Sau tiệc mừng thọ của ông nội Vu, hai người bình đạm mà trôi qua những ngày tháng vui vẻ. Tiêu Ảnh vẫn luôn không tìm được cơ hội thẳng thắn với Chu Tường, thấy Chu Tường đối xử với mình càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng thích đùa giỡn trêu chọc mình, động một chút là tính này tính kia, vô cùng ấu trĩ. Nghiễm nhiên xem cậu là người thân thiết nhất, cái gì cũng đều nguyện ý thể hiện cho cậu xem. Mà Tiêu Ảnh tự vấn chính mình, mày thích xem sao? Đáp án là thích, cho nên mới mẹ nó rối rắm. Nếu lúc trước mà biết mình cùng hắn sẽ thành như vậy, thì sẽ… Sẽ thế nào? Tiêu Ảnh suy sụp mà nghĩ, nếu lúc không giả thành Vu Phong, thì cơ hội để gả cho Chu Tường cũng không có. Mà Chu Tường thật sự là loại người xem trọng thân phận sao? Tiêu Ảnh hôm nay phá lệ dậy sớm với Chu Tường, trong gió lạnh của sáng ngày tháng mười một, cùng Chu Tường đi làm. “Tch tch, dính người như vậy…” Chu Tường nắm chặt tay vợ bỏ vào trong túi áo, trên mặt cười tới rạng rỡ, còn miệng thì vẫn cứ ngạo kiều như cũ. Tiêu Ảnh dựa đầu vào vai hắn, hừ nói: “Em hỏi anh một chuyện.” Lời nào của cậu Chu Tường cũng đều rất có hứng thú, hất cằm: “Hỏi đi.” “Ừm… Nếu như em không phải Vu nhị thiếu gia, thì anh vẫn sẽ cưới em sao?” Tiêu Ảnh nói: “Ý của em là, anh xem trọng con người em, hay thân phận của em?” Chu Tường lập tức nói: “Phi, ai thèm nhìn trúng con người em?” Tiêu Ảnh giả vờ che ngực bi thương: “Thì ra anh nhìn trúng thân phận em, đau lòng quá.” Bộ dáng đùa giỡn khiến Chu Tường không ngừng cười khanh khách, mà bọn tài xế cùng cận vệ đã không còn cảm thấy kinh ngạc, phong cách của tiên sinh nhà bọn họ từ sau khi kết hôn vẫn luôn là chìm đắm trong mật ngọt như thế. “Nếu như anh không phải là sếp của Chu thị, thì em vẫn sẽ thích anh.” Tiêu Ảnh hơi mỉm cười nói. Trải qua nhiều lần bị ngọt ngào oanh tạc, Chu Tường cũng ho nhẹ, nhỏ giọng bộc bạch: “Tôi là loại người thấp kém lại hợm hĩnh vậy à?” Tiêu Ảnh ôm chặt lấy hắn: “Đúng, anh không phải, cho nên nếu như em không phải Vu nhị thiếu gia, anh cũng sẽ thích em chứ?” Chu Tường bị vợ mình quấn tới hoảng hốt, cả người khô nóng không được tự nhiên cọ qua cọ lại, không hề phát ra tiếng động mà gật đầu. Tiêu Ảnh lập tức cao hứng, lại gần hôn hắn một cái: “Anh đúng là tiểu thiên sứ.” Không biết tại sao, Chu Tường lại cảm thấy lời này so với những lời hạ lưu càng khiến người ta dễ đỏ mặt hơn, cả người cũng không thấy thoải mái: “Em nói hươu nói vượn gì vậy, cái miệng nhỏ ton hót suốt ngày, không thể nói chuyện đứng đắn được hả?” Tiêu Ảnh đều bị bầu không khí tốt đẹp mê hoặc, thiếu chút nữa đã tuôn hết ra, cũng may cậu còn kịp nhịn xuống: “Ừm, buổi tối nói sau.” Nhưng như vậy lại khiến Chu Tường cảm thấy tịch mịch, sao lại nghe lời như vậy? Đúng là đứa trẻ hư, chỉ biết trêu chọc người ta. “Đúng rồi, anh có thấy em cả ngày ăn không ngồi rồi, không làm việc gì không?” Tiêu Ảnh tìm được một đề tài rất đứng đắn. Chu Tường nói: “Không, em còn nhỏ, không ăn nhậu chơi bời thì làm gì?” Hắn hoàn toàn đã quên, chính hắn lúc mới hai mươi ba tuổi đã gánh vác một phương, mà đến Tiêu Ảnh ngồi ở đây thì lại là tuổi còn nhỏ, nhàn rỗi mới là đúng đắn. Tiêu Ảnh cười cười, uốn lưỡi nói ngọt một câu: “Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa, tiền anh kiếm em không tiêu thì ai tiêu(1)?” Chu Tường liền bị vợ nhỏ dỗ ngọt đến run rẩy tâm can, hận không thể đem toàn bộ giống nòi giao ra, bắt cậu phải nhận hết, muốn xài thế nào thì xài thế ấy. Lúc này Tiêu Ảnh đã quyết định tối nay sẽ nói thật cho Chu Tường biết, nên ban ngày đều cùng hắn bơi trong mật ngọt, khiến cho tiến độ công việc của tổng giám đốc Chu thị chậm hơn một nhịp so với ngày thường. “Hôm nay là ngày mấy?” Buổi tối về đến nhà bị Tiêu Ảnh quấn lấy đòi làm một lần lại một lần, Chu Tường có chút chống đỡ không nổi, nhưng hắn cảm thấy có chút đắc ý. Dựa vào quan sát của Tiêu Ảnh, thì lúc này là lúc Chu Tường có tâm trạng tốt nhất, cậu thở hồng hộc nằm nhoài trên ngực Chu Tường nói: “Em có chuyện làm sai, muốn anh tha thứ cho em.” Chu Tường kinh ngạc ôm lấy cậu, nhưng không lấy làm chuyện gì to tát: “Làm sai chuyện gì, em nói đi, chuyện nhỏ anh sẽ không tính tội.” Đúng là, sợ vậy sao, cậu coi Chu Tường thành thú dữ ăn thịt uống máu à? Tuy rằng ai cũng nói hắn không dễ ở chung, tính tình kỳ quái, nhưng vẫn bình tĩnh xem xét lại, chẳng lẽ mấy ngày nay mình làm gì không tốt ư? Vậy sao cái người này vẫn còn cẩn thận từng li từng tí một? Tiêu Ảnh nói: “Không phải chuyện nhỏ, là chuyện lớn, chắc chắn anh sẽ tức giận.” Chu Tường im lặng, trong lòng đã bắt đầu có những suy đoán không tốt, thế nhưng đột nhiên hắn không dám hỏi, trốn tránh nói: “Vậy em đừng nói, e là tôi sẽ không tiếp thu được.” Tiêu Ảnh há hốc mồm, không nghĩ tới Chu Tường lại sợ tới mức liên tục không cho mình nói như vậy, chuyện này… sợ là thảm rồi. Đã vậy cậu càng muốn nói: “Thực ra em…” “Em cái gì, không phải bảo em đừng nói sao?” Một tay Chu Tường bịt miệng Tiêu Ảnh, trên mặt lộ rõ vẻ khổ sở, đã đoán được Tiêu Ảnh có quá khứ đen tối gì, nói: “Tôi có thể không tính toán chuyện trước kia, nhưng em phải xử lý cho sạch sẽ, đừng để tôi biết được, cũng không được làm chuyện có lỗi với tôi nữa, em đồng ý đi.” Trong lòng Tiêu Ảnh vừa căng thẳng vừa đau đớn, cậu dùng sức đẩy tay Chu Tường ra, thở dài: “Không phải như anh nghĩ, em muốn nói là em đã lừa anh, kỳ thực không phải em hai mươi ba, năm nay em chỉ mới hai mươi thôi…” Chu Tường trợn mắt lên: “Cái gì? Em… Em hai mươi tuổi?” Thái tử nhà họ Chu cảm thấy mình sợ muốn điên rồi, vội vàng bấm ngón tay tính tính, ba mươi trừ hai mươi, vậy không phải là kém nhau mười tuổi ư? Đây… mình vô duyên vô cớ lớn hơn em ấy nhiều tuổi như vậy, còn tốt được sao? Tiêu Ảnh còn đang nói tiếp: “Em cũng không phải Vu Phong, tên thật của em là Tiêu Ảnh, Vu Phong là anh kết nghĩa của em, em lớn lên cùng anh ấy… Anh không nghe lầm đâu, em là đánh tráo thân phận với anh Phong để kết hôn với anh, nhưng chuyện em thích anh là thật, Chu Tường.” Đây là một thông tin vô cùng có sức oanh tạc. Nhưng Chu Tường vẫn đang đắm chìm trong đả kích vợ mình mới hai mươi, chưa lấy lại được bình tĩnh. “Chu Tường, có phải anh giận không?” Tiêu Ảnh lắc lắc một lúc lâu mà người đàn ông kia vẫn không để ý tới mình, tâm trạng thấp thỏm bất an, cắn răng nói: “Nếu anh tức giận thì đánh em đi, xong rồi chúng ta ly hôn…” “Em nói gì?” Chu Tường lập tức bị hai chữ ly hôm làm cho bừng tỉnh, rống giận: “Không phải tôi đã nói không được nhắc tới ly hôn sao?” Tiêu Ảnh khổ sở nói: “Chẳng lẽ anh không muốn cùng em chân chính kết hôn sao? Em không phải Vu nhị thiếu gia, hiện tại thân phận kết hôn với anh không phải em.” Chu Tường tỉnh táo lại mới biết được ngọn nguồn câu chuyện, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tâm lý tức giận vì bị lừa gạt, lập tức ngồi xuống đẩy Tiêu Ảnh đang dính sát vào mình, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương: “Em rốt cuộc lừa anh bao nhiêu chuyện?” Tiêu Ảnh vội vàng nói: “Không có, chỉ vậy thôi, là do em không tốt, anh tức giận cũng đúng.” Chu Tường quăng gối xuống đất gầm lên: “Tôi đương nhiên là tức! Sao tôi lại không tức cho được!” Chẳng lẽ không nên sao? Một người mình thương lâu như vậy, đột nhiên lại nói cho hắn biết mọi chuyện đều là giả, là lừa gạt: “Buồn cười, em khinh người quá đáng!” Gối đầu mềm mại quăng rớt vào người Tiêu Ảnh, Tiêu Ảnh cũng không dám trốn, chỉ cúi đầu yên lặng chịu đựng, chờ Chu Tường hết giận. “Em cút đi!” Đôi mắt Chu Tường đỏ thẫm, tức giận phát run mà nói: “Tôi không muốn gặp lại em nữa!” Tiêu Ảnh nghe vậy lòng đau như cắt, cậu đã nghĩ Chu Tường sẽ tức giận, thế nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ nói mình cút đi, không muốn nhìn thấy mình nữa. Chẳng lẽ những lần vành tai mai tóc chạm vào nhau trong quá khứ cũng không đủ để chống lại một lần tính kế ma xui quỷ khiến ư? “Chu Tường…” Tiêu Ảnh muốn mở miệng cầu xin hắn lưu mình lại, nhưng lừa gạt chính là lừa gạt, như Chu Tường chính là người như vậy, sẽ tức giận là chuyện đương nhiên, cậu không thể mặt dày mà xin hắn tha thứ được: “Được, anh không muốn gặp em nữa, em tất nhiên sẽ không làm bẩn mắt anh.” Cậu không dám nhắc tới chuyện ly hôn trong thời khắc mấu chốt này, chỉ trần truồng xuống giường, nhặt quần áo lên mặc vào, tùy tiện lấy trong tủ một bộ quần áo mùa đông ra. Lúc Tiêu Ảnh bước chân ra ngạch cửa, Chu Tường thấy mình sắp hỏng mất, nhặt dép trên mặt đất ném vào lưng kẻ phụ hắn kia: “Em đồ vô liêm sỉ! Tôi bảo em đi thì em đi thật à! Em còn có lương tâm không? Có còn là người không?” Đôi dép lê đập vào lưng Tiêu Ảnh, đập đến mức lòng cậu lại thấy ngọt ngào, vội vàng xoay người quay về ôm lấy người yêu khẩu thị tâm phi của mình. “Tôi đánh chết em, em cho là tôi không biết giận, muốn bắt nạt, lừa gạt tôi, ưm…” Chu Tường bị ôm chặt, lúc sau đến nói cũng không nổi nữa, toàn bộ đều bị đôi môi nóng cháy của Tiêu Ảnh chặn lại, hung hăng mà hôn hắn. “Em không bắt nạt anh, cũng không lừa anh, em rất yêu anh mà…” Đôi mắt Tiêu Ảnh đỏ lên: “Cùng với mối tình đầu là anh nằm trên một giường, chú Chu.” “Mối tình đầu…” Chu Tường lặp lại hai chữ khiến hắn vừa ngọt vừa chua kia, nhất thời tức giận đều bay mất, ngược lại còn cảm thấy càng yêu tên nhóc khốn nạn này: “Á!” Hắn cắn vai nhóc khốn nạn một cái, đồ ranh con mới hai mươi này, dám chê hắn già! Tiêu Ảnh bị cắn không dám lên tiếng, cứ như vậy nhường nhịn cho Chu Tường hả giận. Nhưng mà nói thật, răng của chú Chu đúng là chẳng ra gì, chắc là do tuổi hơi lớn… “Nhãi ranh, em vậy mà mới có hai mươi, sao em lại mới hai mươi…” Chu Tường hận bản thân không dám dùng sức cắn, vừa xấu hổ vừa giận dữ buông Tiêu Ảnh ra, đổi thành dùng sức mà bóp lấy khuôn mặt trẻ trung của Tiêu Ảnh, rất hưởng thụ mà xoa nắn một lần, sau đó mới âm trầm nói ra lời để trong lòng: “Em có chê tôi già hay không?” Tiêu Ảnh vội nói: “Không đâu, anh già chỗ nào? Rõ ràng vừa trẻ vừa mạnh, làm em mỗi lần đều không chịu nổi đó?” Được tên nhóc khốn nạn âu yếm thừa nhận, Chu Tường mới tốt lên một chút, nhưng vẫn rất để ý, nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta thêm lần nữa đi, tôi thấy em vẫn còn nhảy nhót lắm, không phải lừa tôi đấy chứ?” Có thể có được tha thứ của người yêu, Tiêu Ảnh đương nhiên là nói gì nghe đó: “Được, nghe theo anh hết.” Nói xong liền ngoan ngoãn cởi quần áo, nỗ lực phối hợp với chú Chu đang muốn khoe hùng phong ra, giúp đối phương tìm lại tự tin về. Chu Tường nghẹn một hơi, tối hôm đó chơi đến lúc Tiêu Ảnh thở ra thì ít hít vào thì nhiều mới hài lòng hừ hừ: “Hừ, hai mươi tuổi cũng chỉ tới thế, cọp giấy mà thôi.” Lại thấy Tiêu Ảnh đã không nhấc nổi ngón tay, vui vẻ chịu đựng mà nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của chú Chu, nín cười nghiêm túc nói: “Ừm, chú Chu đúng là hổ dữ, thế về sau có phải là sẽ yêu thương em nhiều chút không? Đừng độc ác quá, em thật sự chịu không nổi.” “.…..” Chu Tường cười cười, ngẩng đầu ôn nhu hôn trán Tiêu Ảnh một cái: “Đồ hư hỏng, chỉ biết dỗ tôi, bắt nạt tôi, lừa tôi, hừ.” Tiêu Ảnh cảm nhận cái eo đang đau nhức của mình, mẹ nó, ai đó tới đem cái miệng đầy cợt nhả của con yêu quái ngạo kiều này lôi xuống đi. ************* Chú thích:Hoa hay tiêu xài đều là 花Lảm nhảm: Vậy là xong bộ này rồi, lần khác tui sẽ đào tiếp một bộ của tác giả này nữa, mong các cô sẽ lọt hố cùng tui =))