Tôi là tình đầu đã chết của anh
Chương 11
Edit: Mai
Kỷ Nhiễm không ngờ đột nhiên Thẩm Chấp lại sờ trán mình, chờ khi cô lấy lại tinh thần, bèn lùi lại về sau theo bản năng Thâm Chấp đã hạ tay xuống trước một bước.
Đám người Từ Nhất Hàng đứng bên cạnh vẫn đang hưng phấn.
“Để đám cháu trai này nhìn xem ai mới là cha tụi nó.” Từ Nhất Hàng hưng phấn nói.
Trần Tùng khẽ cười: “Tao nói mày chứ Từ Nhất Hàng, mày nói sai bối phận rồi, phải nói để đám cháu trai này nhìn xem, ai mới là ông nội.”
Từ Nhất Hàng bày tư thế xin lỗi, cười hì hì: “Có lỗi quá, tao nói sai rồi.”
Từ Nhất Hàng nói xong nhìn qua Hạ Giang Minh thấy cậu ta vẫn cúi đầu bèn đưa tay đẩy đẩy, cười nói: “Hạ Giang Minh, thừa dịp lúc vui vẻ thế này nói một câu đi chứ.”
Ai ngờ Hạ Giang Minh không những không nói chuyện ngược lại còn phát ra tiếng nức nở.
Mấy thiếu niên đều hết hồn.
Bộ dáng Từ Nhất Hàng kiểu bị dọa đến, nói thầm: “Thằng nhóc này khóc thật đấy à?”
Trần Tùng liếc cậu ta: “Lúc này mày phải ngẩng đầu ưỡn ngực chờ tên ngu ngốc kia quỳ xuống với mày.”
Hạ Giang Minh vẫn cúi đầu mãi đến khi Thẩm Chấp ấn vai cậu ta, thản nhiên nói: “Càng vào lúc này càng không thể để cho kẻ thù nhìn thấy nước mắt của mày.”
“Ngẩng đầu.” Cậu giống như răn dạy bắt Hạ Giang Minh kìm nén lại tất cả cảm xúc ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, càng vào lúc này càng không thể sợ.
Cuối cùng Mã Hạo cũng chở cô gái tóc hồng kia quay lại, bởi vì thua cho nên cảm xúc cũng không cao. Lúc Mã Hạo xuống xe thậm chí còn đạp đổ cái xe để trút giận.
Cô gái tóc hồng cầm cờ nhỏ đi phía sau lạnh run không dám nói lời nào.
Nhưng thua cũng không thể trách cô ta được, không phải cô ta không chạy qua nữ sinh bên kia mà do ngay từ đầu Thẩm Chấp đã lái xe quăng Mã Hạo rất xa.
Mã Hạo lấy thuốc lá ra tính hút một điếu trước ai ngờ đột nhiên Thẩm Chấp mở miệng: “Không phải nên làm chuyện chính trước à.”
Cậu nói bình thường giọng điệu thoải mái như đang nói một chuyện bình thường.
Trước mặt mọi người phải quỳ xuống xin lỗi người ta, chuyện này đừng nói loại lăn lộn như Mã Hạo không chịu nổi ngay cả người bình thường cũng không chịu được.
Mã Hạo hung dữ nhìn Thẩm Chấp, bộ dáng hận như không thể ăn sống cậu.
Thẩm Chấp khẽ nhếch môi cũng không thèm để ý tới ánh mắt uy hiếp của đối phương.
“Đúng đó, còn chờ gì nữa.” Từ Nhất Hàng nói.
Hạ Giang Minh không nói chuyện, vẫn cầm chặt cờ nhỏ trong tay giống như tất cả sức mạnh của cậu đều xuất phát từ đây.
Đối diện có người không phục: “Mẹ nó đừng có quá đáng, thằng nhóc kia xứng đáng để anh Mã phải quỳ xin lỗi à?”
Nghe câu này ngay cả Kỷ Nhiễm cũng không nhịn được nhíu mày.
Cô đã đoán được đám côn đồ này không dễ giữ lời hứa mà.
Thẩm Chấp lạnh nhạt: “Thua nên không chịu nổi?”
Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp, rốt cục cô cũng hiểu đời trước một người bình tĩnh như mình thế mà lúc gặp người đàn ông này thì không nhịn được liền nổi cáu.
Bởi vì cách nói chuyện của cậu thật quá đáng đánh.
Rõ ràng ngữ điệu thong thả ung dung như vậy nhưng lại có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận của người khác.
Qủa nhiên tiếng mắng chửi nổi lên.
Bên này Từ Nhất Hàng cũng không phải người dễ chọc, lập tức châm biếm nói: “Vừa rồi cũng không ai bắt các người phải cược, chỉ nghĩ thắng lấy tiền thua liền chơi xấu à.”
Hiển nhiên Mã hạo cũng bị đặt lên đống lửa, vừa rồi lúc Thẩm Chấp nói chuyện đua xe để giải quyết chính gã ta đồng ý. Qủa thật không ai buộc gã ta cược cả do chính gã ta muốn mười vạn kia.
Gã ta chỉ nhìn thấy mười vạn cố ý xem nhẹ chuyện mình cũng sẽ thua.
Mã Hạo nắm điếu thuốc trong tay, bên tai là tiếng chửi bậy của anh em.
“Được, tao xin lỗi.” Đột nhiên Mã Hạo mở miệng nói.
Bên cạnh yên tĩnh trong chớp mắt sau đó có người bắt đầu kêu gào.
“Anh Mã, sao anh phải xin lỗi nó.”
Mã Hạo từ từ đi lên trước nhìn Hạ Giang Minh, ngoắc ngoắc tay: “Mày lên đây, tới tới, anh trai xin lỗi mày.”
Giọng điệu đùa cợt làm đám côn đồ cười ầm lên.
Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn Hạ Giang Minh thấy cậu ta nắm chặt lá cờ nhỏ, chặt hơn nữa.
Thẩm Chấp không nói gì chỉ lấy một gói thuốc lá trong túi áo ra, cậu không nghiện thuốc lá lắm thỉnh thoảng mới hút một điếu.
Có vài chuyện, người khác giúp đỡ cũng vô dụng phải tự mình đứng lên mới được.
Rốt cục lúc Thẩm Chấp ngậm một điếu thuốc, Hạ Giang Minh cũng nhấc chân đi tới trước mặt Mã Hạo.
Trước giờ Mã Hạo chưa từng coi trọng Hạ Giang Minh, ngay cả bộ dáng bây giờ của cậu ta cũng vậy, theo ý gã ta thì bất quá cũng chỉ mượn thế của Thẩm Chấp thôi. Cái tên bị gã ta bắt nạt ba năm này không trở mình được.
Gã ta nhếch miệng tính cười đột nhiên Hạ Giang Minh lại hung hăng nói: “Nói chuyện với ông nội mày thế nào đây?”
Nét cười trên mặt Mã Hạo cứng lại, một giây sau Hạ Giang Minh đánh một đấm lên mặt gã ta, gào thét: “Tao *** ông nhà mày, thật sự nghĩ ông đây sợ à, lấy tiền của ông đây dùng có sướng không? Sướng không?”
Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, trên khuôn mặt trắng nõn kia cũng không có bất ngờ.
Trong nháy mắt lúc Hạ Giang Minh đánh Mã Hạo người bên kia đều vọt lên, còn bên này Từ Nhất Hàng và Trần Tùng đều lên giúp đỡ, trái lại Thẩm Chấp không hề nhúc nhích cậu cầm điếu thuốc trên miệng xuống.
Lãng phí một điếu.
Cậu ném điếu thuốc xuống đất rồi quay đầu nhìn cô, khẽ nói: “Kỷ Nhiễm, đứng ra sau.”
Kỷ Nhiễm nhìn khuôn mặt cậu, gật đầu: “Ừm.”
Có dũng khí lại khôn khéo, ngoan ngoãn.
…
Sự thật chứng minh, mặc kệ đua xe hay đánh nhau Thẩm Chấp cũng đều không cần mạng. Trên người cậu có sự mạnh mẽ và hung ác trời sinh, cho dù người bên đối diện nhiều hơn bên cậu nhưng có Thẩm Chấp gia nhập nháy mắt xoay chuyển tình thế.
Kỷ Nhiễm ôm nón bảo hiểm trong lòng thật sự ngoan ngoãn đứng một bên.
Mãi đến khi Thẩm Chấp đánh xong, dắt tay cô đi qua chỗ xe máy: “Đi.”
Kỷ Nhiễm không hiểu vì sao rõ ràng cậu thắng mà lại còn chạy nhanh như vậy, nhưng cũng nghe lời để mặc kệ cậu lôi kéo lên xe máy, rất nhanh xe khởi động.
Hạ Giang Minh cũng chạy lên xe thể thao, rất nhanh đã chạy.
Xe thể thao mui trần, ba thiếu niên ngồi trong xe điên cuồng la to, cả khe núi đều là tiếng quỷ khóc sói gào của họ.
“Minh Minh, sảng khoái không?”
“Rốt cục ông đây cũng báo thù rửa hận đánh tên đần độn Mã Hạo này một trận, sảng khoái.”
Kỷ Nhiễm ngồi sau xe yên lặng nghe bọn họ la hét. Nhưng trong đáy lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Thẩm Chấp trong trí nhớ của cô là người không tùy tiện cười nói, Thẩm Chấp kiêu căng lạnh lùng cao ngạo.
Mà lúc này thiếu niên đang cưỡi xe máy chở cô kia cho dù vẫn im lặng như cũ, thế mà trên người cậu lại có cảm giác tuổi trẻ mênh mông khí phách thiếu niên phấn chấn.
So sánh Thẩm Chấp lúc 27 tuổi và bây giờ, giống như ao tù nước đọng.
*
Lúc bọn họ quay lại nội thành đã hơn chín giờ, thấy thời gian tan học đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ Kỷ Nhiễm sốt ruột về nhà, kêu Thẩm Chấp cho cô xuống bên đường.
“Kỷ Nhiễm, cậu không đi chúc mừng với tụi tớ à?” Từ Nhất Hàng cười hì hì nói.
Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Trễ lắm rồi, ngày mai còn phải đi học.”
Đám người này không sợ đến trường muộn, cũng không để ý mấy giờ mới về nhà, nhưng Kỷ Nhiễm thì không được.
May mà họ cũng không bắt ép gì, chỉ có Hạ Giang Minh hỏi: “Kỷ Nhiễm, cậu về bằng gì? Hay chúng tớ đưa cậu về.”
Kỷ Nhiễm lắc đầu, đang muốn nói cô kêu xe là được rồi.
Nhưng Thẩm Chấp lại ngẩng đầu nhìn mấy cậu trai trong xe thể thao: “Tụi mày đi trước đi, tao đến sau.”
Mấy cậu ta đều lập tức phát ra tiếng a…. A….A…. kì quái, nháy mắt ra hiệu, rồi lái xe đi trước.
Lần trước Thẩm Chấp đã từng đưa Kỷ Nhiễm về nhà một lần, lần này cũng không hỏi địa chỉ nữa, lái xe chạy về hướng nhà cô. Bất quá cũng giống như lần trước, cậu cho cô xuống chỗ cách nhà cô một con đường.
Kỷ Nhiễm xuống xe, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cậu.”
Ai ngờ Thẩm Chấp không nhịn được, bật cười, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu chống chân xuống, nhìn chằm chằm cô nói: “Cậu có ngốc không thế.”
Rõ ràng do cậu ép buộc cô đi tới núi Lạc Anh, bây giờ cô lại còn cảm ơn cậu.
Kỷ Nhiễm thực sự cảm thấy người này đúng là âm tình bất định, không thèm quan tâm đến cậu nữa xoay người bước đi.
Nhưng mà lúc cô bước đi không quay đầu lại đó, cô không biết được từ đầu tới cuối Thẩm Chấp vẫn đứng đó không rời khỏi, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn.
Lúc này ở nhà họ Kỷ, Kỷ Khánh Lễ cũng mới về tới nhà, Giang Lợi Khởi dịu dàng chào đón nói chuyện vui vẻ với ông.
Chỉ là vẻ mặt bà ta lộ ra khó xử, tất nhiên Kỷ Khánh Lễ thấy được nên hỏi: “Sao vậy?”
“Đến giờ mà Nhiễm Nhiễm còn chưa về.” Giang Lợi Khởi khó xử.
Kỷ Khánh Lễ nhíu mày: “Sao lại vậy, gọi điện cho con bé chưa?”
Giang Lợi Khởi: “Gọi nhưng không bắt máy.”
Giang Nghệ ở trên lầu nghe tiếng xe của Kỷ Khánh Lễ vào sân, cô ta biết bây giờ Kỷ Nhiễm còn chưa về, vì thế nhân cơ hội xuống lầu, tính toán mách Kỷ Khánh Lễ.
Chuyện Kỷ Nhiễm nhục nhã cô ta, cô ta ghi hận đến bây giờ.
“Sao con bé này lại vậy chứ.” Kỷ Khánh Lễ nhíu mày, rõ ràng có chút tức giận.
Giang Nghệ xuống lầu vừa đúng lúc nghe thấy câu này, cô ta nhếch miệng cười, chờ tới khi cô ta xuống, nhỏ giọng kêu: “Ba, ba đừng giận, đều do con không tốt, không chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm.”
“Con cũng vậy, sao lại để em ở lại mà về một mình chứ?” Giang Lợi Khởi lộ ra vẻ mặt trách cứ, dạy dỗ Giang Nghệ.
Giang Nghệ cúi đầu không nói, bộ dáng như con sai rồi.
Giang Lợi Khởi lại hỏi: “Vậy có biết Nhiễm Nhiễm đi đâu không?”
Giang Nghệ do dự, Kỷ Khánh Lễ nói: “Có gì thì con cứ nói thẳng ra.”
“Con cũng chỉ nghe nói thôi, lúc trước có nam sinh vì Nhiễm Nhiễm mà đánh nhau ở trường, họ rất thân…” Giang Nghệ ấp a ấp úng nói.
Chuyện Thẩm Chấp dạy dỗ Hạ Hãn ở trong trường đều bị truyền ra rồi.
Đều nói Hạ Hãn bắt nạt học sinh mới đến, Thẩm Chấp ra tay, hơn nữa còn bắt Hạ Hãn đọc sách tiếng anh.
Giang Nghệ nghe chuyện này, suýt chút nữa tức giận đến mức cắn nát môi.
Cô ta thích Thẩm Chấp.
Chuyện này không kỳ quái, ở Tứ Trung tối thiểu có một nửa nữ sinh thích Thẩm Chấp, có một số người biểu hiện rõ ràng, có vài người chỉ dám giấu ở đáy lòng. Lúc nghe chuyện của Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm, cô ta ghen tị muốn nổi điên.
Năm nhất cô ta cùng lớp với Thẩm Chấp, kết quả lớp 11 chia lớp lại một lần nữa, gặp Thẩm Chấp trên đường, cô ta có lòng chào hỏi thế mà cậu cũng không thèm nhìn, bộ dáng không nhớ rõ cô ta là ai.
Bây giờ Giang Nghệ nhân cơ hội này nói cho Kỷ Khánh Lễ biết, chính là muốn Kỷ Khánh Lễ dạy dỗ lại Kỷ Nhiễm, bắt nó cách xa Thẩm Chấp một chút.
Cha mẹ đối với chuyện con mình yêu sớm vô cùng mẫn cảm.
Giang Lợi Khởi thì ngược lại cười: “Nhiễm Nhiễm mới tới trường, chắc không yêu sớm đâu.”
Giang Nghệ không nói chữ yêu sớm ra, nhưng Giang Lợi Khởi nhìn thì như giải vây cho Kỷ Nhiễm, kì thật lại ám chỉ chuyện này.
Kỷ Khánh Lễ càng nhíu chặt mày, Giang Nghệ nói vậy, bây giờ Kỷ Nhiễm còn chưa về nhà, chẳng lẽ con bé ra ngoài lêu lổng với ai sao?
Trong lúc nói chuyện, cửa nhà bị đẩy ra, Kỷ Nhiễm đeo balo trên lưng đi vào.
“Ba.” Kỷ Nhiễm thấy Kỷ Khánh Lễ thì chủ động kêu.
Cô nhìn ba người đều ở phòng khách, bản thân mình mới vào cửa đã quay lại đây nhìn, huống hồ vẻ mặt Kỷ Khánh Lễ rõ ràng cho thấy sự không vui.
Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua Giang Nghệ, trong lòng không sợ chút nào.
Qủa nhiên Kỷ Khánh Lễ nói: “Nhiễm Nhiễm, sau giờ học con đi đâu thế? Sao trễ như vậy mới về.”
Kỹ Nhiễm khẽ nói: “Ba, thật xin lỗi, con về trễ làm ba lo lắng.”
Giọng cô vốn đã ngọt mềm, lúc này lại chủ động nhận sai, ngoan ngoãn làm người ta mềm lòng.
Mặc dù Kỷ Khánh Lễ không có tình cảm với Bùi Uyển, nhưng Kỷ Nhiễm là con gái duy nhất của ông, vẫn có sự yêu thích. Thấy cô nói vậy, ngữ điệu không khỏi mềm mại, nói: “Con về trễ như vậy làm mọi người đều lo lắng.”
“Ba, thầy giáo kêu mua sách tham khảo cho nên con với bạn học cùng đi mua. Đây là lần đầu tiên con đi dạo phố với bạn sau khi tới đây, lúc trước không có ai đi với con, cho nên chơi vui quá bởi vậy mới về trễ.”
Nói xong, Kỷ Nhiễm lấy túi xuống, lấy vài cuốn sách tham khảo từ bên trong ra.
Mấy cuốn sách tham khảo này thực sự là do giáo viên yêu cầu mua, chẳng qua sách của cô là do sáng nay Văn Thiển Hạ đưa cho cô, bởi vì gần nhà Văn Thiển Hạ có một tiệm sách.
Cậu ấy mua cho mình rồi thuận tiện mua luôn cho Kỷ Nhiễm.
Không ngờ lúc này cần dùng tới.
Kỷ Khánh Lễ nhìn sách trong tay cô, hài lòng gật đầu: “Ba biết con luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ làm ba thất vọng.”
Vốn dĩ với lời Giang Nghệ nói, Kỷ Khánh Lễ cũng không tin lắm, dù sao ông biết Bùi Uyển đã bồi dưỡng Kỷ Nhiễm thế nào, từ nhỏ cô đã ưu tú xuất chúng.
Kỷ Khánh Lễ gật đầu: “Sau này đi chơi với bạn thì nhớ chú ý thời gian.”
“Con biết rồi ba.” Kỷ Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ tại lần đầu tiên đi dạo với bạn học nên vui quá, bởi vậy mới quên nhìn giờ.”
Kỷ Khánh Lễ không nhịn được mà nhìn lướt qua Giang Nghệ, hỏi: “Không phải lúc trước ba từng nói với con, nếu có gì không biết thì cứ hỏi chị con à?”
“Nhưng mà ở trường con cũng không thấy cô ấy ở đâu hết.” Kỷ Nhiễm càng nói càng nhỏ, có chút tủi thân.
Lúc này trong lòng Giang Lợi Khởi thầm kêu không tốt, bây giờ một lòng bà ta đều nhớ tới chuyện sửa họ cho Giang Nghệ, nếu con bé bị lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Kỷ Khánh Lễ thì sợ rằng chuyện này khó làm.
Bà ta lập tức nói: “Hai đứa nhỏ không cùng lớp, không gặp nhau cũng là bình thường.”
Kỷ Nhiễm nhìn Kỷ Khánh Lễ, mềm nói: “Thôi ba, bây giờ con cũng tự có bạn, sẽ không phiền người khác.”
Kỷ Khánh Lễ nghe cô nói vậy, trong lòng càng cảm thấy không hài lòng với Giang Nghệ.
Đối với đứa con Giang Lợi Khinh mang theo, ông không thích cũng không ghét, dù sao nhà họ Kỷ cũng có tiền, nuôi thêm một người cũng không có gì. Nhưng chút việc nhỏ đó mà cô ta cũng không giúp được.
Hơn nữa Kỷ Khánh Lễ nhớ tới lời Giang Nghệ nói khi nãy, ông cũng là nhân tinh, càng không hài lòng với Giang Nghệ.
Tuy vậy ông cũng không thể hiện chuyện này trên mặt, khẽ nói với Kỷ Nhiễm: “Đã trễ vậy rồi, con lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Ba, chủ nhật con muốn đi mua một ít đồ, ba có thể cho con ít tiền tiêu vặt không?” Kỷ Nhiễm hỏi.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiễm chủ động xin Kỷ Khánh Lễ tiền tiêu vặt, Kỷ Khánh Lễ nghe vậy lập tức cười nói: “Có gì mà không được chứ, ba cho con một cái thẻ, con muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ là được.”
Nói rồi ông lấy một cái thể trong cặp công văn của mình đưa cho Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm: “Cảm ơn ba, con lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Kỷ Nhiễm biết chuyện hôm nay khẳng định có Giang Nghệ trợ giúp bên trong.
Nhưng không sao, vì cuối cùng người thắng là cô.
Kỷ Nhiễm khẽ nắm thẻ trong tay, giơ lên độ cao vừa đúng cho Giang Nghệ nhìn, quả nhiên sắc mặt Giang Nghệ cứng ngắc, liều chết nhìn chằm chằm thẻ đen trong tay cô.
Rõ ràng cô ta muốn bôi đen Kỷ Nhiễm, kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu, cười cười với Giang Nghệ, trong mắt là lạnh lùng.
Đừng vội, bây giờ mới bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
48 chương
43 chương
110 chương
23 chương
422 chương
16 chương