Tôi mang thai đứa bé là nhân vật phản diện
Chương 40 : Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
Editor: Myy
______
Diệp Trăn cũng bị việc Lục Bắc Xuyên đột nhiên hôn khiến cho mặt đỏ tới tận mang tai, mãi đến khi cô kêu lên hai tiếng "ô ô" kháng cự thì Lục Bắc Xuyên mới bỏ qua cho cô.
"Anh làm gì vậy!"
"Về sau không được gọi anh là Lục tổng."
Diệp Trăn giống như ghét bỏ chùi chùi miệng, tức giận nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.
"Biết chưa?" Lục Bắc Xuyên nhẹ giọng uy hiếp.
"Biết rồi!" Âm điệu bị cô kéo ra rất dài.
"Vậy em nên gọi anh là gì?"
Diệp Trăn hỏi lại: "Gọi là gì?"
Lục Bắc Xuyên thấp giọng nói: "Gọi chồng."
Diệp Trăn bĩu môi, cô nhìn đám người hầu ngượng ngùng đứng ở bên cạnh, sau đó đẩy Lục Bắc Xuyên ra, qua loa nói: "Em biết rồi, mau đi làm đi, sắp muộn giờ rồi còn lề mề!"
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên trầm xuống, làm bộ giống như định cúi xuống hôn tiếp, Diệp Trăn liền vội vàng đầu hàng, "Chồng chồng chồng, được chưa!"
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Nghe được lời muốn nghe, khóe miệng Lục Bắc Xuyên liền phác hoạ lên một đường cong hài lòng, hắn nhẹ nhàng hôn trên trán Diệp Trăn một cái, "Anh đi làm đây."
Vừa dứt lời, Lục phu nhân liền đi xuống từ trên lầu, "Trăn Trăn à, chúng ta nên đợi bác sĩ đến hay đi bệnh viện kiểm tra đây? Có những thiết bị ở bệnh viện thì kiểm tra cũng yên tâm hơn một chút. Bây giờ con có thấy đói bụng hay lạnh không? Muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?"
Lục Bắc Xuyên ngồi thẳng lên, sửa sang lại âu phục, sau đó đi ra ngoài.
***
Hai giờ chiều, Diệp Trăn và Lục phu nhân cùng nhau đi đến bệnh viện khám thai. Bác sĩ kiểm tra chính là một vị chủ nhiệm có tiếng ở khoa phụ sản, có thanh danh "Đệ nhất bác sĩ phụ khoa", ông ấy vừa đến đã nhanh chóng tiến hành kiểm tra toàn diện cho Diệp Trăn.
Trình tự kiểm tra sức khoẻ và khám thai cũng khá bình thường, vẫn là theo thường lệ hỏi han một chút về những món thường xuyên ăn và tình trạng thân thể gần đây.
Kết quả kiểm tra cũng không có nhiều chuyện cần phải nói lắm.
"Lục phu nhân, bà yên tâm đi, con dâu của bà và đứa bé trong bụng đều rất khỏe mạnh. Nhưng phụ nữ mang thai trong giai đoạn đầu đều cần phải chú ý nhiều hơn bất kể là ăn uống hay vận động. Như vậy đi, về sau mỗi tuần hãy tới đây kiểm tra một lần, để chúng tôi có thể quan sát chi tiết hơn về tình trạng của thai nhi. Ngoài ra còn có chuyện gì khác thì bà cũng có thể liên hệ với tôi." Bác sĩ đưa tư liệu khám sức khỏe cho Lục phu nhân.
Lục phu nhân nhận lấy những tờ tư liệu kia, "Làm phiền ông rồi bác sĩ Trần."
"Không phải khách khí."
Nghĩ ngợi một lúc, Lục phu nhân lại hỏi: "Đúng rồi, Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai bao lâu rồi?"
"Khoảng chừng một tháng."
"Một tháng..." Lục phu nhân lẩm bẩm suy nghĩ, "Như vậy... Được rồi, hôm nay trước hết cứ kiểm tra đến đây thôi, chúng tôi xin phép đi trước."
"Bà đi thong thả."
***
Trong xe, Diệp Trăn bưng lấy chén giữ ấm từ từ uống canh bổ Lục phu nhân tự tay nấu cho cô. Cụ thể là vì sao cô cũng không rõ lắm, nhưng sau khi uống xong lại cảm thấy thật thoải mái.
*Đọc ở trang chính chủ để thi trúng tủ.*
"Trăn Trăn à, lúc nào thì con biết mình mang thai vậy?"
Diệp Trăn dừng một chút, "Vài ngày trước ạ."
"Vài ngày trước sao? Bắc Xuyên cũng biết?"
Diệp Trăn gật gật đầu.
Lục phu nhân thở dài, "Các con ấy, chuyện lớn như vậy tại sao lại không nói trước với mẹ? Nếu như bọn con sớm nói trước với mẹ, thì không phải hôn lễ sẽ được đẩy lùi lại sao? Trong buổi hôn lễ đông người như vậy, sơ ý một chút bị té thì làm sao bây giờ!"
"Mẹ... Không sao đâu ạ, con mới chỉ mang thai một tháng mà thôi, sẽ không gặp chuyện gì đâu ạ."
"Đó chỉ là may mắn mà thôi! Nhỡ thật sự xảy ra chuyện, vậy con nhất định sẽ hối hận đó! Nếu sớm biết con đang mang thai, thì buổi hôn lễ này đáng lẽ không nên tiến hành!"
Diệp Trăn không dám lên tiếng.
Nhưng những lời của mẹ Lục cô vẫn có chút không tán đồng cho lắm, dù sao mới chỉ mang thai có một tháng mà thôi; có nhiều người mang thai năm, sáu tháng vẫn còn phải vác bụng đi làm việc cơ mà. Diệp Trăn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như trở thành một bát vàng được chăm sóc và nâng niu vậy.
"Có phải con đang cảm thấy mẹ đang làm chuyện bé xé ra to không?"
Diệp Trăn lộ vẻ mặt khó xử.
"Mẹ là người từng trải, biết phụ nữ mang thai rất vất vả, cũng biết phụ nữ mang thai rất dễ gặp nguy hiểm. Năm đó mẹ cũng có ý nghĩ giống như con, cho rằng mới chỉ mang thai một hai tháng căn bản không cần quá mức để ý. Nhưng có một số việc rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, nếu như không phải do mẹ sơ sẩy, vậy đứa bé đầu tiên cũng sẽ không..." Đề cập đến chuyện cũ, giọng nói của mẹ Lục bỗng nhiên trở nên nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ vừa mới nói... đứa bé đầu tiên sao?"
"Đó là đứa con đầu tiên của mẹ, bây giờ nhớ tới..." Mẹ Lục miễn cưỡng gượng cười nói: "Dù sao mọi chuyện cũng đều đã qua cả rồi, về sau con đã có Bắc Xuyên ở bên cạnh chăm sóc... Cho nên, đừng trách mẹ lắm mồm, mẹ cũng chỉ là hi vọng đứa bé này có thể thuận lợi bình an sinh ra mà thôi."
***
Editor có lời muốn nói:
Hi mọi người tui thi xong rùi nè UvU Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều vì đã chúc tui thi tốt nhe Đến lượt tui chúc những ai chưa thi thì thi tốt còn ai thi rùi thì đạt điểm cao nek
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
51 chương
58 chương
12 chương
195 chương
19 chương