Dịch giả: Hương Ly Chập tối, đúng vào giờ cơm, cũng chính là lúc những quán bán hàng ăn ở xung quanh thôn Thanh Trung đông khách nhất. Lạc Vấn khoác túi đi đến trước cửa quán mì, quán rất đông khách, ngồi kín bàn, ông đang định bỏ đi, nhìn thấy Quách Vũ đang ngồi trong đó, ra hiệu bằng mắt với ông. Ông vẫn đứng ở vị trí cũ, giả vờ lơ đễnh nhìn khắp xung quanh một lượt, không thấy gì khác thường, cũng không có ai bám theo, ông liền thản nhiên bước vào trong quán, gọi một bát mì, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quách Vũ. Ông vừa ngồi xuống, Quách Vũ đã vội vàng nói ngay: “Hôm nay cảnh sát đã tới tìm cháu rồi.” Lạc Vấn tỉnh bơ mỉm cười, ông biết Quách Vũ cũng đã qua khỏi cửa ải này rồi, nếu không thì giờ này không ngồi ăn mì ở đây. Tiếp đó liền hạ giọng, nói: “Hôm nay cảnh sát cũng tìm ta rồi.” Quách Vũ vô cùng kinh ngạc: “Sao lại... sao lại tìm đến chú?” Lạc Vấn vội ra hiệu bằng mắt để nhắc nhở cậu không nên kích động, bình tĩnh mỉm cười: “Cảnh sát đang điều tra xung quanh mối quan hệ của người đó, muốn tìm hiểu một chút về những người gần đây gieo thù chuốc oán với cậu ta...” Chưa đợi Lạc Vấn nói xong, Quách Vũ đã ngắt lời: “Chú... chú sao lại cũng gieo thù chuốc oán với anh ta được chứ?” “Cậu quên rồi à, hôm đó ta đã mua con chó của người đó, bỏ ra ba trăm tệ đấy.” “Việc này... việc này cũng tính là gieo thù chuốc oán sao?” “Chắc là cảnh sát bảo với lũ bạn của người đó hãy cố gắng nhớ hết những đối tượng có khả năng gieo thù chuốc oán. Có lẽ cảnh sát nghĩ ta bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó đó là bị thiệt, biết đâu trong lòng lại ghi hận, thế nên bèn đến tìm ta.” “Họ tìm đến chú bằng cách nào được ạ?” Lạc Vấn nói: “Ta hỏi họ làm thế nào tìm đến ta được, họ nói hỏi Chu Phúc Lai, hôm đó Chu Phúc Lai cũng có mặt ở đó, chắc chắn nhớ ta, hơn nữa, ta cũng đã gọi đặt giao đồ ăn đưa đến nhà, có để lại số điện thoại.” Quách Vũ hỏi vẻ căng thẳng: “Họ đến gặp chú, chú nói thế nào ạ?” Lạc Vấn nói vẻ thoải mái: “Lúc đó vừa vặn ta đang ở nhà, bèn hẹn gặp họ ở dưới tòa nhà khu dân cư. Họ hỏi ta ở đâu vào tối hôm xảy ra vụ án, ta hồi tưởng lại rồi nói, chắc là đang đi dạo ngoài đường. Ta hiểu rõ ý tứ việc người ta đến hỏi chuyện, bèn nói luôn với họ, bỏ ra ba trăm tệ là ý của ta, không phải là cậu chàng đó ép bán cho ta, mà là ta chủ động đề nghị, điều này thì mọi người có mặt ở đó đều có thể làm chứng. Ngoài ra, ta và người đó không thù không oán, hơn nữa, thu nhập của ta cũng khá, không thể nào chỉ vì ba trăm tệ mà ôm hận trong lòng, thế nên không cần làm mất thời gian của đôi bên nữa. Ta đưa cho họ xem thẻ công tác của ta, họ lập tức tin ngay.” Cho dù Quách Vũ không biết công việc của Lạc Vấn rốt cuộc là gì, nhưng thấy ông giàu có như vậy, đơn vị chắc chắn rất tốt, cho nên cảnh sát vừa nhìn thẻ công tác của ông, đã tin ngay ông không thể nào vì ba trăm tệ oan uổng mà giết người được. Lạc Vấn lại nói: “Còn cậu thì sao, chỗ cậu như thế nào?” Quách Vũ nói: “Tất cả đều làm theo như lời chú dặn, họ cũng tin rồi ạ.” “Họ có hỏi về mối quan hệ giữa cậu và Chu Tuệ Như không?” “Có ạ. Cháu cũng làm theo lời chú dặn, ban đầu nói là bạn bè bình thường, sau khi họ truy hỏi, mới nói cháu thích cô ấy, còn dặn họ nhớ giữ bí mật giúp cháu. Nghe nói, sau đó họ còn tìm gặp đồng nghiệp của cháu tìm hiểu tình hình, hỏi về tính cách của cháu.” Lạc Vấn mỉm cười nhìn cậu ta: “Tâm trạng cậu lúc nói có đạt không?” Quách Vũ cuối cùng cũng mỉm cười: “Cháu cảm thấy mình biểu hiện cũng khá tốt.” Lạc Vấn gật đầu: “Vậy thì tốt, có lẽ tiếp theo sẽ không có vấn đề gì nữa.” Quách Vũ tỏ ra khó có thể tin nổi: “Việc này... việc này như vậy là kết thúc được sao ạ?” “Đúng vậy, ta nghĩ sau này cảnh sát chắc sẽ không đến tìm các cháu nữa. Cho dù họ vẫn đến hỏi, thì vẫn cứ trả lời như vậy là được. Phải rồi, Chu Tuệ Như đâu, đi đưa hàng cho khách à?” “Vâng, lúc cháu vừa đến thì vẫn ở đây, sau đó đi đưa hàng rồi. Cô ấy nói mấy câu ngắn gọn với cháu, chỗ cô ấy cũng qua cửa ải rồi.” Trên mặt Quách Vũ lộ ra nụ cười vui mừng. Lạc Vấn nói: “Đừng có để lộ nụ cười như vậy.” “Ồ, vâng.” Quách Vũ vội thu nụ cười lại. Đúng lúc đó, có một người bước vào quán, nhưng người này mặc thường phục, Lạc Vấn và Quách Vũ đều không biết anh ta là cảnh sát.