Chương 59 Mở mắt ra nhìn đồng hồ đã thấy sáng hẳn, chuyện không hy vọng gì nó sẽ đến cuối cùng cũng đã đến. Tối qua nằm lăn lộn mãi một đêm mất ngủ, lúc trời tờ mờ sáng tôi mới ngủ thiếp đi được. Gần đây hình như đã chảy hết toàn bộ nước mắt trong đời mình rồi. Tôi lặng lẽ ngồi im, nước mắt lại rơi ra. Anh có đau khổ như tôi không? Chắc là tôi buồn hơn mới được, để tôi chịu tội mới đúng. Phải nên như thế…  Hôm nay từ sáng sớm đã đổ mưa. Nhìn những giọt mưa bên ngoài cửa sổ lại nhớ đến anh, tôi chỉ có thể quay người nhìn đi chỗ khác.  “Con đi học đây.”  Tuy là ra khỏi nhà nhưng cuối cùng cũng không đi học, không đi nổi. Tự nhiên lại có một suy nghĩ thật lạ lùng trong cơn mưa đột ngột ập đến này. Không biết vì sao tôi thấy mình nên khóc một trận thật đã đời đi. Có lẽ đây chính là ly biệt chăng? Lúc có được thì không biết, chỉ khi rời xa nhau, mất nhau rồi mới cảm thấy hối hận vì nhớ nhung và luyến tiếc nhau nhiều hơn. Đó chính là ly biệt chăng. Sự đau khổ lớn hơn cả chia tay là ly biệt chăng.  Đi cả ngày trời, qua biết bao con đường mà trong đầu vẫn chỉ xuất hiện bóng hình Khương Cẩm Thánh. Không biết kiểu gì mà từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến anh. Đôi chân không chịu nghe lời đang dừng lại ở gần nhà anh. Suýt nữa tôi đã gọi to tên anh rồi. Bây giờ không được… không ích gì… lại mỉm cười với anh bảo rằng chẳng qua là tôi nói dối, tại sao đôi chân tôi vẫn tiến về phía trước…  Đến dưới lầu nhà anh tôi không đi nổi nữa, ngồi bệt ngay xuống đất.  “Cẩm Thánh… anh là đồ ngốc… Cẩm Thánh… huhu…”  "Tuấn Hỷ vậy thế này đi. Nếu em thấy có lỗi với anh mà không chịu quay về thì anh sẽ thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết anh đã tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên anh. Hiểu chưa?"  "Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đang đóng phim. Buồn cười thật!"  "Anh nói thật mà. Có bao giờ em thấy anh nói xạo chưa?"  "Biết rồi, biết rồi. Vậy thì chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng thì sẽ biết là anh đã tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với anh rồi chạy đến chứ gì? Phải thế không?"  "Đương nhiên rồi, em thật là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"  Vậy mà Cẩm Thánh lại thắt hàng loạt khăn tay vàng như những quả vàng mọng ươm trên tán cây trước tòa nhà anh ở. Tôi đau lòng đến mức muốn điên lên. Nước mắt chùi thế nào cũng không khô, khiến tôi phát điên, tấm lòng Cẩm Thánh đối với tôi, mong ước tôi quay về đang dằn vặt con tim đau khổ của tôi.  Không thể quay về… Cẩm Thánh, em không thể… đừng đợi nữa… đừng đợi như đứa ngốc nữa. Vì một người như em… không xứng để anh làm thế!