô tỏ ra không chú ý tới lời ông ta xem ông ta như không khí vào giúp mẹ mình
Cô nhìn đồng hồ gần 5 giờ rồi chạy về nhà cũng gần một tiếng , cô mà thất hứa kẻo nào lần sau anh cũng không cho đi
Mẹ muộn rồi con đi trước lần sau đến thăm Mẹ cô ôm mẹ giọng buồn nói
Được nhớ lần sau phải đến bà tiến cô ra xe rồi vào nhà trong sự luyến tiếc
Nó đưa cho mày bao nhiêu tiền mày đưa hết ra đây cho tao Yến Thành Dương ngồi trên ghế ra lệnh nói
Con bé không đưa cho tôi đồng nào hết Lúc nãy đúng là cô có đưa tiền cho bà nhưng bà sống chết không lấy , hôm nay đã mua biết bao nhiêu đồ rồi sao còn dám lấy tiền của cô
Mày ngon dám giấu tiền không đưa cho tao ông ta đứng dậy nắm tóc bà
Yến Thành Dương thứ chó má nhà ông dám đánh mẹ tôi cô chạy từ ngoài cửa vào xô ông ta ra đỡ mẹ mình dậy
Con này mày dám lúc này ông ta giận quên hết mọi chuyện vội cầm cái ghế hướng đến phía hai mẹ con cô
Mẹ cẩn thận cô ôm bà vào lòng nhắm chặt mắt cứ nghĩ cái ghế sẽ trúng cô nhưng không .. chờ một chút cô từ từ mở mắt ra nhìn thì người đàn ông lúc này cũng từ cửa bước vào
Người phụ nữ của tôi cũng có gan dám đụng vào ?
Truyện khác cùng thể loại
750 chương
45 chương
11 chương
9 chương
124 chương