Sau khi rời đi Thẩm Vi Nhân vẫn trầm mặc, sắc mặt ở trạng thái rất khó coi. Người đại diện của cô ta thấy thế liền để cho luật sư Nam về trước, vừa lái xe vừa khuyên Thẩm Vi Nhân, "Vi Nhân, chị giúp em huỷ lịch trình hai ngày tới, trong hai ngày đó em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thẩm Vi Nhân đang ở trong tình trạng như này, Tịch Văn Quân không nghĩ rằng cô ta còn có thể tiếp tục làm việc.
Hơn nữa chị ta cũng có thể dự đoán được, sau ngày hôm nay, những scandal liên quan tới gút mắc tình cảm giữa vợ chồng Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân sẽ lan truyền rất nhanh, Thẩm Vi Nhân càng không thể ổn định lại tâm trạng làm việc.
Thẩm Vi Nhân nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy lời Tịch Văn Quân nói.
"Được rồi, chuyện này em cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên là vợ chồng, bây giờ scandal của em với Lục Bắc Xuyên truyền ra cũng không có gì tốt. Hiện tại em đang rất hot, lại còn là Ảnh hậu, những scandal không sạch sẽ đó càng không có lợi cho danh tiếng của em. Sáng mai Lục thị sẽ thông báo làm rõ chuyện này, đến lúc đó em đăng một bài viết lên mạng bày tỏ thái độ của mình là được."
Thẩm Vi Nhân vẫn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tịch Văn Quân gõ gõ tay lái, giọng điệu có chút không vui, "Vi Nhân, em có nghe rõ chị vừa nói gì không?"
Thẩm Vi Nhân lúc này mới xoay đầu lại, "Nghe thấy."
"Sau này em cũng đừng nghĩ về Lục Bắc Xuyên nữa. Qua ngày hôm nay thái độ của anh ta như nào chắc em cũng có thể nhìn ra được, nếu như còn có một chút xíu tình nghĩa với em thì anh ta đã không để vợ mình vũ nhục em trước mặt mọi người khiến em khó xử rồi. Với cả nếu anh ta xem trọng tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà Lục - Thẩm thì đã đồng ý gặp mặt em." Tịch Văn Quân thấp giọng, tiếp tục khuyên nhủ: "Vi Nhân, em còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, có rất nhiều thanh niên ưu tú theo đuổi em, tại sao em cứ phải để mắt tới một người đàn ông đã có vợ là Lục Bắc Xuyên làm gì?"
Đèn đỏ phía trước ngã tư sáng lên, Tịch Văn Quân chậm rãi ngừng xe lại.
"Vi Nhân, bây giờ sự nghiệp của em đang ở trong thời kì mấu chốt, đạt được danh hiệu Ảnh hậu đối với em mà nói thì dễ như trở bàn tay. Chị đã chọn được rất nhiều kịch bản tốt cho em, chỉ cần em đồng ý diễn thì Ảnh hậu năm sau chắc chắn sẽ là em. Em ưu tú như vậy, vì sao cứ phải cố chấp bám lấy tên đàn ông kia làm gì?"
Thẩm Vi Nhân nhẹ nhàng tựa đầu lên ghế, ánh mắt mơ hồ nhìn về làn xe hỗn loạn phía trước.
"Nhưng anh ấy là Lục Bắc Xuyên."
"Lục Bắc Xuyên thì sao..." Lời nói của Tịch Văn Quân nghẹn lại trong cổ, bởi vì chị ta nhìn thấy Thẩm Vi Nhân khóc.
Đây là lần đầu tiên chị ta thấy Thẩm Vi Nhân khóc kể từ ngày chị ta đảm nhiệm vị trí người đại diện của cô ta đến nay.
Một dòng nước mắt trượt dọc theo gương mặt Thẩm Vi Nhân, lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
"Vi Nhân, đừng như vậy, trên đời này cũng đâu phải chỉ có mình anh ta là đàn ông."
"Em không cam tâm," Mi tâm Thẩm Vi Nhân hơi nhíu, dường như có thể thông qua ánh mắt mê mang nhìn thấy được hình ảnh lúc trước, "Từ nhỏ em đã biết, chỉ có Lục Bắc Xuyên mới xứng với em, tất cả mọi người cũng đều nói em và anh ấy là một cặp trời sinh. Ai ai cũng cho rằng bọn em là đôi thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một đôi khiến người người phải ghen tị. Lúc học Đại học, các bạn học và thầy cô đều cho rằng ngoại trừ Lục Bắc Xuyên ra thì không còn ai xứng với em hết, và ngoại trừ em ra cũng không có ai xứng với Lục Bắc Xuyên. Em cho rằng anh ấy cũng thích em, chỉ là Lục gia quá mức phức tạp, anh ấy phải dồn tất cả tinh lực vào sự nghiệp của mình, cho nên em không trách anh ấy lãnh đạm với em, thế nhưng vì cái gì mà hết lần này tới lần khác cứ phải là con đàn bà nhà giàu mới nổi Diệp Trăn kia?"
Thẩm Vi Nhân tràn đầy hận ý quay đầu nhìn Tịch Văn Quân, "Nếu như người đó ưu tú hơn em thì em còn có thể hiểu được, thế nhưng tại sao lại là Diệp Trăn! Diệp Trăn thì có gì tốt?"
Tịch Văn Quân không phản bác được.
Làm gì có cái gọi là tốt hay không, một người sở dĩ khi yêu chắc chắn sẽ thấy được mặt tốt của người đó, chỉ là người ngoài không thấy được mặt tốt đó thôi.
"Văn Quân, chị biết không? Em rất hối hận, em thật sự rất hối hận," Thẩm Vi Nhân khóc không thành tiếng, giọng điệu đứt quãng tràn đầy đau đớn. Cô ta khom người xuống, úp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt theo kẽ tay tràn ra ngoài, "Em hận bản thân mình lúc trước cứ mãi thận trọng! Tại sao lại phải cố giữ lấy mặt mũi của mình làm gì! Tại sao cứ nhất định phải chờ đến khi Lục Bắc Xuyên tỏ tình, một lần liền chờ hơn hai mươi năm. Nếu lúc ấy em có thể tỏ tình với anh ấy thì có lẽ mọi chuyện đã không giống như ngày hôm nay! Có lẽ hôm nay em đã trở thành bà Lục rồi, cũng sẽ không có người phụ nữ Diệp Trăn kia!"
"Vi Nhân, em không thể cứ chìm đắm mãi ở trong quá khứ được. Lục Bắc Xuyên là tiếc nuối của em, nhưng ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta nhất định phải nhìn về phía trước!"
"Nhìn về phía trước?" Cô ta lắc đầu, "Không, chị Văn Quân, em không cam tâm, em thật sự không cam tâm! Lục Bắc Xuyên vốn chính là của em, em chỉ đang đoạt lại thứ tình cảm vốn thuộc về mình mà thôi. Cái gì mà ván đã đóng thuyền, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn được!"
Tịch Văn Quân kinh ngạc, "Em biết ý nghĩ và hành vi của em bây giờ được gọi là gì không? Em đang chen chân vào giữa đôi vợ chồng bọn họ, là tiểu tam! Một khi bị đám nhà báo kia tìm được chứng cứ, sự nghiệp của em sẽ sụp đổ!"
"Cho nên chị Văn Quân à," Cô ta tha thiết nhìn Tịch Văn Quân, giống như đang ký thác hết hi vọng lên người chị ta, "Chị phải giúp em! Chị nhất định phải giúp em! Nếu như chị không giúp em thì cả cuộc đời em sẽ bị hủy hoại."
Đèn đỏ chuyển sang ánh sáng màu xanh, từng chiếc xe phía trước chậm rãi khởi động, chiếc xe phía sau bắt đầu không kiên nhẫn bấm còi.
Tịch Văn Quân lái xe nhìn về phía trước, cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Vi Nhân vẫn đang nhìn chị ta chăm chú, chị ta siết chặt tay lái xe.
Chuyện này không chỉ liên quan đến tiền đồ của Thẩm Vi Nhân mà nó còn liên quan đến đạo đức của mình, nếu bị đào ra tin đồn tiểu tam trong giới này thì sẽ bị thân bại danh liệt như thế nào Tịch Văn Quân hiểu rất rõ. Nhưng nói đến cùng thì Thẩm Vi Nhân vẫn là minh tinh do chị ta quản lý, những năm qua cô ta không chỉ không cần chị ta hao tâm tổn trí tìm tài nguyên, mà đến cả những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt cũng không cần chị ta phải để ý. Bao năm qua chị ta thu được rất nhiều lợi ích từ Thẩm Vi Nhân, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn (*), chị ta căn bản không có cách nào để từ chối yêu cầu của Thẩm Vi Nhân.
(*) Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn: Ý chỉ đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng với ý mình thì cũng không dám nói (mềm miệng).
"Chị có thể thử giúp em một chút, nhưng chị không dám hứa chắc..."
Thẩm Vi Nhân lộ vẻ mừng rỡ, "Không sao, chỉ cần chị đồng ý giúp em là được. Em chỉ muốn thử một lần mà thôi."
Tịch Văn Quân chìm khẩu khí, "Được, vậy thì thử một chút đi."
Chỉ là trong lòng bàn tay Tịch Văn Quân lại tràn đầy mồ hôi, đáy lòng cũng không có chút niềm tin nào. Chị ta mơ hồ cảm thấy không đồng ý với Thẩm Vi Nhân mới là tốt nhất, nhưng bây giờ chị ta lại không thể lùi bước nữa rồi.
Sau khi về phòng làm việc, Tịch Văn Quân nghiêm túc căn dặn những người trong văn phòng chú ý mọi hành động của Lục thị và tất cả những tin tức liên quan tới Thẩm Vi Nhân.
Chị ta có dự cảm, nếu như Lục thị biết việc này thì sẽ không để cho nó tiếp tục lên men thêm nữa, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ tìm được biện pháp khắc phục.
Tịch Văn Quân đúng là đoán không sai, ngày thứ hai Lục thị đã đăng một tuyên bố sáng tỏ tin đồn giữa ba người. Nội dung bài tuyên bố là phủ nhận chuyện tình cảm gút mắc giữa tổng giám đốc Lục thị là Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân hồi nhỏ, cũng đáp lại những lời suy đoán nói Diệp Trăn là tiểu tam chia rẽ tình cảm giữa Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân. Đính chính lại Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn là thật lòng yêu nhau.
Trong đó còn nói thêm họ rất tức giận về những nhà báo không có đạo đức nghề nghiệp dám đăng tin đồn gây ảnh hưởng đến người khác, đối với chuyện lần này tập đoàn Lục thị lên tiếng sẽ truy cứu tới cùng.
Một số nhà báo và giới truyền thông coi bản tuyên bố này của Lục thị không ra gì, tiếp tục tư thái xem kịch vui, thậm chí còn có không ít nhà báo dương dương đắc ý nói là càng che thì càng lộ, bản công bố này càng khiến họ chắc chắn về những tin đồn đó hơn.
Nhưng sau khi những toà báo này đăng bài xong thì liền nhận được đơn kiện từ xí nghiệp Lục thị.
Lục Bắc Xuyên hàng năm nuôi những vị luật sư này cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Ngược lại cũng có một đám người cho rằng một công ty lớn như Lục thị hoàn toàn không cần thiết phải so đo với những nhà báo trên mạng này, lại còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty nữa.
Đối với việc này có không ít cư dân mạng lên tiếng cãi lại, ngươi xâm phạm quyền lợi của ta thì ta cũng có quyền dùng pháp luật bảo vệ quyền lợi của ta, không thể để người ta được nước lấn tới!
Lúc cư dân mạng còn đang cãi nhau kịch liệt, Lục thị liền nhờ một toà báo nổi tiếng đăng đoạn ghi âm cuộc đối thoại của Diệp Trăn và Thẩm Vi Nhân ở phòng họp lên. Đoạn ghi âm lời nói của Thẩm Vi Nhân đã khẳng định những tin đồn trên mạng đều là giả.
Sau khi bên Lục thị vừa đăng tải đoạn ghi âm lên thì bên phía Thẩm Vi Nhân cũng có động thái, đăng một bài sáng tỏ nói quan hệ giữa tiểu thư Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên tiên sinh không phải như những lời đồn trên mạng lan truyền, tiểu thư Diệp Trăn cũng không phải là tiểu tam chen chân vào giữa hai người. Tất cả mọi chuyện đều là giả không phải sự thật, bọn họ hi vọng các fan hâm mộ có thể giữ đầu óc thanh tỉnh và suy nghĩ kỹ càng hơn, không muốn các fan "nước chảy bèo trôi" mà tin vào những lời đồn đại không có chút bằng chứng xác thực này.
Cùng lúc đó, lại có một hot topic trên một trang diễn đang nổi danh thu hút được sự chú ý của mọi người, tiêu đề bài viết đó là Ông chủ đẹp trai nhiều tiền của công ty tôi với cô vợ xinh đẹp động lòng người và con trai đáng yêu ngoan ngoãn của anh ta.
Chủ bài viết đã làm mờ khuôn mặt của ba người trong ảnh, nhưng nhớ đến những bài viết hot gần đây về Tổng giám đốc Lục thị và Thẩm đại minh tinh, mọi người đều đoán được ông chủ này chính là Lục Bắc Xuyên.
Trong diễn đàn có vài người là fan couple trầm mê trong ảo tưởng tình yêu tuyệt mĩ của Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân, bọn họ hận thấu xương con tiểu tam là Diệp Trăn, thấy bài đăng đó liền lập tức chửi mắng người đăng bài này, lên án nói tại sao lại đi tuyên dương một đứa tiểu tam có một cuộc sống hạnh phúc?
Chủ bài đăng không chút hoảng hốt. Trong lòng đám người đó tràn đầy căm phẫn, tự cho là thay mặt chính nghĩa mắng chửi một hồi, lúc này người đó mới đăng ảnh mà mình chụp lén được lúc ở đại sảnh và trong văn phòng ra.
Nhưng có thể đoán trước được, vẫn có rất nhiều người không tin.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
42 chương
9 chương
16 chương
30 chương
7 chương