Tối " manh" xuyên qua
Chương 44 : Tối
Quân sư sau khi cẩn thận hỏi tín sử thành Tử Điền xong, biết được Tri phủ đại nhân thành Tử
Điền không rõ nguyên do vì sao bỗng nhiên quyết định tu bổ lại phủ đệ tri phủ, xây dựng thêm ngã ba phố ngã tư đường, lệnh cưỡng chế các nhà các hộ hai bên ngã tư đường nay mai dời, tri phủ vì phòng ngừa dân chúng bất mãn, xảy ra xôn xao không cần thiết, đã điều động rất nhiều binh lính vào thành. Thứ nhất trấn áp, thứ hai giám sát, lại không ngờ cử chỉ xây dựng rầm rộ này lại khiến cho dân chúng toàn thành ra sức chống cự.
Nghe nói người cầm đầu khởi nghĩa là Cố Trường Minh, văn võ song toàn, lời nói mạnh mẽ kích động, khiến nhóm binh lính trong thành vốn dùng để chống giặc ngoại xâm nhưng giờ lại cùng triều đình đối địch, mà binh lính đóng quân ở ngoài thành mặc dù hoả tốc vào thành trợ giúp, nhưng khi đối mặt với “Người một nhà” từng vào sinh ra tử tâm lý liền sinh ra vài phần mâu thuẫn, quả thật không thể dốc hết toàn lực ra mà chém giết, cuối cùng binh lính trợ giúp đành tự nguyện buông vũ khí đầu hàng, còn quan viên liên can đều bị giam lỏng, nếu không đáp ứng điều kiện dân chúng đưa ra, nhất quyết sẽ cùng triều đình chống cự đến cùng.
Cổ Tiếu
Tiếu xoa cằm nghĩ nghĩ, “Bất quá chỉ là sửa chữa lại ngã tư đường cùng nhà cửa, nhưng còn về phần chống đối? Cái người kêu Cố Trường Minh kia, liệu có phải là vì muốn lợi dụng phẫn nộ của dân chúng mà tạo phản hay không?”
Quân sư có chút suy nghĩ bước thong thả , “Chỉ nghe lời nói của một bên, thuộc hạ không dám tùy tiện suy đoán, nhưng Cố Trường Minh đối kháng triều đình vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì đều là ngỗ nghịch phạm thượng, Vân thành cách Tử
Điền thành không đến ba trăm dặm, ngoài Vân thành còn có năm vạn tinh binh trấn thủ, cho nên điều binh khiển tướng cực kì dễ dàng, còn Tử Điền thành cả trong lẫn ngoài cùng lắm cũng chỉ có tám ngàn binh lính, nói, nếu ta xuất binh trợ giúp, trong một ngày liền dễ dàng đem toàn bộ phản tặc tiêu diệt”
Cổ Tiếu
Tiếu nghe được có điểm mệt rã rời, vụng trộm đánh cái ngáp dò hỏi, ” Ý tứ sư gia là giúp hay không giúp đây?”
“Đương nhiên phải giúp, tuyệt không thể để cho phản tặc kiêu ngạo làm bậy!” Quân sư dõng dạc gật gật đầu, nhưng vẫn sầu mi khổ kiểm nói, “Có điều Vương gia không ở đây, chuyện này có chút khó làm “
Kỳ thật, Cổ
Tiếu Tiếu nắm đạo thánh chỉ kia suy nghĩ thật lâu… Theo hiểu biết của nàng đối với Tĩnh Huyền Phong, nếu thực sự có người tạo phản khẳng định sẽ không nói hai lời đánh cho hoa rơi nước chảy, huống chi thiên hạ này toàn bộ đều là của lão cha hắn, hắn làm con sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nàng này làm con dâu cũng sao có thể làm như nhìn không thấy đâu? … Nhưng nàng lại không dám loạn động, như lời quân sư nói không thể tin tưởng lời nói của một bên, xem ra chỉ có thể tự mình đích thân đi một chuyến thôi.
Nghĩ vậy, Cổ
Tiếu Tiếu để Linh Đang nâng đứng dậy đi đến cửa, “Sư gia, ngài ở vương phủ cửa chờ ta, ta cùng ngài đi tới quân doanh “
“Vâng!”
Quân sư nhìn chăm chú bóng dáng Trấn Nam Vương phi, không rõ cho nên cũng không dám hỏi nhiều.
Cổ Tiếu
Tiếu một thân Triều phục Vương phi trang trọng, ngồi trên ngai vàng Trấn Nam vương, khi Cổ Tiếu Tiếu lệnh Linh Đang tuyên cáo thánh chỉ, tướng lãnh trong quân doanh tức khắc nghe lệnh, trong đó, quân sư tối cảm thấy chấn động, nguyên lai Hoàng Thượng từ sớm đã có an bài, bọn họ ba lần bốn lượt nói chuyện với nhau, Trấn Nam Vương phi lại một chữ cũng không nói ra, đến khi việc lớn ngàn cân treo sợi tóc mới tuyên cáo thánh chỉ, có thể nói Hoàng
Thượng liệu sự như thần, lại có thể nhìn ra Trấn Nam Vương phi thâm tàng bất lộ. (có tài nhưng giấu kín)
Giờ phút này Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ trấn định, kỳ thật trong lòng bàn tay đã sớm xuất mồ hôi bắp chân rút gân, nếu không phải lửa cháy đến nơi nàng cũng không muốn tiếp quản sự vụ của Tĩnh Huyền Phong.
Quân sư hai tay dâng ấn tướng quân, “Kia liền phiền Trấn Nam Vương phi thay Trấn Nam vương chủ trì đại cục, mà từ giờ khắc này, Trấn Nam Vương phi liền có được quyền uy cao nhất trong quân, trong quân không thể nói đùa, cho nên, một đạo mệnh lệnh
Trấn Nam Vương phi nói ra, thuộc hạ đều phải nhất nhất phục tùng” quân sư trong lời nói này bao hàm hai tầng ý tứ, thứ nhất là hy vọng Cổ Tiếu Tiếu gặp chuyện gì cũng nên bình tĩnh không nên nổi tính đùa giỡn trẻ con, thứ hai, mạng sống của năm vạn người đều nằm ở trong tay nàng, mỗi tiếng nói cử động của nàng đều phải tuyệt đối cẩn thận.
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe mắt khẽ run ra vẻ uy nghiêm nói, “Kỳ thật đánh hay không đánh giặc bản phi cũng không quan tâm, sở dĩ kiên trì ra mặt làm chủ… Kỳ thật toàn là vì Vương gia, không thể bởi vì hắn xuất môn vài ngày liền xảy ra hỗn loạn, nhưng hành sự nên cẩn thận, phòng ngừa tình huống Vân thành bị kẻ thù bên ngoài xâm phạm, thỉnh quân sư trước điều khiển binh lính để bản phi đi Tử
Điền thành một chuyến, đợi bắt bắt sống được kẻ kêu Cố Trường Minh kia xong ta liền trở về”
“Vương phi ngài… Nắm giữ ấn soái ra trận?” Một vị tướng quân khó có thể tin dò hỏi.
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe lời này thiếu chút nữa liền ngất xỉu đi, nàng là ai a??
Cũng quá coi trọng nàng rồi,nàng ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, đổi thành xe đạp còn được thông qua.
“Đợi tới ngoài cửa thành Tử Điền bản phi sẽ nói rõ, triệu tập toàn thể binh lính tới dưới đài cao, bản phi có lời muốn nói” Cổ Tiếu Tiếu nghiêm túc giảng giải, lệnh quân sư đưa nàng tới đài cao, nàng mỏi mệt thở dài, còn có một đoạn diễn thuyết than thở khóc lóc chưa nói đâu, bất quá lại nói, cho dù không xảy ra chuyện khó giải quyết ở Tử Điền thành này , nàng sớm hay muộn cũng đều phải ra mặt trấn an quân tâm…
Đồng nghiệp bất đồng mệnh a, người ta xuyên qua làm Vương phi , hết ngắm hoa uy cá lại vui vẻ bên lão công, nhàn đến vô sự còn đi đùa giỡn hoàng tử, thái tử gì gì đó chơi đùa, còn nàng thì sao, động bất động đều phải đối mặt với mấy vạn đôi giày thối của binh lính, nếu không liền là bị người ta chộp đến chộp đi làm bia đỡ tên sống, nói, từ sau khi xuyên qua, nàng tựa hồ đều là điên cuồng chạy đông chạy tây , thời gian ngồi ở trên lưng ngựa so với ở trên giường còn nhiều hơn, nàng lúc rảnh nhất định phải viết một bộ tự truyện huyết lệ vui buồn lẫn lộn, tên sách kêu là, 《 tối manh xuyên qua chi sử—— Cổ Tiếu Tiếu kiếp sống trên lưng ngựa》
Cổ Tiếu
Tiếu một phen trần thuật mọi chuyện, nàng lợi dụng tiếng tăm y thuật của mình, dối nói Tĩnh Huyền Phong từ trước đã có dấu hiệu bị bệnh, cho nên
Hoàng Thượng mới hạ thánh chỉ trù bị dưới bất cứ tình huống nào, cứ như vậy, giống như Tĩnh Huyền Phong sinh bệnh là chuyện đã được dự liệu từ trước, nàng còn cứng rắn cam đoan, Trấn Nam Vương vô trở ngại, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng liền khỏi bệnh, mà đạo thánh chỉ này vô hình trung lại thành căn cứ minh chính tối có sức thuyết phục.
Mấy vạn binh lính sau khi nghe giải thích hợp tình hợp lý xong, liền lĩnh ngộ hết thảy mọi việc trong thời gian này, đồng thời mấy lời đồn đãi nhảm nhí cũng tự nhiên tự sụp đổ.
Quân sư an bài một vạn binh lính cấp bách hành quân tới Tử Điền thành, Cổ Tiếu Tiếu tự mình mang theo quân ấn, cùng với nha hoàn Linh Đang ngồi lên xe ngựa đi trước, bọn lính thấy Trấn Nam Vương phi đích thân dẫn đầu, sĩ khí cũng theo đó mà tăng vọt.
“Ngươi nói xem, Tĩnh Huyền Phong nếu biết ta một mình điều binh đánh giặc, có thể tức giận hay không ?”
Linh Đang quả thật cảm thấy Trấn Nam Vương phi làm như vậy có chút mạo hiểm, “Theo nô tỳ thấy, đánh giặc không thành cũng không sao cả, nhưng ngài tự mình dẫn đầu vạn nhất…”
“Đại biểu dân chúng tạo phản là Cố Trường Minh, hắn nếu khi dễ dân chúng sẽ không thể nhận được ủng hộ, cho nên, chúng ta trước tiên cải trang vào thành điều tra một chút tìm biện pháp, ta đương nhiên cũng không hy vọng phải dùng tới vũ lực mạnh mẽ trấn áp “
Nha hoàn
Linh Đang trợn mắt há hốc mồm nháy mắt mấy cái, “Ngài còn muốn vào thành? Vương gia nếu biết được việc này nhất định hội giận dữ !”
Cổ Tiếu
Tiếu không kiên nhẫn che lỗ tai, “Ai nha ai nha, ta cũng đã mù thành như vậy
, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý đi tìm mạo hiểm sao? Nhưng nếu không tự mình đi tìm hiểu soa có thể cam đoan những gì bọn họ nói là chân tướng?
Binh đến tướng chặn, mau giải quyết sớm một chút rồi về nhà “
Nha hoàn
Linh Đang yên lặng ứng thanh, kỳ thật nàng cùng Cổ Tiếu Tiếu đã quá quen thuộc, khi nói chuyện sớm không còn để ý tới cấp bậc, nàng liền đổi đề tài chuyển qua trêu chọc nói, “Vương phi ngày thường nói nói cười cười giống như tiểu hài tử, vì sao gặp phải phiền toái liền thay đổi thực nhanh đâu?”
Cổ Tiếu
Tiếu bất đắc dĩ dễ thở dài, ” Hảo hán nếu tức nước vỡ bờ, không đường nào không thể đi, hiểu ý tứ của ta không?”
Nha hoàn
Linh Đang ánh mắt đồng tình nhìn về phía nàng, “Chỉ mong Vương gia sớm ngày trở về “
“Ân… Ta rất nhớ hắn” Cổ Tiếu Tiếu mỏi mệt dựa vào đầu vai nha hoàn, “A a, nhớ hắn nhớ đến ngủ không yên…” Nói xong, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt nhắm lại đi gặp chu công.
Lại quay lại Đông Thấm Quốc
Tĩnh Huyền
Phong lúc này đang đứng lặng ở chỗ cao nhất của cung điện, con ngươi đen thâm thúy hướng về phía Vân thành, đã năm ngày trôi qua, từ sau lần nói chuyện cùng Độc Thấm Tâm, nàng lại chưa lộ mặt, giống như muốn gặp nàng thực sự là chuyện khó khăn, nàng không nhắc tới chuyện đó có lẽ là cố ý muốn gây khó khăn, mắt thấy thời gian rất mau trôi qua, hắn có nên quả quyết rời đi không?
Tĩnh Huyền
Phong mâu trung xẹt qua một tia giãy dụa, đối mặt với điều kiện Độc Thấm Tâm đưa ra, hắn thân là nam nhi cao bảy thước, tuyệt không thể bỏ qua, nhưng làm trượng phu, tuyệt không thể phản bội, nhưng nếu không còn sống nữa, thì có thể làm thất vọng ai được?
Hắn nghĩ nghĩ, chỉ thấy dưới ánh trăng yên ắng xẹt qua một đạo thân ảnh xinh đẹp, mà người này đúng là Độc Thấm Tâm, Tĩnh Huyền Phong tức khắc xoay người hướng thang lầu chạy tới… Giờ phút này, Độc Thấm Tâm trong tay cầm một cái vợt lưới, rón ra rón rén tới gần một gốc cây còn nhỏ —— Độc Tiễn Thụ, cây này còn được gọi là “Kiến huyết phong hầu” hoặc “Quỷ thụ”, lá cây rất to, quả có hình như quả trứng, thịt quả màu hồng, nước dịch đều là chất cực độc, nếu ăn nhầm phải quả này, sẽ khiến cho nhịp tim đập tăng lên, cuối cùng sẽ bị suy tim mà chết.
Độc Thấm
Tâm hết sức chăm chú nhìn một con nhện màu hồng, kỳ thật nàng đã quan sát hồi lâu, loại nhện vô danh này chỉ thường lui tới vào ban đêm, bởi vì nó thân hình nhỏ bé, mắt thường rất khó nhìn ra, mà Độc Thấm Tâm cũng là trong lúc vô
ý phát hiện , loại nhện này sau khi ăn quả cây Độc Tiễn lại vẫn bình yên vô sự, bởi vậy có thể thấy được, độc tính của nó tuyệt đối còn cao hơn Độc Tiễn.
Độc Thấm
Tâm giơ vợt lưới lên, giống như như sắp lấy được bảo vật mà cười thầm, nhanh chóng úp vợt lên trên quả Độc Tiễn…”Độc Thấm Tâm! Bổn vương có chuyện…”
“A! ——” không chờ Tĩnh Huyền Phong nói xong, Độc Thấm Tâm đã ôm ngón tay kinh kêu một tiếng, nàng bị một tiếng kêu này dọa đến, con nhện tức khắc phản kích cắn một ngụm, trong nháy mắt, ngón tay đã thũng khởi.
Tĩnh Huyền
Phong vẫn không lên tiếng đứng lặng một bên, chỉ thấy Độc Thấm Tâm đột nhiên hướng hắn đi tới, lo lắng thúc giục nói, “Mau cho ta một cây đao “
Tĩnh Huyền
Phong thấy trán nàng đổ đầy mồ hôi, từ trong giày lấy ra chủy thủ đưa cho nàng, Độc Thấm Tâm không kịp giải thích, dùng lưỡi dao rạch một đường trên ngón tay, gắt gao nhíu mi ấn hết máu độc ra ngoài… Nhưng độc huyết đã theo đầu ngón tay chảy vào trong huyết mạch, mắt thấy ngón trỏ dần bị thâm tím… Độc Thấm Tâmvội la lên, “Mau chặt đứt cổ tay của ta, ta bị nhện độc cắn bị thương “
Kinh này nhất giải thích, Tĩnh Huyền Phong mới chú ý tới ngón tay của nàng, sưng đỏ ghê người, coi như là vì chính mình đột nhiên mở miệng sở trí, Tĩnh Huyền Phong bước nhanh tiến lên, cầm lấy ngón trỏ của Độc Thấm Tâm hàm ở trong miệng, từng chút từng chút một đem máu độc hút ra…
Độc Thấm
Tâm sững sờ đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nàng so với ai khác đều rõ ràng hút hết máu độc ra là phương pháp hữu hiệu nhất, bất quá, cũng nọc độc khi hút vào sẽ khiến cho độc tính tăng lên, nàng kéo kéo ngón tay, nhắc nhở nói,
“Loại nọc độc này còn chưa tìm ra giải dược, nếu không cẩn thận nuốt vào bụng sẽ có nguy hiểm, ta tự mình nghĩ biện pháp là được rồi”
Tĩnh Huyền
Phong phun ra một ngụm máu đen, bình tĩnh nói, “Mọi việc là do ta, dù sao bổn vương cũng không sống được mấy ngày, thêm một loại độc nữa cũng không gọi là nhiều, ngươi chỉ cần nói cho bổn vương biết phải hút đến khi nào là được”
“Máu tươi tràn ra là được…” Độc Thấm Tâm áy náy cúi đầu xuống, lại mang theo một tia thẹn thùng, ngón tay đau đớn ở trong miệng hắn, cũng chính là ngón tay đã nuôi “Kim sí cửu cửu quy”, nguyên bản hắn nên đứng ở một bên vui sướng khi người gặp họa, nhưng lại cố tình mạo hiểm cứu giúp, nàng nhất thời miên man suy nghĩ… Tĩnh Huyền Phong đúng là loại nam nhân nàng cần, gặp chuyện bình tĩnh, dám làm dám chịu.
… Đợi sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Tĩnh Huyền Phong mới buông ngón tay Độc Thấm Tâm ra, nàng rất nhanh thu lại ngón tay, ngượng ngùng gật đầu trí tạ, “Đa tạ Trấn Nam Vương cứu giúp, Thấm Tâm vô cùng cảm kích “
Tĩnh Huyền
Phong vẫn chưa chú ý tới thần sắc khác thường của nàng, thong thả nói, “Nếu không có chuyện gì, ta có thể nói vài lời được không?”
Độc Thấm
Tâm tươi cười cứng đờ, “Ta càng nghĩ lại càng không hiểu, thú ta, đối Trấn
Nam Vương mà nói cũng không có tổn thất gì, chẳng lẽ là ta trong lúc vô tình đã đắc tội các hạ?”
“Bổn vương tựa hồ đã nói ra rất rõ ràng, đều không phải là ngươi không tốt, là ta đã có người yêu”
“Chúng ta có thể trở thành phu thê trên danh nghĩa, cũng không cần có tình yêu, chỉ là một loại điều kiện trao đổi mà thôi”
Tĩnh Huyền
Phong tựa tiếu phi tiếu thở dài, “Ta cũng từng cho rằng hôn nhân chỉ là thay đổi cách xưng hô mà thôi, nhưng sau khi thành thân lại phát hiện trong đó bao hàm trách nhiệm cùng quan tâm, có lẽ nếu là nửa năm trước ta sẽ nguyện ý thú ngươi, nhưng hôm nay, thứ lỗi ta không thể làm theo”
Độc Thấm
Tâm buồn bã xoay người rời đi… Trong lời nói Tĩnh Huyền Phong lại không nương tình mà để lại lối thoát, bước đường cùng này là chính hắn tự chọn, nàng muốn xem thử rốt cục mạng sống trọng yếu hay là tình cảm trọng yếu hơn.
Tĩnh Huyền
Phong cũng không ngăn cản nàng rời đi, kỳ thật Độc Thấm Tâm tự tung tự tác ở một ý nghĩa nào đó mà nói, chính là vì Đông Thấm Quốc mà hy sinh cái tôi, thậm chí hoàn toàn không lo lắng chính mình khi tuổi già sẽ cùng ai bầu bạn, nhưng nhất định sẽ có một ngày, nàng biết đâu lại hối hận vì đã xem nhẹ cảm tình như thế .
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
45 chương
59 chương
71 chương