Tôi mang thai đứa bé là nhân vật phản diện

Chương 63 : Vòng tay ngọc huyết (2)

Diệp Trăn ngồi ở một bên lẳng lặng nghe hai người cãi nhau, nghe xong cảm thấy phiền toái liền trực tiếp ấn nút bấm trên đầu giường. Cũng không lâu sau đó, một y tá ở bên ngoài gõ cửa một cái liền đẩy cửa đi vào, cha mẹ Diệp đang cãi lộn cũng ngay lập tức im bặt. "Bà Lục, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Diệp Trăn xoa mi tâm, "Tôi có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, làm phiền cô đưa cha mẹ tôi ra ngoài đi." Lời còn chưa nói xong Diệp Trăn đã trực tiếp đuổi người, sắc mặt cha mẹ Diệp hết sức khó coi, đến đây một chuyến mà chuyện gì cũng không thành, làm sao mà bọn họ cam tâm cho được. Nhưng thấy Diệp Trăn nhìn cũng không thèm nhìn hai người bọn họ một chút đã nhắm mắt nằm xuống nghỉ ngơi, cho dù không muốn thì bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo y tá ra ngoài. Trên hành lang đột nhiên gặp được Lục Bắc Xuyên, cha Diệp không nén được vui mừng, vội vàng nghênh đón, "Bắc Xuyên à, Trăn Trăn đang nghỉ ngơi, bây giờ đã ngủ rồi, con đừng đi vào quấy rầy nó, hai cha con chúng ta đi tìm chỗ nào an tĩnh nói chuyện đi?" Mặt Lục Bắc Xuyên vẫn không có biểu tình nhìn người cha vợ vẻ mặt tươi cười nịnh hót đang đứng trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?" Cái thái độ này có ý là, có chuyện gì thì mau nói. Nụ cười của cha Diệp ngay lập tức cứng lại, nửa ngày sau mới cười cười nói: "Là như vậy, trước đó không phải cha đã nói với con về cái hạng mục đầu tư kia rồi sao? Con biết mà, nếu như không phải chắc chắn trăm phần trăm sẽ kiếm được lợi nhuận thì cha cũng không bảo con đầu tư đâu. Chúng ta là người một nhà mà, kiếm tiền cũng phải cùng nhau đúng không." "Thiếu bao nhiêu tiền?" Cha Diệp cười nói: "Không nhiều đâu, cũng chỉ có hai mươi triệu (1) mà thôi. Bên cha đã góp đại khái mười triệu rồi, bây giờ chỉ còn thiếu mười triệu nữa thôi." (1) 20 triệu NDT ≈ 66 tỷ VNĐ. Lục Bắc Xuyên chịu đựng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, "Một cái hạng mục nhỏ hai mươi triệu mà thôi, cha đến tìm người quản lý đầu tư của công ty đi, nếu như ông ấy cảm thấy có khả năng thì sẽ báo lại tình huống cho tôi." Nói xong, nhấc chân lên muốn đi vội. "Ài... Bắc Xuyên," Cha Diệp gọi hắn lại, "Cha đi tìm quản lý đầu tư lãng phí biết bao nhiêu thời gian đây? Con trực tiếp nhìn kế hoạch hạng mục này của cha không phải sẽ nhanh hơn sao?" Lục Bắc Xuyên trầm mặt, nhìn cha Diệp, "Tôi lại cho rằng bây giờ cha đang cản trở ở trước mặt tôi mới thật sự là lãng phí thời gian của tôi đó." Không cho ông ta một chút mặt mũi nào. "Cái này... Bắc Xuyên, sao con có thể nói như vậy!" Ánh mắt cha Diệp hơi trách cứ nhìn hắn, lại không dám thật sự nói những lời trách móc, chỉ dám thấp giọng nói: "Dù sao cha cũng là cha vợ của con mà." "Nếu như cha không phải cha vợ tôi thì cha cũng không có khả năng xuất hiện ở trước mặt tôi đâu. Hai người đã thăm Trăn Trăn xong rồi, mời hai người đi về." Sắc mặt cha Diệp xanh trắng, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Bắc Xuyên đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại. Trong phòng bệnh, Diệp Trăn trùm chăn qua đỉnh đầu che ánh nắng, nghe thấy tiếng bước chân liền biết là Lục Bắc Xuyên đi đến, cô giật một góc chăn xuống, hỏi: "Bọn họ đi chưa?" "Ừm, đi rồi. Ba người nói chuyện thế nào?" Diệp Trăn được Lục Bắc Xuyên nâng đỡ ngồi dậy, "Còn có thể như thế nào nữa? Vẫn như cũ thôi, không có gì khác." "Vậy sau này chuyện của Diệp gia không cần để ý nữa, để anh tự xử lý." "Anh?" Diệp Trăn nhìn hắn, "Anh định xử lý như thế nào?" "Em yên tâm, anh tự có biện pháp của mình." Đối với mẹ Diệp, Diệp Trăn thật lòng không muốn liên hệ với bà ta nữa; còn đối với cha Diệp, vừa thấy mặt đã lôi kéo cô nói chuyện đầu tư, càng khiến cô thấy phiền lòng hơn, nếu không cần phải để ý đến những chuyện rắc rối kia của Diệp gia cũng rất tốt. *Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)* "Anh cũng đừng quản," Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: "Cha em không phải mở công ty vật liệu gì, đầu tư nhiều tiền cho ông ấy cũng giống như đổ sông đổ biển mà thôi. Ông ấy chính là một cái hố không đáy, có lấp cũng không đầy, thà rằng dùng những số tiền đó đi từ thiện còn hơn là mang đi đầu tư cho ông ấy." Trong tiểu thuyết cha Diệp có Lâm Trạm giúp đỡ, nhưng bây giờ không còn Lâm Trạm, cha Diệp cũng không có ánh mắt đầu tư, dù cho có tiêu nhiều tiền cũng chỉ là phí công mà thôi. Lục Bắc Xuyên nhìn gò má của cô, có một chòm tóc trượt xuống trên trán Diệp Trăn, hắn dịu dạng đưa tay vén lọn tóc kia ra sau tai cô, "Được, nghe lời em." Hành động này quá mức thân mật, Diệp Trăn nhìn hắn một cái. Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Y tá mang vào một cái hộp được chuyển phát nhanh tới. "Bà Lục, có người vào bệnh viện mang vật này đến, nói là đưa cho cô." "Đưa cho tôi sao? Ai vậy?" Vị y tá nhỏ lắc đầu, "Cái này tôi không rõ lắm, cứ để ở trên bàn tiếp tân sau đó liền đi luôn." Diệp Trăn tiếp nhận, "Được, cám ơn cô." "Không có gì." Cái hộp chuyển phát nhanh này được đóng gói rất tinh xảo, ước chừng lớn hơn một chút so với hai bàn tay của người trưởng thành. Phía trên không có thông tin hay chữ ký nào, nhìn ở bề ngoài, cũng nhìn không ra thứ gì. Cô nhíu mày nhìn Lục Bắc Xuyên, "Lục tiên sinh, sẽ không phải là anh cố ý tạo cho em sự bất ngờ đó chứ?" Lục Bắc Xuyên nhìn kỹ chiếc hộp, duy trì trầm mặc, ánh mắt mang theo địch ý rõ ràng. Tin tức Diệp Trăn sinh con Lục gia cũng không tung ra ngoài, như vậy ai là người tặng quà tới? Xem ra là không phải Lục Bắc Xuyên. Diệp Trăn xé mở giấy đóng gói, là một cái hộp cổ điển tinh xảo. Cô mở hộp, lấy ra từ bên trong một cái vòng tay huyết ngọc (2). Lần đầu tiên nhìn thấy cái vòng tay này, lòng Diệp Trăn trong phút chốc liền nhảy dựng lên. Cái này không phải là bảo vật gia truyền mà mẹ của Lâm Trạm trong tiểu thuyết chuẩn bị cho con dâu tương lai hay sao?