Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 11 : sắc mặt

Tôi chia số dược liệu lấy được thành hai phần, một phần đưa tới nhà ông trưởng thôn. Sau khi ra khỏi nhà ông ta thì đã là hơn năm giờ chiều. Trên đường đi tôi bắt gặp bố của Trần Kế Văn, ông ta nói tôi ngày mai sang gom ngô giúp, buổi tối thì tới nhà ông ta ăn cơm. Khi tôi tới nhà họ Trần thì thấy Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương cũng đều ở cả đó. Nhìn thấy tôi, sắc mặt của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đều có chút kỳ lạ. Bố mẹ của Trần Kế Văn tỏ ra hết sức lạnh nhạt với tôi, nhưng để chúng tôi có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho mình thì họ vẫn nấu cơm canh, có điều đây là cơm thừa canh cạn sau khi làm tang lễ cho Trần Kế Văn. “Mặc dù trưởng thôn nói đỡ cho các người nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã tha thứ. Cứ nghĩ tới Kế Văn là tôi hận tới mức chỉ muốn giết chết các người! Nhà tôi có năm mẫu ngô, ngày mai hai người thu hoạch hết cho tôi!", Trần Mãn Quang nói xong thì bỏ đi thẳng, không cả ăn cơm. “Hừ, coi chúng ta như là trâu ngựa!”, Lâm Ngọc Lam tức giận. “Đúng vậy, Thanh Thanh, một cô gái như cậu làm sao có thể đi thu hoạch ngô được, ngày mai kêu một mình Trương Sơn Thành đi là được”, Sở Tuyết Tương nói. Tôi thấy cực kỳ khó chịu, năm mẫu ngô, một mình tôi thu hoạch sao? Để sáng mai có thể thu hoạch ngô sớm, Trần Mãn Quang đã sắp xếp cho tôi ở lại nhà ông ta. Lâm Ngọc Lam nói cô ta hơi sợ khi ngủ buổi tối, kêu Sở Tuyết Tương ngủ chung. Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, tôi bèn đi tắm. Phòng tắm ở ngay bên cạnh phòng của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương. Từ sau khi có được truyền thừa của tiên nữ Thanh Thủy, khả năng nghe của tôi cực kỳ tốt. Do đó, tôi có thể nghe rõ động tĩnh của gian phòng bên cạnh. Lúc này, tôi nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương. “Ngọc Lam, chú Trần xem cậu như kẻ thù, sợ rằng cậu sống ở đây sẽ không dễ dàng gì. Hay là tớ giới thiệu cho cậu một người bạn trai nhé?”, Sở Tuyết Tương nói. “Như vậy không được đâu, trưởng thôn nói rồi, phải đợi hai ông bà già nhà chồng chết đi thì tớ mới có thể rời khỏi cái nhà này”, Lâm Ngọc Lam đáp lại. “Quy tắc là thứ chết, con người là người sống. Cậu còn trẻ mà phải ở như vậy thì khổ sở biết bao. Bạn trai tớ có một người em, rất đẹp trai, hay là hai người các cậu…” “Không được không được, Kế Văn vừa mới chết, tớ đã đi tìm người đàn ông khác, chuyện này mà để người ta biết được thì tôi sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ dìm chết mất”, Lâm Ngọc Lam nói. “Cũng phải!”, Sở Tuyết Tương nói. “Đừng nói chuyện của tớ nữa, nói về cậu đi, bạn trai cậu thế nào? Có đối xử tốt với cậu không?”, Lâm Ngọc Lam hỏi. “Cũng được, anh ấy mở một cửa hàng bán tạp hóa, phân bón trong thôn chúng ta đều do anh ấy giao. Đối xử với tớ khá tốt, chỉ là suốt ngày muốn lên giường với tớ”, Sở Tuyết Tương nói. Tôi buồn rầu, bạn trai của Sở Tuyết Tương lại có suy nghĩ như vậy, gần quan được ban lộc mà, rất có khả năng lần đầu của Sở Tuyết Tương đã bị bạn trai chị ta cướp mất! “Cậu đã đồng ý chưa?”, Lâm Ngọc Lam hỏi. “Đương nhiên là chưa, chẳng phải quy định của thôn chúng ta là trước khi kết hôn phải giữ gìn trinh tiết sao”, Sở Tuyết Tương nói. Nghe thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà Sở Tuyết Tương vẫn giữ được nguyên tắc. “Được rồi, không nói nữa, tớ đi tắm trước đây”, Lâm Ngọc Lam nói. “Tớ muốn tắm cùng cậu!”, Sở Tuyết Tương đột nhiên thốt ra câu này khiến tôi đang nghe trộm ở bên cạnh trở nên mơ tưởng viển vông. “Được thôi, tới nào, ai sợ ai chứ!”, Lâm Ngọc Lam cũng chẳng chịu kém cạnh. “Được lắm, chúng ta đi tắm uyên ương thôi”, rõ ràng là Sở Tuyết Tương rất hào hứng. Tôi nghe tới đây mới biết hóa ra Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương lại thân thiết đến vậy, gần gũi tới mức có thể tắm cùng nhau. Phòng tắm của bọn họ ở ngay sát vách, tôi nín thở, lúc này càng nghe thấy rõ động tĩnh của bọn họ hơn. “Òa, Ngọc Lam, sao của cậu trở nên đầy đặn dữ vậy, có phải đã bị đàn ông sờ rồi không?”, Sở Tuyết Tương kinh ngạc nói. “Cậu bị đàn ông sờ thì có, của cậu cũng to mà. Có phải bạn trai cậu thường xuyên sờ không đấy”, Lâm Ngọc Lam hỏi ngược lại. “Không có đâu, tớ là một cô gái hết sức truyền thống, trước khi kết hôn, anh ấy muốn sờ mó, không có cửa đâu, hừ. Do tớ dậy thì thành công đấy, hi hi”, Sở Tuyết Tương rất đắc chí. “Tưởng bở!”, Lâm Ngọc Lam nói. “Hi hi, Ngọc Lam, cơ thể cậu nhìn mê thật đấy. Lần đầu của cậu trao cho Trương Sơn Thành chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”, Sở Tuyết Tương nói. Tôi nghe thấy vậy thì chỉ muốn nhảy qua cho Sở Tuyết Tương một phát bạt tai. “Đừng nói vậy, lần đầu của tớ vẫn còn mà”, Lâm Ngọc Lam nói. “Thật không đấy, nào, để tớ kiểm tra”, “Này!”, Lâm Ngọc Lam hét toáng lên: “Cậu xấu thật đấy, đừng có sờ chỗ đó của tớ”. “Ồ ồ ô, hấp dẫn thế..”, Sở Tuyết Tương cười đùa. “Cậu dê thật đấy…” Mặc dù tôi không nhìn thấy bọn họ, nhưng nghe cuộc nói chuyện thì trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh mơn mởn không một mảnh vải che thân của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương. “Được rồi, chúng mình bắt đầu tắm thôi. Hay là, tớ tắm giúp cậu nhé?”, Sở Tuyết Tương nói. “Được thôi, cậu tắm giúp tớ, lát nữa tớ tắm giúp cậu!” Trước mắt tôi lập tức xuất hiện hình ảnh trần truồng tắm cho nhau trong nhà tắm của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương, trong lòng thầm cảm thấy kích động. Nếu tôi cũng tham gia, hai cô gái cùng một chàng trai thì chẳng phải là vừa vui vừa đẹp sao? Bất giác, cơ thể tôi phản ứng mãnh liệt, tôi vội vàng dùng nước lạnh xoa dịu nó. Sau khi Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương im lặng mất vài phút. “Đáng ghét, không được sờ vào chỗ đó của tớ!”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên kêu lên. “Hi hi, thoải mái thật đấy.Trương Sơn Thành đã sờ chỗ này của cậu chưa? Tớ đoán ngay cả nằm mơ cậu ta cũng mong sờ được chỗ này của cậu”, Sở Tuyết Tương cười hi hi nói. "Hừ, sao cậu lại nhắc tới cậu ta nữa vậy? Cậu dám sờ tớ thì tớ cũng dám sờ cậu”, Lâm Ngọc Lam nói. “Này, mau bỏ tay ra, nhột quá!”, Sở Tuyết Tương hét lên. “Hi hi, tớ sờ thay cho bạn trai cậu, có lẽ anh ta nằm mơ cũng mong được sờ chỗ đó”, Lâm Ngọc Lam nói. “Ừ, thoải mái thật, mạnh một chút đi!”, Sở Tuyết Tương bỗng rên rỉ. Tôi nghe mà nhiệt huyết sôi trào, nóng quá, hai cô gái lại sờ mó nhau trong nhà tắm. “Ghét ghê, đừng giả bộ nữa, nếu để Trương Sơn Thành nghe thấy lại tưởng chúng ta là chơi les”, Lâm Ngọc Lam nói. “Cách âm tốt như vậy, cậu tưởng cậu ta có đôi tai nghe được ngàn dặm à, làm sao mà nghe thấy được? Không chừng tên ngốc đó đã nằm vật ra giường ngủ như lợn rồi ấy”, Sở Tuyết Tương nói. Tôi hết sức bực bội, trong mắt Sở Tuyết Tương tôi vô dụng như vậy sao? Thật chỉ muốn nhảy qua đè chị ta xuống, bắt chị ta hét lớn là ‘Cậu thật tuyệt!’ "Tuyết Tương, không được sờ nữa, còn sờ nữa tớ sẽ không chịu nổi mất”, Lâm Ngọc Lam thúc giục. “Ha ha, không chịu nổi thì gọi Trương Sơn Thành tới giúp cậu giải quyết!”, Sở Tuyết Tương cười trên sự đau khổ của người khác. “Được, cậu nói đấy nhé, lát nữa gọi cậu ta qua quất luôn cậu!”, Lâm Ngọc Lam nói. “Xí xí xí, không thèm nhé. Được rồi, không sờ nữa, đợi lát nữa lên giường, cậu sẽ lại biết tay tớ!”, Sở Tuyết Tương nói. Tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào, khó chịu chết đi được. Tôi vội vàng xối nước lạnh lên người, thấm khoảng bảy, tám phút mới bình tĩnh trở lại. Sau khi ra khỏi nhà tắm, giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên xuất hiện bên tai: “Hai cô gái đã tắm xong, tối nay là một cơ hội tốt, bọn họ đều là gái tơ, nếu cậu có thể một mũi tên trúng hai đích thì rất có lợi cho thuật lấy âm bổ dương!”