Dịch giả: Hương Ly Lâm Kỳ mở phần mềm âm thanh ở vi tính, sau khi ấn nút, trong máy phát ra giọng nói: “Ngày mai cùng đi ăn trưa nhé.” Nghiêm Lương ngồi ở đối diện bàn làm việc, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười: “Quả nhiên là như vậy.” Lâm Kỳ nói: “Thầy Nghiêm, thấy thật là lợi hại, thật không ngờ đúng là tìm thấy được câu nói này của Từ Thiêm Đinh trong điện thoại di động của cậu ta. Câu nói này không phải là trực tiếp được lưu trong file ghi âm trong máy, mà là trong phần mềm Wechat. Ban ngày hôm xảy ra vụ án, Từ Thiêm Đinh đã nói chuyện qua Wechat với một cô gái, đây là một câu trong số những câu trong cuộc trò chuyện.” Nghiêm Lương nói: “Điều này đã chứng minh sự suy đoán của tôi, sau khi Từ Thiêm Đinh chết, có người đã cầm điện thoại di động của cậu ta, tìm được câu nói này ở phần mềm Wechat trong di động, sau đó bật câu nói này lên, đồng thời dùng điện thoại của chính anh ta để ghi âm lại. Vào lúc 10 giờ 30 phút tối, anh ta gọi điện cho Trương Binh, rồi bật câu này lên, tiếng “a” cuối cùng, chính là tiếng kêu của anh ta. Vì chỉ có một tiếng “a”, Trương Binh đương nhiên không thể nào ngờ được, tiếng “a” này không phải do Từ Thiêm Đinh phát ra. Đối phương làm như vậy, là muốn cảnh sát xác định thời gian xảy ra vụ án là 10 giờ 50 phút tối. Trên thực tế, thời gian xảy ra vụ án phải sớm hơn.” “Nếu như trong điện thoại di động của Từ Thiêm Đinh không có câu nói này thì sao?” Nghiêm Lương nói: “Cho dù không có câu nói này, trên Wechat vẫn còn những câu khác, đối phương tương tự có thể ghi âm lại, gọi điện thoại cho Trương Binh. Cho dù trong điện thoại của Từ Thiêm Đinh không cài đặt phần mềm Wechat, tôi nghĩ đối phương vẫn có thể nghĩ ra cách khác để ngụy tạo thời gian xảy ra vụ án.”. Lâm Kỳ vẫn không hiểu: “Hung thủ sao lại phải làm như vậy chứ?” “Đối phương biết rất rõ, ngày hôm sau, sau khi cảnh sát phát hiện ra thi thể, chỉ có thể phán đoán chung chung về khoảng thời gian xảy ra vụ án, không thể chuẩn xác đến từng giờ từng phút. Trong khoảng thời gian chung chung này, khi cảnh sát phát hiện ra Quách Vũ và Chu Tuệ Như tiếp xúc với hung thủ trong một khoảng thời gian, đương nhiên sẽ liệt họ vào đối tượng khả nghi và tiến hành điều tra. Chỉ có làm cho thời gian tử vong chính xác đến từng phút, thông qua cuộc điện thoại đó, làm cho cảnh sát tin rằng thời gian tử vong của Từ Thiêm Đinh là 10 giờ 30 phút tối, cũng chính là khoảng thời gian sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như đã rời khỏi đó, vậy thì điều này có thể tạo ra được chứng cứ ngoại phạm cho cả hai người bọn họ.”. “Nhưng Quách Vũ và Chu Tuệ Như vẫn còn những chứng cứ khác nữa.” Nghiêm Lương gật đầu nói: “Vậy hãy để chúng ta từng bước lật đổ những chứng cứ chứng minh họ không phạm tội nhé. Trước tiên, vụ án này, ngoài Quách Vũ và Chu Tuệ Như, vẫn còn một người thứ ba giúp đỡ, sự giúp đỡ của người này mới là mối then chốt của vụ án, cũng chính là anh ta giúp Chu Tuệ Như và Quách Vũ tạo ra mắt loạt những chứng cứ chứng tỏ họ không phạm tội. Ngoài yếu tố thứ nhất là về khoảng thời gian tử vong, vẫn còn hai điểm Quách Vũ và Chu Tuệ Như có chứng cứ ngoại phạm mà cậu nhắc đến. Một là sau khi Từ Thiêm Đinh chết, hung thủ đã ở lại hiện trường, tốn rất nhiều thời gian để cứa vệt máu trên người nạn nhân, thế nhưng lúc này, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đã về đến nhà. Hơn nữa, trong thời gian này, Quách Vũ còn đi đến cửa hàng tiện lợi để mua bông bằng thuốc bôi cho Chu Tuệ Như. Giải thích về yếu tố chứng cứ ngoại phạm này là, người ở lại hiện trường để cứa vệt máu không phải là Chu Tuệ Như và Quách Vũ, mà là người thứ ba. Yếu tố thứ hai là, trong dạ dày và thực quản của Từ Thiêm Đinh còn có cơm rang trứng, gần như có thể chứng minh được, sau khi bọn họ rời khỏi đó, Từ Thiêm Đinh trong lúc đang ăn cơm mới bị giết hại, bởi vì lúc Chu Tuệ Như vẫn còn ở đó, Từ Thiêm Định sẽ không vô cớ mà ngồi ăn cơm rang một mình. Nhưng tôi chú ý thấy trong bản báo cáo tử thi có nhắc đến điều này, Từ Thiêm Đinh ăn rất no. Tối đó, Từ Thiêm Đinh ăn rất nhiều đồ nướng, lại uống khá nhiều bia, cậu ta vốn dĩ đã rất no rồi, tại sao còn ăn thêm cơm rang? Bây giờ là mùa hè, người ta không đói bụng quá nhanh.” “Vậy thì... là chuyện gì?” Lâm Kỳ chau mày. “Về việc này, tôi đã hỏi bác sĩ pháp y Trần của Sở Công an thành phố, anh ấy thấy sự suy đoán của tôi hoàn toàn có khả năng xảy ra. Khi Từ Thiêm Đinh chết, chưa từng ăn cơm rang trứng, mà là sau khi cậu ta chết, có người đã cố nhét cơm rang vào miệng cậu ta. Cách này vô cùng kinh khủng, vượt xa sức chịu đựng của người bình thường. Cố nhét nửa bát cơm và miệng một người đã chết, dùng tay nhét từng ít một, sau đó dùng chiếc gậy mảnh dài đẩy từng chút cơm xuống tận dạ dày. Giống như phương pháp nội soi dạ dày.” Lâm Kỳ cắn răng, cổ họng cậu như tê dại, cảm giác dạ dày mình đang cuộn trào. Nghiêm Lương nói tiếp: “Đây chính là lí do vì sao, khi kiểm tra tử thi phát hiện ra không chỉ trong dạ dày Từ Thiêm Đinh có cơm rang, mà còn có một phần cơm rang đang lưu lại ở thực quản, còn chưa nuốt xuống. Ban đầu bác sĩ pháp y nghi ngờ đó là kết quả của việc lúc đó Từ Thiêm Đinh vừa vặn bị nôn, nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu ta có phải thằng ngốc đâu, tại sao phải ăn món cơm rang no đến cứng bụng như vậy? Cho nên, đây vốn là sau khi cậu ta chết, mới cố nhét cơm vào.” Lâm Kỳ nghĩ một lát, nói: “Những điều thầy nói đúng là có thể giải thích được mấy yếu tố chứng cứ ngoại phạm, nhưng vẫn còn những chứng cứ chứng minh họ không phạm tội nữa mà?”. Nghiêm Lương lôi cuốn sổ ra, liếc nhìn, nói: “Yếu tố thứ hai, cậu nói hung thủ vì muốn khiến cho người đi đường phá hoại hiện trường, nên đã bỏ ra mấy vạn tệ, Quách Vũ và Chu Tuệ Như không có nhiều tiền như vậy, cũng không thông minh như thế. Cậu nói phải lăm, bởi vì việc này không phải do hai người đó làm, là người thứ ba làm. Người đó không những có tiền, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Mấy vạn tệ đối với người đó vốn chẳng là gì cả. Yếu tố thứ ba, con dao gọt hoa quả trong cửa hàng bọn họ mới tinh. Đó là vì con dao này được người thứ ba đưa cho họ sau khi xảy ra vụ việc. Yếu tố thứ tư, lời khẩu cung của bọn họ không có sai sót. Đó là vì người thứ ba đã dạy bọn họ, người đó rất thông minh, tư duy rất cẩn mật. Yếu tố thứ năm, khi gia đình Trương Binh nhận được thư đe dọa, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm. Đó là bởi vì thư đe dọa cũng do người thứ ba đưa đến. Yếu tố thứ sáu, dấu vân tay phát hiện được trong vụ án Từ Thiêm Đinh tương đồng với những vụ án mạng khác, mà dấu vân tay của anh em Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều đã được đối chiếu không hề trùng khớp với dấu vân tay của hung thủ. Đó là vì dấu vân tay đó thực ra là dấu vân tay của người thứ ba đó để lại, hơn nữa, anh ta cũng thực sự là hung thủ của chuỗi các vụ án mạng. Cho nên, chỉ cần có thêm yếu tố tham gia của một người thứ ba vào vụ án này, tất cả những chứng cứ chứng tỏ Chu Tuệ Như và Quách Vũ không phạm tội đều có thể bị lật đổ.” Lâm Kỳ ngồi yên tại chỗ, tròn mắt kinh ngạc. Qua những lời phân tích vừa rồi của Nghiêm Lương, gần như tất cả những chứng cứ chứng minh Chu Tuệ Như và Quách Vũ không phạm tội trong khoảnh khắc đều bị sụp đổ. Nhưng anh suy nghĩ một hồi, cảm thấy có gì đó không ổn: “Thầy Nghiêm, cá nhân tôi cảm thấy... tất cả những điều này hình như đều là sự suy đoán của thầy.” Nghiêm Lương thản nhiên ngả người ra sau, nói: “Đúng vậy, nói một cách chính xác, là giả thiết. Tất cả những điều tôi nói, đều là giả thiết, bởi vì bây giờ tôi không thể đưa ra được bất cứ yếu tố nào có thể chứng minh chứng cứ thực tế của giả thiết này.” “Tôi không hiểu lắm, vì sao vụ án của Từ Thiêm Đinh lại nhất định phải có sự liên thủ của người thứ ba can dự vào, mà không phải là sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như rời khỏi đó, người thứ ba mới giết chết Từ Thiêm Đinh? Tại sao thầy lại tin chắc là Quách Vũ và Chu Tuệ Như có liên quan đến cái chết của Từ Thiêm Đinh?” “Không phải là có liên quan, mà là, người giết chết Từ Thiêm Định không phải là người thứ ba, mà chính là Quách Vũ và Chu Tuệ Như!” Nghiêm Lương nhìn Lâm Kỳ với vẻ rất nghiêm túc. “Tại sao?” “Có hai nguyên nhân. Một là con dao gọt hoa quả đó. Vết thương của Từ Thiêm Đinh hoàn toàn trùng khớp với con dao của cửa hàng. Nếu như người thứ ba giết chết Từ Thiêm Đinh, khả năng anh ta dùng một con dao gọt hoa là quả loại giống hệt như của cửa hàng là quá thấp. Thứ hai, nếu như thực sự là người thứ ba giết Từ Thiêm Đinh, vậy thì tôi không cần phải ngồi ở đây nữa, anh cũng không cần phải suy nghĩ nát óc, chau mày khổ não, nghĩ mọi cách để phá án nữa.” Lâm Kỳ thắc mắc: “Vì sao?” Nghiêm Lương hít thở một hơi thật sâu, mím môi: “Nếu như người đó trực tiếp phạm tội, vốn không để lại bất cứ chứng cứ nào, vụ án này vốn không thể nào phá được.” Ông nhìn Lâm Kỳ, ông không trực tiếp nói thẳng ra tên của Lạc Vấn, mà giải thích: “Người đó sau khi gây ra một loạt các vụ án mạng, tổ chuyên án đã điều tra anh ta ba năm, không hề có chút thu hoạch nào, hiện trường được xử lí sạch sẽ. Chính là bởi vì Từ Thiêm Đinh không phải do anh ta giết, anh ta chỉ là người xử lí giúp sau khi vụ việc xảy ra, che giấu cho bọn họ. Chu Tuệ Như và Quách Vũ trong lúc giết chết Từ Thiêm Đinh đã để lại quá nhiều manh mối, anh ta không có cách nào để xử lí một cách triệt để, cho nên mới cần dùng cách rải tiền nhằm khiến cho người đi đường phá hoại hiện trường.” “Nếu đúng như lời thầy nói, người xử lý vụ việc giúp Quách Vũ và Chu Tuệ Như chắc chắn phải rất mạo hiểm. Lúc đầu khi tôi kiểm tra mối quan hệ của Quách Vũ và Chu Tuệ Như, không chú ý thấy trong số những người có mối quan hệ mật thiết của họ, có người nào có khả năng phạm tội thế này.” Nghiêm Lương trầm mặc giây lát, nói: “Về mối quan hệ giữa người này và bọn Chu Tuệ Như, tôi cũng không rõ lắm. Có thể, bọn họ đúng là không thực sự thân quen.” “Người không thân quen lắm mà lại chấp nhận mối nguy hiểm lớn như vậy để giúp đỡ sao?” Nghiêm Lương lắc đầu, cười khó não: “Việc này thì tôi cũng không thể hiểu nổi. Tương tự, tôi cũng không tài nào hiểu được tại sao sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như giết người, người đó lại vừa vặn xuất hiện ở bên cạnh.” Lâm Kỳ nói: “Thầy Nghiêm, bây giờ thầy muốn làm thế nào? Mặc dù giả thiết của thầy có thể giải thích được mọi vấn đề, nhưng cũng không thể chứng minh được tất cả những gì thầy nói chính là tình hình thực tế khi đó. Không có cách nào chứng minh Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết người, cũng không có cách nào chứng minh có sự tham gia của người thứ ba như thầy nói.” Nghiêm Lương thừa nhận: “Cậu nói đúng lắm, tổ đáp án mà tôi đưa ra là một tổ nghiệm của phương trình. Nhưng bây giờ vẫn không thể chứng minh là nghiệm duy nhất của phương trình. Giống như bình phương của X là 4, 2 là một nghiệm, -2 tương tự cũng là một nghiệm. Hiện tại tôi không có cách nào để chứng minh hệ phương trình này chỉ có một nghiệm duy nhất. Cho nên giải thiết của tôi, đối với cả hệ phương trình, chỉ là một điều kiện đủ, vẫn chưa thể chứng minh ngược lại là điều kiện cần.” Lâm Kỳ nhìn ông chăm chú: “Thầy có mấy phần chắc chắn về giả thiết của mình. “Chắc chắn 100%. Chỉ có điều,” Nghiêm Lương mỉm cười, “Đứng từ góc độ thận trọng của việc điều tra vụ án, người ngoài cũng sẽ cảm thấy, những giả thiết này của tôi đơn thuần chỉ là đoán bừa, chỉ cố miễn cưỡng để giải thích mà thôi.” Lâm Kỳ nói: “Nếu thầy đã chắc chắn như vậy, vậy thì tôi sẽ lập tức phái người đưa Chu Tuệ Như và Quách Vũ về thẩm vấn.” Nghiêm Lương lập tức ngăn anh lại: “Không, tuyệt đối không thể làm như vậy được.” “Vì sao? Thầy chẳng phải vừa nói bây giờ không có cách nào để chứng minh sao? Vụ án này không có nhân chứng, không vật chứng, chỉ còn lại khẩu cung thôi. Nếu như có thể ép hỏi ra được chân tướng sự thật, vậy thì không những có thể bắt được người thứ ba, những chứng cứ để định tội khác cũng sẽ đều xuất hiện cả.” “Đưa về Sở thẩm vấn là cách bất đắc dĩ cuối cùng, không nên tùy tiện dùng tới. Bởi vì không có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng minh hai người bọn họ phạm tội, không xin được lệnh bắt giữ, lí do duy nhất để đưa bọn họ về chỉ là lệnh gọi đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu một khi gọi họ đến, mà họ vẫn không chịu khai nhận thì sao? Vậy đó chẳng phải là khiến ta vô cùng bị động, sau này vốn không còn cách nào để điều tra bọn họ được nữa sao? Vụ án này không có nhân chứng, không có vật chứng, chỉ còn lại khẩu cung của nghi phạm, tôi tin rằng, về điều này, không chỉ mình tôi hiểu rõ, người đó cũng hiểu rất rõ. Anh ta đã dạy học lời khẩu cung trong cả quá trình xảy ra vụ án, thì tất cũng sẽ dạy họ các cách đối phó với lời tra hỏi của cảnh sát. Chỉ cần Chu Tuệ Như và Quách Vũ kín miệng, chúng ta vốn không làm gì được họ cả.” “Vậy thầy nói cần phải làm gì đây?” Nghiêm Lương ngồi thẳng lưng, nói: “Giám sát nghe lén 24/24 máy điện thoại di động của Chu Tuệ Như và Quách Vũ, đồng thời theo dõi tất cả tin nhắn trên điện thoại di động của họ. Nhưng... tôi tin điều này anh ta cũng đã nghĩ chu đáo cả rồi. Tư duy của người đó quyết không thua kém gì tôi, điều tôi có thể nghĩ đến, anh ta không lí gì lại không nghĩ đến được. Tôi không biết liệu có thể tìm ra được sơ suất nào của đối phương hay không. Nếu như anh có thời gian, hôm nay hãy đi cùng với tôi đến gặp Chu Tuệ Như và Quách Vũ nhé. Tôi không phải là cảnh sát, không có quyền ép họ nói chuyện. Tôi muốn thăm dò một chút, xem rốt cuộc người đó đã dạy hai người bọn họ bao nhiêu bản lĩnh?” Ánh mắt ông hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm vô định.