Edit: Mai “Chuyện quái gì thế?” “Sao Thẩm Chấp lại đánh người chứ? Tớ thấy cậu ấy cũng không giống người nóng nảy mà.” “Ai biết được, có lẽ tại nhìn người ta thấy ghét, người như vậy toàn thế cả.” Trong phòng học vang lên tiếng xì xào bàn tán làm cho mấy người Hạ Giang Minh cực kỳ khó chịu, cậu ta vỗ bàn đứng lên: “Tụi bay nói gì đó? Không biết nguyên nhân mà còn ở đây nói bừa à.” “Hạ Giang Minh, em làm gì thế, tôi phát hiện học sinh A8 mấy người quá kiêu ngạo, không để giáo viên vào mắt sao?” Chủ nhiệm thấy Hạ Giang Minh hô to gọi nhỏ những người khác ở trước mắt ông nên lập tức quát lên. Vừa rồi lúc Thẩm Chấp đi thẳng đã ném hết thể diện của chủ nhiệm như ông rồi. Ông không ngờ Hạ Giang Minh cũng dám mắng người trước mặt ông. Kiều Dư Cầu lập tức mở miệng nói, “Hạ Giang Minh, em ngồi xuống cho thầy.” Nhưng Hạ Giang Minh vẫn đứng, cậu ta nhìn Kiều Dư Cầu lớn tiếng nói: “Thầy, em tin tưởng anh Chấp… Thẩm Chấp sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.” “Nếu cậu ta có lý do thì vì sao không nói rõ ràng.” Chủ nhiệm thấy lúc này rồi mà cậu ta còn giúp Thẩm Chấp nói chuyện, quả thực là chết cũng không hối cải. Từ lâu ông đã không vừa mắt với cái lớp làm người khác đau đầu này rồi. Huống hồ lần này còn liên quan đến học sinh giỏi lớp 12, đã sắp thi đại học còn xảy ra chuyện này. Chủ nhiệm vừa xấu hổ vừa hận rèn sắt không thành thép. Thầy nói: “Mấy người không muốn học hành cũng không ai muốn nói tới nữa. Nhưng các cậu có thể đừng quấy rầy đến chuyện học tập của người khác không, cậu có biết hôm nay Thẩm Chấp đánh ai không, đó là học sinh lớp 12A1. Nếu thật sự đánh ra chuyện gì thì mấy người cứ chờ đó…” Mỗi khối đều có lớp A1 A2 là lớp giỏi. Ý của chủ nhiệm rất rõ ràng, đơn giản chính là lớp họ đều là những học trò bỏ đi không muốn học tập thì cũng đừng quấy rầy đến người khác học tập. Ngay lúc Hạ Giang Minh nắm chặt quả đấm tính mở miệng thì đột nhiên cô gái nãy giờ vẫn luôn ngồi im lặng lại đứng lên. Kỷ Nhiễm không biết vì sao Thẩm Chấp phải làm như vậy nhưng cũng nhìn ra được cậu đang giúp mình chặt đứt quan hệ tới chuyện này. Cậu đang che chở cô. Nhưng nếu hôm nay cô vẫn ngồi ở đây làm thinh nghe thầy giáo nói những lời này, Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình không xứng được cậu bảo vệ như vậy. Cậu muốn che chở cô, cô cũng không muốn để cậu phải chịu uất ức. Kỷ Nhiễm đứng lên: “Thầy, cũng không phải lúc nào thành tích cũng quyết định toàn bộ mọi chuyện. Cho dù cậu ta là học sinh lớp 12A1 thì sao, nếu cậu ta đã là cặn bã thì cho dù thi được điểm cao tới đâu cũng chỉ là đồ cặn bã mà thôi.” Cả phòng học đều ồ lên. Ngay cả Văn Thiển Hạ cũng trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Nhiễm, cô yên tĩnh đứng tại chỗ mình, giọng nói cũng không lớn, giọng cô trước sau gì cũng đều đều như vậy, nhẹ nhàng mềm mại. Nhưng mỗi chữ cô nói ra đều có khí phách. Sau khi Kỷ Nhiễm nói xong liền trực tiếp đi tới trước mặt thầy chủ nhiệm, nói thẳng: “Thầy, thầy muốn biết chuyện gì em đều có thể nói ra.” Ánh mắt cô bình thản, không có chút sợ hãi nào. Kiều Dư Cầu thấy vậy, lập tức nói: “Kỷ Nhiễm, nếu thực sự có ẩn tình gì thì em cứ nói với thầy, thầy nhất định sẽ tin em.” Chờ sau khi Kỷ Nhiễm rời khỏi lớp với giáo viên, mấy người Hạ Giang Minh cũng không lên lớp mà vội vàng chuồn khỏi lớp. Hạ Giang Minh sốt ruột nói: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Từ Nhất Hàng lấy điện thoại ra đang gọi điện thoại cho Thẩm Chấp, vừa gọi vừa nói: “Tất nhiên gọi anh Chấp lại, mày không nghe thấy lời anh Chấp nói với Kỷ Nhiễm trước khi đi à. Anh Chấp đang giải vây cho Kỷ Nhiễm đó.” Hạ Giang Minh tức giận: “Đệch mợ, tên hèn hạ Đường Chấn Bằng này còn dám đi gây sự, có phải nó cảm thấy chúng ta không dám nói chuyện xấu xa của nó ra ngoài không.” “Mày còn nhớ rõ lúc trước vì sao anh Chấp không nói ra ngoài không?” Trần Tùng bất đắc dĩ nói. Hạ Giang Minh thở dài: “Cho nên loại tai họa này có thể sống đến cuối cùng.” Từ Nhất Hàng còn chưa gọi điện thoại được, vì thế cậu ta gửi một tin nhắn cho Thẩm Chấp, nói cho cậu biế, Kỷ Nhiễm đã đi với chủ nhiệm, xem ra muốn giải thích thay cậu. Vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì điện thoại của Thẩm Chấp đã gọi tới. “Anh Chấp, anh rời khỏi trường chưa?” Từ Nhất Hàng sốt ruột nói. Điếu thuốc trong tay Thẩm Chấp đang cầm bị ném vào thùng rác, khẽ nói, “Xảy ra chuyện gì?” “Anh mới đi một cái tụi trong lớp đều bàn tán chuyện này. Hạ Giang Minh đứng ra nói mấy câu kết quả làm chủ nhiệm nổi cáu, mắng chúng ta là loại người một con sâu làm rầu nồi canh. Anh có biết kết quả thế nào không? Em gái Nhiễm đã đứng ra nói lại chủ nhiệm, cậu ấy nói cho dù Đường Chấn Bằng là học sinh lớp 12A1 thì thế nào, cặn bã thì dù thi được điểm cao cũng là cặn bã.” Từ Nhất Hàng càng nói càng kích động mà cũng không trách được cậu ta. Dưới tình huống lúc đó tất cả mọi người đều ào ào nghị luận, dù sao một bên là Thẩm Chấp có thanh danh không tốt, còn một bên là học sinh giỏi lớp 12A1, ai cũng đều cảm thấy là lỗi của Thẩm Chấp. Nhưng mà Kỷ Nhiễm lại không chút do dự đứng ra bảo vệ Thẩm Chấp. Đột nhiên Từ Nhất Hàng đã hiểu rõ vì sao Thẩm Chấp lại cố chấp với Kỷ Nhiễm đến vậy. Cô gái như vậy, đáng. Lấy mạng che chở, cũng đáng. Thẩm Chấp đá mạnh vào thùng rác, nói: “Tao quay lại ngay.” Thật ra cậu cũng chưa đi xa, chỉ mới rời khỏi phòng học thôi. Cậu nên biết mới đúng, dưới tình huống lúc đó, cô không thể nào không nói gì, không làm gì được. * Trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Tứ Trung được coi là trung học trọng điểm nổi danh, ở nơi đông người lại xảy ra chuyện có một học sinh ẩu đả với một học sinh khác, chuyện này có tính chất rất ác liệt. Huống hồ sau khi gặp chuyện không may, rất nhanh cha mẹ của đối phương đã chạy tới trường. Bây giờ hiệu trưởng vẫn đang cố gắng an ủi, ngược lại người nhà họ vẫn đang gây sự: “Hiệu trưởng Triệu, trường Tứ Trung là trường trọng điểm, con trai Đường Chấn Bằng của tôi còn là học sinh lớp trọng điểm. Sao có thể bị người ta đánh trong trường chứ, sao Tứ Trung lại có học sinh cặn bã như vậy, tôi hi vọng trường học có thể xử lý nghiêm khắc.” Lúc chủ nhiệm gõ cửa vào, Kỷ Nhiễm cũng đi theo phía sau, vừa lúc nghe được câu cuối. Học sinh cặn bã? Hi vọng trường học có thể xử lý nghiêm khắc? Kỷ Nhiễm ngoảnh đầu nhìn qua sofa, nói chuyện là một phụ nữ trung niên đeo kính mắt có khung màu đen, mặc áo bành tô màu xám, cả người nhìn qua vô cùng khác người, trình độ nói chuyện cay nghiệt và quần áo của bà ta vô cùng thích hợp. Còn Đường Chấn Bằng đứng bên cạnh bà ta, vết thương trên mặt cậu ta đã được xử lý nhưng nhìn còn đáng sợ hơn lúc bị đánh. Bởi vì gương mặt kia không những xanh xanh tím tím mà còn có nước thuốc, vốn dĩ diện mạo có chút đẹp nhưng bây giờ vô cùng xấu. Lần này Thẩm Chấp xuống tay thật sự không khách sáo chút nào. Mẹ Đường Chấn Bằng vừa thấy Kỷ Nhiễm đến liền lập tức nhìn qua cô, như đang đánh giá: “Hiệu trưởng Triệu, chắc không phải do học sinh nữ này đánh con trai tôi chứ, tôi nghe nói là một bạn nam mà.” “Trường học mấy người sẽ không bao che cho học sinh kia chứ, hiệu trưởng Triệu, tôi nói cho thầy biết, nhà chúng tôi cũng có quyền có thế, chúng tôi cũng không sợ đâu. Chúng tôi nhất định đòi lại công bằng đến cùng.” Kỷ Nhiễm nghe đến đây, thật sự không nghe nổi nữa, cười lạnh: “Đòi lại công bằng à, quả thật em cũng có một việc muốn nói với các thầy cô.” Cô không muốn nghe đối phương nói bậy nữa, nói thẳng: “Hôm nay lúc giữa trưa em ở trong phòng huấn luyện sudoku rồi có đi toilet một lát, thế mà đột nhiên có một học sinh nam xông vào WC, chính vì thế em mới đuổi theo.” Lời này vừa nói ra, không những các giáo viên trong trường có nét mặt kinh ngạc mà ngay cả mẹ Đường Chấn Bằng cũng xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng một giây sau bà Đường kia đã nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Kỷ Nhiễm: “Được lắm, tuổi còn nhỏ mà đã học ngậm máu phun người, ý của mày là con trai tao xông vào toilet nữ nên mới bị người ta đánh.” “Đúng vậy.” Kỷ Nhiễm nhìn bà ta, không lùi bước. Mẹ Đường Chấn Bằng không ngờ cô gái này nhìn yếu ớt như vậy nhưng lại có khí thế mạnh như thế, khi đối mặt với bà ta cũng không có chút sợ hãi nào. Vì thế mẹ Đường Chấn Bằng lập tức quay đầu hỏi con trai bên cạnh: “Tiểu Miễn, con nói đi, rốt cục có chuyện gì.” Đường Chấn Bằng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Kỷ Nhiễm, mặc dù trên mặt cậu ta có nhiều màu sắc nhưng vẫn có thể nhìn ra từ trong mắt cậu ta có một tia độc ác và sự vui sướng nói không nên lời, giống như sự thống khoái khi kế sách ác độc kia của cậu ta sẽ thành công ngay lập tức. Cậu ta nói: “Con thấy hai người bọn họ đang lén lút hẹn hò cho nên Thẩm Chấp mới thẹn quá thành giận lao tới đánh con.” Ngay lúc cậu ta nói chuyện, đột nhiên cửa phòng làm việc của hiệu trưởng bị đẩy ra. Thẩm Chấp đứng ở cửa, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn cậu ta, “Mẹ mày, có phải mày cảm thấy ông đây không có ở đây cho nên mày có thể nói hưu nói vượn.” Lại dám bịa đặt chuyện bản thân cậu đang hẹn hò với Kỷ Nhiễm, nếu thật sự cậu đang hẹn hò mà bị bắt được thì cho dù cậu chán ghét Đường Chấn Bằng nhưng tâm trạng cậu tốt cũng sẽ bỏ qua mạng chó của nó một lần. “Cậu học sinh này sao lại như vậy, vừa mở miệng đã mắng người.” Mẹ Đường vừa nghe Thẩm Chấp mắng người đã không vừa ý. Thẩm Chấp cũng không quan tâm đến mẹ Đường, chỉ nhìn Đường Chấn Bằng. Đường Chấn Bằng trốn phía sau mẹ Đường, giống như bị dọa rồi. Mẹ Đường lại càng đau lòng cho con trai mình, tức giận nói: “Trước mặt tao mà mày còn dám đe dọa con trai tao, tao nói cho mày biết trường học không phải là nơi loại người như mày có thể một tay che trời.” “Người như tôi?” Thẩm Chấp bị chọc cười, cậu thản nhiên hỏi: “Loại người như tôi là loại người gì?” Mẹ Đường duỗi tay chỉ vào Thẩm Chấp đang tính nói gì đó nhưng sau đó Kỷ Nhiễm đã che trước mặt Thẩm Chấp, nói với bà ta: “Con trai bà trộm tiến vào toilet nữ, cho nên cậu ta bị đánh là đáng đời.” Cô đứng thẳng người, vẻ mặt ung dung bình thản. Rốt cục Đường Chấn Bằng cũng cãi lại, cậu ta nói: “Con không làm chuyện đó, do con thấy hai người này đang hẹn hò ở khu nhà hoạt động, đúng rồi, Thẩm Chấp còn đang hôn cậu nữa cho nên hai người mới thẹn quá thành giận vu cáo hãm hại tôi.” Nhất thời Thẩm Chấp bị chọc tức bật cười. Bản lĩnh bịa đặt của Đường Chấn Bằng cứ như thật, trái lại cậu còn rất muốn đó nhưng mà cô gái nhỏ người ta lại không muốn. Nếu Kỷ Nhiễm bằng lòng để cậu hôn, chính bản thân cậu còn có sức lực đi đánh người à. Kiều Dư Cầu đứng một bên rốt cục không nhịn được hỏi: “Kỷ Nhiễm, em nói có thật không?” “Thầy Kiều, thầy nói sẽ tin em đúng không, mỗi chữ em nói đều là thật.” Kiều Dư Cầu gật đầu, Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đều là đứa nhỏ trong lớp thầy, những lúc này thầy bằng lòng đứng về phía các em ấy. Kiều Dư Cầu nhìn hiệu trưởng đề xuất: “Hiệu trưởng, tôi hi vọng các thầy đừng nghe lời một phía.” Bây giờ hai bên đều ông nói ông có lý bà nói bà có lý, nhưng Kiều Dư Cầu biết, khẳng định lãnh đạo trường học càng bằng lòng tin tưởng kiểu học sinh như Đường Chấn Bằng hơn. Dù sao cậu ta cũng là học sinh giỏi lớp 12, thành tích tốt là bùa hộ mệnh của cậu ta. “Thầy kia, sao thầy có thể bao che khuyết điểm vậy chứ.” Mẹ Đường tức giận nói. Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, năm 2009 camera vẫn chưa thịnh hành như mười năm sau, bây giờ khu nhà hoạt động vẫn chưa lắp camera. Bởi vậy tên đần độn Đường Chấn Bằng này mới dám trợn mắt nói dối. Đột nhiên mắt cô sáng lên, mở miệng nói: “Nếu thầy không có biện pháp kết luận vậy thì báo công an đi. Lúc người kia xông vào WC vẫn còn lưu lại dấu chân trong WC đó.” Điểm mấu chốt thì… Cô khẽ nhếch môi, nhìn Đường Chấn Bằng nói: “Tên đó còn vỗ mấy cái lên cửa phòng vệ sinh nữa, khẳng định dấu vân tay của cậu ta vẫn còn trên đó.” Cả phòng làm việc lặng ngắt như tờ. Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Nhiễm, đột nhiên nở nụ cười. Sao cậu có thể không càng ngày càng thích cô gái này được đây. Nhìn thử xem, thông minh biết bao. * Lúc hai người rời khỏi phòng làm việc, Đường Chấn Bằng và mẹ cậu ta vẫn còn ở bên trong, lúc này mẹ Đường còn đang ầm ĩ rằng con trai bà ta tuyệt đối không thể nào là biến thái xông vào WC nữ được. Kiều Dư Cầu không muốn bọn họ bị trễ giờ học nên cho bọn họ về trước. Lúc đi xuống dưới lầu đột nhiên Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Mặc dù tớ rất ghét thằng bụi đời kia nhưng đột nhiên tớ hi vọng lời nó nói là sự thật.” Kỷ Nhiễm không rõ chuyện gì. “Nó nói chúng ta đang hẹn hò.” Khóe miệng Thẩm Chấp khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười. Cậu nhẹ nhàng lại gần Kỷ Nhiễm, ghé sát bên tai cô: “Tớ còn hôn cậu nữa đó.” Tác giả có điều muốn nói: Nụ hôn đầu của những người khác đều ở trong mộng, còn nụ hôn đầu của Thẩm Chấp lại ở trong miệng một tên bụi đời. Đột nhiên cảm thấy, nam chính thật thảm.